Chap 2 : Nhà Mới
Yến Phong, ba rất vui vì con đã đến đây!
Đứng trước ngôi nhà hai tầng màu vàng nhạt, cổng cao bao bọc bởi hàng bông giấy... trong sân có nhiều cây cảnh và bộ ghế đá. Nhìn toàn bộ ngôi nhà tuy không sang trọng lắm nhưng xinh xắn và khang trang. Tôi theo ba vào nhà, vừa đặt chân vào nửa cửa một luồng khí mát của máy điều hoà phả vào người khiến tôi cảm nhận được sự khác biệt của bên ngoài và trông nhà
- Đây là phòng khách... phòng con ở tầng hai
Ba vừa đi vừa cách giùm tôi hành lý, tận tình chỉ dẫn mọi thứ cho tôi
- Con lên thu xếp đồ đạc nhé! Giờ này chưa có ai về hết
Đi ngang qua phòng khách xuống nhà bếp và chuẩn bị đi lên lầu thì ba chỉ căn phòng mé cầu thang nói:
- Đó là phòng tắm...
Từ đầu tới cuối tôi chỉ gật đầu cười cho có lệ chứ chưa lên tiếng. Khi cả hai chúng tôi lên được một dãy cầu thang, tầng này có ba phòng... có cửa thông ra ban công ngoài...
Ba chỉ phòng thứ nhất nói:
- Phòng này của ba và dì Phương... vợ sau của ba...
Thấy ông có vẻ lúng túng không dám nhìn thẳng mặt tôi, tôi cũng không muốn ông khó xử nên vờ để không để ý. Ông đi sang phòng kế nói:
- Còn phòng này của chị Ba con, tên Đan Mỹ . Phòng kế nữa là của bé Út - Đan Thư...
Bông có tiếng hét lên lấn ất luôn lời của ba từ dưới nhà...
- Tìm ra rồi! Hay quá...
Thấy tôi đưa mắt ngạc nhiên nhìn ông thì ba cười méo xệch gãi đầu:
- À, đó là dì Minh Phương người mà lúc nãy ba có nhắc. Cô ấy là nhà văn hay có cảm hứng bất thường... do cần hoàn thành cho xong cuốn tiểu thuyết nên suốt ngày ở trong phòng làm việc ở dưới nhà...
Rồi ba đưa tôi đi tiếp lên tầng trên nói:
Minh Phương giỏi lắm mua căn nhà này hầu như đều là tiền của cô ấy, lương ba thì chỉ góp một phần nào đó thôi...
Lên đến tầng hai cũng như tầng một có ba phòng và cửa dẫn ra ban công bên ngoài. Ông chỉ phòng phía trong cùng nói:
- Đó là phòng vệ sinh, còn phòng kế là phòng của chị Hai con, tên là Đan Thi.
Ba mở cánh cửa phòng sau cùng mỉm cười nhìn tôi:
- Đây là phòng con... ba sắp xếp trước rồi tuy có chật hơn một chút nhưng ba nghĩ con sẽ hài lòng...
Vừa bước vào căn phòng, nhìn bao quát căn phòng. Đúng như ba nghĩ, tôi thật sự rất thích căn phòng này... Phía bên trái cửa là cái giường đôi rộng rãi, tủ quần áo được thiết kế áp tường... phía phải là bàn học và kệ sách. Cửa số áp mái nhà... chắc do vậy khiến văn phòng hơi chật như ba nói... nhưng tôi lại thích như vậy. Vì khung cửa sổ này, tôi có thể ngắm bầu trời đêm bào buổi tối.
Nở nụ cười tươi tôi quay dang nhìn ba
- Cảm ơn ba nhiều lắm! Như vậy với con là quá tốt rồi.
Nhìn thấy nụ cười của tôi, ba bật cười lớn để hành lý của tôi xuống rồi xoa xoa đầu tôi nói:
- Con cần gì phải khách sao dữ vậy, chúng ta là người một nhà mà.
Quay nhìn xung quanh, ông gật đầu mỉm cười nói:
- Mọi thứ bài trí, dọn dẹp đều có sự góp tay của chị em con không đó. Ba chỉ giúp một phần thôi. Bây giờ con nghỉ ngơi đi, ba không làm phiền con nữa... Ba xuống nhà đây!
Tôi mỉm cười nhìn ông đi ra cửa rồi cởi balo nằm phịch xuống giường. Lấy bóp mở ra nhìn ngắm người phụ nữ đag ôm một cô bé cười hạnh phúc... nụ cười đó thật dịu dàng và ấm áp. Bất chợt tôi lại khóc... con phải thi đậu Đại học. Đây là ước mơ của mẹ đúng không? Con chỉ ở đây cho đến thi đậu rồi... con sẽ sống tự lập. Con sẽ kiếm việc làm thêm...
Nằm nghỉ một lúc tôi ngồi dậy rồi đi xuống nhà. Vừa ra tới phòng khách thì thấy ba đang đọc báo, tôi nhập ngừng bước đến:
- Ưm... ba...
Bỏ tờ báo xuống nhìn tôi, ông cười nói:
- Ừ, chuyện gì vậy con?
- Con có thể đi dạo quanh đây được chứ?
Ba gật đầu nói:
- Được chứ! Cứ đi đi... xung quanh đây có an ninh tốt nhưng con đừng đi xa quá.
Tôi gật đầu rồi đi ra ngoài. Xung quanh đây đúng thật quá yên tĩnh, nhà nào nhà nấy đều kín cổng cao tường nhìn sơ cũng biết khu này thuộc khu nhà giàu rồi... Yến Phong, con có chị em gái đấy! Bất chợt tôi nhớ đến lời nói trước đó của ba... Chị em gái ư? Mình không nói ước mơ của mình với mẹ là mình thèm có ba và có một gia đình đông đủ... Không biết chị em gái mình sẽ ra sao nhỉ?
Do mải suy nghĩ mà tôi đi ngang một tiệm trà sữa lúc nào không hay. Cảm thấy cũng hơi khát tôi liền đi vào và gọi một ly trà sữa trân châu... Vừa uống tôi vừa thả suy nghĩ mình đi rong tiếp. Có lẽ với với gia đình mới này... mình chưa có ấn tượng gì. Đang suy nghĩ mà tôi không để ý có một ánh mắt gần đó nhìn mình từ nãy giờ...
... Hình như do cảm giác mách bảo nên tôi quay nhìn xung quanh và chạm ngay người đang nhìn mình. Bị tôi bắt gặp cô gái đó có vẻ lúng túng, ngượng ngùng đỏ mặt cúi xuống nhìn ly trà sữa của mình nhưng vẫn lén đưa mắt về phía tôi
Dù tôi có thắc mắc, kỳ lạ khi có người nhìn mình nhưng cũng không lấy gì làm khó hiểu... Tôi là một đứa con gái không xinh đẹp cho lắm phải nói là trung bình, cặp kính che chở cho đôi mắt không có mí nào... có hai cái răng cửa như răng thỏ, xấu chết đi được. Mái tóc cắt ngắn như con trai... nói chung không có gì hấp dẫn con trai lẫn con gái...
Nhưng sao cô gái đó lại nhìn mình ghê vậy. Kín đáo đưa mắt nhìn lại cô gái ấy... tôi mới sửng sốt đến lặng người... Đẹp quá! Người đâu mà đẹp vậy kìa... Đôi mắt to đen láy, mũi dọc dừa, môi hơi mím nhỏ nhắn đang ngậm ống hút với mái tóc dài ngang vai, làn da trắng mịn tuy cô gái ấy ngồi nhưng tôi nghĩ dáng cô ta chuẩn lắm đây. Mà người đẹp như thế sao khi không nhìn mình mãi vậy?
Bất chợt thấy tôi nhìn, cô gái ấy cũng nở nụ cười mỉm đáp lại. Nụ cười đó khiến trái tim tôi suýt nhảy ra ngoài... Trời ơi! Cô ta cười mắc mớ gì mình phải hồi hộp chứ. Đi khỏi đây là chắc ăn, nghĩ là làm tôi gọi tính tiền rồi đi nhanh ra khỏi quán mà không biết ánh mắt ngỡ ngàng đang nhìn theo sau mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro