Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10 : Đổi mới

Qua ngày hôm sau là ngày chủ nhật. Tôi định nướng thêm một chút thì bị bà chị Ba lao vào lao vào phòng như cơn lốc chăn mền gọi tôi dậy... Tôi cằn nhằn thì bị bóp mũi, kéo chân, để đồng hồ kêu sát tai... mọi hành động ép tôi phải ra khỏi giường...

Bực quá tôi bất thần nằm kéo cái mền lại thì bị chị cầm mền lao lên giường trùm vào mặt tôi còn chưa kể hết... chị Mỹ cưỡi luôn lên người tôi vừa cười vừa đè cái chăn lên mặt tôi nói:

- Không dậy hả... không dậy hả. Dậy mau!

Vừa ngộp vừa nặng tôi vùng vẫy đạp tứ tung nhưng không kêu la được tiếng gì quơ quơ tay quào lung tung... không được lâu thì chị Mỹ đã kéo cái chăn ra cho tôi lấy hơi. Chị nhìn tôi cười ha hả:

- Sao? Chịu dậy chưa nè...

Tôi thở gấp trừng mắt nhìn chị rồi lập tức chống tay ngồi bật dậy đẩy luôn chị Mỹ ngã ngửa ra giường. Tôi vô tư leo lên người chị định lấy gối đè lên mặt chị trả thù thì... bất chợt nhì gương mặt chị lúc này tôi cảm thấy hồi hộp kì lạ, tim đập nhanh... ánh mắt chị nhìn tôi cũng vậy, chính nó đã khiến tôi phải đỏ mặt, lúng túng tôi cười chữa thẹn:

- Chị thấy thế nào... biết tay em chưa?

Nhưng chị Mỹ không trả lời mà cứ nhìn tôi chăm chăm. Ở trong tư thế này cả hai đều mất bình tĩnh là đúng rồi nên tôi nhảy xuống giường cười nói:

- Hôm nay chủ nhật mà chị quậy em sớm làm gì hả?

Hình như chị Mỹ cũng lấy lại bình tĩnh được phần nào nên cười tươi nhìn tôi nói:

- Hôm qua chị nói rồi mà... em không nhớ sao?

Tôi nhăn mặt nói:

- Em tưởng chị nói giỡn...

Chị Mỹ trừng mắt nói:

- Ai giỡn với em... nhanh nhanh đi... chị Hai chờ chúng ta ở dưới nhà đó.

- Ủa chị Hai cũng đi chung nữa sao? Vậy bé Út có đi không?

Chị Mỹ vẫn nằm trên giường lắc đầu nói:

- Không, hôm nay nó qua nhà bạn nó chơi rồi nhưng nó bảo chúng ta nhớ mua đồ cho nó.

Tôi uể oải đi ra phòng... còn một mình chị Mỹ nằm ngửa nhìn lên trần nhà ánh mắt buồn buồn như đang suy nghĩ gì đó hẳn khác một Đan Mỹ năng động, tươi trẻ thường ngày...

Cả ngày hôm đó tôi bị hai bà chị quay như chong chóng không kịp thở... vào tiệm mắt kính đo độ, đổi kính khác cho tôi, tôi không chịu thì chị Mỹ lấy luôn mắt kính tôi đang đeo nói:

- Nếu không chịu thì ráng chịu nhìn đời bằng cặp mắt của mình nghe cưng...

  Với một người cận 4 độ như tôi mà không có kính thì thôi rồi... dù còn thấy được mọi thứ lờ mờ nhưng... tôi định cầu cứu chị Thi ai ngờ chị càng hăng hái lựa kính cho tôi với sự đánh giá của chị Mỹ...

  Và rồi tôi được đổi cặp kính vuông, không gọng vì theo hai bà chị đánh kính của tôi thì nó hợp với mặt của tôi... chủ tiệm hẹn chiều lấy. Tưởng
được về ai dè họ lại lôi kéo tôi và salon... đúng như lời nói của chị Mỹ, họ tút tôi từ đủ mọi thứ...

  Trong khi chờ tôi cắt tóc xong thì hai chị ấy vào trong gội đầu sau khi dặn kĩ thợ hớt tóc...

  Thời gian trôi qua chính tôi phải ngồi đợi họ ngược lại. Không biết họ làm quái gì mà lâu quá, đưa mắt nhìn tôi trong gương... tôi không biết khóc hay cười nữa. Trước mắt tôi là một đứa con trai gương mặt non choẹt, hai cái răng thỏ đáng ghét, cặp kính gọng đen to đùng nhìn nó ngố làm sao. Không thấy đẹp đẽ gì cả lại uổng thêm tiền l...

   - Woa... ai đây ta?

  Tôi quay lại nhìn hai bà chị đầu đang quấn khăn, nhìn họ cười méo xệch nói:

   - Hai người làm gì mà lâu quá vậy hả?

  Chị Mỹ bước đến bẹo má tôi cười:

   - Thì gội đầu, mát xa mặt chứ làm gì... công nhận không nhìn ra Yến Phong nhà ta luôn... em dễ thương quá à, cute dễ sợ...

  Chị Thi cười nhẹ ngồi xuống ghế cho thợ xấy tóc mà ánh mắt chị cứ nhìn tôi không chớp. Điều đó làm tôi ngượng ngùng hơn.

   - Chị làm lẹ đi. Nãy giờ em ngồi đợi lâu lắm rồi đó!

  Chị Mỹ cũng ngồi xuống người ta làm đầu, chị nhìn tôi qua tấm kính cười nói:

   - Em mà đổi kính nữa thì có thể làm đối thủ của Nhật Khang rồi đó...

  Tôi nhăn mặt cầm đại tờ tạp chí nào gần đó lên xem để che bớt gương mặt đỏ gây của tôi vì xấu hổ. Còn chị Mỹ thì cười khoái chí... liếc nhìn xung quanh, tôi để ý mọi người đang trố mắt nhìn tôi, họ nhìn cũng phải lúc đầu vào thì là một con nhỏ xấu xí, đầu tóc bờm xờm... giờ trước mắt họ là một gã con trai có gương mặt baby, không đẹp nhưng có duyên...

  Ra khỏi salon họ đưa tôi dạo shop... lướt qua lướt lại cũng đến xế chiều. Ghé tiệm mắt kính lấy kính cho tôi, bảo tôi đeo thử coi được không... Kính mới quả thật đã biến tôi thành một con người khác hẳn khiến cả ba người tính cả anh chủ tiệm đều ngẩn người nhìn tôi. Tôi hơi ngượng nên đi tới đi lui xem nó thế nào, tuy có hơi chóng mặt thật vì tôi lấy độ hiện giờ nên chưa quen lắm... Lúc ra cửa không biết tôi loay hoay thế nào mà va phải người ta khiến đồ đạc của người đó rơi ra đất. Tôi hốt hoảng xin lỗi cúi xuống nhặt đồi lại cho người đó.

   - Xin lỗi... xin lỗi... tôi không cố ý...

  Người đó cũng nhặt mấy quyển sách, bút bi bỏ vào bao nói:

   - Không sao... chúng ta vô ý thôi mà!

  Con gái sao? Khi trao sách lại cho người đó... tôi mới nhìn rõ... đó là một cô gái có mái tóc tém gương mặt rất xinh, đôi mắt to tròn lanh lợi lúc cười hình như có núm đồng tiền... cô nàng mặc quần jean lửng, áo hai dây màu kem...

   - Yến Phong...

  Giật mình hai chị đang lấy xe ra và đang gọi tôi. Tôi lúng túng một lần nữa cười xin lỗi cô gái đó

   - Một lần nữa tôi xin lỗi bạn... tôi đi trước đây, hai chị tôi đang đợi!

  Cô gái đó gật đầu cười, tôi cũng cười lại rồi chạy nhanh ra xe hai chị. Tôi không biết cô gái đó đang nhìn theo tôi cho đến khi tôi leo lên xe và chạy đi...

   - Yến Phong ư?

  Rồi cô gái mỉm cười thích thú bước vào tiệm kính...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop