Chương 5
Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/14380728
Hiện tại
Hermione lặng lẽ bước vào căn hộ của mình với cảm giác như vừa bị một đàn bằng mã giẫm đạp.
Ngày làm việc ở Bộ Pháp thuật mệt mỏi hơn cô tưởng, có lẽ vì sự lo lắng khi chặng đường cuối cùng để thông qua Đạo luật về Quyền lợi Người Sói đang đến gần.
Đây là khoảnh khắc quyết định. Tất cả nỗ lực của cô dồn vào thời điểm này.
Dự luật chắc chắn sẽ được thông qua. Họ có dư số phiếu. Sau ba năm làm việc, gần như không còn nghi ngờ gì nữa.
Với Hermione, WRA như một đứa con tinh thần. Cô gia nhập Bộ Pháp thuật chỉ để thông qua dự luật này. Đã có một vị trí nghiên cứu rất hấp dẫn, nhưng cô không thể nhìn vào những đứa trẻ người sói mồ côi mà không đau lòng khi nghĩ đến tương lai của chúng – một tương lai đầy rẫy bất công nếu quyền lợi của người sói không được giải quyết. Vì vậy, cô từ chối cơ hội sở hữu phòng thí nghiệm riêng, gác lại các dự án khác và gia nhập Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí.
Điều đó thật khó khăn.
Trái với suy nghĩ của nhiều người bạn, Hermione ghét công việc mà hầu hết thời gian chỉ xoay quanh những giấy tờ vô nghĩa. Sự rườm rà của thủ tục hành chính đã tệ, nhưng chính trị mới là thứ khiến cô kiệt sức. Cô biết Bộ Pháp thuật đầy rẫy tham nhũng và những thỏa thuận ngầm, nhưng đã hy vọng rằng mọi thứ sẽ cải thiện sau những nỗ lực cải cách hậu chiến. Thực tế thì không.
Cô không phải người dễ thỏa hiệp. Cô không gia nhập Bộ để có một giải pháp nửa vời cho quyền lợi người sói.
Những trò vờn nhau gần như khiến cô phát điên. Chính trị gia luôn tính toán thiệt hơn. Ngay cả khi chẳng mất gì, họ vẫn muốn biết cô có thể làm gì cho họ. "Làm điều đúng đắn" chưa bao giờ là lý do đủ để họ hành động.
Cô đã chật vật.
Hermione không ngốc. Cô biết muốn đạt được mục tiêu thì phải biết chơi trò chính trị, nhưng làm vậy chẳng khác nào cố pha chế độc dược bằng chân – có thể làm được, nhưng thua xa người khác.
Mục tiêu của cô gây bất lợi cho họ, thế nên họ vùi cô trong hàng đống thủ tục, kháng nghị và rào cản pháp lý. Chỉ riêng việc đề xuất WRA cũng mất đến bảy năm kiện tụng.
Một năm trôi qua, ngồi trong văn phòng, xung quanh là chồng tài liệu cao ngất không bao giờ vơi bớt, Hermione bắt đầu muốn bỏ cuộc. Cô không còn đủ ngây thơ để tin rằng công việc này có ý nghĩa. Cô sẽ mất bảy năm để làm đúng thủ tục, rồi sau đó họ sẽ phủ quyết mọi thứ và bắt cô làm lại từ đầu. Nếu cô chọn nghiên cứu, ít nhất cô cũng đang tạo ra giá trị thực sự. Có thể nó không ý nghĩa bằng việc đấu tranh cho quyền lợi người sói, nhưng ít ra nó là một điều gì đó.
Nhưng rồi cục diện bắt đầu thay đổi. Một ngày nọ, khi đang đi thang máy, cô tình cờ gặp Blaise Zabini. Sau một hồi trông như thể đang bị táo bón, anh ta quay sang và nói:
"Hester Tutley đã cố gắng nhiều năm để có được khoản tính dụng thuế nhân mã trên ngôi nhà tổ tiên ở Scotland của ông ta."
Rồi không nói thêm một lời nào, anh ta bước ra và biến mất, để lại Hermione với những suy nghĩ quay cuồng.
Hóa ra có nhiều gia đình phù thủy đang cố gắng thương lượng lại Hiệp ước Đất đai với nhân mã. Hiệp ước ban đầu đã bỏ qua một số đặc điểm di cư của nhân mã, cho phép họ có thể không cần chính thức hóa quyền sở hữu đất của mình. Vì thiếu tính hợp pháp, các pháp sư có bất động sản bị nhân mã tuyên bố chủ quyền không thể được miễn thuế đất hay hưởng ưu đãi thuế bổ sung. Nhưng nhân mã không có ý định thương lượng lại hiệp ước, khiến mọi nỗ lực đều bị trì hoãn.
Tình cờ, nhân mã đang nợ Hermione một món nợ ân tình. Cô từng tình nguyện làm trung gian giữa họ với Bộ trong một vụ bắt cóc hàng loạt nhân mã non ở Scotland. Đặc biệt, cô đã giúp đưa Harry lên làm trưởng nhóm Thần sáng trong vụ án, thay vì để nó rơi vào tay một đội điều tra địa phương không dám bén mảng đến đàn nhân mã đang giận dữ trong phạm vi 30 mét.
Và Hester Tutley lại là một trong những nhà tài trợ lớn nhất cho các thành viên Wizengamot – những người đã ra sức bóp nghẹt dự luật WRA của cô bằng vô số thủ tục hành chính.
Khi Hermione đề xuất mở lại đàm phán với nhân mã, hàng loạt kháng nghị chống lại WRA của cô đột ngột bị gỡ bỏ. Ba tháng sau, cô có thể trình bày dự luật. Cuối cùng, cô được phép soạn thảo nó, và mọi người bắt đầu coi trọng chương trình nghị sự của cô.
Và rồi, Draco Malfoy bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô với sự quan tâm đặc biệt dành cho dự luật này. Ban đầu, cô nghĩ anh ta đến để gây rối, nhưng thật ngạc nhiên, Malfoy lại vô cùng quyết tâm thúc đẩy WRA.
Thậm chí, tham vọng của anh ta còn vượt xa những gì cô mong đợi. Không chỉ đơn thuần là cấm phân biệt đối xử và đảm bảo quyền tiếp cận nhà ở, việc làm, anh ta còn muốn xếp Wolfsbane Potion vào danh mục thuốc thiết yếu, giúp nó đủ điều kiện để Bộ Pháp thuật trợ giá. Anh ta đề xuất lập quỹ tài trợ cho các công ty tìm cách tạo việc làm phù hợp với người sói. Anh ta muốn Bộ cấp ngày nghỉ có lương sau mỗi kỳ trăng tròn cho nhân viên người sói. Và thậm chí còn đề xuất lập khu vực biến hình riêng cho người sói – những khu đất được yểm bùa bảo vệ, nơi họ có thể tự do hóa sói mà không gây nguy hiểm.
Nhưng, như Hermione phát hiện ra đầy chán ghét, Malfoy cũng muốn độc quyền sản xuất Wolfsbane Potion thông qua tập đoàn của mình. Với một thị trường đủ lớn, cộng thêm ngân sách từ Bộ đảm bảo, đây sẽ là một nguồn thu khổng lồ.
Dù vậy, cô không có lựa chọn nào ngoài việc hợp tác với anh ta. Malfoy có khả năng vận động đáng kinh ngạc. Anh ta thuyết phục các chủ doanh nghiệp bằng những khoản tài trợ nghiên cứu tiềm năng. Anh ta vẽ ra một viễn cảnh đáng sợ nếu tỷ lệ lây nhiễm người sói không được kiểm soát. Và đột nhiên, tờ Nhật báo Tiên tri – vốn như cơ quan ngôn luận cá nhân của anh ta trong những năm gần đây – bắt đầu đăng loạt bài kêu gọi cải cách về người sói. Hermione sẽ thấy ấn tượng, nếu như không quá khó chịu vì biết anh ta làm tất cả chỉ để kiếm thêm tiền.
Ngọn lửa nhỏ nhoi mà Hermione cố gắng thắp lên đã trở thành một cơn bão dữ dội trong tay Malfoy. Giờ đây, Bộ Pháp thuật bị vây quanh bởi các công đoàn y tế, doanh nghiệp, chuyên gia dân số và cả công chúng phẫn nộ, tất cả đều yêu cầu WRA trở thành một cuộc cải cách toàn diện. Một bước tiến khổng lồ từ dự luật chống phân biệt đối xử đơn thuần mà cô từng đề ra.
Điều đó khiến cô kinh ngạc, và cũng khiến cô khâm phục Malfoy. Anh ta đã biến giấc mơ của cô thành một điều gì đó lớn lao hơn – một câu chuyện đủ sức hấp dẫn để khiến giới phù thủy quan tâm. Dù đáng buồn khi thấy lợi ích cá nhân luôn chiến thắng đạo đức, cô không thể phủ nhận sự tôn trọng dành cho khả năng xoay chuyển tình thế của anh ta. Cuối cùng, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn cho người sói, và đó mới là điều quan trọng nhất.
Đứng trước lò sưởi, Hermione vô thức xoa thái dương. Khi quay về phía nhà bếp, cô thấy một nửa bản WRA nằm trên bàn làm việc bên cạnh một chồng sách. Cô nhíu mày, cố nhớ lại khi nào mình đã đặt chúng ở đó.
Cô lắc đầu. Dạo này cô đãng trí quá.
Nhặt bản WRA lên, cô mang nó vào phòng ngủ. Cô đã nói với Malfoy rằng cô sẽ gửi cho anh ta một bản có chỉnh sửa cuối cùng vào sáng mai trước khi nó được gửi đi in.
Sáng hôm sau, cô vội vã đến Bộ. Mãi cô mới ngủ được sau khi hoàn thành WRA, rồi bằng cách nào đó cô lại ngủ quên, khiến cô lảo đảo rời giường trong tình trạng uể oải và cáu kỉnh.
Trên thang máy đi xuống phòng ban của mình, cô thu mình vào một góc, cố gắng che giấu những cái ngáp liên tục. Cô dụi đôi mắt mờ mịt của mình khi bước xuống và suýt đâm phải vào ai đó.
Cô lắc đầu nhẹ, ngước lên và thấy Malfoy đang nhìn chằm chằm xuống. Khi Hermione nhìn anh ta, một cảm giác ấm áp, vàng óng của sự trìu mến bất chợt bùng lên trong cô. Cô không biết nó đến từ đâu. Ngơ ngác, cô mỉm cười với anh ta, và điều đó càng khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, như thể bên trong cô đang tan chảy thành mật ong.
"Cô ổn chứ, Granger? Trông cô có vẻ lơ đãng," anh ta hỏi, nhướn một bên mày.
Nụ cười trên môi cô tắt ngúm. Cô đứng thẳng lên và lắc đầu.
"Chỉ hơi mệt thôi," cô đáp qua loa, nhanh chóng bước về phía văn phòng mình để tránh anh ta thấy mặt cô đang đỏ bừng. Cái gì vừa xảy ra thế này? "Sao anh đến Bộ sớm vậy? Tôi tưởng anh có quy tắc không bao giờ đặt chân đến đây trước buổi trưa?"
Malfoy từng bắt cô phải sắp xếp lại nhiều cuộc họp theo ý thích của anh ta, chủ yếu vì anh ta không chịu đến Bộ Pháp thuật sớm.
"Tôi mong nhận được bản thảo cuối cùng của WRA sáng nay. Khi không thấy, tôi lo có chuyện gì đó xảy ra. Cô có thể tưởng tượng tôi đã ngạc nhiên thế nào khi đến đây trước cả cô."
Hermione lại đỏ mặt.
"À, tôi ngủ quên. Và bằng cách nào đó để quên một nửa WRA ở đây, nên tôi phải đến Bộ trước khi gửi nó đi."
Khi họ đi dọc hành lang, họ đi ngang qua lối nhỏ dẫn đến văn phòng Ràng buộc Ma thuật. Có một biển cảnh báo và vài bùa chú bảo vệ lơ lửng trước cửa. Một tấm bảng nhỏ giải thích rằng văn phòng đã bị đóng cửa do hư hỏng phép thuật và hướng dẫn khách đến một phòng họp thay thế.
Hermione dừng lại và nhìn chằm chằm.
"Chuyện này xảy ra khi nào vậy?"
"Không biết." Malfoy thờ ơ đáp. "Nó đã thế này khi tôi đến."
"Tôi đoán ai đó không muốn bị ràng buộc phép thuật." Hermione suy đoán. "Nhưng có vẻ hơi ích kỷ, anh không nghĩ vậy sao? Các sinh vật phép thuật đâu có kiểm soát được chuyện đó."
"Tôi không biết. Tôi nghĩ một sinh vật huyền bí không nên cố kết nối với ai đó không có hứng thú với họ." Malfoy lạnh lùng nói. "Nếu họ không đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó, thì thật không công bằng khi mong người kia phải hy sinh mọi thứ để sửa chữa chuyện này."
"Dù vậy..." Hermione khẽ nói, nhìn xuống hành lang. Cô thắc mắc họ là ai; thông tin về gắn kết phép thuật luôn được giữ kín. "Tôi hy vọng họ sẽ thay đổi ý định."
"Tôi chắc mọi chuyện sẽ tự giải quyết thôi," Malfoy chỉ nói thế rồi tiếp tục đi về phía văn phòng cô.
"Parvati," Hermione chào trợ lý của mình. "Hôm qua tớ có để nửa đầu của WRA ở chỗ cậu không?"
"Có." Parvati kéo nó ra khỏi bàn. "Cậu bảo tớ mang xuống bộ phận in, nhưng họ đang gia hạn bùa chú in ấn và nói sẽ xong vào trưa nay. Vậy nên nó vẫn còn ở đây."
Hermione cắn môi, cố nhớ lại lúc giao nó cho Parvati. Ký ức như đang lẩn trốn, chỉ cách cô một chút nhưng lại không thể chạm tới.
"Cô Granger?"
Hermione quay lại và thấy Emeliory Bogfeld đang mỉm cười với cô.
"Chào?" cô chào lại. "Cô ổn chứ? Tôi thấy mấy bùa cảnh báo quanh văn phòng cô khi tới đây. Có chuyện gì vậy?"
Mắt Emeliory hơi mở to.
"Cánh cửa bị nổ tung bởi một quả cầu lửa," bà nói đầy ẩn ý, dừng lại một chút nhưng khi Hermione không nói gì, bà tiếp tục. "Nhưng ngoài cánh cửa và một số vết cháy trên tường thì mọi thứ vẫn ổn. Những chuyện như thế thỉnh thoảng vẫn xảy ra trong gắn kết ma thuật."
Malfoy ló ra từ văn phòng của Hermione. Emeliory dường như hơi căng thẳng khi nhìn thấy anh ta.
"Cậu Malfoy, tôi không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây."
Malfoy nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện với cô.
"Tập đoàn Malfoy có lợi ích trực tiếp trong việc thông qua WRA. Vì vậy, tôi ở đây để đảm bảo không có gì khiến Granger đi chệch hướng."
Hermione liếc anh ta đầy khó chịu nhưng anh ta vẫn thản nhiên tiếp tục.
"Chúng tôi có hàng đống chỉnh sửa cần xem lại nên không thể tán gẫu được. Granger!"
Anh ta mở cửa văn phòng, ra hiệu cho cô bước vào. Hermione phớt lờ anh ta và quay lại Emeliory.
"Hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa."
"Tôi cũng mong vậy," Emeliory chân thành nói. "Thôi, tôi sẽ để cô làm việc. Nếu cô cần tôi, cứ báo nhé," giọng bà hơi thay đổi như cố tình để người khác nghe thấy. "Tôi sẽ ở phòng họp cạnh văn phòng cô suốt tuần này."
Sau đó, bà quay người rời đi. Hermione nhìn theo, bối rối. Dường như có một sự căng thẳng ngấm ngầm giữa Malfoy và Emeliory, và cô cảm thấy mình vô tình bị kẹt giữa họ.
"Rốt cuộc chuyện gì giữa anh và Emeliory vậy?" cô hỏi khi bước vào văn phòng.
Malfoy nhăn mũi đầy khó chịu.
"Bà ta nhiều chuyện và hay can thiệp vào chuyện người khác. Là bạn cũ của mẹ tôi, nhưng chúng tôi có một số xích mích không thể hòa giải."
Hermione nhìn anh ta chằm chằm, nhớ lại lời anh ta nói khi họ đứng trước văn phòng Ràng buộc Ma thuật.
"Vì bà ấy làm trong lĩnh vực liên kết phép thuật?" cô hỏi. Malfoy lập tức nhìn cô sắc bén.
"Không," anh ta nhún vai. "Nó chung chung hơn thế."
Hermione nhìn anh ta đầy hoài nghi nhưng quyết định quay lại công việc.
"Lần chỉnh sửa này tôi không thay đổi nhiều. Chỉ tinh chỉnh một số câu từ và sắp xếp lại một vài tiểu mục liên quan đến việc phân loại lại Wolfsbane Potion theo đề xuất của lương y Abasi..."
Malfoy đang ám cô. Hermione chắc chắn điều đó. Người đàn ông này không chịu rời đi. Mỗi khi cô nghĩ họ đã xong việc, anh ta lại bất ngờ tìm ra một lý do khác để thảo luận. Và khi cuối cùng cô cũng tống khứ được anh ta khỏi văn phòng, thì ngay lập tức anh ta lại xuất hiện trong căng tin trước khi cô kịp nói chuyện với ai khác, rồi ngang nhiên ngồi xuống ăn trưa cùng cô.
Cô nhìn anh ta khi anh ta dùng nĩa chọc chọc miếng bánh nhân thịt đầy nghi hoặc, nhưng nó chẳng chứa loại thịt kì quặc nào mà Hermione từng biết. Sau khi thăm dò tất cả các mặt, anh ta thở dài và đẩy nó ra xa.
"Malfoy, anh đang làm gì ở đây?" Hermione hỏi. Anh ta ngước lên, và ngay lập tức cô lại cảm thấy cơn sóng ấm áp kỳ lạ tràn qua khi ánh mắt họ giao nhau. Cô vội quay đi.
"Ý cô là gì?" Anh ta nhướng mày.
Cô chỉ vào anh ta.
"Anh đang làm gì ở đây, trong căng tin này, với tôi?" cô lặp lại.
Malfoy mở to mắt đầy vô tội.
"Chúng ta đang ăn trưa," anh ta ngọt ngào nói.
Cô nheo mắt nhìn anh.
"Anh chưa từng ăn trưa ở căng tin này bao giờ. Anh muốn gì?"
Malfoy đặt tay lên ngực. Những ngón tay dài, mảnh khảnh của anh ta nổi bật trên nền áo chùng đen.
"Có thể tôi chỉ đơn giản là không thể rời xa sự thú vị của cô," anh ta nũng nịu.
Hermione lườm anh.
"Thôi nào, Granger. Sao cô có thể nghi ngờ sự chân thành của tôi? Cô đã nhìn mình chưa? Cô là một niềm vui. Ẩn sau cái tổ chim đáng sợ mà cô gọi là mái tóc và quầng thâm từ hàng ngàn đêm mất ngủ vì cứu thế giới, một người đàn ông phải mù mới có thể cưỡng lại sức hút của cô." Anh ta lười biếng chỉ vào cô bằng chiếc nĩa.
Hermione nghiến răng. Cứ mỗi khi cuộc trò chuyện lệch khỏi công việc một chút, Malfoy lại châm chọc cô một cách cưỡng ép.
"Vì Merlin, Malfoy." Cô lườm anh ta. "Nếu anh không nói thật, tôi sẽ mời Luna tới ngồi cùng đấy."
Malfoy cứng người khi Hermione ra hiệu về phía cô gái vừa bước vào căng tin. Vì lý do nào đó mà Hermione không hiểu, Malfoy thấy những lời huyền bí của Luna vô cùng khó chịu. Việc trở thành một nhân viên ở Sở Bảo mật chỉ khiến Luna thêm bí ẩn, và Hermione để ý thấy Malfoy luôn có xu hướng rời khỏi phòng ngay khi cô ấy xuất hiện.
"Được rồi." Anh ta miễn cưỡng thừa nhận. "Đi cùng cô khá dễ chịu, nhưng tôi phải thú nhận rằng tôi thực sự ở đây để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra vào phút chót khiến WRA trật khỏi quỹ đạo. Vì cô là mảnh ghép quan trọng trong toàn bộ chuyện này, nên cô sẽ phải chịu đựng tôi trong vài ngày tới." Anh ta nở một nụ cười gượng gạo.
Hermione đảo mắt.
"Vì Merlin." Cô thở hắt ra. "Thứ nhất, điều đó hoàn toàn nực cười. Thứ hai, ngay cả khi anh lo lắng điều gì đó sẽ xảy ra, điều đó không có nghĩa là anh phải lởn vởn như thể ai đó sắp ném một lời nguyền vào tôi giữa căng tin. Người ta đang nhìn kìa. Tôi có thể tưởng tượng ra đống tin đồn sẽ lan ra sau chuyện này."
"Biết làm sao được." Malfoy khinh khỉnh. "Malfoy Holdings đã đầu tư rất nhiều vào WRA, vì vậy tôi có thể chịu chút tổn hại danh tiếng. Tôi sẽ đưa Astoria Greengrass đến một vũ hội vào cuối tuần sau, và chắc chắn điều đó sẽ khiến mọi người quên mất chuyện tôi từng ăn trưa với cô."
Hermione quay đi, còn Malfoy vẫn tiếp tục.
"Vả lại, đây là lệnh của bố tôi." Anh ta nhún vai, như thể chẳng còn gì để nói nữa—và thực sự là vậy. Lucius Malfoy đã giao việc hoạt động chính trị ở Bộ Pháp thuật cho Draco nhưng vẫn kiểm soát anh chặt chẽ. Malfoy từng nói rõ với Hermione ngay từ đầu rằng anh ta chỉ làm việc với cô vì bị bắt buộc.
"Lệnh của bố" có nghĩa là tranh luận cũng vô ích, trừ khi cô sẵn sàng đi đối chất trực tiếp với Lucius.
Hermione đâm mạnh vào món salad của mình.
"Được thôi." Cô miễn cưỡng đồng ý và quyết tâm phớt lờ anh ta.
Đảo mắt, cô cố gắng tập trung, nhưng gần như không thể phớt lờ Malfoy. Cô đang soạn một bản ghi nhớ thì lại thấy mình đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Mỗi khi anh nhận ra ánh mắt của cô, anh lại chế nhạo bằng nụ cười nhếch mép đặc trưng, khiến cô đỏ mặt và vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Đến cuối ngày, cô nhận ra mình làm việc kém hiệu quả hơn một nửa so với bình thường. Nghiến răng, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc.
"Cuối cùng cũng xong," Malfoy thở dài, bật dậy khỏi ghế.
Hermione nhét tất cả các bản ghi nhớ chưa hoàn thành vào cặp rồi khoác lên vai.
Malfoy theo cô suốt quãng đường đến mạng Floo.
"Hẹn gặp lại ngày mai, Granger," anh gọi với theo, kèm theo một nụ cười nhếch mép.
Hermione vẫn còn đang đảo mắt khi lò sưởi nhả cô ra giữa phòng khách của mình.
Sáng hôm sau, Malfoy đã đứng chờ cô khi cô vừa bước ra khỏi lò sưởi ở Bộ.
"Trời ạ, Malfoy." Cô rít lên. "Anh có thể kín đáo hơn chút được không? Với cái tốc độ này, Harry và Ron bên Mỹ cũng sắp nghe được chuyện này đấy. Tôi đã nhận được một con cú lo lắng từ Ginny vì bữa trưa hôm qua!"
Cô giơ lá thư lên.
"Ít tinh tế hơn chút." Anh ta trầm ngâm trong giây lát, rồi với một cái vung đũa, một bó hoa khổng lồ được triệu hồi và thả thẳng vào tay cô.
Mặt đỏ bừng, Hermione thọc tay vào túi áo, rút đũa phép ra.
"Incendio," cô rít lên, nhìn bó hoa bùng cháy. Không do dự, cô thả chúng xuống sàn, để ngọn lửa vui vẻ nuốt trọn từng cánh hoa, rồi hùng hổ bước tới, nhấn nút gọi thang máy một cách dứt khoát.
Malfoy ngay lập tức theo sát phía sau.
"Thôi nào, Granger. Một nhà hoạt động chính sách chẳng lẽ không thể tặng nhân viên Bộ yêu thích của mình một món quà thể hiện sự trân trọng hay sao?" Anh ta cười cợt, chen vào thang máy chật ních bên cạnh cô.
"Không!" cô rít lên, bấm liên tục vào nút tầng bốn, như thể có thể khiến thang máy di chuyển nhanh hơn. "Vì đó được gọi là hối lộ!"
"Chỉ khi món quà vượt quá ba galleon," Malfoy phản bác ngay. Tất nhiên anh ta phải biết. "Vả lại, hoa này lấy từ vườn của mẹ tôi. Nói đúng ra, nó hoàn toàn miễn phí."
Hermione muốn hét lên. Ngay khi cửa thang máy mở ra, cô lao ra ngoài và sải bước về văn phòng của mình. Thật hài lòng khi thấy Malfoy phải rảo bước nhanh để bắt kịp cô.
Đến trước cửa văn phòng, cô dừng lại, quay sang nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
"Sao anh không ngồi đây với Parvati hôm nay nhỉ? Vừa có thể cập nhật tình hình về WRA, vừa giúp ghế sofa của tôi không bị chịu đựng mấy trò lố lăng của anh."
Malfoy trông có vẻ định phản đối nhưng rồi ngập ngừng.
"Được thôi," anh gằn giọng, rồi triệu hồi một chiếc ghế bành lớn ngay trước bàn làm việc của Parvati và ngồi xuống một cách cam chịu.
Hermione mỉm cười đầy áy náy với trợ lý của mình, người đang trừng mắt như muốn giết cô. Rồi cô vội vã lẻn vào văn phòng, đóng cửa chặt lại.
Cô đang tập trung vào danh sách công việc thì giọng Parvati vang lên từ viên đá truyền âm ở quầy lễ tân, hơi căng thẳng:
"Theodore Nott muốn gặp cô."
"Cho anh ấy vào," Hermione đáp, chỉnh lại tóc và vuốt phẳng áo choàng.
Chỉ vài giây sau, Theo bước vào. Khi cửa mở, cô vẫn có thể nghe tiếng Malfoy và Parvati đang quát tháo nhau.
"Theo." Hermione niềm nở, đưa tay ra. Anh ấy là trợ lý của Thứ trưởng cấp cao và kể từ khi dư luận ủng hộ mạnh mẽ WRA, họ đã làm việc cùng nhau khá thường xuyên. Không giống Malfoy, Theo luôn hợp tác một cách thân thiện, thay vì giữ cô ở khoảng cách đối địch. Hermione thậm chí còn nghĩ rằng họ có thể xem nhau là bạn hơn là đồng nghiệp đơn thuần.
"Hermione," anh ấy đáp lại một cách ấm áp.
"Anh đã nhận được bản cuối cùng của WRA chưa?" cô hỏi.
"Rồi. Tôi đã xem qua và gửi ghi chú lên Thứ trưởng cũng như Văn phòng Bộ trưởng. Mọi thứ đều hoàn hảo. Cô làm rất tốt."
Hermione đỏ mặt nhẹ. Theo rất đẹp trai, và cô từng tự hỏi liệu có thể...
Nhưng cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó.
"Hôm nay anh ghé văn phòng tôi có chuyện gì vậy?"
Bỗng nhiên, Theo trông có vẻ bồn chồn. Hermione nhíu mày, lo lắng đặt tay lên vai anh.
"Có chuyện gì sao?" cô hỏi đầy quan tâm. "Chuyện gì vậy?"
Anh ta hít một hơi sâu, như thể đang tự củng cố quyết tâm.
"Hermione," anh ta mở lời, "xin đừng giết tôi vì chuyện này."
Trước khi Hermione kịp phản ứng, Theo vòng tay ôm lấy cô, kéo cô sát vào người mình và hôn sâu.
Hermione cứng đờ, mắt mở to vì sốc. Dường như không để ý đến sự đông cứng của cô, Theo càng siết chặt vòng tay, nụ hôn càng thêm mãnh liệt cho đến khi—
Bất chợt, căn phòng rung chuyển, như có một cơn chấn động lan tỏa trong không gian. Và Theo đột nhiên không hôn cô nữa.
Trên thực tế, anh ta đang bị nhấc bổng lên không trung, bị tóm chặt cổ áo bởi Malfoy, người trông giận dữ đến mức có thể giết người ngay lập tức.
Hermione sững sờ nhìn chằm chằm.
"Mày đang làm cái quái gì thế, Theo?" Malfoy gầm lên, giọng anh run lên vì phẫn nộ, nghe giống như tiếng gầm của một con thú.
Theo dường như không ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của Malfoy như Hermione mong đợi.
"Hermione độc thân và rất hấp dẫn," anh ta đáp, giọng thở dốc. "Chúng tôi làm việc cùng nhau, đã trở thành bạn bè, và tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể tiến xa hơn..."
Trước khi Theo kịp nói hết câu, Malfoy xoay người, vẫn giữ chặt anh ta, rồi xông ra ngoài, quăng Theo thẳng ra khỏi văn phòng Hermione trước khi đóng sầm cửa lại.
Anh đứng im lặng trước cửa trong vài phút, như thể đang cố giữ bình tĩnh. Khi cuối cùng cũng quay lại đối diện với Hermione, đôi mắt anh vẫn đen kịt vì giận dữ.
"Xin lỗi, Granger," anh ta nói, giọng đều đều.
"Vì chuyện gì?" Hermione hỏi, giọng cô vỡ ra như một tiếng rít nhỏ khi cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. "Vì Theo hôn tôi? Hay vì anh đã xen vào?"
Malfoy tái mặt, không nói nổi nên lời.
"Xin lỗi. Tôi đã hiểu nhầm à? Tôi tưởng đó là nụ hôn cô không muốn, nhưng có lẽ tôi đã sai. Tôi không nhận ra—cô và Theo..." Anh nghẹn lại ở mấy từ cuối.
Hermione ngồi sụp xuống ghế, mặt nóng bừng. Tâm trí cô quay cuồng, và một lần nữa cô thấy mình đang cố gắng phân loại một loạt cảm xúc lạ lẫm mà cô không chắc là của chính mình.
"Granger—" Malfoy thúc giục, "cô thích Theo à? Cô muốn hắn ta hôn cô sao?"
Anh trông đầy kinh hãi.
Một cơn giận đột ngột trỗi dậy giữa sự bối rối và xấu hổ của Hermione. Chỉ vì Malfoy xem cô như một công cụ chính trị vô vị không có nghĩa là anh có quyền phá hỏng cơ hội của cô với người khác.
"Vì Merlin," cô hét lên, cảm thấy quá tổn thương và giận dữ đến nỗi không thể nhìn anh, "Malfoy, cút khỏi văn phòng của tôi!"
Anh đứng chôn chân tại chỗ, rồi có vẻ như dợm bước về phía cô, nhưng lại khựng lại. Một lúc sau, anh quay người và rời đi.
Hermione gục đầu xuống bàn.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro