Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sáng sớm, bình minh lên, những tia nắng đang nhảy nhót ngoài cửa sổ.

Nhan Tịch mệt mỏi,choáng váng,lờ mờ mở mắt, cảm giác mình như ôm ai đó.

Chưa kịp định thần lại thì cô đã nghe thấy tiếng gọi.

" Em dậy rồi sao?"

Thiên Lâm vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng hỏi.

" Sao tôi lại ở đây?"

" Tối qua em uống say."

" Xin lỗi,hôm qua đã thất lễ với anh."

Thiên Lâm không trả lời, tay vẫn ôm chắc người cô.

" Cái này.... anh có thể bỏ tay ra người tôi được không?"

Thiên Lâm không trả lời, vẫn ôm cô.

" Chủ tịch Lâm, anh làm ơn buông tôi ra đi."

Không có tiếng đáp lại.

" Này chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm..." Nhan Tịch lung lay người anh.

Thiên Lâm một tay vòng qua eo cô, nói nhỏ:

" Nằm yên đi."

Nhan Tịch không nói gì nữa, đành ngoan ngoãn áp sát mặt mình vào lòng anh.

.

.

Hai người cứ ôm nhau vậy một hồi lâu cho đến khi Nhan Tịch lên tiếng.

" Chủ tịch Lâm à, đến giờ đi làm rồi."

" Tôi không thích em gọi tôi là chủ tịch Lâm."

" Vậy tôi phải gọi anh là gì?"

" Thiên Lâm."

" Chủ tịch,.. à không,Thiên...Lâm, đến giờ đi làm rồi." Nhan Tịch ngượng ngùng nói.

" Vẫn còn sớm."

" 9h rồi đấy! Anh biết không?"

" Biết."

" Sao anh không đậy?"

" Vì anh muốn nằm với em."

Tim Nhan Tịch bất chợt xao xuyến.

" Anh đừng đùa nữa."

"Anh giống đùa sao?"

Thiên Lâm vẫn không mở mắt, chỉ ôm cô và lẳng lặng nói.

30ph trôi qua.

" Này,tôi không thở được nữa rồi."

Thiên Lâm chỉ hơi buông người cô ra.

" Tôi,tôi muốn đi vệ sinh."

Thiên Lâm lật người cô lại, cau mày,rồi từ từ buông cô ra.

Nhan Tịch chạy nhanh vào phòng tắm.

Khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng lên.

Rào... rào.. một dòng nước mát tuôn ra từ bồn tắm.

Bốp bốp, Nhan Tịch vỗ nhẹ lên mặt mình.

" Nhan Tịch ơi Nhan Tịch, mày bị gì vậy, sao tim đập loạn xạ thế này,đỏ mắt nữa chứ?"

" Không lẽ, không lẽ!!!!......"

" Không phải, chắc chắn không phải, không có chuyện đó!!!"

" Mình, mình thích anh ta rối sao?"

" Không,không..."

Rào , rào....

15 phút trôi qua...

" Nhan Tịch, Nhan Tịch em có trong đó không, Nhan Tịch???"

Rầm rầm, Thiên Lâm đập cửa phòng tắm gọi cô.

Nhan Tịch bây giờ mới giật mình tỉnh lại,tắt vòi nước ,đi ra.

Vừa mới mở cửa thì cô đã bị Thiên Lâm ôm chặt.

" Em không sao chứ? Em có bị gì không?"

Thiên Lâm hốt hoảng hỏi.

" Tôi,tôi không sao."

Thiên Lâm ôm chặt lấy cô,vừa vuốt lên mái tóc cô vừa nói.

" Không sao là tốt rồi, anh sợ, anh sợ em có chuyện gì."

Nhan Tịch ngac nhiên.Anh sợ cô có chuyện gì sao? Anh lo cho cô vậy sao?

Thiên Lâm không hề chịu buông Nhan Tịch ra.

" Thiên Lâm, anh buông tôi ra đi."

" Không buông."

" Vì sao?"

" Anh không muốn."

" Vì sao không muốn?"

" Vì anh sợ mất em."

"VÌ ANH SỢ MẤT EM.

VÌ ANH SỢ MẤT EM.

VÌ ANH SỢ MẤT EM."

.

.

Anh sợ mất cô sao?

" Anh, anh vừa nói cái gì vậy?"

Thiên Lâm vừa ôm cô vừa nói.

" Anh nói anh sợ mất em."

.

.

" Tại sao anh lại sợ mất tôi?"

" Vì anh yêu em."

VÌ ANH YÊU EM....

VÌ ANH YÊU CÔ SAO???..

.

.

" Anh, anh..."

" Không cần em phải trả lời lúc này, chỉ cần em biết, anh rất yêu em."

.

.

Nhan Tịch không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để anh ôm.

Thân hình trái ngược của hai người phản chiếu trên bức trường nhỏ bé.

.

.

Anh hận, anh hận giờ phút này không thể hòa cô vào làm một, hòa cô vào trong người anh, trong trái tim anh.

.

.

Nhan Tịch cũng không muốn buông tay anh ra.

.

.

" Em yêu anh."

" Em yêu anh nhưng em sợ, em lại bị tổn thương một lần nữa."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: