Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12 : Thành Viên Mới

5 giờ chiều...

- Sao lại đem con chó này về nhà?

Ba nhìn con chó xám thuộc lai sói nhìn mặt nói có vẻ sáng sủa, thân hình to khoẻ, mắt trông tinh anh, mũi ướt...

- Con hết cách rồi... con chó này đáng thương lắm đó ba. Chúng ta nuôi nó nha ba!

Bé Út ôm cổ con chó nhìn ba năn nỉ. Ba xiêu lòng nên đồng ý còn chị Mỹ thì cắu gắt nói:

- Lần trước... em đã làm chết một hồ cá nhỏ...

Bé Út bặm môi nói:

- Em nuôi được... Em cho nó ăn, tắm và chải lông cho nó... dắt nó đi vệ sinh...

Rồi con bé vuốt ve nói giọng buồn buồn:

- Ba mẹ bạn em ly dị và dọn ở chung cư nên không ai thèm đem nó theo. Họ muốn vứt bỏ nó...

Ba tôi ngồi xuống vuốt tóc bé Út ân cần nói:

- Ba thì thế nào cũng được... nhưng con cũng biết mẹ con không thích nuôi chó mà!

Dì Phương ngồi trong phòng làm việc nói vọng ra:

- Mẹ phản đối. Con không được nuôi chó!

Tôi ngồi xoa đầu con chó hỏi:

- Dì ghét nuôi chó hả?

Chị Thi cũng ngồi xuống kế nhìn con chó cười:

- Chị không biết rõ... hình như hồi nhỏ mẹ bị chó cắn.

Tôi búng tay nhìn con chó đưa tay trước mặt con chó nói:

- Bắt tay nào!

Con chó liền vẫy đuôi to đùng đưa một trân trước lên tay tôi, lưỡi thè ra như muốn tôi khen nó... Nó biết nghe, hiểu chứng tỏ nó được huấn luyện kĩ nhưng sao họ lại lỡ lòng nào bỏ đi một con chó khôn ngoan như thế...

- Con chó này khôn thật!

Rồi quay sang bé Út hỏi:

- Nó tên gì vậy Út?

Bé Út cười nói:

- Nó tên là Milu...

Tôi cầm hai chân trước của Milu cho nó đứng bằng hai chân sau nhưng...

- Trời ạ... nó nặng khinh khủng...

Chị Mỹ nhăn mặt nói:

- Nó mấy tuổi rồi?

Bé Út cúi đầu nói:

- Nó... nghe bạn em nói nó... ít nhất cũng 12 tuổi rồi...

Chị Mỹ bực tức nói lớn:

- Đừng đùa nữa... chó 12 tuổi đã già sắp chết rồi. Không lâu sẽ phát bệnh chó dại... em muốn nuôi hả?

Nhìn con bé sắp khóc tôi định lên tiếng nói giúp bé Út thì chị Mỹ vừa đi ra sau vừa nói:

- Nếu em không thích chăm sóc thì không có đủ tư cách nuôi đâu...

Bé Út tức giận hét:

- Sao chị ăn nói vô tình thế?

Chị Mỹ không nói gì bỏ đi lên lầu. Tôi nhìn ba hỏi:

- Chị Ba không thích chó hả ba?

Ba tôi lắc đầu buồn bã nói:

- Hồi nhỏ nó thích chó lắm chứ... dù chó to đến đâu nó cũng đến gần... con Mỹ do thế đều là lỗi của ba...

Ba chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng nhưng vẫn im lặng nhìn ba nói tiếp.

- Hồi học lớp 3, Mỹ có đem về con mèo con Tam thể. Đó là con mèo vừa mới sinh, lúc đó ba không đồng ý kêu Mỹ đem bỏ lại chỗ cũ... nó cứ không chịu. Qua mấy ngày sau ba phát hiện con mèo con bị chết trong cái hộp để trong tủ... hỏi ra mới biết Mỹ sợ ba không cho nên đem giấu...

Nghe đến đó, ai cũng lặng im không nói lời nào... nhất là bé Út, nó đang tức giận chị Mỹ... nó cho chị là kẻ vô tình nhưng nghe ba kể bé Út chỉ lặng im cúi đầu... có lẽ nó không còn cho chị Mỹ là người vô tình nữa...

Tối hôm đó, khoảng gần 12 giờ đêm... vừa học xong bài tôi đi xuống nhà uống nước thì bắt gặp phòng khách đèn sáng, tôi thắc mắc không biết ai còn thức nên đi ra xem... chị Mỹ đang ngồi cạnh con Milu, chị vừa vuốt ve nó và nói:

- Nhà đã quyết định nuôi mày rồi à? Nghe chủ mày đã li dị phải không? Chắc mày đã nghe nhiều trận tranh cãi rồi phải không?

Không hiểu con Milu có hiểu gì không mà nó ngóc đầu lên nhìn chị Mỹ như đang lắng nghe chị nói, đuôi thì vẫy nhẹ...

- Thật là ích kỉ... chỉ vì mày là chó nên mới bị bỏ rơi. Nếu là anh chị em của mình thì không thể muốn bỏ rơi là bỏ...

Rồi chị cười buồn:

- Mày biết không? Tao cũng bị bỏ rơi đó và được gia đình này "nhặt" về...
"Ở đời không có ba mẹ nào bỏ con cái do mình dứt ruột để ra..." ... Nhưng thế gian này vẫn có mẹ bỏ con thôi...

Nhìn chị như vậy tôi không biết nên bước lại an ủi hay để chị một mình yên tĩnh. Một Đan Mỹ luôn yêu đời, năng động nhưng không ngờ bên trong lại đa cảm như thế...

Chưa quyết định đi hay ở thì tôi bị chị Mỹ phát hiện đành cười trừ bước đến ngồi cạnh chị, tay vuốt ve con Milu

- Giờ này chị chưa ngủ sao?

Chị lắc đầu không nói, tôi cũng im lặng... Một lúc lâu tôi ngập ngừng lên tiếng :

- À... ừm...xin lỗi chị...em...

- Sao?

- Tình cờ... em có nghe...

Chị Mỹ cười buồn:

- Chị hiểu... không sao...

Lại im lặng nhưng không lâu tôi lại úp úng nói:

- Mẹ chị... đã bỏ rơi chị... chị có hận bà ấy không?

Một thoáng im lắm không trả lời, tôi cảm thấy áy láy vì có thể câu nói của tôi đã khiến chị buồn lòng hơn... tôi chưa kịp lên tiến xin lỗi thì chị nói:

- Không yêu sao lại hận? Nhưng... người mẹ hiện nay mới là mẹ chị...

- Ý chị nói... dì Phương hả?

Chị Mỹ gật đầu:

- Ừ... thật ra, sau đó 5 năm bà có đến tìm chị... nói là muốn đón chị về... và chị đã không chấp nhận...

Tôi nhạc nhiên hỏi:

- Không phải chị nói chị yêu mẹ chị sao ?

Thở dài buồn bã chị nói:

- Chị không thể tha thứ... bà ấy bỏ rơi chồng con để đi chung sống với một người đàn ông khác...

Rồi chị quay lại nhìn, tôi nói:

- Cũng có thể như thế. Vậy chị có từng nghĩ ba không bao giờ nghĩ nếu chị không ra đời thì tốt biết bao...

   - Em nói vậy là sao??

   - Nói thật... nếu em là ba thì... con gái của ba là tất cả... chị nghĩ đi... lúc mẹ chị bỏ ba và chị theo người đàn ông khác, không nhờ có chị mà ba có cố sống đến ngày hôm nay. Chị hiểu tính ba hơn em mà...

  Chị Mỹ mỉm cười nhìn tôi rồi ngả đầu vào vai tôi nói:

   - Cảm ơn em... đã ngồi ở đây nghe chị nói...

  Tôi lúng túng, ngượng ngùng chỉ biết ngồi đơ ra cười trừ. Sau lưng chị em tôi, ba lặng lẽ gạt nước mắt vui mừng quay đi...

  Sáng hôm sau, chúng tôi bỏ phiếu xem có nuôi Milu không. Kết quả là 5-1, 5 phiếu thuận, 1 phiếu trống...
Bé Út ngạc nhiên nhìn chị Mỹ, nó không ngờ chị lại đồng ý cho nó nuôi con Milu... 1 phiếu trống tất nhiên là gì Phương...

  Dù không thích nhưng dì Phương cũng phải nhượng bộ với điều kiện cột của nó lại. Bé Út lúc này quá vui mừng nên cái gì cũng chịu, nó nắm hai chân trước của Milu nhảu cẫng lên... Tội nghiệp cho con chó phải khổ sở theo sự vui mừng của nó... Không hiểu sao bé Út không thấy Milu nặng nhỉ... có lẽ vì quá phấn khởi... nhìn nó cả nhà đều bật cười kể cả dì Phương và... tôi lo nhìn bé Út và con chó mà không biết rằng ba, chị Mỹ và... chị Thi đang liếc mắt nhìn tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop