Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/14380728

Draco sắp giết ai đó.

Anh chỉ chưa biết là ai thôi.

Điều anh chắc chắn là có kẻ đang cố ép anh gắn nối với Hermione. Anh đã nghi ngờ từ lúc Theo hôn cô ấy.

Cơn thịnh nộ và sự chiếm hữu bùng nổ trong anh khi cảm nhận được điều đó suýt khiến anh mất đi ý thức.

Anh thậm chí không nhớ mình đã rời khỏi ghế và xông vào văn phòng cô như thế nào. Anh chỉ biết rằng mình đã có mặt ở đó, chỉ cách một tích tắc trước khi xé xác Theo, với hình ảnh cơ thể cứng đờ của Hermione trong vòng tay của Theo khắc sâu vào giác mạc.

Suýt nữa anh đã giết Theo. Sau khi ném hắn ta văng ra hành lang và nhìn hắn đập mạnh vào bức tường đối diện đầy thỏa mãn, Draco đã cố gắng kìm nén bản thân không quay lại và tuyên bố chủ quyền với Hermione.

Ký ức về nụ hôn trong phòng Draco ám ảnh anh. Khi nhắm mắt lại, anh vẫn cảm nhận được cơ thể cô dưới tay mình. Đường cong của lưng cô, sự mềm mại nơi eo. Cô ấy quá gầy. Nhưng vẫn mềm mại, ấm áp, và là tất cả những gì anh muốn trong thế gian này. Hương vị làn da cô dưới đầu lưỡi và tiếng rên khe khẽ cô phát ra khi anh chạm vào...

Anh đã suýt mất kiểm soát vào đêm đó. Nếu cô cứ tiếp tục nài nỉ hoặc, Merlin cứu anh, nếu cô tiến gần thêm chút nữa khi họ đang nói chuyện, anh đã không thể cưỡng lại. Anh khá chắc rằng Hermione có thể thuyết phục anh làm bất cứ điều gì nếu cô nhìn anh đủ lâu bằng đôi mắt to tròn vô tội ấy. Anh đã phải ép mình ngừng suy nghĩ và Obliviate cô trước khi do dự.

Và giờ anh đang đứng trong văn phòng cô sau khi thấy Theo hôn cô, run lên vì kiềm chế không phá huỷ tất cả những gì mình đã làm.

Anh đã làm được. Sau đó, anh vật lộn cả ngày chỉ để chấp nhận sự thật rằng Hermione—người mà anh suýt nữa đã chấp thuận và gắn kết chỉ hai ngày trước—thực sự có tình cảm với Theo Nott chó đẻ. Và anh đã khiến cô đau lòng đến mức cô trốn trong văn phòng và bỏ ăn. Và mỗi khi nhắm mắt, anh lại thấy hình ảnh Theo ép cô vào tường, chiếm lấy cô và—

Anh sắp phát điên mất. Có lẽ anh đã điên thật rồi. Merlin ơi, tại sao anh vẫn chưa chết? À, vì Granger đã hôn anh, tạo ra khoảnh khắc vừa tuyệt vời nhất vừa tồi tệ nhất trong cuộc đời anh cùng một lúc.

Dù sao thì, anh lạc đề rồi. Có ai đó đang cố ép anh cắn Granger. Anh đã nghi ngờ từ lúc Theo xuất hiện, nhưng anh đã chắc chắn sau tai nạn bên ngoài tiệm Quidditch.

Sau khi đẩy cô ra khỏi nguy hiểm, anh bật dậy và nguyền rủa những trái Bludger để ép bản năng của anh tập trung vào việc bảo vệ cô thay vì nắc cô ngay giữa Hẻm Xéo.

Điều mà anh suýt làm khi phát hiện mình nằm trên người cô, miệng chạm vào nơi giao nhau giữa cổ và vai cô. Răng nanh anh trượt ra và nếu cô không còn trong tình trạng nguy hiểm ngay lúc đó, anh đã không thể dừng lại.

Khi cô an toàn, anh đã ép mình quay đi. Và điều đó hóa ra lại có lợi khi anh vấp phải một túi sách chứa một số tài liệu về sự kết nối của sinh vật ma thuật, trong đó có một cuốn hồi ký tiếng Pháp của một nam Veela mà anh tình cờ có họ hàng. Anh đã lấy tất cả và ghé qua Phú quý và Cơ hàn trên đường về để mua toàn bộ tài liệu về chủ đề này.

Cô phù thủy nhiều chuyện đó, cô ấy đang đi quá gần sự thật. Phép Obliviate anh sử dụng lẽ ra đã khiến cô ấy bỏ qua hoặc lờ đi bất kỳ sự không nhất quán nào từ ngày bị xóa trí nhớ. Cô ấy lẽ ra phải được lập trình để phớt lờ mọi thứ liên quan. Nhưng Hermione Granger luôn là ngoại lệ của mọi quy tắc. Anh đã cố gắng đóng lại kết nối tạm thời mà cô đã tạo ra, nhưng tất nhiên cô vẫn sẽ nhận ra và bị thôi thúc để tìm ra câu trả lời.

Vậy nên, bên cạnh việc tìm ra ai đang cố ép bản năng của anh cắn cô ấy, anh còn phải lo về một chuyện khác.

Dựa vào thời điểm xảy ra, kẻ đó hẳn đã xác định được Hermione sau khi anh phá nát cửa văn phòng Bogfeld. Nghĩa là chúng có nguồn tin rất tốt trong Bộ. Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí rất kín kẽ; Draco đã nhận ra điều này khi bắt đầu "hoạt động chính trị" cùng Hermione. Sau cùng, các nhân viên ở đó xử lý đủ loại chuyện nhơ nhớp nhưng chẳng bao giờ hé răng với báo chí. Tin tức về sự ràng buộc ma thuật không bao giờ rò rỉ khỏi Bộ, dù công chúng rất tò mò. Vậy nên, thủ phạm hẳn là người có mối quan hệ chặt chẽ. Điều này thu hẹp danh sách tình nghi xuống... hầu hết bạn bè của anh. Hoặc bố anh.

Chết tiệt, điều đó thật phiền phức.

Draco khá chắc chắn không phải mẹ anh. Bà đã phát hoảng khi biết anh đã Obliviate Hermione và gần như khóc suốt từ đó đến giờ. Bà là một Slytherin và là một diễn viên giỏi, nhưng anh không nghĩ bà có thể đóng kịch giỏi đến thế.

Một phần vấn đề của anh là anh không biết ai trong số bạn bè của mình thực sự biết anh là Veela, chứ đừng nói là một Veela đang chết dần. Sẽ rất khó để dò hỏi mà không để lộ và càng làm tình hình rối hơn.

Người đầu tiên nên gặp, anh quyết định, là Theo. Draco gần như chắc chắn nó không phải kẻ chủ mưu. Theo không phải kiểu người can thiệp vào chuyện của người khác, và hắn với Draco cũng không quá thân. Nhưng Theo sẽ biết ai đã sai hắn hôn Hermione, và Draco tự tin mình có thể moi thông tin ra nếu cần.

Vẫn còn khá sớm vào sáng thứ Hai nên chắc hẳn Theo chưa đến Bộ Pháp Thuật.

Draco độn thổ đến ngôi nhà của Theo với một tiếng "rắc" và tự nhắc nhở rằng nếu có thể, anh không nên bắt đầu bằng việc niệm lời nguyền lên Theo.

Anh co duỗi các ngón tay, cảm nhận ma thuật đang sôi sục ngay dưới bề mặt da. Khi chưa tạo liên kết với bạn đời, ma thuật phù thủy và ma thuật Veela trong anh không thể dung hòa; chúng xoáy tròn trong cơ thể anh, ngày càng tích tụ và dẫn anh đến cái chết không thể tránh khỏi. Lần duy nhất anh từng điều hướng được ma thuật Veela là khi phá tung cánh cửa của Bogfeld—mà đó cũng chẳng phải chủ ý của anh. Khi ấy, anh chỉ đang cảm thấy muốn bảo vệ Hermione, còn cánh cửa thì cản đường.

Hôn Hermione đã xoa dịu cơn đau trong anh. Nhờ vậy, anh có thể giảm liều thuốc và không còn cảm thấy như đang chết dần. Nhưng hiệu quả đó đang dần phai đi. Anh cần kìm nén thêm một chút nữa.

Một phút sau khi gõ cửa, Draco thấy mình đang đối diện với Theo. Không cần dùng đến ma thuật, anh thẳng tay đấm thẳng vào mặt bạn mình.

"Mẹ kiếp, Malfoy!" Theo loạng choạng lùi lại và rút đũa phép. Nhưng trước khi hắn kịp niệm chú, Draco đã giật lấy đũa của hắn và ném vào sâu trong nhà. "Tuần trước mày đã làm gãy xương đòn của tao rồi! Tao phải uống thuốc mọc xương vì mày đấy!" Theo rít lên.

"Tội nghiệp quá. Hãy biết ơn vì tao không xé toạc khí quản của mày như tao muốn đi. Không có loại thuốc nào mọc lại được thứ đó đâu," Draco lạnh lùng đáp.

Lảo đảo bước tới để nhặt lại đũa phép, Theo lầm bầm niệm "Episkey" để chữa vết thương rồi dùng một cái Scourgify để xóa vết máu trên mặt.

"Vì Merlin, đủ rồi đấy." Hắn tựa lưng vào tường, thở dài.

"Vì sự an toàn của mày, tao sẽ vào thẳng vấn đề. Ai đã sai mày hôn Hermione?"

"Tao không thể nói cho mày biết được," Theo lẩm bẩm.

"Theo..." Draco gầm gừ cảnh cáo, bước lên một bước.

"Tao không thể nói. Nếu biết mày sẽ suýt giết tao vì chuyện này, tao đã không đồng ý ngay từ đầu. Nhưng tao vẫn không thể nói với mày vì tao đã lập Lời Thề Không Thể Phá Vỡ."

Đôi mắt Draco mở lớn rồi thu hẹp lại đầy tính toán.

"Vậy mày có thể nói gì?"

"Tao nợ một người một ân huệ lớn. Họ nói nếu tao hôn Hermione, món nợ sẽ được xóa. Tao thấy yêu cầu này hơi kỳ quặc, nhưng tao đồng ý vì tao không hề biết mày lại phát điên vì cổ đến mức này."

Theo nhìn Draco chằm chằm đầy suy đoán.

"Mày là gì vậy?"

Draco lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

"Một người quan tâm đến Hermione."

Theo bật cười.

"Potter quan tâm đến Hermione. Weasley cũng quan tâm đến Hermione. Nhưng nếu chúng nó thấy tao hôn cô ấy, cùng lắm cũng chỉ càu nhàu một chút. Còn mày thì ở một đẳng cấp siêu nhiên, khác hẳn với khái niệm 'quan tâm'".

Draco nhún vai.

"Chuyện tao là gì không quan trọng. Có người đang nhắm vào tao bằng cách lợi dụng Hermione. Đầu tiên là mày, và hôm qua suýt nữa chúng đã làm gãy cổ Hermione bằng cách thả Bludger vào người cô ấy ngay giữa Hẻm Xéo."

Theo tái mặt, còn Draco thì tiếp tục:

"Vậy nên tao sẽ hỏi lại lần nữa, mày có thể nói gì với tao?"

"Người ấy nói rằng mày có lẽ sẽ tìm đến tao và nổi điên. Tao nghĩ họ chỉ muốn làm mày ghen và buộc mày phải đối diện với cảm xúc của mình dành cho cô ấy. Tao thề là tao không biết mọi chuyện nghiêm trọng đến thế. Merlin, tao ước gì mình có thể nói cho mày nhiều hơn."

"Được rồi," Draco thở dài, quay lưng định rời đi.

"Drake, tao xin lỗi."

Draco dừng lại một thoáng, rồi bước đi. Anh chẳng còn gì để nói với Theo nữa—và cơn thôi thúc đấm hắn thêm một lần vẫn đang sôi sục trong lòng.

Đứng trong phòng riêng tại dinh thự, Draco cân nhắc về bước tiếp theo. Anh nên gặp bố mình. Ý nghĩ đó khiến anh thấy nặng nề. Lucius đã vô cùng tức giận khi biết Draco thà chết còn hơn là tuyên bố bạn đời. Cuộc tranh cãi của họ kết thúc bằng một trận đấu phép, và Draco đã thắng—một cách khá tàn nhẫn. Từ đó, họ tránh mặt nhau.

Lucius chắc chắn biết Hermione là bạn đời của Draco. Ông không thể nào không nhận ra việc Draco đang dùng Prima Verde làm cái cớ để giúp Hermione cải cách luật dành cho người sói—nhất là khi sản xuất Giải dược Người sói đang khiến nhà thuốc đang phát triển mạnh mẽ của họ dần sụp đổ. Nhưng Draco chẳng bận tâm. Anh đã sửa di chúc để quỹ tín thác của mình giữ cho tiệm thuốc tồn tại miễn là Bộ Pháp Thuật vẫn duy trì hợp đồng Wolfsbane. Và kể cả nếu anh không sắp chết, tiền bạc cũng chẳng bao giờ là vấn đề.

Gia tộc Malfoy đã tích lũy tài sản qua nhiều thế kỷ như thể đó là kho báu của rồng. Draco nghi ngờ rằng không ai thực sự biết nhà mình giàu đến mức nào. Sau chiến tranh, Bộ Pháp Thuật đã tịch thu 60% tài sản của họ trong Gringotts để tái thiết đất nước, và gia đình anh đã giả vờ như phần lớn tài sản của họ không được cất giấu ở nơi khác. Lucius thậm chí còn để dinh thự xuống cấp đôi chút, còn Narcissa thì tái sử dụng lại những bộ áo chùng cũ khi tham gia sự kiện xã hội. Tuy nhiên, giữa "giai đoạn khó khăn" đó, gia tộc Malfoy vẫn lặng lẽ quyên góp hào phóng cho các quỹ từ thiện hậu chiến, điều này giúp họ nhận được chút sự tha thứ miễn cưỡng từ xã hội.

Lucius cũng gần như trở thành một ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là giả vờ. Kể cả sau khi kết thúc hai năm quản thúc tại gia, ông hiếm khi rời khỏi văn phòng hay trang viên. Draco thường là người tháp tùng Narcissa đến các sự kiện xã hội. Thế giới bây giờ đã thay đổi, không còn là nơi Lucius cảm thấy mình được chào đón hay phù hợp, nên để tránh làm tổn hại đến nỗ lực xây dựng lại danh tiếng gia đình của Draco và Narcissa, ông chọn cách lui về.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Lucius có thể bị xem nhẹ. Một con rồng ngủ yên vẫn là một con rồng, và Draco chắc chắn rằng việc mất đi người thừa kế đã đánh thức ông.

Tuy nhiên, thời điểm xảy ra các vụ tấn công không giống phong cách của Lucius. Nếu là ông, hẳn ông đã nghi ngờ Hermione từ lâu, chứ không đợi đến vụ việc trong văn phòng Bogfeld—trừ phi ông chờ Narcissa can thiệp để xác nhận suy đoán của mình.

Draco nghiến chặt hàm. Anh cần gặp bố mình. Trì hoãn hay cố lý giải theo hướng khác sẽ chẳng ích gì.

Anh nhìn mình trong gương. Nhờ sợi dây liên kết tạm thời với Hermione, trông anh không còn như kẻ cận kề cái chết nữa. Không phải che giấu bằng ảo ảnh phép thuật là một sự nhẹ nhõm. Anh vẫn tiếp tục mặc áo chùng dày khi đến Bộ Pháp Thuật dù cơn sốt đã thuyên giảm—sẽ không hay nếu đột ngột thay đổi cách ăn mặc. Đúng là chúng khá ngột ngạt vào mùa hè, nhưng một vài bùa làm mát tinh tế cũng đủ để khắc phục điều đó.

Nhưng anh đâu cần phải ăn diện quá mức chỉ để đến thăm bố mình. Anh triệu hồi một bộ áo chùng mùa hè đến gần. Khi đang mặc vào, đột nhiên anh bị phân tâm: Hermione đang khó chịu.

Anh khựng lại và tập trung. Cô ấy không chỉ khó chịu, mà còn cực kỳ lo lắng về điều gì đó.

Draco tiếp tục phân tích. Sau cuộc trò chuyện trước đó, anh đã cố gắng bớt tự phụ về mức độ chính xác khi đọc cảm xúc của cô qua sợi dây liên kết giữa họ. Có lẽ những giả định của anh về mối quan hệ giữa hai người đã khiến anh diễn giải mọi chuyện tồi tệ hơn thực tế.

Nhưng cô ấy rõ ràng đang căng thẳng và lo lắng về điều gì đó. Điều đó khơi dậy trong anh một cơn giận dữ mang tính bảo vệ mà anh phải gắng sức kìm lại. Anh cần cẩn trọng với cảm xúc của mình; anh đã nhận ra rằng mỗi khi cô ấy đột ngột khựng lại và ngước lên nhìn, điều đó có nghĩa là cô đã cảm nhận được anh. Việc luyện tập Bế quan Bí thuật có vẻ giúp ích phần nào. Giữ cô ấy luôn trong vòng xoáy cảm xúc của chính mình bằng cách chọc tức cô cũng có hiệu quả.

Anh đã phát hiện ra rằng dù cố gắng đến đâu, đôi khi anh vẫn không thể hoàn toàn che giấu cảm xúc của mình trước cô. Khi gặp lại cô vào ngày đầu tiên sau khi xóa trí nhớ cô, cảm xúc của anh đã quá hỗn loạn đến mức cô cũng bị cuốn theo và nhìn anh với ánh mắt dịu dàng đến nỗi anh suýt hôn cô. Nhưng sau khi buông lời xúc phạm cô một chút, sự xấu hổ và bực tức của cô đã khiến cô mất tập trung vào sợi dây liên kết. Sáng hôm sau, anh đã sẵn sàng và chọc giận cô ngay khi cô bước ra khỏi lò sưởi Floo.

Nhắm mắt lại, anh tập trung định vị Hermione. Cô không ở nhà, không ở Bộ Pháp Thuật, cũng không ở trại trẻ mồ côi hay nhà Potter... Cô đang—Anh mở to mắt và chửi thề. Cô ấy đang ở trụ sở Malfoy Holdings.

Với một cú xoay người, anh lập tức đuổi theo.

Xuất hiện trong sảnh, Draco lao về phía thang máy, đẩy các nhân viên sang một bên và trừng mắt đầy thách thức khi họ định bước vào cùng. Nhấn nút lên tầng cao nhất, anh cảm nhận thang máy lao lên nhanh chóng.

Hermione làm gì ở đó?

Từ lâu, Lucius đã là một cái cớ thuận tiện để anh dùng nhằm chọc tức cô. Mỗi khi cô phản đối điều gì mà anh đã quyết định, anh đều có thể đổ lỗi cho Lucius và đề nghị cô tự đi thuyết phục bố anh. Và cô luôn chọn cách miễn cưỡng đầu hàng.

Cửa thang máy mở ra, và anh bước ra đúng lúc Hermione đang nói chuyện với thư ký của bố mình.

"Không. Tôi không có hẹn," cô nói, giọng đều đều. "Nhưng tôi có một việc gấp cần bàn trực tiếp với ông ấy về vai trò của Malfoy Holdings trong WRA."

"Granger?" Draco không cần phải giả vờ ngạc nhiên—anh vẫn không thể tin nổi cô lại có mặt ở đây.

Nghe thấy giọng anh, Hermione giật mình rõ rệt rồi quay ngoắt lại. Mặt cô ngay lập tức đỏ bừng.

"Dra—Malfoy!" cô lắp bắp, cố lấy lại bình tĩnh. "Anh làm gì ở đây?"

"Tôi làm việc ở đây." Draco đáp, dù điều đó không hoàn toàn đúng. Trên danh nghĩa, anh là thành viên hội đồng quản trị và có một văn phòng trong tòa nhà này, nhưng hầu hết "hoạt động chính trị" của anh đều do anh tự thực hiện, và anh hiếm khi đặt chân đến Malfoy Holdings. Bà thư ký khắc nghiệt của Lucius bắn cho anh một cái nhìn châm chọc, nhưng anh phớt lờ.

"Ồ, đúng rồi," Hermione trông có vẻ lúng túng.

"Còn cô làm gì ở đây?" anh hỏi lại.

"Tôi cần bàn bạc với bố anh về WRA." Hermione nói một cách cứng nhắc, cằm hếch lên—một thói quen Draco nhận ra cô hay có khi cảm thấy đặc biệt khó xử.

Draco nhìn cô đầy bối rối. Cô cần bàn bạc chuyện gì với Lucius? WRA đã sẵn sàng. Nó hoàn hảo. Không có thay đổi đáng kể nào trong nhiều tuần qua. Điều gì có thể phát sinh mà cô lại chọn gặp Lucius thay vì anh?

"Cô không nghĩ đến việc nói với tôi trước sao?" anh hỏi, giọng vô thức lộ vẻ tổn thương.

Hermione thoáng có chút bối rối.

"Chuyện này cần có sự tham gia của bố anh."

"Ý cô là sao? Chuyện gì đang xảy ra, Granger?" anh hạ giọng chất vấn.

"Tôi đến đây để thỏa thuận với Lucius. Chuyện này không thể giải quyết bởi anh, vì nó liên quan đến anh."

Cái gì?

Trước khi anh kịp nói thêm, cánh cửa sau lưng Hermione mở ra, và Lucius Malfoy xuất hiện.

"Cô Granger," ông ta cất giọng trầm ấm, "Thật là một bất ngờ thú vị."

Draco cảm nhận được sự lo lắng dâng trào trong Hermione khi cô quay lại đối mặt với ông.

"Ông Malfoy," cô đáp với giọng bình tĩnh không chút run rẩy. "Cảm ơn ông đã đồng ý gặp tôi gấp như vậy."

Lucius mở rộng cửa, mời cô vào phòng làm việc. Hermione bước vào không chút do dự, và Draco đi theo.

"Con làm gì ở đây, Draco?" Bố anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo.

"Nếu Granger ở đây để bàn về WRA, thì việc con tham gia là hợp lý," anh đáp chắc nịch. Một nỗi lo lắng lạnh lẽo trào dâng trong anh khi nghĩ đến việc Hermione một mình trong văn phòng của Lucius. Cô ấy là dân Muggle, nghĩa là Lucius có thể sẽ tiện tay nguyền rủa cô trước khi kịp nhớ ra rằng tư tưởng thuần huyết đã không còn là mốt nữa. Hoặc ông có thể nhân cơ hội này ép cô lập một khế ước ràng buộc với Draco để bảo toàn huyết thống nhà Malfoy. Hermione là một phù thủy cực kỳ giỏi giang, nhưng cô cũng vừa mới bước thẳng vào lãnh địa của Lucius.

"Không sao đâu, Malfoy," Hermione nói.

Draco nhìn cô chằm chằm, không thể tin nổi. "Cô không muốn tôi ở đây à?"

Cô thoáng đỏ mặt.

"Nếu cô định thay đổi điều gì đó trong WRA, tôi phải có mặt," anh nói gay gắt. "Tôi đã làm việc chăm chỉ cho dự luật này chẳng kém gì cô, Granger. Giờ cô định loại tôi ra sao?"

Cô im lặng.

"Bố không biết là con xem chuyện 'vận động chính trị' của mình nghiêm túc đến vậy, Draco," Lucius châm chọc. "Bố cứ tưởng đó chỉ là cái cớ để con tán tỉnh các phù thủy của Bộ thôi chứ."

Draco nghiến chặt hàm để không chửi thẳng vào mặt bố mình.

"Vậy nếu cô Granger không phản đối, bố không thấy lý do gì con không thể ở lại," Lucius nói tiếp. "Nhưng đừng có ngắt lời." Ông nhấn mạnh câu cuối bằng một giọng rít nguy hiểm.

Lucius đóng cửa lại, sải bước về bàn làm việc và ngồi xuống.

"Mời cô ngồi, cô Granger. Tôi có thể giúp gì cho cô về WRA đây?"

Hermione ngồi xuống mép ghế bành, lưng cứng đờ. Draco đứng sau cô, vị trí tốt nhất để có thể lia ánh mắt cảnh cáo về phía bố mình. Ngón tay cô bứt nhẹ mép váy, rồi nhanh chóng nắm chặt lại thành nắm đấm.

"Báo cáo doanh thu của Nhà thuốc Prima Verde mới đây đã thu hút sự chú ý của tôi," cô mở đầu. Draco giật mình. Làm sao cô có được báo cáo đó? Anh luôn đảm bảo Prima Verde không nằm trong tầm mắt của cô. "Trước đây tôi không biết rằng hợp đồng với Bộ lại bất lợi và không bền vững với Malfoy Holdings đến vậy, nên tôi muốn xin lỗi vì sơ suất đó và đề xuất một phương án tốt hơn."

"Vậy sao," Lucius đáp lạnh nhạt. "Và cô định làm điều đó bằng cách nào?"

"Tôi không thể làm gì gây nguy hiểm đến việc thông qua WRA, nhưng tôi sẵn sàng sửa đổi hợp đồng cung cấp Wolfsbane Potion từ 30 năm xuống còn 5 năm, sau đó sẽ thương lượng lại. Đến lúc đó, sẽ có đủ dữ liệu về cộng đồng người sói để đánh giá giá trị của loại độc dược này so với việc mở rộng khu vực biến hình. Một hợp đồng 5 năm với mức giá hiện tại sẽ không khiến Prima Verde phá sản như hợp đồng 30 năm."

"Và cô làm vậy vì lý do gì?"

"Việc phá sản một tiệm bào chế lớn có thể giáng một đòn mạnh vào sự ủng hộ dành cho WRA, khiến công chúng nghi ngờ tính hợp lý của dự luật và có nguy cơ bị cắt giảm ngân sách. Nó cũng có thể làm gián đoạn nguồn cung Giải dược Người sói, gây hậu quả nghiêm trọng cho người sói chưa kịp chuẩn bị."

Lucius nhìn Hermione chăm chú.

"Vậy tại sao cô cần nói chuyện với tôi? Draco là người thương lượng hợp đồng đó, nó đủ quyền để sửa đổi."

Hermione hếch cằm lên.

"Bởi vì nếu tôi làm vậy, tôi muốn một điều kiện từ ông."

Mắt Lucius lóe lên, không rõ là tức giận hay thích thú.

"Và cô muốn gì, cô Granger?" ông ta cất giọng mượt mà.

"Nếu tôi thuyết phục Bộ sửa đổi hợp đồng, tôi muốn ông để Draco ở lại Bộ."

Draco sững sờ.

"Ở lại?" Lucius lặp lại bằng giọng trầm, che giấu sự bất ngờ.

"Narc—vợ ông nói với tôi rằng Draco sẽ sang châu Á vô thời hạn sau khi WRA được thông qua."

Draco nghiến chặt răng. Ban đầu, anh không quá bực khi mẹ bảo với Hermione rằng anh sẽ sang châu Á sau khi bị bắt gặp đang khóc trong văn phòng. Nó nghe hợp lý hơn nhiều so với kế hoạch chết trong một vụ tai nạn Quidditch như anh dự định ban đầu, và cũng cho phép anh trì hoãn việc thông báo cái chết của mình đến khi quan hệ giữa anh và Hermione phai nhạt hơn. Nhưng giờ Granger lại xen vào, và anh không hiểu vì sao.

"À, đúng vậy," Lucius giả vờ đồng tình. "Draco đã lên kế hoạch rời đi một thời gian. Tôi ngạc nhiên vì cô lại quan tâm."

"Draco đã làm việc không ngừng nghỉ tại Bộ để giúp cải cách sau chiến tranh. Chúng tôi đã hợp tác nhiều năm, và tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng WRA sẽ không đạt được như bây giờ nếu không có anh ấy. Anh ấy còn có thể làm được nhiều hơn nữa. Tôi hy vọng ngài sẽ cân nhắc lại."

Lucius giả vờ suy nghĩ.

"Thật thú vị khi nghe một quan điểm mới," ông ta nói. "Mặc dù tôi rất hài lòng với việc Draco đã giúp khôi phục danh tiếng gia tộc Malfoy sau những tội lỗi của bố nó," ông ta ngừng lại, Hermione nhìn ông chờ đợi, "nhưng danh tiếng không phải tất cả. Châu Á là một thị trường chưa được khai thác, và gửi Draco đến đó sẽ mở ra nhiều cánh cửa mà ngay cả tôi cũng không thể."

Hermione im lặng, Lucius tiếp tục.

"Ví dụ, ở Kê Tây có một thương nhân nổi tiếng với loài sâu vàng của hắn—chúng sản sinh ra loại jicun mạnh nhất từng thấy. Cô hẳn biết nhiều loại dược liệu có thể tăng hiệu quả đáng kể khi thêm một giọt chất đó. Nó như máu kỳ lân, nhưng không có tác dụng phụ. Dẫu vậy, Trung Quốc không sẵn lòng chia sẻ. Tuy nhiên, thương nhân đó có một cô con gái đến tuổi kết hôn, và hắn rất cởi mở với những thỏa thuận truyền thống..."

Giọng ông ta kéo dài đầy ám chỉ. Draco trừng mắt nhìn bố mình. Lucius đúng là một con nhện khi ông giăng lưới dối trá một cách trơn tru.

"Ông định bán con trai mình để lấy một nguyên liệu chế thuốc sao?" Hermione thốt lên, đầy phẫn nộ.

"Nguyên liệu quý giá nhất thế giới," Lucius chỉnh lại.

"Ông nghiêm túc đấy à?," Hermione tức giận.

"Giờ thì, cô Granger," Lucius trách móc, "trái với điều cô nghĩ, tôi không phải quái vật. Nhất là khi liên quan đến con trai tôi. Nếu Draco muốn ở lại Bộ, tôi sẽ không phản đối. Sao cô không hỏi nó?"

Mắt ông ta ánh lên sự khiêu khích khi Hermione từ từ quay sang Draco, ánh mắt đầy hy vọng.

"Malfoy?" Cô hỏi.

Draco nhìn cô, ước gì có thể biến mất ngay lúc này.

"Xin lỗi, Granger, phương Đông đang vẫy gọi." Anh buộc mình phải cười nhếch mép khi nói. Đôi mắt cô tràn ngập thất vọng.

"Ồ," cô nói khẽ. "Xin lỗi, tôi không biết anh muốn đi."

Anh cảm nhận được nỗi thất vọng của cô dâng lên như thủy triều.

"Tôi sẽ không làm phiền thêm, ông Malfoy. Tôi xin lỗi vì hiểu lầm."

"Không có gì," Lucius rộng lượng nói. "Thật vui khi biết con trai tôi làm tốt ở Bộ. Tôi tiếc là cô không thể thuyết phục nó ở lại."

Draco không còn nghe được gì sau đó. Tai anh ù đi khi cố gắng hiểu những cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng mình—của cả Hermione lẫn chính anh. Mọi chuyện sao lại trở nên tồi tệ thế này? Đây là điều anh muốn, là điều tốt nhất cho Hermione. Vậy tại sao bỗng nhiên anh cảm thấy như mình đã tính toán sai điều gì đó?

Hermione nói gì đó với anh, nhưng anh không thể tập trung nghe. Anh gật đầu qua loa, và rồi, với một cái nhìn thất vọng khác, cô bước qua anh và rời khỏi văn phòng của Lucius.

"Chà," sau một phút, bố anh cất tiếng. "Đúng là một bất ngờ ngoài dự kiến."

Draco nghiến chặt quai hàm và ngẩng lên.

"Bố đang tính toán điều gì?" anh hỏi lạnh lùng.

"Bố không biết con đang nói gì." Bố anh đáp, nhướng một bên mày đầy quý tộc. "Bố chưa làm gì để can thiệp vào quyết định của con, dù bố hoàn toàn có thể làm thế."

"Có người đang can thiệp, và bố nghĩ con sẽ tin không phải là bố chắc?"

"Bố nghĩ con đã đánh giá quá cao sự tinh tế trong cách con đưa mình vào cuộc sống của cô Granger. Cô ấy có thể quá vô tư để nhận ra, nhưng những người khác thì không. Con thực sự nghĩ rằng chỉ có mẹ và bố là những người duy nhất muốn con sống sao?"

Draco im lặng, phân tích những mối quan hệ của mình, cố xác định xem ai là kẻ đáng nghi nhất.

"Nếu con không còn lời buộc tội vô căn cứ nào khác, thì bố khuyên con nên rời đi," Lucius nói với vẻ chán chường. "Một số người trong chúng ta thực sự có công việc cần làm, chứ không phải chỉ giả vờ."

Draco quay gót rời khỏi văn phòng của bố mình. Khi anh trở lại Bộ, Hermione đã ở trong văn phòng của cô, cửa đóng chặt. Thở dài, anh búng đũa phép tạo ra một chiếc ghế bành, rồi ngồi xuống, chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dramione