Câu nói khiến Thiên Ý lặng người, cô nhìn gương mặt người đối diện, rõ ràng là chưa hề gặp qua, còn cái tên của anh ta nữa, 'Chí Dương', cũng chưa từng nghe qua. Cô cố gắng không biểu lộ những suy nghĩ trong lòng, cô vờ như không nghe thấy người đối diện nói gì:" Hôm nay tôi hơi mệt, nếu anh thật sự có thể giúp được, ngày mai, phiền anh quay lại."
Không để cho người đối diện mở lời, cô đã ra hiệu cho Khải Quang tiễn khách.
Anh không nói gì, vốn dĩ không thể nói, vì biết tính cách của cô là vậy. Liệu cô có nhận ra anh? anh không biết, cũng không muốn biết, hiện tại, a cũng chưa muốn cô biết mình là ai!
Rời khỏi cổng công ty Như Ý, anh vẫy tay gọi 1 chiếc taxi, nói:"Đến công ty Chí Nhất."
"Chị sao chị vô cớ đuổi người ta đi như vậy, em đảm bảo chỉ có cậu ta mới phá được lớp bảo mật đó."- Khải Quang còn quá non trẻ để hiểu được biểu hiện của chị mình, trong khi cô hiện tại đang rất hỗn tạp, lòng cô vừa tò mò muốn biết anh là ai? Vừa tức giận vì anh là người tối qua đưa cô về? Vừa xấu hổ vì lần đầu bị người khác làm khó xử? Vừa.....cảm thấy ngọt ngào vì, không biết vì tô cháo hay vì lời nói ân cần của anh, cô hướng mắt về phía cậu em trai của mình:" Em biết gì về cậu ta nói hết cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro