Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 : CLOVER

  Bữa cơm tối đó, chị Mỹ suýt làm tôi mắc nghẹn khi chị nhìn thẳng vào mặt tôi phán một câu xanh rờn

   - Ái Như để ý em rồi đó Phong!

  Tôi vừa vuốt ngực vừa cầm luy nước uống. Cảm thấy hơi bình tĩnh tôi nhăn mặt nói:

   - Chị Ba giỡn với em hả? Ái Như để ý em làm gì?

  Vừa gắp thức ăn, chị Mỹ vừa nói mà không nhìn tôi:

   - Suốt buổi ngồi với chị mà nó hỏi về em suốt, không để ý đến em là gì...

  Ba tôi ngồi ngây mặt ra nhìn tôi nói:

   - Con làm gì người ta hả Phong? Đến nỗi người ta phải tìm hiểu về con...

  Bé Út cười hắc hắc nói :

   - Ba ơi, chị Tư cướp lấy tình yêu của người ta rồi đó ba.

  Ba tôi giật mình buông đũa, trợn mắt nhìn tôi nói:

   - Cái gì? Con cướp bạn trai của người ta sao? Đến nỗi con bé phải tìm đến nhà à...

  Nghe ba tôi nói mà mấy chị em tôi cùng đứng hình hết mấy giây sau đó thì... vỡ ra cười lộn ruột... kể cả chị Mỹ đang cau có cũng không nhịn nổi cười... Ba tôi ngớ mặt ra không hiểu gì cả nói:

   - Ba nói không đúng sao mà các con cười dữ vậy?

  Dì Phương lắc đầu cười nói:

   - Ý bé Út không như anh nghĩ đâu. Mà thôi, chuyện con nít anh đừng để ý làm gì...

  Bé Út vừa cười vừa quẹt nước mắt:

   - Chị Như đẹp lắm còn vui tính nữa chị Tư này!

  Tôi vừa ăn vừa nhìn nó hỏi:

   - Gì?

  Bé Út cười ranh mãnh:

   - Chị Như làm girlfriend của chị được đó. Đừng để người ta lấy mất nha!

  Một lần nữa tôi sặc cơm vì những câu nói sốc hôm nay. Hết chị Mỹ giờ đến tiểu yêu quái này, con bé khoái chí bật cười ha hả... 

   - Á, ...chị Ba làm gì zạ? Đùi gà chiên của em mà!

  Thì ra lúc bé Út đang cười khoái trí thì chị Mỹ cầm luôn cái đùi gà chiên của trong chén con bé lên gặm một miếng thật to. Chị vừa nhai vừa cầm đùi gà lên cao nói tỉnh:

   - Thấy em lo nói vớ vẩn nên chị ăn giùm em cho nhanh!

  Bé Út tức mình chồm người lấy cho được cái đùi gà yêu quý

   - Trả cho em. Chị Ba kì quá!

  Dì Phương lắc đầu cười nói:

   - Thôi, đừng giỡn nữa. Mỹ trả cho em đi, hai đứa giỡn mãi chừng nào mới ăn xong...

  Chị Mỹ ráng cắn thêm một miếng mới chịu trả cho bé Út, nó tức giận liếc nhìn chị ánh mắt hình viên đạn... hứa hẹn sẽ "béo chù" ... còn chị Mỹ thì cười hả hê nhìn nó. Tôi lắc đầu nhìn hai người rồi nhìn sang chị Thi nãy giờ im lặng không nên tiếng.

   - Chị không sao chứ chị Hai?

  Chị Thi nhìn tôi cười nhẹ nói:

   - Chị hơi mệt một chút nhưng không sao, em đùng lo!

  Nói rồi chị đứng dậy nhìn mọi người nói:

   - Con muốn lên phòng nghỉ chút...

  Ba tôi nhìn chị Thi lo lắng:

   - Con không sao thật chứ, ba thấy con có vẻ không ổn.

  Dì Phương nói thêm:

  - Con nên uống thuốc ngăn chặn đi, để mẹ đi lấy cho...

  Chị Thi lắc đầu:

   - Trên phòng con có thuốc rồi mẹ, con chỉ muốn nằm nghỉ chút thôi.

  Chị Mỹ nói:

   - Chị Hai, có cần em đưa chị lên lầu không?

  Chị Thi lắc đầu cười:

   - Em ăn cơm đi. Chị chưa đến nỗi nặng thế đâu! Thôi, con lên lầu đây... mọi người ăn cơm đi nha!

  Nói rồi chị bỏ lên lầu, tôi nhìn theo chị lo lắng. Có thật chị không sao chứ, nhìn chị có vẻ mệt mỏi quá... Mọi người đang lo lắng lo cho tâm trạng sức khoẻ của chị Thi thì bé Út vừa cười cười nói nhỏ:

   - Em biết chị Hai bệnh gì rồi.

  Tôi ngạc nhiên nhìn nói:

   - Em biết chị Hai bệnh gì sao?

  Con bé bật cười khúc khích:

   - Là bệnh tim đó.

   - Hả???

  Cùng lúc cả tôi và ba ngạc nhiên kêu lên. Dì Phương hắng giọng nói:

   - Con ăn nhanh hay không ở đó nói bậy bạ hả? Hủ yaout trong tủ lạnh con muốn chị Ba ăn hết phải không?

  Nghe vậy bé Út liền cắm cúi ăn cho nhanh vì yaout là món nó thích nhất không thể để cho ai cả, dì Phương hù nó thế thôi chứ thật ra trong tủ lạnh có đủ yaout cho cả nhà...

  Trong khi đó, chị Thi vừa lên cầu thang vừa bâng khuâng suy nghĩ những lời nói của bé Út đều lọt và tai chị vì lúc đó chị chưa lên hẳn tầng 2. Quả thật, mình đang xao xuyến, Yến Phong và cô bé đó có thích nhau, liên quan gì đến mình! Vả lại... cô bé ấy là nữ... là nữ... và xinh đẹp... mình sao thế này. Tại sao... lúc thấy Yến Phong trở bạn, mình lại bực tức, khó chịu... cứ y như... Nghĩ đến đó Thi không dám nghĩ nữa mà lắc mạnh đầu như xua đuổi cái ý nghĩ kì lạ ra khỏi đầu mình... chắc mấy ngày nay mình học căng thẳng quá nên đầu óc không mấy tỉnh táo... chắc là vậy rồi. Nghĩ vậy chị Thi đi nhanh lên phòng tìm thuốc nhức đầu uống rồi lăn ra ngủ...

  Mấy ngày sau không phải chị Thi bệnh mà người bị bệnh là tôi. Sáng hôm ấy lúc tỉnh giấc tôi cảm thấy đầu nặng trĩu, người oẻ oải... có lẽ do "ngày ấy" hành tôi vì lúc này tôi đang đến ngày...

   - Yến Phong... em dậy chưa?

  Tiếng chị Thi ngoài cửa phòng gọi. Tôi mệt mỏi, uể oải lên tiếng:

   - Dạ... em thức rồi...

  Hình như nghe tiếng tôi kì lạ, chị mở cửa đi vào. Nhìn tôi nằm trên giường, mặt bơ phơ, đỏ hực... chị lo lắng bước đến ngồi xuống giường cạnh tôi hỏi:

   - Em sao vậy? Bị bệnh à?

  Tôi chống một tay ngồi dậy, một tay sờ trán cảm thấy trán mình nóng hừng hực.

   - Hình như là bị sốt...

  Chị lo lắng đưa bàn tay mát lạnh của chị áp vào trán tôi.

   - Để chị xem. Em sốt thật rồi! Hôm nay em nghỉ một buổi đi, chị xin phép cho... Chà, đúng lúc mẹ đi về quê...

  Tôi nằm trở lại giường nhìn chị cười:

   - Không sao. Hồi nhỏ lúc bị bệnh, em cũng ở nhà một mình. Em quen rồi!

  Chị Thi mím môi nhìn tôi lo lắng một lúc rồi chị nói:

   - Em nằm nghỉ đi. Mọi người đi hết rồi, chị đi mua thuốc sẵn ghé trường xin phép cho em luôn.

  Tôi nhìn chị áy náy:

   - Chị không đi học sao? Em ở nhà một mình được mà!

  Chị Thi cười tươi đúng dậy:

   - Em yên tâm. Sinh viên thoải mái hơn học sinh nhiều...

  Nói rồi chị đi ra cửa, nhìn cánh cửa đóng lại tôi thở phào vừa thấy vui vui vì chị Thi chăm sóc... Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi chăng? Tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ...

  Trong khi đó ở trường, giờ ra chơi...

   - Ê, Khang... có bạn gái kiếm kìa!

  Nhật khang đang nói chuyện với Gia Bảo, nghe gọi quay ra nhìn thì thấy Ái Như đang đứng trước cửa lớp. Gia Bảo thấy Ái Như liền mắt sáng rỡ, khiều Nhật Khang nói:

   - Là Ái Như, lớp 11A5 đó phải không? Mày cặp với hoa khôi lúc nào thế hả ?

  Nhật Khang đập cuốn tập lên đầu Gia Bảo nói:

   - Không phải bạn gái tao, chỉ là bạn hồi nhỏ thôi!

  Nói rồi hắn đi ra cửa nhì Ái Như cười cười:

   - Ngọn gió nào đưa Ngư tới đây vậy?

  Ái Như có vẻ ngập ngừng đưa mắt nhìn vào trong lớp như đang tìm kiếm ai.

   - Yến Phong không có trong lớp hả?

  Nhật Khang nhún vai lắc đầu:

   - Hôm nay Phong xin nghỉ vì bị bệnh...

  Nghe tôi nói bị bệnh thì Ái Như hấp tấp hỏi tới:

   - Phong bị bệnh nặng không?

  Nhật Khang trố mắt nhì Ái Như nghi ngờ:

   - Bà lo cho Phong quá ha. Vậy đến đây tìm tôi hay tìm Phong?

  Ái Như bật cười cầu hoà nói:

   - Nói giỡn thôi mà. Ừm, tôi muốn hỏi ông chuyện này...

  Nhật Khang đứng khoang tay cộc cằn:

   - Chuyện gì?

  Ái Như đưa mắt nhìn quanh thấy nhiều người để ý đến hai người quá nên cô kéo tay Nhật Khang đi.

   - Nơi này không tiện, tui với ông đi chỗ khác nói chuyện.

  Nhật Khang vừa đi vừa cằn nhằn:

   - Chuyện gì đây? Bà lôi thôi quá!

  Khi hai người ngồi xuống ghế đá sân trường thì Ái Như ngập ngừng, có vẻ xấu hổ nói:

   - À, ừm ... có người yêu chưa?

  Nhật Khang giật sững nhìn Ái Như lắp bắp:

   - Hả? Cái gì ?? Như .. người yêu... tôi...

  Nhìn vẻ mặt ngố của Nhật Khang, Ái Như bực mình đỏ mặt nói:

   - Ai thèm người đào hoa như ông. Tôi nói Yến Phong kìa!

  Vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm Nhật Khang cười gian:

   - A, ha... bà thích Yến Phong?

  Ái Như xấu hổ đỏ mặt nhìn chỗ khác nói:

   - Thế thì sao chứ... thấy ông với Phong thân nhau vậy tui tưởng ông biết được chứ!

  Nhật Khang bật cười ha hả:

   - Không ngờ nha.. hoa khôi của trường Nguyễn Hoàng Ái Như thích Nguyễn Yến Phong. Hai người cùng họ nữa mới ghê chứ...

  Ái Như tức giận gắt:

   - Có gì vui mà cười?

  Nhật Khang nín cười nói:

   - Ờ thì... theo tui biết . Yến Phong chưa có ai cả. Phong như con trai thì ai dám theo... nhưng con gái thì...

  Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Ái Như cười gian:

   - Cả khối...

  Nghe vậy, Ái Như cau mày... không thèm để ý đến vẻ trêu trọc của hắn. Cô hỏi nhanh:

   - Không phải chứ? Cả khối lận à?

Gật đầu Nhật Khang nói:

- Lúc đầu thì không ai để ý... nhưng từ khi Yến Phong thay đổi thì có vài cô hỏi thăm hắn...

Ái Như khẽ gật đầu đồng ý lúc va chạm lần đầu với Yến Phong... Ái Như cũng bị Yến Phong hút hồn mất như tiếng sét ái tình đánh trúng cô...

- Yến Phong có để ý đến ai không?

Nhật Khang dựa lưng vào ghế đá nhún vai nói:

- Hiện giờ thì chưa biết .. theo ý tui... bà nên tấn công tên bốn mắt ấy đi, chứ đợi Phong chủ động với ai thì có nước đến già cũng chưa thấy. Lúc này có cơ hội cho Như rồi đó, hôm nay Phong bị bệnh nên không đi học. Bà đi thăm Phong đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop