Chương 10
" Hạo Hiên, anh đừng đi,xin anh đừng đi, quay về với em đi."
" Hạo Hieennnnnnn!!!!!"
.
.
" AAAAAa Cứu tôi với."
Nhan Tịch tỉnh dậy trong tình trạng mồ hôi, nước mắt đầm đìa.
Mình đang ở đâu đây ?
Nhan Tịch mơ hồ nhìn xung quanh, trong lòng nặng trĩu.
" Thưa tiểu thư, tiểu thư dậy rồi sao?"
Quản gia Nhạn cung kính hỏi.
" Đây là đâu đây?"
" Đây là nhà của Lâm thiếu gia, tiểu thư đã sốt cao suốt hai ngày rồi."
"Sốt ư? Tôi làm sao có thể sốt được chứ?"
" Cái đó thì tôi không biết ạ. Đây là thuốc và cháo mà thiếu gia dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô, bảo đợi khi cô tỉnh dậy thì đưa lên cho cô ăn."
" Cám ơn bà."
Nhan Tịch nhìn xuống bộ quần áo ngủ mình đang mặc.
" Đây là...?"
" Tiểu thư yên tâm, bộ đồ do tiểu thư đang mặc là do chúng tôi thay."
" À, vâng."
" Vậy tôi xin phép lui trước."
" Bà cứ tự nhiên."
.
.(" Thiếu gia à, cô gái này thật tốt,cậu không được để cô gái này đi.")- Quản gia Nhạn nghĩ thầm.
Nhan Tịch hiện giờ chỉ thấy đầu đau như búa bổ !
" Tỉnh rồi sao?"
" Tôi tỉnh rồi, xin lỗi vì đã làm phiền anh."
" Không sao, em tỉnh là tốt rồi."
" Anh đang ở công ty sao?"
" Sao, nhớ tôi à?"
" Không, không phải."
" Em nghỉ ngơi đi, biều chiều tôi sẽ về."
" Nhưng tôi phải về nhà!"
" Em khỏe lại thì tôi sẽ cho em về nhà. Ngoan đi, tôi thích những cô gái vâng lời."
" Được rồi, vậy anh làm việc tiếp đi."
Nhan Tịch cúp máy. Bất chợt rùng mình về cuộc gặp mặt ngày hôm qua.
Chắc hản anh sống rất tốt !
.
.
Tập đoàn Lăng Thị.
" Quý Kỳ, chuyện đó cậu điều tra đến nơi rồi."
" 3 năm trước, Đình Hạo Hiên và tiểu thư Nhan Tịch đã từng yêu nhau. Vì phải cưới người khác nên Hạo Hiên đã bỏ rơi cô ấy. Hình như tôi nghe nói, Đình Tiến Quân không đồng ý Nhan Tịch vì cô có gia cảnh không tốt."
" Ra vậy,cậu lui xuống trước đi."
" Vâng."
.
.
"Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao trong lúc bệnh, em lại gọi cái tên khốn đó rồi!"
" Hạo Hiên, anh thật là to gan, anh tưởng mình là ai chứ, giám đấu với tôi sao?"
.
Trong bữa tiệc 2 đêm trước, ánh mắt Hạo Hiên nhìn Nhan Tịch đã có vấn đề.
Rầm.
Tại sao anh không nghĩ ra đến tình huống này chứ?
.
.
6h. Tại biệt thự bên bờ biển.
" Cung kính thiếu gia." Người làm xếp thành hàng dài chào đón anh.
." Quản gia Nhạn, cô ấy đâu?"
" Tiẻu thư đang ở trong phòng thưa thiếu gia."
" Được rồi, các ngươi lui xuống đi."
" Vâng."
.
.
Cốc .... cốc
" Mời vào."
" Đang đọc sách sao?"
" Vâng, anh về rồi à?"
" Không phải tôi đang đứng đây sao."
Nhan Tịch ơi, tại sao mày lại hỏi câu vớ vẩn vậy.
" Tối 2 hôm trước, tôi bị sao vậy?"
" Em ngất trên xe tôi, sau đó tôi đưa em về đây. Em sốt cho đến tận bây giờ."
" Tại sao anh không đưa tôi về nhà?"
" Tôi đâu có chìa khóa nhà em."
" Cũng phải."
" Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh."
" Không có gì, nhà này cũng như nhà em thôi."
" Anh nói cái gì."
" không có gì."
Anh ta bị gì vậy, sao tự nhiên lại nói thế??
" Em tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn cơm."
" Được rồi, anh cũng nghỉ ngơi đi, chắc anh đi cả ngày cũng mệt rồi."
" Lo cho tôi à?"
" Sao?"
" Tôi hỏi là em lo cho tôi à?'
Nhan Tịch ơi, mày lại bị gì nữa vậy, tại sao lại hỏi những câu thế chứ.
" À không có gì. Tôi phải đi tắm đây, anh ra ngoài trước đi.'
" Sợ tôi nhìn thấy sao?"
" Anh.."
" Được rồi, tôi sẽ ra ngoài."
.
."Nhanh lên nhé, tôi chờ em."
.
.
Anh ta.... anh ta chờ mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro