Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17 : Ghen À ?

  Sau khi tiễn Ái như về, Thi trở vào trong ngồi ghế salông dựa đầu ngửa ra sau thở hắt ra... thích sao? Như thích Phong sao? Ái Như vừa dễ thương, ai nhìn cũng thích... có khi nào... Yến Phong quen với Ái Như không? Mình không thể giống Ái Như... mình không thể trực tiếp nói ra. Ái Như là bạn còn mình là chị Hai... Thi ngán ngẩm nhắm mắt thở dài buồn bã, Thi thật sự không thể nắm bắt được tình cảm của mình... cảm giác này quá mới mẻ không giống như tình cảm lúc trước giữa Thi và Lộc, bạn trai trước kia của Thi...

  Nghĩ ngợi một lúc, chị Thi đi lên phòng tôi. Trong lúc đó, tôi đang để tâm đến lời nói của Ái Như...
" mình thích bạn thật sự... dù cho Phong là nữ... mình vẫn thích Phong... " lời nói đầy cảm xúc của Ái Như khiến tôi bâng khuâng xúc động. Tôi không ngờ một người như tôi lại được Ái Như - hoa khôi của trường thích đến nỗi tự nói ra lỗi lòng với tôi...

   - Bánh chắc ngon lắm nhỉ?

  Tôi chợt giật mình thấy chị Thi đứng ở cửa tự lúc nào, vẻ mặt chị như không được vui bước lại định bưng chém cháo đi. Tôi liền nói:

   - Cháo em chưa ăn mà chị...

  Chị Thi cau mày, giọng hơi cáu gắt:

   - Em có bánh kem ăn rồi, chén cháo nguội này cần gì phải ăn nữa...

  Trời ạ, sao mình lại nói những lời này nhỉ? Cứ y như mình đang ghen không bằng... Thi mím môi không nói nữa...

  Tôi ngạc nhiên nhìn chị rồi cúi đầu nhỏ giọng:

   - Chị nghe rồi sao? Em... em rất vui khi Như thích em... nhưng trong lòng em... đã có người khác rồi...

  Nghe tôi nói chị Thi nhìn chăm chú hỏi nhanh:

   - Em... có người thích rồi sao?

   Tôi nhìn hướng khác né tránh cái nhìn như muốn xuyên thấu tâm can tôi. Tôi gật đầu đỏ mặt nói nhỏ:

   - Người mà em thương... chỉ duy nhất là một người... là... chị Hai thôi!

    - Yến Phong!!!

  Đúng lúc đó tiếng oanh vàng, thánh thót của chị Mỹ vang lên lấn át luôn cả câu nói cuối cùng của tôi. Không biết chị Thi có nghe được không mà chị im lặng không phản ứng gì... hazzz... chắc là không nghe rồi, nên vui hay buồn đây...

  Tiếng đến trước người đến sau, chị Mỹ lẫn bé Út đều xuất hiện ngay trong phòng tôi. Chị Mỹ ào đến ngồi bên giường sờ trán tôi quan tâm:

   - Em bệnh rồi hả? Nghe chị Hai nhắn tin nói chị mới biết... em đỡ hơn chưa?

  Tôi cười xúc động bởi sự quan tâm đầy tình thân ái của chị em tôi. Tôi không ngờ họ lại lo lắng cho tôi đén thế.

  Bé Út nhìn hộp bánh trên bàn hỏi:

   - Ủa, hộp bánh của ai đây ?

   Rồi nó quay sang nhìn chị Thi hỏi:

   - Chị Hai mua cho chị Tư hả?

  Chị Thi lắc đầu, khoanh hai tay trước ngực nhìn bé Út mà chẳng nếm xỉa gì đến tôi.

   - Là của Ái Như, cô bạn đáng yêu của Phong tặng đó.

  Tôi nhăn mặt nói:

   - Ái Như đâu phải bạn của em...

  Chị Mỹ mím môi quay nhìn bé Út:

   - Út... trong hộp là bánh gì vậy?

  Bé Út nhanh nhẩu mở hộp ra mà nó vang lên:

   - Wa, ba cái bánh lận... em xí một cái bánh socola...

  Chị Mỹ chồm lấy cái hộp, lấy một cái đưa chị Thi còn một cái chị bỏ vào miệng ăn trước vẻ ngơ ngác của tôi.

   - Của em đâu?

  Chị Thi ăn mà chẳng thấy thương xót gì cái người tội nghiệp đưa mắt nhìn như tôi. Cầm chém cháo đi ra, chị Thi nói hững hờ:

   - Người bệnh chỉ được ăn cháo, không nên ăn bánh kem...

  Tôi nhìn chị mếu máo:

   - Cái lý này đâu ra... nhưng cháo em chưa ăn mà...

  Chị Thi không nói gì bỏ đi thẳng xuống lầu còn chị Mỹ đã xơi sạch sành sanh cái bánh. Vậy mà chị còn nhìn tôi nó:

   - Công nhận Ái Như biết mua bánh ghê. Bánh ngon thiệt! Lần sau gặp lại em cảm ơn Như giùm chị nha... kưng...

  Nói rồi chị béo má tôi, hí hửng cười đứng dậy đi ra. Tôi chỉ biết nhìn lại bé Út đang đợi chờ phản ứng "độc ác" nào của nó bôi thêm cho tôi một phát nữa thôi. Quả như tôi nghĩ... nó vừa ăn cười cười tủm tỉm... Tôi bực mình giật luôn phần còn lại trên tay nó bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Con bé sững sờ hét:

   - Sao chị lấy của em?

  Tôi vừa nuốt xong miếng bánh vừa cười đểu:

   - Ai bảo em ăn chậm chi... không thấy chị Hai và chị Ba ăn nhanh cấp kì sao?

  Con bé tức giận, vẻ mặt quàu quạu nói:

   - Mấy chị chỉ giỏi lớn ăn hiếp nhỏ thôi.

  Nói rồi nó bỏ đi nhưng chưa ra khỏi phòng nó quay lại nhìn tôi cười gian l:

   - Em coi chị sẽ chết về tay mấy đại tỷ như thế nào? Cho chết cái tội đào hoa quá chi...

  Nói xong nó bỏ đi ra ngoài. Tôi nhìn theo méo mặt, tôi phải rút lại những suy nghĩ tốt về chị em nhà này... "sự quan tâm đầy tình ái" của họ khiến tôi phát sốt trở lại, họ nỡ nào đối xử với một người bị bệnh như tôi một cách "tàn nhẫn" ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop