Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Đêm tình cuồng nhiệt

Nặc Nhất bậc khóc, không ngờ bản thân mình lại hư hỏng đến vậy, nước mắt cậu thấm ướt cả gối giường. Cậu xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống thành phố Bắc Kinh rực ánh đèn phồn hoa hào nhoáng. Giữa thành phố này cậu là ai? Ai là người dành cho cậu? Sự đưa đẩy phía sau càng lúc càng nhanh, Nặc Nhất nhắm mắt lại, buông xuôi.

*****

Nhìn bàn tay Hạo Khang đang nắm chặt cổ tay mình, Nặc Nhất thật sự không biết cậu lúc này nên cười hay nên khóc. Hạ Thiên? Hồ Hạo Khang vì sao trong mơ lại gọi Hạ Thiên? Hắn yêu Hạ Thiên ư?

Một đoạn ký ức từ 16 năm trước mơ hồ ùa về.

" - Được rồi, để anh dắt em.

Nhận được cái nắm tay ấm áp an ủi, Hạ Thiên rất nhanh liền nín khóc, cô bé mỉm cười, nắm lấy tay hắn thật chặt.

- Em cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.

- Hạo Khang ca ca cũng cẩn thận nhé."

Lúc ấy còn nhỏ nên không để ý nhiều lắm, hiện tại ngẫm lại liền nhận ra sự bất thường. Hồ Hạo Khang luôn lạnh lùng vì sao lại bỗng dưng ân cần với người khác? Hồ Hạo Khang luôn ít nói vì sao lại đặc biệt săn sóc Hạ Thiên? Thì ra không phải do Hạo Khang lấy thân phận anh cả quan tâm đến cô gái duy nhất trong nhóm, mà từ lúc ấy hắn đã có hảo cảm với cô ấy rồi.

Cũng đúng, Hạ Thiên xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, Hồ Hạo Khang dù thế nào cũng chỉ là một người đàn ông, nam thanh yêu nữ tú là chuyện bình thường. Chỉ có cậu, Lưu Nặc Nhất, không những yêu đàn ông, còn là người đàn ông mình coi như anh trai ở bên gần hai chục năm trời. Cậu vốn không có tư cách gì để so sánh với Hạ Thiên, càng không có tư cách gì để đố kỵ cùng cô ấy.

Nặc Nhất mỉm cười cay đắng, cố rút tay mình ra.

- Đừng Hạ Thiên... _ Hạo Khang đột nhiên mở mắt dọa Nặc Nhất đứng im không nhúc nhích. _ Em muốn đi đâu?

Dù có tỉnh nhưng hắn vẫn đang say, Nặc Nhất nghiến răng nói.

- Bỏ ra, em không phải Hạ Thiên!

- Anh biết là em. _ Lực nắm tay rất chặt nhưng ẩn chứa ôn nhu, cậu không đau nhưng cũng không thể nào rút tay ra được. _ Em lại muốn rời bỏ anh sao?

- Anh nói gì em nghe không hiểu. _ Nặc Nhất bắt đầu loạn. _ Buông ra, em là Lưu Nặc Nhất!

- Đừng rời xa anh một lần nữa, đừng đi Mỹ nữa...

Từ những câu nói rời rạc trong miệng Hạo Khang, cậu biết hắn đang nhắc đến chuyện Hạ Thiên gặp tai nạn ở Mỹ 3 năm về trước. Lúc đó cô ấy theo đoàn múa bale tới New York tham dự một buổi biểu diễn, cuối cùng lại từ trên du thuyền bị đẩy ngã xuống nước hôn mê cả tuần mới khỏi. Lúc ngã xuống nước còn bị va mạnh vào boong thuyền, tóc phải cạo hết để khâu. Mái tóc đối với Hạ Thiên chính là sinh mạng, khóc lóc đến mức cha mẹ Hạ không giấu chuyện được nữa, gọi cho cả đám sang. Hồ Hạo Khang đang ở trong cuộc họp cổ đông lập tức không nói hai lời liền ngồi chuyên cơ bay nửa vòng trái đất tới, mặc kệ ban lãnh đạo cùng công việc cho trợ lý. Hắn sau đó bỏ hết mọi chuyện ở hẳn Mỹ chăm sóc cho Hạ Thiên hai tháng liền. Bố Hạ nói du thuyền lúc ấy chạy rất xa, ở dưới biển còn có cá mập, cũng may nhờ thầy giáo của Hạ Thiên bất chấp nhảy xuống mới đem người cứu về, nếu không...

Có lẽ sự việc đó đối với Hạo Khang đã trở thành bóng đen tâm lý, mỗi lần cô ra nước ngoài hắn đều tìm cớ đi theo, nói là chi nhánh ở đó cũng có việc. Nặc Nhất, Đại Tuấn, Minh Hiên và Nghê Na đều cho rằng Hạo Khang quá bao bọc Hạ Thiên, anh trai quá quan tâm em gái thôi, thật không ngờ...

Nhưng Nặc Nhất còn chưa kịp suy nghĩ hết đã bị Hạo Khang lôi mạnh xuống giường, trời đất đảo lộn một vòng, khi định thần lại đã bị hắn bá đạo mà mạnh mẽ đè bên trên. Cả người cậu bị giam trong lồng ngực hắn, mùi rượu gay mũi khiến trái tim cậu như bị ai bóp nghẹt.

Hắn đang nhầm cậu với Hạ Thiên, bình thường họ hay làm như thế này với nhau sao?

- Tiểu Hạ... _ Hạo Khang nửa mê nửa tỉnh gọi, đưa ngón tay chạm nhẹ vào gò má của Nặc Nhất. _ Anh đang mơ phải không?

Nặc Nhất cắn răng quay mặt đi, anh không mơ, là em đang mơ.

- Đừng rời xa anh, anh đau lòng lắm em biết không?

Anh đau lòng, vậy chẳng nhẽ em không?

- Tại sao em không chịu chấp nhận anh? _ Hạo Khang nhẹ nhàng xoay mặt Nặc Nhất lại, cúi xuống, chạm môi mình lên môi người phía dưới. _ Anh yêu em, Tiểu Hạ, anh yêu em...

Nặc Nhất giống như bị thanh âm và ánh mắt hắn thôi miên, há miệng đón nhận nụ hôn, không phản kháng.

- Anh yêu em. _ Hạo Khang gục xuống bên hõm vai Nặc Nhất, phả hơi thở nóng rực khiến toàn thân cậu tê dại. Cậu biết thứ cứng rắn đang chạm vào đùi mình là gì, ha ha ha... mày còn có thể ti tiện hơn được nữa không Lưu Nặc Nhất? Người đàn ông mày yêu đang động tình với mày vì tưởng mày là người anh ta yêu, thế nhưng mày lại có cảm giác? Nếu đã vậy thì mặc kệ đi, cậu không muốn quản nữa.

- Em cũng yêu anh... _ Yêu rất nhiều, yêu đến tận xương tủy, yêu cho đến lúc chết.

Hồ Hạo Khang được đáp lại lập tức mừng rỡ không thôi, hắn không chịu được nữa, sốt sắng hôn lên đôi môi đỏ một cách khác thường vì tình dục của Nặc Nhất. Cậu há miệng, để lưỡi mình giao triền với lưỡi hắn, tiếng nước bọt dâm mỹ như khiến không khí trong phòng sôi lên sùng sục. Một tay hắn chống xuống giường, một tay cởi phăng đi từng món đồ vướng víu trên người cậu, cởi đến khi trên người Nặc Nhất không còn gì vướng bận. Làn da cậu trắng mịn, dưới ánh đèn vàng nhạt của khách sạn càng có vẻ kiều diễm dị thường. Xúc cảm dưới bàn tay truyền đến khiến một cỗ nhiệt lưu nóng rực xuyên thẳng từ hạ thân lên đỉnh đầu. Hạo Khang lướt bàn tay khắp da thịt trắng ngần của Nặc Nhất, chỗ nặng chỗ nhẹ vừa cào vừa bóp khiến toàn thân cậu run lên bần bật, Hạo Khang đem đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai cậu, Nặc Nhất cắn răng nhưng không che giấu được những tiếng rên rỉ sung sướng.

- Giúp anh... _ Hạo Khang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt vào đũng quần, nơi dục vọng của hắn đã cương cứng đến đáng sợ đang kêu gào được giải thoát. Nặc Nhất từ trong khoái cảm giật mình tỉnh giấc, lớn... lớn như vậy? Nếu thứ đó của hắn đâm vào cơ thể cậu, liệu... có chết không?

Cắn chặt răng, cậu thò tay giúp hắn giải khai khóa quần, kéo cả quần âu lẫn quần lót xuống, dục vọng to lớn của nam nhân liền lập tức nhảy ra. Nặc Nhất nuốt khan ngụm nước bọt, nó đứng thẳng, đỏ rực và quấn đầy mạch máu. Bao quy đầu quá lớn như vô tình chọc vào bụng cậu, Nặc Nhất run rẩy vươn tay, đem thứ yếu ớt nhất cũng mãnh liệt nhất trên người Hạo Khang cầm lấy.

Cả hai cùng đồng thời thở ra.

Nhưng chỉ có Hạo Khang thở ra vì khoái cảm, còn Nặc Nhất thở ra vì hối hận. Đáng lẽ cậu không nên làm tới bước này, đáng lẽ không nên giúp anh lau người, không... đáng lẽ phải quay về ngay khi đưa hắn tới giường. Chỉ có điều bây giờ hối hận cũng vô ích, Hạo Khang nhân lúc cậu xuất thần đã cúi xuống, chuẩn xác đem nhũ tiêm non nớt trên ngực cậu ngậm lấy.

- Ư... đừng... Hạo Khang...

Nặc Nhất cong người lên vì cảm xúc lạ lẫm, toàn thân cậu vẽ thành một đường cong duyên dáng như muốn đốt mắt Hạo Khang. Hắn đưa răng nhay nhay hạt đậu nhỏ đang run rẩy đứng thẳng, nhay một hồi lại ôn nhu đưa lưỡi liếm. Tay còn lại cũng không rảnh rang, từ bả vai theo rãnh lưng trần qua eo, thẳng một đường xuống gò mông tròn trịa mềm mại. Nặc Nhất bị hắn vờn muốn khóc, cảm giác tê dại trước ngực và nóng bỏng trong tay khiến cậu kêu rên đến kiệt sức. Mồ hôi chảy dọc theo hai bên thái dương, vài lọn tóc mai dính bết vào khuôn mặt càng trở nên câu dẫn.

Hạo Khang đột nhiên ngồi thẳng dậy, dùng lực mở rộng hai chân Nặc Nhất, bắt chúng phải quấn lấy eo hắn.

- Khoan... khoan đã... _ Nặc Nhất biết hắn định làm gì, nhưng hắn chưa bôi trơn, huyệt đạo phía sau vẫn còn khô khốc, hơn nữa Hạo Khang cũng không mang bao, nếu cứ thế đâm vào sẽ... _ Không được, Hạo Khang!

- Anh xin lỗi. _ Hắn cầm lấy dục vọng đã nhẫn nhịn đến sắp nổ tung của mình đặt trước cửa huyệt khẩu đang co lại vì sợ hãi, trước ánh mắt kinh hoàng của Nặc Nhất, động mạnh.

- A------------ !!! _ Sự đau đớn không thể diễn tả thành lời, dương vật của Hạo Khang gặp vật cản không thể đi vào hết nhưng cũng đủ khiến Nặc Nhất co rút cả thân thể. Đầu cậu gục xuống giường, nước mắt đau đớn giàn giụa tràn ra.

- Thả lỏng... đừng sợ... thả lỏng... _ Hạo Khang ôn nhu trấn an, hắn cúi xuống liếm đi từng giọt nước mắt của cậu, ngậm lấy môi cậu, nuốt tất thảy sự run rẩy vào miệng.

Nặc Nhất cuối cùng cũng dần thích ứng, cậu phập phồng thở dốc ôm lấy lưng hắn, nhẫn nại ép bản thân thả lỏng. Sự xâm nhập không có màn dạo đầu khiến máu chảy ra, vô tình tạo thành chất bôi chơn giúp dương vật của Hạo Khang trượt tới. Dục vọng của hắn quá lớn trong khi huyệt động của cậu quá nhỏ, hơn nữa vốn nó sinh ra không phải là để làm chức năng này. Nặc Nhất tham lam gặm nuốt lấy môi hắn, muốn mượn sự chân thật này để quên đi đau đớn phía dưới.

Hạo Khang để hai, ba giây cho cậu quen với kích thước của hắn rồi bắt đầu điên cuồng luật động. Côn thịt to lớn ép chặt lên vách động, mỗi khi hắn đâm sâu Nặc Nhất còn có ảo giác ngay cả ruột non mình cũng bị lôi ra. Tiếng da thịt đập vào nhau dâm loạn khôn cùng, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, máu chảy đỏ tấm ga giường trắng muốt...

Hạo Khang xoay mạnh người Nặc Nhất lại, sự chuyển động đột ngột khiến côn thịt to lớn như muốn khoét vỡ huyệt động. Cậu bị chuyển thành tư thế quay lưng về phía anh, đầu và ngực úp xuống gối, hai tay nắm chặt ga giường. Tư thế này khiến cậu hoảng loạn cũng khiến cậu xấu hổ vô cùng, nó nhắc nhở cho cậu biết mình đường đường là một nam nhân lại bị người khác xem là đàn bà mà sử dụng.

Hạo Khang ngược lại rất thoải mái, hắn nắm chặt hông cậu, rút ra thật dài lại đâm vào thật mạnh. Sự ấm nóng chật chội này như thiêu rụi tâm trí hắn, trong đầu hắn hiện tại chỉ có hắn và Hạ Thiên...

- Đau... đau quá... _ Nặc Nhất yếu ớt lắc đầu, một chút xúc động ban đầu đã bị cơn đau buốt đãnh gãy không còn một chút bóng dáng. Cậu lúc này không có tình dục, chỉ có đau đớn và đau đớn. Hạo Khang phía sau không hề dừng lại, hắn tàn nhẫn đâm cả tâm lẫn thân cậu. Hắn đang thỏa mãn với dục vọng, cũng đang thỏa mãn với bóng hình trong tâm trí hắn. Nhưng còn cậu? Hồ Hạo Khang có biết người hắn đang giày vò lúc này là Lưu Nặc Nhất không?

- Em không chịu được nữa... Hạo Khang... xin anh dừng lại đi... _ Tầm mắt rơi xuống nơi riêng tư của bản thân đang bị mạnh mẽ xâm phạm, nhìn nó đỏ sắc máu nhưng vẫn dâm đãng hút lấy côn thịt của người kia. Nặc Nhất bậc khóc, không ngờ bản thân mình lại hư hỏng đến vậy, nước mắt cậu thấm ướt cả gối giường. Cậu xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống thành phố Bắc Kinh rực ánh đèn phồn hoa hào nhoáng. Giữa thành phố này cậu là ai? Ai là người dành cho cậu? Sự đưa đẩy phía sau càng lúc càng nhanh, Nặc Nhất nhắm mắt lại, buông xuôi.

- A... _ Hồ Hạo Khang cuối cùng cũng phóng thích, tinh dịch nóng bỏng như tâm trạng chủ nhân của nó lúc này phun sâu vào cơ thể cậu. Nặc Nhất cho rằng màn tra tấn đã chấm dứt, khẽ chống tay đứng dậy.

Ai ngờ nam nhân càng cường thế dục vọng càng điên cuồng, Nặc Nhất vừa động liền hoảng hốt cảm nhận thứ to lớn đó một lần nữa đứng thẳng dậy, bao quy đầu chọc vào vách ruột. Cậu lắc đầu, nước mắt tí tách rơi.

- Không... đừng... Hạo Khang...

Khi làm tình, gọi tên nhau chính là một loại khích lệ. Hồ Hạo Khang mỉm cười, cúi xuống hôn dọc theo phần cổ duyên dáng của cậu, phía dưới chậm rãi đẩy đưa, bỏ mặc những tiếng kêu van nài của Nặc Nhất.

Hai lần từ phía sau, một lần từ phía trước, một lần mặt đối mặt từ phía dưới, thêm một lần đứng thẳng Hạo Khang mới buông tha cho cậu. Toàn thân Nặc Nhất trên dưới đều dính đầy tinh dịch, đau nhức đến mức nhấc tay cũng không nổi. Cậu đưa mắt nhìn vết máu rải rác khắp ga giường, lại nhìn đến gương mặt say ngủ sau khi thỏa mãn của Hạo Khang mà không biết trong lòng hiện tại có tư vị gì. Yêu đơn phương hơn mười năm trời, cuối cùng vào ngày tốt nghiệp đại học trở thành vật thế thân tình dục của người ta. Nặc Nhất đưa tay vuốt ve khuôn mặt với những đường nét cương nghị của người bên cạnh, nước mắt không nhịn được tràn xuống.

- Hạo Khang, vì anh em có thể chịu đựng tất cả... chỉ cần anh nhìn đến em... chỉ cần trong lòng anh có một chỗ cho em đứng là đủ rồi...

.

.

.

Nhưng cuộc đời luôn tàn khốc, chờ đón cậu không phải nụ cười cũng không phải ánh mắt âu yếm của ai đó vào sáng hôm sau. Nặc Nhất đang ngủ say thì bị một cánh tay lôi bật dậy, cậu mơ màng mở mắt, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- A... anh... _ Sắc mặt của Hạo Khang ngay lập tức khiến Nặc Nhất tỉnh táo. Đáng sợ không đủ để miêu tả vẻ mặt hắn lúc này, nó giống như muốn đem Nặc Nhất đi thiên đao vạn quả, giống như cậu phạm phải tội tày trời không thể dung thứ.

- Tại sao cậu lại ở đây? _ Giọng hắn lạnh lẽo đến mức khiến người khác không rét mà run. _ Đêm qua chúng ta đã làm gì?

Nặc Nhất cúi đầu trốn đi ánh mắt của hắn, cả người thoáng run lên, không tài nào trả lời được.

Hồ Hạo Khang ngay lúc này thật sự muốn xông tới giết chết Lưu Nặc Nhất. Đến hôm qua vẫn còn bình thường, sao sáng nay lại trở thành như vậy? Hắn không phải thằng ngu, hắn biết thứ tình cảm ghê tởm của Lưu Nặc Nhất đối với mình lâu rồi. Chỉ là cậu không nói, hắn cũng không vạch mặt. Thật không ngờ cậu ta dám lợi dụng bữa tiệc để làm ra hành động điên khùng này, cậu ta tưởng rằng làm như vậy hắn sẽ có trách nhiệm mà thay đổi tình cảm với cậu ta sao?

- Tôi biết cậu yêu tôi. _ Hạo Khang đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà tắm, nhưng trước khi mở cửa hắn dừng lại. _ Nhưng tôi không yêu cậu, vĩnh viễn cũng không, quên chuyện này đi, chúng ta tiếp tục là anh em tốt.

Hắn như thế là nhân nhượng quá nhiều rồi, nói xong, mặc kệ Nặc Nhất kinh hãi đến tuyệt vọng ngã xuống giường, lạnh lùng đóng lại cửa phòng tắm, cũng đóng luôn hy vọng trong mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro