Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14 : Xao Động

Lúc Ái Như chuẩn bị về thù Nhật Khang cứ cắm cúi vào máy game không chịu rời, hắn cứ nằng nặc đợi chơi cho xong hết đã. Thấy vậy tôi chẳng biết làm sao... dì Phương đã trở vào phòng làm việc, chị Mỹ thì ở trên lầu còn Nhật Khang và bé Út cắm đầu vào màn hình chỉ còn tôi và Ái Như ngồi một mình ở salông không biết nói gì. Bỗng Ái Như lên tiếng đề nghị:

- Hay Yến Phong chở mình về đi, nhà Như ở gần trường đó...

Tôi ngạc nhiên nhìn Ái Như hỏi:

- Ủa, bạn biết tên mình sao?

Ái Như nở một nụ cười dễ thương nhìn tôi nói:

- Không những biết tên mà chúng ta còn gặp nhau rồi... Phong không nhớ sao?

Tôi chưa kịp lên tiếng thì tên chết bằm Nhật Khang hùa theo:

- Ừ, đúng rồi. Hai người quen biết nhau trước thì Phong trở Như về giùm tôi đi...

Tôi bực mình định mắng hắn một trận nhưng Ái Như đã lên tiếng nhờ không lẽ từ chối lên tôi đành đồng ý. Bước đến lấy chìa khoá xe từ chỗ hắn, tôi tiện tay cốc một cú lên đầu hắn khiến hắn la mãi mà không dám đưa tay lên xoa vì bận cầm máy điều khiển game...

Lúc ngồi lên xe, tôi hơi ngạc nhiên thắc mắc sao Ái Như có hơi bị sát vào người tôi nhưng tôi nghĩ chắc Như muốn đảm bảo an toàn... khi cho xe chạy ra hẻm thì cùng lúc đó chị Thi chạy vào bắt gặp tôi trở Ái Như đi ra vì ngược hướng vả lại tôi chạy ra trước lên không gặp chị...

Ngừng xe nhìn theo chúng tôi chị Thi thoáng cau mày rồi chạy vào hẻm. Vừa tới nhà chị bấm chuông, một hồi thấy chị Mỹ đi ra mở cửa...

Vừa dẫn xe vào nhà, chị Thi nhìn chị Mỹ hỏi:

- Lúc nãy Yến Phong chở ai chạy ra vậy Mỹ?

Chị Mỹ cau có đi vào trong nói:

- Bạn Nhật Khang!

Chị Thi ngạc nhiên:

- Bạn Nhật Khang sao Phong phải chở?

Chị Mỹ ngồi phịch xuống ghế salông hất mặt về phía Nhật Khang nói:

- Chị cứ hỏi Khang thì biết.

Nhật Khang lúc này thấy chị Thi về là bỏ game đứng ngay lên chẳng bù với lúc nãy. Hắn cười tươi nhìn chị Thi:

- Chị Thi mới về hả?

Chị Thi bỏ túi xách ngồi xuống kế chị Mỹ nhìn Nhật Khang hỏi:

- Cô bé lúc nãy là bạn em hả Khang?

Nhật Khang cười vô tư:

- Ái Như là bạn lúc nhỏ của em nhưng... em và nhỏ không có tình cảm lăng nhăng gì đâu.

Bé Út bỏ game đi ra sau vừa nói:

- Anh zô ziên chưa... ai hỏi đâu mà giải thích...

Nhật Khang bị vé Út làm cho ê mặt chỉ biết cười trừ, quả thật ai hỏi đâu mà giải thích dài dòng

Chị Mỹ nhìn Nhật Khang nói:

- Sao lúc nãy em không chở Ái Như về mà phải nhờ Phong, Ái Như là bạn em mà...

Nhật Khang gãi đầu cười:

- À, vì em... đang bận...

Chị Mỹ bực mình đứng dậy, vừa đi ngang qua Nhật Khang chị thuận tay chị cốc lên đầu hắn một cú khá mạnh vừa nói:

- Bận gì? Bận chơi thì có...

Nhật Khang nhăn nhó ôm đầu:

- Trời, lại bị cốc nữa sao? Hôm nay mình bị gì vậy trời...

Rồi hắn quay sang nhìn chị Thi cười hì hì:

- Hôm nay chị rảnh không?

Chị Thi khoác túi xách đứng lên lãnh đạm nói:

- Chị hơi mệt...

Nói ngắn gọn thế thôi, chị Thi bỏ đi thẳng ra sau và lên phòng. Bỏ lại Nhật Khang đơ ra không hiểu vấn đề gì... chị Thi và chị Mỹ hôm nay làm sao thế nhỉ? Khó hiểu thật.

- Anh ăn không?

Nhật Khang cười tươi nhìn thấy bé Út cầm đĩa trái cây mời mình, hắn đưa tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng nhai nói:

- Chỉ có bé Thư là thương anh nhất thôi.

Bé Út vừa ăn vừa cầm remote mở tivi nói:

- Anh thiếu em một đĩa game đó. Đừng quên nha!

Nhật Khang tắt ngay nụ cười tươi, hắn lẩm bẩm:

- Con gái nhà này kì lạ thật!

... Cùng lúc đó, trên đường về nhà Ái Như... Cả hai chúng tôi im lặng không tự nhiên vì hai chúng tôi chỉ mới biết nhau... Ái Như là người lên tiếng trước, sau một lúc im lặng:

- Yến Phong không nhớ lần trước chúng ta va chạm nhau sao? Ở tuệm mắt kính đó... hôm chủ nhật ấy...

  Tôi như chợt nhớ ra, hèn gì trông Ái Như quen quen. Tôi bật cười:

   - Lần đó quả là mình sơ ý thật.

   - Yến Phong này...

  Tôi nhìn Ái Như qua kính chiếu hậu hỏi:

   - Như muốn hỏi gì?

  Ái Như cười tươi nói:

   - Hôm nay là ngày vui nhất của Như đó. Không ngờ mình được gặp và nói chuyện với thần tượng... À, Như nghe nói nhà Phong rất phức tạp nhưng Như thấy đâu phải vậy... mà còn rất vui vẻ, thoả mái nữa...

  Tôi lắc đầu cười:

   - Thời gian đầu Phong cũng có cảm giác là lạ và rồi cũng quen thôi. Nói thật, Phong thích có một gia đình nhiều người, lúc trước gia đình Phong chỉ có mẹ và ông Ngoại thôi... mẹ thì luôn làm việc, Ngoại thì hay bệnh nhưng bây giờ thì ồn chết đi được... chị Ba luôn chọc ghẹo Phong...

   - Chị Ba là chị Mỹ đó hả?

  - Ừ, chị ấy...

  Tôi chợt sựng người khi bắt gặp ánh mắt của Ái Như nhìn tôi qua kính chiếu hậu... ánh mắt đó bao hàm những gì ngọt ngào đối với người đối diện khiến tôi phải ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn về phía trước...

  Giọng Ái Như bỗng dưng dịu dàng hẳn đi.

   - Cảm ơn Phong... Như rất vui...

  Tôi ngạc nhiên hỏi:

   - Phong có làm gì cho Như đâu, đáng lẽ Như nên cảm ơn Nhật Khang mới đúng...

  Ái Như khẽ lắc đầu cười nhẹ:

   - Tuy Nhật Khang giúp Như gặp được dì Minh Phương nhưng... có thể biết tâm sự của Phong , Như càng vui hơn!

  Tôi hơi bất ngờ vì những điều Ái Như nói, ấp úng không biết nói gì hơn thì Ái Như kêu lên:

   - Tới rồi Phong ơi...

  Nghe Ái Như kêu, tôi liền thắng gấp vào lề trước một con hẻm vì thắng gấp lên Ái Như ôm chầm lấy tôi... Trong khoảnh khắc tôi thoáng bâng khuâng bởi mùi nước hoa Cindy mà lúc xưa mẹ tôi thường dùng. Tôi bất động, Ái Như không nhúc nhích vòng tay Như ôm siết nhẹ vòng eo tôi một thoáng... Tôi chưa kịp phản ứng gì thêm thì Ái Như bước xuống xe, trả nón bảo hiểm cho tôi rồi cười nhìn tôi nói:

   - Cảm ơn Phong đưa mình về. Nhà Như trong hẻm đó, mai gặp lại!

  Nói rồi Ái Như quay lưng chạy vào hẻm, nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Ái Như... tôi cảm thấy mình thoáng xao động... "Có thể biết được tâm sự của Phong, Như càng vui hơn! " ...Lời của Ái Như, có ý nghĩa như thế nào chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop