Chap 13 : Ái Như
- Xin lỗi anh. Tôi đã có bạn trai rồi! Không thể làm bạn gái của anh được...
Lời nói thẳng thừng, không câu nệ của Ái Như khiến anh chàng lớp 12 phải buồn bã, ỉu xìu quay bước bỏ đi. Cô ngồi lại một mình nhâm nhi ly cocktail của mình không một chút thương hại hay tội nghiệp người vừa bị mình từ chối phũ phàng... giường như việc này đã quá quen với một trong hai hoa khôi của trường là Ái Như... Từ ngoài cửa quán hai nữ sinh vừa ngồi xuống đã nói:
- Sao rồi? Lại từ chối người ta với cái lý do cũ rích nữa hả?
Ái Như nở nụ cười có núm đồng tiền cực xinh nhún vai nói:
- Nói thế để cho họ đừng bám theo tui nữa. Nè Ngọc, Vân... hai bà uống gì tự kêu đi...
Ngọc, Vân liền kêu hai ly sinh tố rồi Ngọc cười hỏi:
- Có thật bà chưa có bạn trai không? Tui thấy lúc lớp 10 bà hay đi chung với Nhật Khang lớp 11A2 lắm mà...
Ái Như phẩy tay lia lịa nói:
- Tui với hắn chỉ là bạn chơi chúng lúc nhỏ thôi, chả có quan hệ gì... với lại ông Nhật Khang không phải là mẫu người tui thích...
Chị bồi bàn đêm nước ra, cả ba tạm ngưng rồi Vân nói:
- Hai người là thanh mai trúc mã hồi nhỏ còn cãi nữa...
Ái Như bực mình nói:
- Đã nói không phải mà... À, ừm...
Rồi cô bỗng nhìn hai bạn nói:
- Hai bà thấy... Yến Phong như thế nào?
Ngọc ngạc nhiên mở to mắt nhìn Ái Như nói:
- Gì... bà thích mẫu người đó à. Yến Phong là con gái mà...
Vân gật đầu hùa theo:
- Yến Phong nhìn giống con trai thật lại cao ráo nhưng xấu quắc à... đâu giống Nhật Khang vừa đẹp trai vừa phóng khoáng nữa...
Ái Như cười nhẹ nhìn hai bạn nói:
- Yến Phong xấu hả? Bà có nhầm không Vân?
Vân gật đầu mạnh tự tin trả lời:
- Chắc chắn luôn. Thường ngày chắc mấy bà không để ý đến con nhỏ xấu xí đó nên không biết, ngày mai vào trường rồi biết... mà sao Như hỏi kĩ người ta vậy? Đừng nói... bà...
Ái Như bật cười nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai nhỏ bạn nói:
- Đừng nghĩ vớ vẩn... tui tò mò chút thôi...
- Cái đó là...
Vừa bực vừa tức cười Ái Như cúi xuống ly cốc tai của mình nói nhỏ:
- Đã nói không có ý như thế mà.
Đó không phải là tình cảm... mình chỉ tò mò một chút về Yến Phong thôi. Ái Như tự dặn lòng mình như vậy nhưng hình ảnh, nụ cười, vẻ lúng túng ấy cứ ám ảnh trông đầu cô mãi... từ lúc Ái Như va chạm với Yến Phong lần đó...
- À... Như này...
Ngẩng lên nhìn Ngọc, Ái Như nói:
- Gì?
- Tin sốt dẻo cho bà đây. Thấy bà quan tâm đến Yến Phong vậy... tui nói cho bà nghe...
Nghe nói đến Yến Phong tự nhiên Ái Phương muốn biết nhiều hơn... cô hấp tấp hỏi:
- Chuyện gì nói nhanh đi...
Thấy vẻ nôn nóng của Như khiến Vân và Ngọc càng nghi ngờ hơn nhưng Ngọc cũng nói:
- Vợ sau của ba Yến Phong... bà biết là ai không?
Như lắc đầu:
- Không!
- Là thần tượng của bà đó. Nhà văn kiêm tiểu thuyết Minh Phương đó....
Mở to mắt nhìn bạn bỡ ngỡ, Ái Như gieo lên:
- Thật sao? Hay quá...
Cả Vân và Ngọc nhìn nhau mỉm cười còn Ái Như thì cười mãi vì nhiều nguyên nhân... mà trong đó có người mà cô để ý... Qua ngày hôm sau Ái Như hẹn gặp Nhật Khang không biết hai người nói gì... mà lúc trưa hắn đến nhà tôi dẫn theo Ái Như...
Lúc đó tôi và bé Út đang đấu game hăng say nên có người bấm chuông cũng không nghe, con Milu sủa ầm lên cũng không để ý... chị Mỹ đang gọt trái cây sau bếp phải chạy ra cằn nhằn:
- Hai đứa sao không ra mở cửa... mê đến thế là cùng...
Cả hai chúng tôi cùng trả lời mà mắt dán vào màn hình:
- Tụi em bận rồi!
Chị Mỹ lắc đầu chịu thua rồi đi ra mở cửa
- Chết này!
- Chết... chíu... Á... thôi rồi!
Tôi thì mếu máo còn bé Út thì ha hả cười trên sự đau khổ của người khác.
- Haha... lớn vậy rồi mà bị bé Út cho out... dở quá trời!
Đang bực bội tôi quay ra gắt lớn:
- Có giỏi ông vào đấu đi... Ủa? Đây là...
Nhật Khang cười hớn hở nhìn Ái Như nói:
- Đây là bạn gái tui theo... ui da...
Hắn chưa nói hết câu đã bị Ái Như thụt cùi chỏ vào bụng nói:
- Ai bạn gái ông?
Rồi cô quay lại nhìn tôi và chị Mỹ cười duyên nói:
- Em là Ái Như, bạn của Nhật Khang...
Chị Mỹ mỉm cười:
- Hai đứa ngồi chơi đi, chị đang gọt trái cây sau bếp... mấy đứa đợi chị chút nha!
Nghe nói thế, Ái Như liền hăng hái nói:
- Em có thể giúp chị đc không?
Chị Mỹ và tôi mở to mắt ngạc nhiên. Không ngờ cô bạn này dạn dĩ, vui vẻ như thế. Chị Mỹ cười tươi nói:
- Vậy thì chị em ta ra sau nào?
Chị Mỹ đi trước, Ái Như trước khi đi hình như có đưa mắt nhì tôi cười... nhìn nụ cười đó tôi thấy quen quen nhưng không nhớ gặp ở đâu...
Nhìn Ái Như đi ra sau tôi quay sang hỏi Nhật Khang:
- Tự dưng ông đem bạn gái ông đến nhà tôi chi vậy? Hình như ông lộn địa chỉ rồi đó, đánh lẽ phải là nhà ông mới đúng...
Nhật Khang cười lớn nói:
- Lúc nãy tui nói giỡn. Ái Như không phải bạn gái tui đâu... không biết Ái Như tìm đâu ra nguồn tin dì Phương là nhà văn Minh Phương mà cô ấy yêu thích nên một mực ép tui dẫn Như đến đây để xin chữ kí...
Tôi gật đầu nhìn ra sau bếp thấy Ái Như đang cầm trái lê vừa cười nói vui vẻ với chị Mỹ, làm như quen biết lâu rồi vậy.
- Ê, Phong... con chó to đùng này tìm đâu ra vậy? Nhìn mặt nó mắc cười quá.
Tôi cau mày nói:
- Mặt con ta vậy mà mắc cười, mắt ông có bị gì không? Nó tên Milu thuộc giống chó lai sói được bé Út lượm về...
Nghe tôi nói bé Út đang chơi game liền lên tiếng chỉnh:
- Em xin chứ không có lượm à nha...
Tôi bật cười gật đầu:
- Ờ... ờ... chị xin lỗi. Nó được thượng đế trao cho thiên sứ đem về đây, chịu chưa?
Tôi tưởng tôi nói thế con bé sẽ cười toe toé... mà quên bé Út nhà này là "bà cụ non" nên nó chỉnh lại:
- Em là người không phải thiên sứ... em xin nó đoàng hoàng không thượng đế nào trao cho cả... chị thiếu em một trầu kem đó nha, đừng quên!
Tôi thì cười méo xệch còn Nhật Khang thì cười khoái trí, hắn xáp ngay ngồi cạnh bé Út
- Em với anh đấu xem nào... chắc chắn em thua rồi.
Bé Út trề môi nói:
- Chưa chắc à...
Rồi hai anh em để tâm vào trò chơi một cách mê say, tôi nhăn mặt nhìn hắn... có ai đời dẫn bạn mình đến nhà người khác chơi mà bỏ mặc cô ta còn mình ngồi chơi game không. Thiệt tình... lắc đầu bó tay tôi đi ra sau thì thấy gì Phương cũng có mặt từ bao giờ. Ái Như quả thật là fan của gì... cô ta vừa xin chữ kí vừa hỏi gì đủ thứ, vậy mà dì Phương vẫn vui vẻ trả lời không một cái nhăn mặt. Khâm phục thật! Nếu là tôi... tôi chuồn từ đời nào rồi...
Thấy tôi đi vào, chị Mỹ vừa chống cằm vừa ăn miếng táo nhìn tôi nhướng mày có vẻ gì đó kì lạ rồi chị đưa mắt nhì Ái Như đang tíu tít bên dì Phương... không nói không rằng chị cầm đĩa trái cây đưa cho tôi rồi đi thẳng lên lầu, nhìn theo chị tôi nhún vai chẳng hiểu gì cầm đĩa trái cây đi ra ngoài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro