Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20 : Tình Thân

Một lúc sau chị Thi đi đi vào nhưng tiếng con Milu sủa om sòm... chị Thi mắng nó mấy lần mới chịu im. Dì Phương vẫn hầm hầm đi lại ngồi mạnh xuống ghế salông, tôi đưa cây chổi cho bé Út cất rồi mới đi đến ngồi xuống...

Chị Thi ngồi kế tôi, chị nhìn tôi và chị Mỹ gượng cười nói:

- Em và Mỹ đừng để tâm đến những gì bà ấy nói

Tôi và chị Mỹ cười gượng không biết nói sao, dì Phương sau một lúc bình tĩnh rồi nhìn hai hai chị em tôi nghiêm túc nói:

- Mỹ , Phong ... hai đứa là thành viên của gia đình này. Không ai được quyền nói hay đem hai đứa đi đâu dù là mẹ ruột cũng không được quyền làm thế . Người mẹ như ta rất hiểu điều đó!

Tôi cảm động nhìn dì Phương nói :

- Con cảm ơn dì !

Chị Mỹ tươi cười , mắt chị ươn ướt nói :

- Mẹ là mẹ của con mà ! Mẹ Phương là nhất rồi !

Dì Phương bật cười liếc yêu chị Mỹ :

- Thôi đi cô nương ... mà lúc nãy bé Út giỏi lắm đó nhưng không được có lần sau đâu nghe con .

Bé Út xụ mặt nói:

- Mẹ nói con đúng mà!

Chị Thi cười vỗ nhẹ lên đầu nó:

- Nói đúng nhưng làm không đúng... hiểu không nhóc!

- Sao lại không đúng chứ, tại bà ta đáng ghét quá mà...

Chị Mỹ bật cười lớn hùa theo:

- Nó còn làm vậy là may rồi đó.

Biết chị muốn nói gì, tôi và bé Út bật cười lớn hơn. Chị Thi và dì Phưưong lúc đầu còn chưa hiểu nhưng mấy giây sau thì hiểu ra... Chị Thi bật cười lắc đầu nhìn mẹ, dì Phương thì khỏi nói muốn độn thổ luôn... dì cười trừ nói:

- Thì... tại lúc nãy mẹ giận quá...

Bỗng có tiếng điện thoại bàn reo lên, chị Thi đứng dậy đi đến bắt máy.

- Alo, xin hỏi ai ở đầu dây... À, có... chị đợi một lát...

Rồi chị quay sang nhìn tôi nói:

- Yến Phong, có người tên Lan tìn em nè!

Tôi nhíu mày suy nghĩ xem đó là ai rồi đi đến cầm ống nghe

- Alo... Yến Phong nghe đây!

Bé Út nhướng mày nhìn chị Thi hỏi:

- Người tìm chị Tư là trai hay gái vậy chị?

- Là gái, tên Lan...

Bé Út cười gian nói:

- Lại một cô gái nữa. Đã có ba người rồi còn gì...

Chị Thi nhướng mày ngạc nhiên nhìn nó hỏi:

- Ba người là sao bé Út?

Bé Út bụm miệng cười khúc khích:

- Chị Hai hỏi chị ấy thì biết chứ gì...

Tôi đang ghe điện thoại mà phải quay ra chặn họng nó, nếu không con quái vật này còn nói gì hơn nữa.

- Đừng có nói bậy được không? Đây là bạn mẹ của chị đó... Dạ, không có gì đâu ạ... Dì tìm con có chuyện gì không?

Giọng phụ nữ đầu dây bên kia nói:

- Không! Dì gọi hỏi thăm con thôi, tiện thể nói cho con biết dì có gửi bưu phẩm cho con không biết con nhận được chưa?

Tôi ngạc nhiên trả lời:

- Chưa, con chưa nhận được...

- À, bưu phẩm đó là vật dì tìm được lúc thu dọn đồ cho mẹ con... mấy lá thứ, bưu thiếp của mẹ con nội dung không biết thế nào do đó dì gửi cho con bảo quản!

Tôi sững người bất ngờ một thoáng rồi mới lên tiếng:

- Cảm ơn dì , chắc nay mai bưu phẩm sẽ tới nơi thôi ạ.

Rồi tôi chào tạm biệt dì Lan. Quả đúng như tôi nghĩ, chiều hôm đó có bưu phẩm đến nhà tôi... nhận được bưu phẩm tôi liền chạy về phòng mở ra xem...

" Hôm nay, cô giáo có nói với tôi rằng Yến phong viết lên tấm giấy xếp hạc giấy là "con muốn có ba! "... Tôi không muốn khóc... Yến Phong tuy nhỏ nhưng rất biết chuyện. Trước mặt tôi, không bao giờ nó nhắc đến ba nó! Vì mình mà nó không có ba... vì nó không còn gia đình nên sau này sẽ khổ lắm...

... sau khi sinh Yến Phong, đó có phải là chuyện tốt chăng? Nhưng khi thấy nó ngủ ngon .. thì tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có nó... "

Mẹ ơi... đọc được nhiêu đó mắt tôi nhòe đi, nước mắt tôi rơi xuống trang giấy cũ kỹ đặt trên bàn... Mẹ đã vì tôi rất nhiều, vật mà tôi chưa kịp báo đền cho mẹ thì mẹ...

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên vắt ngang dòng hồi tưởng của tôi, tôi lau nước mắt nói:

- Cửa không khó ... ai vậy, vào đi...

Liền sau đó chị Thi mở cửa đi vào

- Yến Phong... chị... không phiền em chứ?

Tôi nói nhưng không dám quay mặt lại nhìn vì sợ chị phát hiện tôi đang khóc

- Dạ... chị tìm em có việc gì không?

Chắc nghe giọng tôi nghèn nghẹn nên chị Thi phát hiện ra tôi đã khóc. Chị ngậm ngùi bước lại gần tôi nói:

- Em khóc à Phong?

Tôi ậm ừ, lúng túng cúi đầu nói:

- Thật ra thì chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Chị Thi cười buồn ngồi lên giường tôi nói:

- Đây là ảnh của mẹ em hả Phong?

Tôi quay lại nhìn thấy chị đang cầm khung ảnh của mẹ tôi thường để ở bàn ngủ. Tôi gật cúi mặt nhẹ giọng:

- Đó là tấm ảnh mà mẹ em thích nhất, mẹ xem nó như là một vật quý vậy!

Chị Thi cười nhẹ ngắm bức ảnh nói:

- Hình chụp đẹp chứ! Nhìn mẹ con em rất hạnh phúc...

- Tuy em không thích lấy ảnh ra trưng nhưng...

Chị đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi nhìn tôi cười dịu dàng:

- Việc ban sáng em đừng để bụng, có nhiều người họ nghĩ gì làm gì là việc của họ... chúng ta không ai quản được. Cái chính là những người thân quan tâm ta nghĩ gì, như bé Út và mẹ đã nói... chúng ta một gia đình tuy em không còn mẹ nhưng vẫn còn mọi người mà phải không?

Tôi xúc động nhìn chị... Đúng! Tôi không việc gì phải buổi vì những điều không đáng... mọi việc đã xảy ra và đã trở thành quá khứ... Nếu ba và mẹ chị Mỹ không chia rẽ , liệu mọi việc sẽ như thế nào... nếu ba không quen mẹ thì không thể có mình trên đời, nếu ba lấy mẹ... thì đã không gặp dì Phương... sẽ không có bé Thư... con và mọi người sẽ không có cơ hội gặp nhau... Mẹ ơi! Mẹ sinh con ra... con rất cảm ơn mẹ. Mẹ đừng lo, con không cô đơn... con đã có một gia đình hạnh phúc. Gặp được chị Thi, con rất hạnh phúc... quen biết bạn bè con rất vui. Mọi người đều quan tâm con... Mẹ ơi, mẹ yên nghỉ nhé!

Nhưng... hiện tại tình cảm của tôi... Thôi thì làm em cũng không sao, dù chiếm 1% trong lòng chị là đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop