Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22 : Xui Hay May ?

Hai ngày sau, ba và mẹ Phương đã đi theo tua du lịch mà chị em tôi đặt vé. Nhưng mà điều tôi không ngờ đến lại xảy ra với tôi...

Sáng hôm ấy, chỉ còn bốn chị em tôi ngồi ăn sáng. Bé Út vừa ăn vừa nói:

- Hôm nay em ở lại qua đêm nhà nhỏ bạn, em có xin phép ba mẹ trước rồi. Hơn nữa mẹ cũng biết nó...

Chị Thi gật đầu:

- Nếu em có xin ba mẹ thì được rồi nhưng một lần thôi đó.

Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nhìn nó:

- Nè, đi chưa? Hôm nay chị chở em tới trường còn phải đi học nữa. Nhanh lên!

Nó ngốn lẹ rồi uống ly sữa tươi cũng đứng dậy theo.

- Xong rồi đây. Chị rửa hộ em nha chị Hai!

Tôi uống rồi chào hai chị cùng chị cùng bé Út đi nhanh ra cửa. Chị Mỹ vừa uống cafe vừa nói:

- Hôm nay chị có dạy kèm cho Nhật Khang không?

Chị Thi vừa thu dọn chén đĩa dơ nói:

- Không! Có gì à?

- À, em muốn nhờ chị nấu cơm tối giùm em vì tối nay em đi sinh nhật bạn, có thể em về trễ...

Chị Thi cười dễ dãi:

- Được mà. Vậy chừng nào em mới về?

Chị Mỹ nhún vai lắc đầu:

- Em cũng chẳng biết nữa, chị đừng đợi cửa em. Em đem theo chìa khóa đi được rồi! À, dạo này Ái Như có đến không chị Hai?

Chị Thi lắc đầu nói:

- Chị không biết nữa...

Chị Mỹ khoanh hai tay đặt lên bàn, tặc lưỡi nói:

- Mà công nhận con bé ấy dễ thương thật. Gần đây không thấy nó đến có khi nào Yến Phong xù nó không ta?

Chị Thi quay lưng rửa chén đĩa không nhìn chị Mỹ ơ thờ nói:

- Đâu phải bạn gái Yến Phong đâu mà xù...

Nghe chị Thi nói vậy chị Mỹ đang cúi đầu trầm ngâm nhìn tách cafe liền ngẩng đầu lên nhìn chị Thi chăm chú nhưng chị Mỹ không nói thêm gì...

Thế là tối hôm đó nhà chỉ còn hai chị em tôi. Vừa ăn cơm tối xong, chị Thi ở ngoài sau dọn dẹp còn tôi thả con Milu ra ngoài cho nó tự do một chút... mọi việc cũng như bình thường, nếu như... không có vụ thường gặp ở Việt Nam nhưng lại bất thường trong lúc này... Đó là... cúp điện.

Lúc tôi dẫn con Milu vào nhà, vừa đóng cổng thì cúp điện tối thui... xung quanh xóm đều tối đen như mực, tôi đi ngang vào nhà định hỏi chị Thi đèn pin để đâu... Vì xung quanh tối om nên tôi vừa đi vừa dò dẫm từng bước... bỗng...

- Á...

- Ối! ...

Cùng một lúc tôi va vào một người, không ai khác ở nhà lúc này là chị Thi. Chắc chị bị tôi tông ngã nên tôi nghe tiếng chị xuýt xoa dưới đất. Quýnh quáng tôi cúi xuống đỡ chị dậy...

- Em xin lỗi... chị có sao không?

- Không sao... chị...

Trong khoảnh khắc ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được hơi thở của chị ngay mặt mình... mờ môi mềm mại ấy dường như cùng một lúc phớt nhẹ qua môi tôi, chỉ khoảnh khắc đó thôi tôi sững người... thân nhiệt tăng nhanh, tim đập loạn xạ... Trời ơi! Đây là gì? Có phải... trong bóng tối tôi không biết chị phản ứng ra sao nhưng tôi có thể đoán biết rằng chị cũng đang lúng túng, ngượng ngùng chị ngồi bất động trên nền đất im lặng... Cũng may nhờ bóng tối mà chúng tôi không nhìn được sự ngại ngùng của đối phương nhưng vận may đó không được bao lâu... thì có điện lại. Theo phản xạ của tôi quay lại nhìn chị, quả thật chị đang ngồi bệt xuống nền đất... chị thoáng đưa mắt nhìn tôi khi thấy tôi nhìn lại thì chị đỏ mặt quay đi. Tôi chẳng biết phải làm sao hơn, hay thừa dịp này nói ra tình cảm của mình luôn nhưng nếu chị sợ hãi, xa lánh tôi thì sao? Tôi không muốn mất đi tình chị em đang có bây giờ giữa chúng tôi...

Đang lúc chúng tôi bối rối thì nghe tiếng mở cổng. Tôi thừa cơ hội giải tỏa tình trạng khó xử cho cả hai, gượng cười tôi nói:

- Chắc chị Ba về để em ra ngoài coi thử...

Chị Thi gật đầu không nhìn tôi mà chậm rãi đứng dậy. Tôi chạy ngay ra ngoài thì chị Mỹ đang đẩy xe vào sân, con Milu vẫy đuôi quấn quýt bên chân chị.

- Milu! Đừng quậy nữa... té bây giờ...

Tôi đóng cửa cổng lại vừa nói:

- Em nghe chị Hai nói hôm nay chị về trễ mà.

Chị vừa dẫn xe vào nhà vừa nói:

- Sinh nhật gì chán chết nên chị về sớm cho khỏe... À, cả hai ăn cơm chưa?

- Em với chị Hai ăn rồi.

Vào trong nhà, tôi không còn thấy chị Thi nữa chắc chị đã lên lầu. Ôi, tiêu rồi! Chắc lần này chị không thèm nhìn mặt tôi luôn rồi. Tôi phải làm sao đây? Con ngốc ráng nghĩ ra đi... đưa tay gõ đầu cốp cốp mà tôi quên rằng chị Mỹ đang đứng cạnh.

Chắc thấy tôi quái lạ nên chị hỏi:

- Em bị sao vậy, tự nhiên gõ đầu chơi à?

Tôi lúng túng gượng cười:

- À, không... em thấy nhức đâu chút thôi!

Chị Mỹ nhướng mày nhìn tôi có vẻ không tin vì nhìn mặt tôi không có gì là mệt mỏi cả. Chị đưa tay sờ chán tôi nhíu mày nói:

- Đâu có nóng đâu nhưng em thấy mệt thì lên phòng nghỉ đi...

Tôi cười rồi bỏ lên lầu sau khi chào chị, chưa kịp bước chân lên đến tầng 2 tôi nghe chị nói:

- Hôm nay hai người lạ thật đó! Một người đi ngủ sớm, một người bảo nhức đầu... cúp điện đúng là rắc rối thật!

Nghe chị nói mà tôi lạnh sống lưng cứ như chị Mỹ có mặt lúc ấy không bằng, quay đầu nhìn xuống tôi thấy chị cười tươi khó hiểu... nhìn nụ cười đó tôi lại thấy hồi hộp, đỏ mặt xấu hổ vội quay lưng đi nhanh lên lầu. Hồi hộp vì sợ, xấu hổ như bị soi thấu tin đen...

Lúc đi ngang phòng chị Thi, cánh cửa đóng im lìm đến đáng sợ. Sự im lặng chết người này khiến nỗi sợ của tôi càng có dịp tăng nhanh hơn. Chết thì chết! Tới đâu hay tới đó... tôi đi bỏ đi nhanh về phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop