Chap 19 : Gia Đình
Hôm nay chủ nhật, cả nhà tôi đều đông đủ... chỉ trừ ba tôi vắng nhà vì bận đi họp tổ dân phố. Vừa bước xuống lầu, tôi đã nghe ngoài phòng khách có tiếng ồn hơi tò mò tôi hỏi bé Út đang nhặt rau
- Út... ai đến nhà mình vậy?
Bé Út trả lời:
- Là dì Loan chị của mẹ đến chơi. Lâu rồi mới thấy dì ấy đến đấy!
Tôi bước tới kéo ghế ngồi phụ nó một tay. Tiếng gì Phương từ phòng khách nói:
- Ngại quá! Đã không đón tiếp chị chu đáo.
Giọng một người phụ nữ lên tiếng hỏi:
- Không sao, do tôi đến không phải lúc. Tiện đường ghé thăm nên hỏi ý kiến truyện làm giỗ lần thứ 7 cho mẹ...
Bé Út cằn nhằn lẩm bẩm:
- Vậy cũng đâu cần phải đến đây, gọi điện là được rồi...
Tôi ngạc nhiên nhìn bé Út với giọng nói thiếu tôn trọng của nó với người dì này, cho thấy nó ghét bà ta. Thấy lạ tôi hỏi nó:
- Sao em lại nói vậy? Bộ ghét gì lắm à?
Bé Út cau có nói:
- Em ghét bà ta cực... cực kì...
Tôi cau mày khó hiểu thì... lại nghe giọng gì Loan nói:
- Đan Thi càng lớn càng xinh đẹp nhỉ? Có bạn trai chưa? Có cần gì giới thiệu cho anh chàng nào không?
Tôi nhíu mày bực mình thì ra nãy giờ chị Thi ở ngoài trước
Giọng chị Thi cười gượng:
- Thôi cháu còn muốn tự do cho khỏe ... Cháu xin phép ra sau nấu cơm, dì ngồi chơi với mẹ cháu ạ!
Dì Loan cười lớn:
- Có gì mà mắc cỡ chứ, gái lớn lấy chồng mà...
Bé Út lại lầm bầm:
- Nói y như mấy bà già lẩm cẩm...
Vừa lúc đó chị Thi đi vào, vẻ mặt chị cũng như bé Út nhưng không biểu lộ rõ như nó thôi, bà dì Loan này có gì mà người nhà nay không ưa đến thế...
Giọng dì Loan vẫn đều đều:
- Chồng em vẫn còn đi làm chứ?
- Vẫn còn...
Rồi giọng dì Loan bắt đầu ca cẩm:
- Công nhận em tốt thật, tuy là con rơi nhưng vẫn nuôi nó... nếu mà chị thì đừng hòng! Mà nhìn mặt Nam Phong hiền như vậy mà cũng có con rơi...
Nghe lời nói đó tôi mím môi tức giận ngồi im mhịn nhục vì dù gì bà ta cũng là chị gì Phương mà... nhưng hình như bé Út không nhịn như tôi, nó vớt mạnh nhánh rau đang cầm xuống rổ mặt mày thì sa sầm xuống. Chị Thi thấy thấy vậy nhắc:
- Bé Út lên lầu đi em... để đó cho chị làm!
Nhưng con bé mặt lầm lầm lì lì ngồi yên không nhúc nhích, nhìn thái độ tức thay cho tôi của nó khiến tôi xúc động lắm nên sự giận dữ trong tôi cũng vơi đi được phần nào. Bỗng từ ngoài tiếng chị Mỹ vang lên:
- Chào dì Loan mới đến!
- Ờ, chào con...
- Mẹ và gì Loan nói chuyện con xin phép ra sau.
Rồi tiếp theo là sự xuất hiện của chị Mỹ ở nhà bếp, tụ hợp đầy đủ chị em tôi.
- Con Mỹ có về ăn chơi quá, sao em cho nó tự do quá thế hả?
Quả thật nhìn bề ngoài chị Mỹ có vẻ phóng khoáng vì chị nhuộm tóc, ăn chơi, ăn mặc hơi mát mẻ chút nhưng nói chị ăn chơi thì quá đáng thật. Chị chỉ nhún vai phớt tỉnh chẳng biểu hiện gì, chị Thi mím môi im lặng... bé Út thì khỏi nói đôi chân mày nó tưởng chừng dính chặt vào nhau luôn. Không biết vẻ mặt gì Phương thế nào mà chị em tôi nghe dì nói:
- Em không muốn bó buộc chúng!
- Dù sao thì... em cũng là mẹ tụi nó mà! Nếu là chị nuôi Đan Mỹ thì sẽ không cho nó như vậy đâu...
Chị Mỹ lắc đầu cười nhạt:
- Nếu cho dì nuôi chắc gì chết sớm.
- Đan Mỹ thật đáng thương. Đã bị mẹ bỏ rơi, ba lại có con riêng. Tội nghiệp cho con bé quá! Vả lại... con bé con riêng của Nam Phong không biết có phải là con ruột của anh ta không? Người hiền như chồng em...
Nghe giọmg "nhân từ, đạo đức" của dì Loan mà bé Út giận dữ đứng bật dậy chạy ngay ra ngoài. Hành động của nó quá bất ngờ khiến bọn tôi không kịp ngăn cản, đành chạy theo nó ra ngoài, vừa ra tới nơi nó đã đứng trước mặt dì Loan lớn tiếng:
- Dì có phải cố tình đến đây quấy rầy bọn cháu không? Dì nghe cho rõ nè... chị Tư là một thành viên của gia đình cháu, chị Ba không ăn chơi hư đốn như con dì đâu...
Dì Loan sững sờ mở to mắt nhìn bé Út há hốc miệng. Dì Phương khoanh tay im lặng, chị em tôi thì không nói được lời nào.
Rồi dì Loan cũng tức giận nhìn thì Phương nói:
- Sao lại thế được? Em dạy con như thế à! Mới lớn thế mà dám hỗn hào với người lớn...
Dì Phương không nói không rằng đứng dậy đi ra cửa rồi đứng trước cửa nhìn chị Thi nói:
- Con ra mở cổng, nhanh lên!
Chị Thi không hiểu gì nhưng cũng nhanh ra mở cổng. Dì Phương nhìn thẳng mặt bà ta lạnh nhạt nói:
- Em nghĩ bé Thư nói đúng. Xin lỗi, chị về đi! Em không giữ chị lại được...
Dì Loan giận dữ xanh mặt đứng phắt dậy đi nhanh ra ngoài quát lớn:
- Sao lại có loại gia đình mất dạy mhư thế này hả? Sau này đừng mong tôi bước chân vào đây...
Bà ta càng nói càng khó nghe đến nỗi dì Phương không nhịn nổi đi nhanh ra sau. Tôi thấy việc mà không ổn nên cùng chị Mỹ chạy nhanh theo... Vừa kịp dì Phương cầm cây chổi đi ra vẻ mặt hằm hằm sát khí, tôi và chị Mỹ liền kéo dì Phương lại ngăn không cho dì đi ra chạm mặt với bà ta. Dì hét lớn:
- Bé Út lấy chổi quét rác ra ngoài đi! Thứ rác rưởi đó để trong nhà chỉ tổ bẩn nha thôi...
Tôi hốt hoảng nhìn bé Út nói nhanh:
- Em ra ngoài bảo chị Hai tiễn khách nhanh lên!
Bé Út cũng hốt hoảng khi lần đầu thấy mẹ mình giận dữ như thế. Con bé liền chạy nhanh ra ngoài... Chị Mỹ vừa ôm chặt lấy dì Phương ngăn lại vừa nói:
- Mẹ đâu cần nổi giận với loại người đó chi cho mệt!
Dì Phương tức giận nói lớn:
- Mẹ đã muốn cho bà ta một bài học lâu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro