1
Vibe của truyện này nhẹ nhàng, từ từ, chỉ tập trung vào 2 bạn nhỏ thôi, nên không có drama gì căng thẳng đâu nhé. Truyện cũng ngắn gọn thôi, mọi người cứ thoải mái đón nhận nha 🥰📖
---
Soobin đứng lặng trên bãi biển Busan, ánh mắt xa xăm dõi về nơi chân trời, nơi biển cả và bầu trời như hòa vào nhau một cách vô tận. Cơn gió mùa đông mang theo hương vị mằn mặn của biển khẽ lướt qua, luồn vào lớp áo khoác dày cộp. Cái lạnh không làm cậu để tâm, bởi đây là lần đầu tiên sau một năm dài điều trị nơi đất khách, cậu được trở lại quê hương và cảm nhận sự yên bình trọn vẹn như thế này.
Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỏng manh nhưng chứa đầy sự biết ơn. Một năm trước, căn bệnh quái ác từng đẩy cậu vào tuyệt vọng, khiến cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được thấy ánh mặt trời hay nghe tiếng sóng vỗ nữa. Dẫu sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, cậu biết mình đã chiến thắng một phần số phận, và điều đó đã đủ để cậu trân trọng từng phút giây hiện tại.
"Soobin à, cảm ơn vì cậu đã không từ bỏ" cậu khẽ thì thầm, đôi tay siết chặt như tự hứa với bản thân sẽ tiếp tục kiên cường.
Không xa chỗ cậu đứng, Yeonjun chậm rãi bước trên bãi cát, ánh mắt vô định lướt qua từng con sóng bạc đầu. Những buổi chiều cuối tuần như thế này đã trở thành thói quen của anh – một cách để xoa dịu tâm hồn sau chuỗi ngày mệt mỏi. Nhưng hôm nay, ánh nhìn của anh bất giác dừng lại nơi bóng dáng một chàng trai đứng gần mép nước.
Yeonjun không hiểu vì sao bản thân bị thu hút. Có lẽ là bởi bóng lưng gầy nhưng kiên định của cậu, hoặc cách cậu đứng đó, như đang gánh trên vai cả một câu chuyện dài. Anh đứng lặng, ánh mắt bất giác dõi theo.
Bỗng, tiếng ho khẽ vang lên, kéo Yeonjun ra khỏi dòng suy nghĩ. Soobin che miệng bằng tay, hơi nghiêng người như cố ngăn cơn ho. Yeonjun giật mình, vội cúi đầu để che đi ánh nhìn vô tình lộ ra sự quan tâm của mình. Đến khi ngẩng lên, chàng trai ấy đã xoay người rời đi, bóng lưng dần khuất sau những đụn cát trắng.
Yeonjun đứng yên, đôi chân như bị ghì chặt bởi cát mềm. Một cảm giác trống trải kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể anh vừa để vuột mất điều gì đó quan trọng. Nhưng trước khi anh kịp hành động, cậu đã biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại trong anh một hình ảnh khó quên – bóng lưng mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, đứng trước đại dương mênh mông như cảm tạ cuộc đời.
---
Hai tháng sau, Yeonjun chuyển lên Seoul, bắt đầu một chương mới trong cuộc đời. Tạm gác lại lịch trình bận rộn, anh mở một tiệm hoa nhỏ nằm trên con phố yên tĩnh. Với anh, hoa không chỉ là vẻ đẹp của tự nhiên mà còn là cách để kết nối với những điều dịu dàng trong cuộc sống. Mỗi sáng, anh ngồi bên cửa sổ, thưởng thức tách cà phê và lặng lẽ quan sát phố xá dần trở mình theo nhịp sống mới.
Một ngày nọ, khi Yeonjun đang chăm chút những chậu hoa trước cửa tiệm, ánh mắt anh vô tình dừng lại trên một biển hiệu đối diện: "Tiệm bánh sắp khai trương." Một cảm giác mong chờ khẽ dấy lên, tựa như niềm háo hức khi mở những trang sách mới.
Cánh cửa tiệm bánh bật mở. Một chàng trai bước ra, vóc dáng thanh mảnh, mái tóc đen mềm mại đung đưa trong gió. Yeonjun sững người. Đó chính là cậu – chàng trai anh từng thấy trên bãi biển Busan. Bóng lưng quen thuộc, ánh mắt mang chút mệt mỏi nhưng vẫn sáng lên sự kiên cường.
Tim Yeonjun khẽ lỡ nhịp. Anh chăm chú dõi theo, nhưng cậu ấy chỉ nhìn quanh một lát rồi quay vào, không hay biết có người đang ngắm nhìn mình từ phía đối diện.
Từ hôm ấy, mỗi sáng Yeonjun đều tìm lý do đứng ngoài tiệm hoa lâu hơn, mong bắt gặp cậu lần nữa. Nhưng mỗi khi cậu xuất hiện, anh lại ngần ngại, chỉ dám nhìn từ xa, sợ phá vỡ sự yên bình cậu đang có. Anh không biết tại sao mình do dự đến vậy.
---
Sáng ngày khai trương tiệm bánh, ánh nắng nhẹ nhàng lan tỏa khắp con phố nhỏ. Soobin tỉ mỉ sắp xếp từng chiếc bánh mới nướng, ánh mắt sáng lên chút háo hức hiếm hoi. Đây là nơi cậu gửi gắm hy vọng về một khởi đầu mới, về những ngày tháng yên bình mà cậu hằng mong.
Từ bên kia đường, Yeonjun lặng lẽ quan sát. Anh không thể rời mắt khỏi dáng vẻ bận rộn nhưng dịu dàng của cậu. Hít một hơi thật sâu, Yeonjun quyết định rằng lần này, anh sẽ không để cơ hội vụt qua.
Khi bước qua đường và đẩy cửa tiệm bánh, tiếng chuông nhỏ khẽ ngân. Soobin quay lại, nở một nụ cười nhẹ:
"Chào anh, anh dùng gì ạ?"
Yeonjun nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt từng khiến anh bồi hồi. Anh không biết cậu có nhận ra mình không, nhưng trong lòng, anh cảm nhận được một điều chắc chắn: lần này, anh sẽ bắt đầu từ một lời chào.
---
Tập 1 lên sàn nghỉ Tết rồi năng suất hơn nào hy vọng vậy 😅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro