Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại ngọt ngào

chap mới lải la~

Hơi ngắn 1 xí, tại thú thật là hôm qua tui mới viết=))) Nhỡ mồm hứa bậy, không thể sống

Đặc biệt dành tặng su_tieu_mao ( không hiểu sao không tag được ;-;) vì đã hóng + giật tem truyện mình=))) Mình vui cả ngày luôn ó

Mọi người đọc vui :3

-------------------------------------------------------------------------------

10.

Tiểu Vũ cực kì hối hận.

Ban đầu, anh đồng ý giúp Cung Tuấn hoàn toàn là vì nghĩ cho thằng bạn nhà mình. Cố tình không nói cho cả hai biết là hai đứa song phương thầm mến là vì tình yêu cần có thử thách mà, phải để hai người họ tự nói với nhau mới thật ý nghĩa.

Không có chút xíu tư tâm nào luôn. Thề.

Nhưng giờ Tiểu Vũ hối hận rồi. Không thể xem thường sức mạnh tình yêu. Sự thật chứng minh, thằng điên Trương Triết Hạn Phong Tử khi yêu cũng sến chảy nước như người thường.

Khinh bỉ.

"Trương cmn Triết Hạn," Tô Tô chịu không nổi nữa mà lên tiếng, "... Nãy giờ cậu nhìn điện thoại tổng cộng 15 lần chỉ trong vòng 30 phút rồi. Coi tụi tôi là không khí rồi à?"

"Đúng vậy," Tiểu Vũ đảo trắng mắt, "... tình yêu bé nhỏ của cậu đang trong lớp học, không có rep tin nhắn của cậu đâu."

Trương Triết Hạn nhàm chán bĩu môi, " Ngồi với hai thằng đực rựa các cậu có gì vui chứ... Đúng là lũ độc thân, không hiểu tình thú của người có bồ."

Tình anh em plastic, online đánh nhau đi.

Nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của hai thằng bạn, tâm tình Trương Triết Hạn thoải mái hơn hẳn. Liếc qua màn hình tin nhắn nãy giờ vẫn không đổi, tâm trạng anh lại hơi xìu xuống.

"Nhìn thủng màn hình người ta cũng không rep đâu. Đang trong tiết của 'Cảnh sát trưởng'." Tô Tô xì một tiếng, tạt cho anh một gáo nước lạnh.

"Cảnh sát trưởng" là biệt danh họ đặt cho một vị giáo viên dạy hóa, nổi tiếng là khó nhất trường. Đừng nói nhắn tin trong giờ học, cựa quậy khẽ một cái cũng còn lâu mới qua mắt được cô. Cung Tuấn lần này... thực sự là lực bất tòng tâm.

Trương Triết Hạn ôm ly coca gặm ống hút, bất mãn đẩy đẩy điện thoại ra xa.

Nhớ em ấy quá à.

Trời còn hơi nóng. Một làn gió lười biếng thổi qua, lại khiến lòng người thư thái. Ánh mặt trời chiếu xiên góc, hắt lên mặt bàn, cùng một khoảng sân đầy cỏ dại. Căn tin vài bóng người qua lại, rả rích tiếng nói chuyện của những học sinh sau giờ học mệt nhoài.

Khiến anh nhớ về cơn gió giữa ngày khai giảng nóng nực ngày khai giảng nọ. Và vạt nắng chảy xuôi trên mái tóc người anh thương hôm ấy.

Đầu anh bỗng lóe lên một câu nói, không nhớ đọc được từ đâu.

Nhớ em, nhớ như một thói quen, như một bản năng mà thần linh mách bảo. Nhớ, như một lời nhắn nhủ đến từ từng tế bào cơ thể, rằng anh còn yêu em.

(tự chế ra đó chứ sách báo nào viết câu này=))) )

Sến súa chết được. May là hai thằng bạn không đọc được suy nghĩ của mình. Trương Triết hạn thầm nghĩ, thả hồn theo cơn gió thoảng giữa khoảng không yên tĩnh của một buổi chiều trong veo.

Ting.

Chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên, khiến anh giật cả mình. Vội vàng mở điện thoại lên đọc, mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi hiện lên.

"Em đâyyyyyy QAQ"

"Nãy cô nghía dữ quá em không dám nhắn, anh đừng buồn nha :((((."

"Em xin vô nhà vệ sinh nhắn cho anh nè."

"Em cũng nhớ anh."

...và còn nữa.

Trương Triết Hạn bật cười.

Chết cha.

Dạy hư cún nhỏ nhà anh mất rồi. Làm sao giờ...

11.

Trương Triết Hạn sắp phải thi đại học.

Đây chắc chắn không phải một mở đầu hay cho bất cứ một câu chuyện nào, nhưng chấp nhận đi. Trương Triết Hạn đã cuối cấp rồi.

Không ai vui vì điều này hết. Nếu là Cung Tuấn trước đây, chắc cũng bình thường  thôi. Nhưng Cung Tuấn bây giờ đã bị Hạn ca dạy hư rồi, biết bám người rồi, biết mè nheo làm nũng rồi. Không muốn rời người ta ra nữa. Nhìn anh tập trung ngồi giải đề một bên, cậu cũng rầu muốn chết... Nhưng Cung Tuấn vẫn ngồi ngoan, không làm phiền anh, để anh yên tâm giải bài.

Bực bội.

Hình như cảm nhận được ánh mắt ủy khuất của cún bự nhà anh, Trương Triết Hạn ngẩng đầu lên khỏi xấp bài tập, nhìn cậu cười cười. Cung Tuấn bị anh làm cho xấu hổ, lảng tránh ánh mắt anh, quay đầu qua một bên luống cuống vơ đại cuốn truyện nào đó đọc. Trương Triết Hạn bị cậu làm cho cưng đến rối tinh rối mù, không kìm được mà vứt bút, kéo sát con người ta lại, hôn cái bẹp lên gò má đỏ ửng của cậu.

Cung Tuấn vui rồi.

Cậu len lén cười, nhưng vẫn làm mặt nghiêm túc nhìn anh, còn mạnh miệng nói

"Anh lo làm bài đi! Thi cho tốt, sau này kiếm tiền nuôi em."

Trương Triết Hạn bật cười, nắn nắn má cậu rồi quay về chồng bài tập chán ngắt. Cung Tuấn hạnh phúc đến muốn bay lên, cười khờ nhìn anh nghiêm túc làm bài, không thèm đọc sách nữa.

Đều nói đàn ông khi làm việc là cuốn hút nhất, người yêu đẹp trai của cậu còn cuốn hút hơn gấp cả tỉ tỉ lần ~

Bên này, không khí hường phấn đến sởn da gà. Tô Tô và Tiểu Vũ đối diện bên kia, nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng.

Mang danh nghĩa là học nhóm, thực ra chỉ là đến ăn cơm chó miễn phí thôi...

Tô Tô và Tiểu Vũ cảm thấy, bài tập đột nhiên cuốn hút hơn hẳn ngày thường.

Haizz, bạn bè là phù du, chỉ có bài tập là chân ái.

12.

Một ngày trước sinh nhật 18 tuổi của Cung Tuấn.

Bố mẹ cậu đi vắng hết, cả nhà chỉ còn mình cậu. Ba mẹ có việc bận đột xuất nên năm nay không dự sinh nhật 18 tuổi của con trai được, đã hứa sẽ tổ chức bù lại sau. Nhưng cậu không buồn xíu nào, mà còn hào hứng hơn bao giờ hết.

Lí do á hả? Tại vì cái con người đi học đại học ở tít thành phố khác hứa sẽ chạy về đón sinh nhật với cậu á mà~

Cung Tuấn rúc trong chiếc áo khoác lông mềm, đứng giữa sân ga huyên náo chờ anh. Một anh chàng vừa cao vừa điển trai như vậy, tất nhiên vô cùng thu hút ánh nhìn người khác. Nhưng nhìn nụ cười ngu ngơ hạnh phúc chưa từng tắt trên môi cậu, mấy em gái xinh đẹp định cầm điện thoại đến add wechat đều quay xe.

Ầy, đi ra ga tàu ngắm trai cũng vô tình bị ăn cơm chó. Thế giới này còn đường sống cho cẩu độc thân không...

Nhưng không trách cậu được. Vẻ đẹp trai quyến rũ chết người khiến cho một kẻ điên như Trương Triết Hạn đâm đầu vào ấy, không phải chỉ để trưng chơi. Cung Tuấn đang đứng ở nơi đón người, chìm ngập trong hạnh phúc mà tưởng tượng về một buổi tối chỉ có mình nhau, thì một cô gái nhỏ chạy đến trước mặt, xấu hổ cúi đầu đưa điện thoại ra phía trước.

"C-Cái đó, anh đẹp trai, có thể add wechat của em được không?"

Cung Tuấn đang chìm trong tưởng tượng hạnh phúc, nhất thời chưa đáp được lời. Chờ đến khi những ánh mắt tò mò từ xung quanh lia đến, cậu mới hồi thần, nhìn cô gái nhỏ trước mặt mà bất đắc dĩ vô cùng.

Từ nhỏ đến lớn, những tình huống như này cậu đã thành quen. Nhìn thấy cô bé vẫn còn xấu hổ, cậu lại thở dài lần nữa. Sân ga đông đúc, cứ như vậy từ chối con gái người ta thì không hay. Đang định lấy bản đồ ra giả vờ chỉ đường, thuận tiện từ chối cô bé, cho cô một bậc thang đi xuống, thì một bóng người quen thuộc khác đã tiến sát gần trước mặt.

Trương Triết Hạn đưa tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại đẩy chiếc điện thoại ốp hồng của cô bé về, híp mắt mỉm cười.

"Xin lỗi em nha, mặt hàng này anh đặt trước mất rồi ~"

Trên người anh toàn là khí lạnh từ ngoài trời đông mang đến, mà lại khiến Cung Tuấn sau nghe câu đó xong mặt mũi bị hun nóng đến đỏ bừng.

Em gái nhỏ ngẩn ra, rồi rối rít xin lỗi, cúi đầu chạy đi.

Cung Tuấn cũng bối rối muốn chết. Người qua đường nhìn bọn họ, có những ánh mắt nghi ngờ, ngạc nhiên, và khó hiểu. Cũng có những ánh mắt ngộ ra vấn đề, cười cười nhìn hai người, khiến cậu càng xấu hổ hơn, chỉ hận không thể kiếm tạm cái lỗ nào chui vào. Trương Triết Hạn nhìn cậu ngại mà tội quá chừng, anh cũng nhất thời nóng đầu mới làm ra động tĩnh lớn như thế. Nhìn cún nhỏ nhà mình cúi đầu ngoan ơi là ngoan, anh vừa buồn cười, vừa hối hận, dù chỉ có chút xíu thôi.

Đàn ông ai mà chả muốn bảo vệ lãnh địa của mình. Anh thở dài, nắm lấy tay em, kéo em đi qua biển dòng người thưa thớt. Mùa đông lạnh cóng, còn có tuyết rơi, để lại từng vụn nhỏ trắng tinh trên mái tóc đen huyền và bờ vai vững chãi của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn nhìn bóng lưng người kéo mình đi mà ngẩn cả người, quên cả ngại, thả nhẹ bước chân cùng anh đi trên con đường nhỏ khuất dưới vài tán cây lưa thưa trên sân ga lúc 7 giờ.

Cậu bất giác mỉm cười, lòng bình yên đến lạ.

Không còn những ánh mắt từ bốn phương tám hướng nữa, Cung Tuấn trở về dáng vẻ cún bông hoạt bát ngày thường. Cậu chạy nhanh hai bước tiến lên đi song song với anh, mắt cún cong cong nhìn anh cười ngốc.

"Anh ơi?"

"Làm sao?"

"Anh ghen rồi hỏ ~"

Trương Triết Hạn buồn cười, nắm tay cậu đong đưa.

"Làm sao? Anh không được ghen à?"

Cung Tuấn nghe anh bình thản thừa nhận như thế, có hơi xấu hổ, nhưng nhiều hơn là hạnh phúc. Cậu nắm lại tay anh thật chặt, cảm nhận bàn tay lạnh ngắt vì gió đông của anh cuối cùng cũng vương hơi ấm, cười rực rỡ đáp lại.

"Được chứ được chứ, bạn trai của em."

Trương Triết Hạn, trong một giây, suýt nữa đã định đem cậu về giấu luôn bên mình.

Hai người bắt taxi về nhà, một chốc sau đó đã về đến nơi. Trương Triết Hạn ngửa đầu nhìn ngôi nhà quen thuộc anh đã từng sang chơi không biết bao lần những năm cấp 3 ấy, đáy lòng một mảnh bình yên. Bước vào căn nhà nhỏ thơm mùi nước lau sàn, Cung Tuấn dẫn anh ra phòng bếp. Một bàn ăn thịnh soạn đã chờ sẵn, giữa bàn còn có một cái bánh kem nho nhỏ đáng yêu do Trương Triết Hạn đặt về.

Anh lên lầu cất ba lô trước, phảng phát có cảm giác mình là người đàn ông của gia đình, vừa về đến nhà sau một ngày đi làm mệt mỏi. Vào nhà đã có người yêu nhỏ với cơm nước sẵn sàng, chờ anh từ lâu. Trương Triết Hạn bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười ra tiếng, lắc lắc đầu, lục ba lô tìm một bộ đồ thoải mái, thay ra rồi xuống bếp.

Bàn ăn đã sẵn sàng từ lâu, Cung Tuấn chỉ cần dọn bát đĩa ra là ăn được. Trương Triết Hạn nhìn bàn ăn mà cảm động muốn rớt nước mắt. Anh ngồi xuống ghế đối diện Cung Tuấn, thở ra một hơi.

"Thơm quá... người yêu anh là nhất!" Lâu lắm rồi anh không được ăn một bữa tử tế. Đi học xa nhà, phải tiết kiệm sinh hoạt phí, anh lại là sát thủ phòng bếp, lũ bạn cũng chả khá hơn là bao. Cộng thêm chương trình học không nhẹ nhàng gì, cơm nhà nấu là thứ quá xa vời. Hôm nay anh vất vả lặn lội từ thành phố này sang thành phố khác, đổi lại được cậu bạn trai nhỏ ngoan ơi là ngoan cũng bữa cơm gia đình ấm cúng này, ừm, không thiệt xíu nào.

Cung Tuấn cũng biết anh học hành vất vả, liên tục gắp đồ ăn cho anh. Trương Triết Hạn cười cười nhìn cậu, cũng gắp đầy bát cho bạn trai vừa cao vừa gầy của mình. Cũng may là chỉ có mình hai người, nếu không người khác cũng phải chết ngất vì độ sến và bong bóng hình tim đang trôi lềnh phềnh trong không khí.

Bàn ăn thịnh soạn được hai thằng con trai tuổi ăn tuổi lớn quét sạch trong một nốt nhạc. Trương Triết Hạn mở hộp bánh kem, lấy nến ra châm lửa. Cung Tuấn háo hức chạy đi lấy dao nĩa rồi ngồi nhìn bánh kem, hai chân đung đưa đung đưa. Trương Triết Hạn thắp nến xong quay qua nhìn cậui.

"Muốn nghe anh hát chúc mừng sinh nhật không?"

Hai mắt cậu sáng lên, lấp lánh như sao.

"Có! Nhưng mà em cũng muốn hát chung với anh~"

Trương Triết Hạn chỉ có thể gật đầu cười khổ. Bạn trai anh có một sở thích nhỏ, là thích nghe anh hát. Và có một sở thích lớn, là nghe anh hát và hát theo anh. Mọi chuyện sẽ chả có gì đáng nói nếu trình độ thanh nhạc của cậu chỉ ngang ngửa trình độ nấu nướng của anh. Nhưng thôi, anh nhìn vào đôi mắt cún lấp lánh đáng yêu kia, ai mà từ chối nổi cơ chứ?

"Happy Birthday to you~ Happy birthday to you~"

Ban đầu anh còn hát được theo nhịp, nhưng sau đó nghe giọng hát lạc mất n tông của Cung Tuấn mà loạn luôn cả note. Cung Tuấn như đạt được thành tựu gì lớn lao lắm, nhìn anh khúc khích cười. Trương Triết hạn cũng nhịn cười rung cả bụng, không thèm để ý gì nữa mà dùng giọng hát lạc đến tận Tây Thiên hát nốt bài hát chúc mừng sinh nhật, chọc cho Cung Tuấn vui vẻ vô cùng.

"Happy birthday to you~"

Hai người kết thúc bài hát, nhìn nhau rồi phá lên cười. Một lúc sau, Trương Triết Hạn cười đã rồi mới đưa tay quẹt nước mắt, bấm bụng nhịn cười nói với cậu.

"Lo thổi nến rồi ước đi kìa, nến cháy hết mất bây giờ."

Cung Tuấn vẫn còn cười rũ rượi, nhưng cũng ráng nhịn lại, nghe lời anh cười hì hì ngồi thẳng lưng nghiêm túc, thổi nến rồi chắp tay ước nguyện. Trương Triết Hạn nhìn hàng mi dài khép hờ dưới ánh đèn vàng mà khô cả họng, lặng lẽ uống một hớp nước và ngắm nhìn bảo bối của anh.

Một lúc sau, Cung Tuấn mở mắt ra, nhìn anh mỉm cười.

Ánh đèn phòng bếp hắt lên mái tóc đen mượt của cậu, vẫn xinh đẹp động lòng người như thằng nhóc lớp 10 đứng trên bục phát biểu ngày hôm ấy. Trương Triết Hạn cảm thấy hơi khó thở. Trong phút chốc, chưa có ai nói gì. Chỉ dịu dàng nhìn nhau. Đã hơn 9 giờ, đường phố vắng lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng còi xe vọng lại từ nơi nào.

Trương Triết Hạn lại khát nước rồi.

Anh nhìn cậu, ánh mắt sâu lặng, thâm thúy, khô khốc hỏi một câu.

"Em muốn xem phim không?"

Cung Tuấn lắc lắc đầu, mím môi nhìn anh, đi vòng qua bàn ăn ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn.

"Anh ơi?", cậu gọi nhỏ.

"Sao thế em?"

"Em đã 18 tuổi rồi ý."

"Ừ."

"...anh muốn chơi em không?"

Trương Triết hạn chết sững trên ghế.

Cung Tuấn dồn hết can đảm, dang chân ngồi lên đùi anh, ngửa đầu hôn lên khóe môi khép hờ.

Hai thanh niên trưởng thành, yêu nhau, ở một mình cùng nhau, củi khô lửa bốc là chuyện miễn bàn. Chỉ riêng đêm nay thôi, hãy cho họ cơ hội chỉ thuộc về nhau, sống trong thế giới của riêng hai người, dùng những hành động thô sơ và hoang dại nhất để trói họ lại bên nhau mãi mãi.

Chỉ còn họ, và ánh trăng trên cao làm minh chứng cho tình yêu đôi lứa.

---HẾT RỒI KHÔNG CÓ H ĐÂU---

Haha cuối cùng cũng hoàn bộ này. hết thật ròi ý, không có H đâu=)))

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình <3 tui sẽ chăm ra truyện hơn nữa ~

Lời cuối, nhớ để lại vote cho tui nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro