Chương 1
Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/14380728
Hermione Granger vừa hoàn thành bảy mươi lăm trang trong lần chỉnh sửa Đạo luật về Quyền lợi của Người sói (Werewolf Rights Act - WRA) khi một tờ ghi chú hình con bướm bay vào văn phòng cô và hạ cánh lên chặn giấy.
Cô Granger,
Tôi có một vấn đề muốn thảo luận với cô. Tôi biết cô rất bận, nhưng nếu có thời gian vào chiều nay, xin hãy ghé qua. Trợ lý của tôi sẽ cho cô vào gặp tôi ngay lập tức.
Emeliory Bogfeld
Thư ký Bộ phận Ràng buộc Ma thuật
Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí
Hermione chớp mắt nhìn tờ ghi chú. Cô và Emeliory làm việc ở hai lĩnh vực khác nhau trong Cục Sinh vật Huyền bí, và trong ba năm qua, họ chưa từng chạm mặt nhau ngoài những lời chào hỏi xã giao trong thang máy. Chuyên môn của Hermione là pháp lý, đấu tranh cho quyền lợi của các sinh vật huyền bí bị thiệt thòi như người sói, gia tinh và nhân mã; trong khi Emeliory thuộc một lĩnh vực lâu đời hơn, chuyên về đàm phán điều khoản giữa sinh vật huyền bí và phù thủy trong trường hợp ràng buộc ma thuật.
Hermione mím môi và tự hỏi Emeliory có thể muốn gặp cô vì lý do gì. Có lẽ, cô nhận ra, là do Đạo luật về Quyền lợi của Người sói có thể liên quan đến Bộ phận Ràng buộc Ma thuật. Việc ràng buộc người sói khá hiếm, nhưng vẫn có ghi chép về chúng trong lịch sử phù thủy.
Cô cắn nhẹ đầu bút lông. Trong trường hợp một người sói bị ràng buộc, những tác động pháp lý có thể trở nên phức tạp. Cô chưa từng nghiên cứu hệ thống pháp lý của Ràng buộc Sinh vật Huyền bí, vì đây không phải chuyên môn của cô và nó cũng không xuất hiện trong bản thảo hiện tại của Đạo luật Quyền lợi Người sói. Nhưng cô nhận ra rằng, nếu dự luật được thông qua, nó sẽ tạo tiền lệ để thúc đẩy một sửa đổi về Quyền ràng buộc trong tương lai.
Cô khẽ rên rỉ, giơ tay che mắt và rùng mình trước viễn cảnh phải chỉnh sửa lại toàn bộ WRA chỉ vì cân nhắc đến ràng buộc ma thuật. Cô sẽ phải xem xét lại từng từ một. Sao cô có thể bỏ qua một vấn đề có tác động lớn đến vậy? Một cơn đau đầu bắt đầu hình thành trong cô, lan dần từ cổ lên.
"Lại ngủ gật trong lúc làm việc à, Granger?"
Hermione mở bừng mắt và bật dậy, thấy Draco Malfoy đang đứng lù lù trước bàn làm việc của mình. Kể từ khi tốt nghiệp và được huấn luyện để tiếp quản gia sản Malfoy, anh ta ngày càng giống Lucius Malfoy. Anh luôn mặc áo choàng phù thủy, ngay cả trong mùa hè oi bức, và đi lại trong Bộ Pháp thuật với dáng vẻ như thể anh là chủ sở hữu nơi này. Đặc biệt, anh thường xuyên xuất hiện trong văn phòng của Hermione, giả vờ ủng hộ các chiến dịch của cô, nhưng cô không nghi ngờ gì về việc anh chỉ quan tâm đến việc đảm bảo cô không thông qua bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến gia tài kếch xù của nhà Malfoy.
Hermione chỉ chấp nhận sự hiện diện của anh vì Narcissa Malfoy đã tài trợ cho chương trình nuôi dưỡng người sói mồ côi của cô—những đứa trẻ bị cắn trong chiến tranh và bị gia đình ruồng bỏ. Hermione đã vận động cho chương trình này ngay sau cuộc chiến, nhưng giữa những nỗ lực tái thiết, việc gây quỹ gần như không tiến triển. Cô gần như chìm vào tuyệt vọng trước khi Narcissa Malfoy bất ngờ xuất hiện, trao cho cô chìa khóa két sắt Gringotts mà không kèm theo bất kỳ điều kiện hay câu hỏi nào. Hermione biết cô đang bị mua chuộc, nhưng cô không thể từ chối; cô sẵn sàng chịu đựng sự xuất hiện phiền phức của Malfoy để đổi lấy cơ hội được lớn lên trong an toàn và bảo đảm của một trăm hai mươi sáu đứa trẻ người sói.
"Tôi không ngủ, Malfoy," cô nói với vẻ nghiêm nghị, hơi đỏ mặt. Malfoy đã từng bắt gặp cô ngủ dưới gầm bàn trong văn phòng - một sự kiện mà cô vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua. "Tôi chỉ vừa nhận ra rằng mình cần phải xem xét lại toàn bộ WRA một lần nữa, và vì nó phải sẵn sàng trước phiên họp Wizengamot vào thứ Ba, nên có lẽ tôi sẽ phải sống nhờ vào thuốc tỉnh táo suốt năm ngày tới."
"Lại nữa? Tôi tưởng cô bảo nốt hôm nay là xong", Malfoy nhướn mày.
"Tôi cũng tưởng vậy, cho đến tôi khi nhận được một bản ghi nhớ từ Emeliory Bogfeld yêu cầu một cuộc họp." Cô giơ tờ giấy lên để Malfoy thấy. "Chưa từng có sự giao thoa giữa các lĩnh vực của chúng tôi trong bộ, nên tôi chỉ có thể đoán rằng bà ấy lo ngại về tiền lệ pháp lý của WRA liên quan đến ràng buộc ma thuật."
"Gì cơ?" Malfoy giật lấy tờ ghi nhớ từ tay cô và tự mình đọc. "Tuần trước tôi đã nói chuyện với trợ lý của bà ta về WRA, và không hề nghe nhắc đến việc Bộ phận Ràng buộc có bất kỳ lo ngại nào về tiền lệ pháp lý. Trừ khi..."
Đôi mắt anh nheo lại, giọng nói dần nhỏ đi trước khi bất ngờ ném tờ giấy trở lại bàn.
"Tôi sẽ lo chuyện này," anh nói rồi sải bước rời khỏi phòng.
"Malfoy!" Hermione gọi với theo, bật dậy khỏi bàn. "Malfoy, đợi đã!"
Cô vội vã đuổi theo anh, chạy ngang qua trợ lý của mình và dọc theo hành lang trước khi cuối cùng cũng bắt kịp. Với đôi chân dài hơn hẳn, Malfoy dễ dàng bỏ xa cô, buộc Hermione phải gần như chạy nước kiệu mới theo kịp.
"Malfoy, thật sự, tôi không phiền đâu. Tôi muốn đảm bảo rằng mọi thứ về WRA đều hoàn hảo trước khi nộp. Chúng ta không thể để Wizengamot bỏ phiếu chống và buộc phải chờ đến năm sau mới có thể đệ trình lại. Quyền lợi của người sói cần được cải cách ngay lập tức. Hơn nữa, đây là lỗi của tôi—ngay từ đầu, tôi đáng lẽ nên tham vấn Bộ phận Ràng buộc khi soạn thảo WRA. Ghi chú của Emeliory có vẻ rất thiện chí, tôi chắc rằng bà ấy chỉ có một vài mối quan ngại. Việc xem xét lại toàn bộ là lựa chọn của tôi."
Malfoy không hề chậm lại dù chỉ một chút, khiến Hermione bực bội nắm lấy cổ tay anh để kéo anh dừng lại. Nhưng ngay khi tay cô chạm vào, Malfoy quay phắt lại, giật mạnh tay ra như thể bị bỏng.
"Đừng có chạm vào tôi, Granger," anh rít lên, ánh mắt bỗng trở nên hung dữ.
Hermione có cảm giác như vừa bị tát. Cô và Malfoy—không hẳn là bạn, nhưng ánh nhìn đầy căm ghét đó có vẻ hơi quá đáng so với những năm họ đã làm việc cùng nhau. Điều khiến cô bất ngờ hơn là cảm giác tổn thương đang trào dâng trong lòng.
Cô loạng choạng một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ánh mắt vô thức tìm kiếm một lời giải thích. Sau từng ấy năm, họ đã khác trước, họ là đồng nghiệp; dù không phải lúc nào cũng đồng quan điểm, nhưng chuyện cũ đã qua rồi—phải không?
Thế nhưng, dù Malfoy nhận ra sự tổn thương trên gương mặt cô hay không, anh không hề bộc lộ chút phản ứng nào mà chỉ tiếp tục như thể chẳng có gì xảy ra.
"Tôi sẽ lo chuyện này," anh lặp lại. "Đừng bận tâm đến Bogfeld."
Nói rồi, anh sải bước rời đi lần nữa, và lần này, Hermione không cố ngăn anh lại.
Trở về văn phòng, cô thả người xuống ghế, ánh mắt lướt qua bản chỉnh sửa mà cô đã cặm cụi sửa đi sửa lại cả ngàn lần. Dù sao cũng phải xem xét lại toàn bộ, vậy thì tiếp tục hoàn thiện nó lúc này chẳng có ý nghĩa gì... mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc lịch trình cả ngày hôm nay của cô hoàn toàn trống.
Mặc kệ Malfoy! Cô hậm hực đứng dậy. Cô sẽ tự mình gặp Emeliory.
Bộ phận Ràng buộc Ma thuật nằm khuất trong Cục Sinh vật Huyền bí, gần lối vào dành cho khách. Hermione chưa bao giờ đi qua hành lang này, điều mà cô chợt nhận ra là khá vô lý, nhất là khi cô đã làm việc ở đây suốt ba năm qua.
Ngay khi trông thấy Hermione, cô trợ lý Astoria Greengrass chạm vào một viên ngọc phát sáng nhỏ và thông báo:
"Hermione Granger đến gặp cô."
"Cho cô ấy vào," giọng nói trong trẻo của Emeliory vang lên ngay lập tức.
Astoria ra hiệu về phía cánh cửa, và Hermione bước vào.
Văn phòng của Emeliory khiến Hermione liên tưởng đến phòng khám của một nhà tâm lý học Muggle hơn là một văn phòng ở Bộ Pháp thuật. Khác với những căn phòng thường u ám hoặc quá mức hào nhoáng của Bộ, nơi này dường như được thiết kế để giúp khách cảm thấy thoải mái. Trên tường treo những bức tranh, các kệ sách được điểm xuyết bằng những chậu cây nở hoa rực rỡ. Bên cạnh đó còn có một bộ ấm chén sứ Anh tuyệt đẹp dành cho trà chiều và một giỏ fairy cake(*). Bàn làm việc của Emeliory không đặt đối diện cửa ra vào mà được kê gọn trong một góc, còn trung tâm căn phòng là một bộ ghế bành lớn cùng một chiếc ghế sofa, tạo cảm giác thân thiện hơn hẳn.
(*) Loại bánh truyền thống của Anh, giống cupcake nhưng nhỏ hơn
"Cô Granger," Emeliory nói, đứng dậy từ bàn làm việc và tiến về phía cô. "Tôi thật vinh dự khi cô có thể sắp xếp thời gian để gặp tôi hôm nay. Tôi biết cô rất bận rộn."
Emeliory Bogfeld khiến Hermione nhớ đến mẹ mình. Họ có cùng ánh mắt và chất giọng du dương như tiếng chim hót. Dù đã ở độ tuổi trung niên, Emeliory vẫn giữ được phong cách thanh lịch pha lẫn sự đằm thắm đầy mẫu mực.
"Dĩ nhiên, cô Bogfeld, tôi đã thu xếp lịch trình ngay khi nhận được ghi chú của cô. Tôi thực sự xin lỗi vì đã không tham vấn cô sớm hơn. Tôi nhận ra sai sót của mình ngay khi đọc bản ghi nhớ. Cô nghĩ liệu chúng ta có thể kịp thực hiện các chỉnh sửa cần thiết trước khi Wizengamot bỏ phiếu vào thứ Ba không? Hay tôi nên nộp đơn xin gia hạn?"
Emeliory chớp mắt nhìn cô. "Chỉnh sửa?"
"Vâng," Hermione nói nhanh. "Liên quan đến WRA. Tôi phải thừa nhận rằng tôi chưa từng nghĩ đến việc WRA có thể ảnh hưởng đến tiền lệ pháp lý trong trường hợp người sói thực hiện ràng buộc ma thuật. Đó là một sự thiếu sót đáng trách, tôi biết. Tôi thật không hiểu sao mình có thể bỏ qua điều đó. Nhưng dĩ nhiên, chúng ta cần hết sức cẩn trọng trong cách diễn đạt của WRA để đảm bảo rằng không có điều khoản nào khiến Wizengamot lo ngại và bỏ phiếu phản đối. Tôi chưa từng nghiên cứu sâu về luật ràng buộc, nên tôi hoàn toàn tin tưởng vào đề xuất của cô."
"Ồ." Emeliory ngả đầu ra sau và bật cười.
Hermione đột nhiên nhận ra cô hoàn toàn không biết lý do Emeliory gọi mình đến. Rõ ràng, chuyện này không hề liên quan đến WRA.
"Tôi không có bất kỳ lo ngại nào về WRA cả. Tôi đã xem bản thảo cô gửi cho các bộ phận vào tuần trước và thực sự rất ấn tượng với những gì cô đã làm. Quyền lợi của người sói đã bị bỏ quên quá lâu rồi, và tôi rất vui khi thấy họ có một người đấu tranh mạnh mẽ như cô để đại diện. Về các tác động pháp lý liên quan đến Bộ phận Ràng buộc, cô không cần phải lo lắng. Luật ràng buộc đã có từ rất lâu đời và được soạn thảo để bao gồm tất cả các liên kết ma thuật của các sinh vật huyền bí. Tôi đã được trao quyền pháp lý để đại diện cho người sói trong trường hợp họ thực hiện ràng buộc ma thuật rồi."
"Ồ," Hermione thốt lên, nhận ra rằng cô thực sự chẳng biết gì về cấu trúc pháp lý của ràng buộc ma thuật cả.
"Giờ thì, sao cô không ngồi xuống thoải mái một chút? Tôi sẽ rót trà và giải thích lý do thực sự tôi muốn gặp cô hôm nay."
Hermione ngồi xuống mép chiếc ghế bành lớn và nhận lấy một tách trà cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ.
"Bây giờ," Emeliory nói, ngồi xuống ghế sofa với tách trà của riêng mình. "Cô Granger, tôi biết cô đã làm việc trong Cục Sinh vật Huyền bí được ba năm rồi, nhưng cô biết bao nhiêu về ràng buộc ma thuật? Tôi nhận ra rằng đây không phải là chủ đề được giảng dạy trong chương trình học của Hogwarts, nhưng tôi cũng nghe nói về sự tò mò mãnh liệt của cô."
"Không nhiều," Hermione thú nhận, cảm giác lo lắng bất chợt dâng lên khi cô dần hiểu ra lý do mình có mặt ở đây. "Tôi biết rằng ràng buộc ma thuật có mức độ xuất hiện khác nhau tùy theo loài sinh vật huyền bí. Chúng hiếm gặp ở người sói, nhân mã và ma cà rồng, nhưng đối với Veela, gia tinh và những sinh vật mang dòng máu tiên, chúng là một phần bản chất ma thuật và chu kỳ sống của họ."
Emeliory gật đầu. "Đúng vậy, và vì nó là một phần bản chất của họ, nên công việc của tôi là đàm phán sự ràng buộc giữa hai bên. Đôi khi, đó là một tình huống rất phức tạp. Dĩ nhiên, Bộ Pháp thuật phản đối việc ép buộc phù thủy, nhưng khi mạng sống của một cá nhân khác bị đe dọa, điều quan trọng là người phù thủy phải hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của quyết định này. Cô có biết về các loại ràng buộc khác nhau không?"
"Có ràng buộc thể chất, xảy ra khi máu của hai bên bị trộn lẫn, tạo ra một kết nối vô hình giữa sinh vật huyền bí và phù thủy. Sau đó là ràng buộc phụ thuộc ma thuật, giống như trường hợp của gia tinh ở Anh, khi ý chí sinh tồn của họ phụ thuộc vào việc phục vụ một dòng họ nhất định. Và rồi còn có—" Hermione nghẹn lời, mặt hơi ửng hồng, "—ràng buộc bạn đời, khi một sinh vật huyền bí chọn một phù thủy để ràng buộc với họ nhằm mục đích kết hôn và sinh sản."
Emeliory cười khẽ. "Đây là định nghĩa của cô về 'không biết nhiều' về ràng buộc ma thuật sao? Cô còn hiểu rõ hơn cả phần lớn phù thủy thuần chủng đấy. Tuy nhiên, tôi cần điều chỉnh lại một chút quan niệm của cô về cách ràng buộc bạn đời hoạt động. Nó thường diễn ra tự nhiên hơn nhiều so với những gì mọi người nghĩ. Một sinh vật huyền bí không chỉ đơn giản chọn một cá nhân phù thủy; họ bị thu hút bởi người đó và yêu họ theo cách giống như bất kỳ ai khác. Cần có một mức độ gần gũi nhất định để mối liên kết bắt đầu hình thành. Họ không thể chỉ chọn một người họ tình cờ lướt qua trên hành lang hay một người nổi tiếng mà họ thầm ngưỡng mộ. Hơn nữa, sinh vật huyền bí có một bản năng nhạy bén trong việc xác định ai thực sự phù hợp với họ—về mặt cảm xúc, tinh thần và ma thuật. Họ còn khắt khe hơn phần lớn phù thủy về những điều đó."
Emeliory hơi mỉm cười rồi tiếp tục.
"Nhưng một khi một sinh vật huyền bí đã đạt đến giai đoạn muốn ràng buộc, họ không thể ngừng yêu. Cuộc sống của họ phụ thuộc vào việc thuyết phục đối phương đáp lại tình cảm. Khi ràng buộc được hoàn tất, cả hai sẽ trở nên phụ thuộc lẫn nhau. May mắn thay, hầu hết các trường hợp, cả hai đều có mối quan hệ tương hỗ và việc tiến tới gắn kết chỉ là bước tiếp theo... nhưng đôi khi mọi chuyện phức tạp hơn, và đó là khi tôi can thiệp."
Emeliory dừng lại, nhìn thẳng vào Hermione.
"Chắc hẳn cô đã đoán ra rồi, cô Granger, lý do tôi mời cô đến đây là vì tôi được nhờ đại diện cho một sinh vật huyền bí đã chọn cô làm bạn đời của anh ta."
Hermione chớp mắt, gần như nghĩ rằng mình đang bị ảo giác do thiếu ngủ.
"Cô chắc chứ?"
"Chắc chắn. Lý do tôi được đưa vào làm trung gian là vì chàng sinh vật huyền bí này tin rằng cô không thể và sẽ không đáp lại tình cảm của anh ta. Anh ta thậm chí không muốn cô biết vì sợ rằng cô sẽ đồng ý chỉ vì trách nhiệm đạo đức. Vì vậy, anh ta đã chấp nhận cái chết hơn là đặt cô vào một tình huống mà cô có thể cảm thấy bị ép buộc. Gia đình anh ta đã tìm đến tôi và cầu xin tôi trình bày tình huống này để cô xem xét."
"Và cô được phép làm vậy sao?"
"Anh ấy đang yêu, và những người đang yêu đôi khi đưa ra những quyết định thiếu lý trí. Đặc biệt là khi họ đã hình thành một sự gắn kết mạnh mẽ như các sinh vật huyền bí. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên tôi ở vị trí bênh vực thay vì trung gian hòa giải."
"Và đó là một người mà tôi có mối quan hệ thân thiết?" Hermione cố gắng suy nghĩ xem đó có thể là ai. Những gia đình mang dòng máu sinh vật huyền bí thường vô cùng kín tiếng, đặc biệt là khi liên quan đến ràng buộc bạn đời ma thuật. Việc người đó chắc chắn rằng cô sẽ từ chối ngụ ý rằng đó là một người thuộc nhà Slytherin.
"Tôi có bao nhiêu thời gian để quyết định? Trong lúc này, chuyện gì đang xảy ra với anh ta?"
Emeliory nhấp một ngụm trà một cách chậm rãi, rõ ràng là đang cố trì hoãn.
"Tôi vốn không định nói với cô, vì đây là loại thông tin có thể gây áp lực. Cô chắc chắn muốn biết chứ?"
"Tôi luôn muốn được cung cấp đầy đủ thông tin trước khi đưa ra quyết định," Hermione nói với giọng kiên định. "Nếu cô không nói, tôi cũng sẽ tìm ra theo cách khác."
"Thông thường," Emeliory chậm rãi nói, "một khi ràng buộc bắt đầu biểu hiện, sinh vật huyền bí có khoảng một đến hai năm để đáp ứng nhu cầu gắn kết. Khi khoảng thời gian đó trôi qua, các triệu chứng bắt đầu xuất hiện. Ràng buộc này vốn dĩ phải được chia sẻ, vì vậy nếu không có đối phương, mức độ ma thuật trong cơ thể họ sẽ vượt quá khả năng chịu đựng. Ma thuật sẽ ăn mòn họ từ bên trong, các giác quan bắt đầu suy giảm, và nhu cầu ràng buộc sẽ trở nên mãnh liệt hơn. Họ sẽ sốt cao và có thể sinh ra ảo giác. Có những loại độc dược che giấu các triệu chứng này, nhưng chúng đòi hỏi liều lượng ngày càng tăng và cuối cùng cũng mất tác dụng. Thông thường, họ sẽ uống thêm một loại thuốc giảm ham muốn như một biện pháp phòng ngừa, vì sự thôi thúc gắn kết có thể trở nên quá sức chịu đựng. Khi các loại thuốc không còn tác dụng, quá trình suy thoái diễn ra nhanh chóng. Họ sẽ mất hết cảm giác, trở nên mê sảng. Cơn sốt tăng cao cho đến khi cuối cùng, các cơ quan trong cơ thể ngừng hoạt động và họ qua đời."
"Vậy người đó đang ở giai đoạn nào rồi?"
"Theo gia đình anh ta, anh ta chưa từng nói với họ rằng ràng buộc ma thuật đã bắt đầu biểu hiện. Họ chỉ nhận ra khi các loại thuốc bắt đầu mất tác dụng," Emeliory nói, ánh mắt dịu dàng.
Hermione cảm thấy như cả thế giới của cô sụp đổ chỉ sau một tách trà.
"Vậy thì tôi thực sự không có thời gian để suy nghĩ," cô nói, bình tĩnh hơn cảm giác của mình. "Có cách nào để gặp người đó và xem liệu có cơ hội nào để chuyện này có thể thành công không? Có cách nào để sắp xếp một cuộc gặp không, nếu anh ta kiên quyết giấu danh tính?"
Emeliory vừa mở miệng định trả lời thì đột nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài văn phòng. Bất thình lình, một vụ nổ vang lên và cánh cửa bị thổi tung, bùng cháy dữ dội khi Draco Malfoy lao vào.
"Bogfeld! Tôi không quan tâm mẹ tôi đã hứa gì với bà, nếu bà dám nói một lời nào với Granger về tôi, tôi sẽ đốt trụi văn phòng của—"
Giọng anh tắt lịm ngay khi nhìn thấy Hermione.
"Ôi trời, ngài Malfoy, thật là một bất ngờ thú vị," Emeliory nói, bình thản nhấp trà, như thể cửa văn phòng của bà không vừa bị nổ tung thành tro. "Cô Granger và tôi vừa nhắc đến anh đấy."
Hermione và Malfoy nhìn chằm chằm vào nhau vài giây khi sự thật dần hiện ra trong đầu cả hai. Malfoy là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, nhưng sắc mặt anh ta dần tái nhợt.
"Chết tiệt, Granger," anh ta nói, giọng đầy căng thẳng. "Cô không thể nghe lời tôi dù chỉ một lần trong đời sao?"
Anh quay người và biến mất qua cánh cửa vẫn còn đang cháy.
Astoria lắp bắp cố giải thích điều gì đó, nhưng Hermione đã quá sững sờ để nghe thấy.
Malfoy đã ràng buộc với cô. Malfoy. Cô không biết điều nào khiến cô sốc hơn—việc cô chưa từng nhận ra rằng anh ta mang dòng máu sinh vật huyền bí, việc anh ta dường như đã yêu cô, hay việc anh ta sắp chết.
Không nói thêm một lời với Emeliory, cô bật dậy và lao ra ngoài đuổi theo Malfoy lần thứ hai trong ngày.
"Malfoy!" cô gọi. Anh ta bước nhanh hơn. Cô chạy băng qua hành lang, bỏ mặc cả lòng tự trọng của mình.
"Malfoy!"
Anh đã gần đến thang máy, và không đời nào cô có thể bắt kịp.
Cuối cùng, trong cơn bực tức, cô rút đũa phép ra, hít sâu và bất chấp số điều luật mà mình sắp vi phạm.
"Petrificus Totalus!"
Bị đông cứng ngay giữa hành lang, Malfoy hoàn toàn bất động. Hermione chạy đến, đối mặt với anh, chống tay lên hông, sẵn sàng chất vấn.
"Draco Malfoy, tôi không thể tin nổi. Anh là người phiền phức và hèn nhát nhất mà tôi từng gặp trong đời!"
Mặc dù khuôn mặt anh ta không thể cử động, Hermione vẫn thấy ánh mắt anh lóe lên sự tổn thương, nhưng cô tiếp tục nói.
"Tôi không biết điều gì ngu ngốc hơn lúc này—việc anh phá tung cửa văn phòng của Emeliory Bogfeld, hay việc anh thà chết còn hơn thừa nhận rằng anh thích tôi. Giờ thì, tôi sẽ hóa giải bùa chú cho anh, nhưng anh sẽ ở lại và nói chuyện với tôi về chuyện này, nếu không, tôi sẽ đến thẳng nhà anh và nói chuyện với mẹ anh—" giọng cô hơi run khi nghĩ đến việc quay lại Trang viên Malfoy, "—và tôi thực sự không muốn làm điều đó."
Cô giữ chặt anh để ngăn anh ngã khi hóa giải bùa chú.
"Anh sẽ ở lại chứ?" cô hỏi.
Malfoy vẫn trông xanh xao như lúc rời văn phòng của Emeliory, nhưng anh ta khẽ gật đầu.
"Làm ơn, đừng chạm vào tôi, Granger," anh nói, giọng khản đặc.
"Ồ." Hermione vội buông tay ra khi nhận ra lý do cho phản ứng của anh hồi sáng. "Ôi trời!"
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Hermione sững sờ, Malfoy đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
"Cô muốn nói chuyện ở đây, hay cô có nơi nào khác trong đầu?" anh hỏi với giọng đều đều, khuôn mặt vô cảm.
"Văn phòng của tôi có được không?"
Anh ta gật đầu một cách cộc lốc và sải bước về phía văn phòng của cô mà không đợi cô dẫn đường.
Khi Hermione đến nơi, Malfoy đã ngồi phịch xuống ghế. Trên đường đi, anh ta dường như đã lấy lại dáng vẻ lãnh đạm thường thấy.
"Granger," anh kéo dài tên cô bằng một giọng điệu lười biếng đầy mỉa mai, "trước khi cô dồn tôi vào một loạt câu hỏi vô tận mà tôi chắc chắn rằng cô đang ấp ủ, tôi muốn làm rõ một điều: Tôi sẽ không gắn kết với cô. Tôi không quan tâm cô cảm thấy thế nào về chuyện đó, tôi thà chết còn hơn."
Hermione cảm thấy như bị đẩy vào một cơn lốc cảm xúc. Cô vốn không ưa Malfoy—anh ta là một trong những người khó chịu nhất mà cô từng gặp. Cô cũng không hề có ý định kết hôn, chứ đừng nói đến việc bị ràng buộc. Nhưng dù vậy, thật khó để không cảm thấy tổn thương khi có người thẳng thừng nói rằng thà chết còn hơn ở bên mình—và lại còn thực sự nghiêm túc về điều đó.
"Tôi hiểu rồi," cô nói cứng nhắc, ánh mắt thoáng rời khỏi anh. "Đó là vì tôi là Muggleborn phải không?"
Một thoáng dao động lướt qua gương mặt Malfoy trước khi anh ta đảo mắt lên trần nhà với vẻ chán chường. "Đúng."
"Và không phải vì anh yêu tôi nhưng sợ rằng tôi sẽ đồng ý chỉ vì cảm giác có trách nhiệm với sự sống còn của anh?"
Malfoy dời mắt khỏi trần nhà và nhìn thẳng vào cô. Khuôn mặt anh ta tái nhợt khủng khiếp, còn đôi mắt xám thì sáng rực lên vì cơn sốt. Hermione không thể tin được rằng trước đây mình chưa từng nhận ra điều này.
"Bogfeld đã nói vậy với cô sao?" Anh bật cười khô khốc. "Merlin ơi, Granger, cô có thể cả tin hơn nữa không? Bogfeld được Bộ Pháp thuật trả lương—và chắc chắn giờ đây còn được mẹ tôi trả thêm rất hậu hĩnh—để khiến việc gắn kết ma thuật nghe có vẻ lãng mạn đủ để những kẻ ngu ngốc như cô đồng ý. Nó không hề lãng mạn, và tôi không yêu cô. Tôi chỉ đơn giản là có một phần sinh vật bên trong nhận thấy cô là lựa chọn lý tưởng để sinh sản cùng. Thật không may cho cả hai chúng ta, tôi thà chết còn hơn phải dính vào thứ ghê tởm đó."
Anh ta nhếch mép chế giễu.
Hermione cảm thấy dao động. Cô không tin hoàn toàn vào lời của Malfoy—dù gì anh ta cũng là một Slytherin, và cô đã quen với sự thao túng của anh trong công việc. Nhưng cô cũng không thể bác bỏ lập luận của anh ta về Emeliory. Công việc của bà ấy là thuyết phục các phù thủy chấp nhận ràng buộc mà không cảm thấy bị ép buộc... Và một khi ràng buộc đã được thực hiện, ai cũng nghĩ mình hạnh phúc.
Tuy nhiên, lý lẽ của Malfoy lại không hoàn toàn hợp lý. Slytherin vốn dĩ tham vọng và thực dụng—hy sinh bản thân để tránh một cuộc hôn nhân không mong muốn nghe chẳng giống Malfoy chút nào. Nếu anh ta thực sự căm ghét cô đến vậy, thì đáng ra anh ta cũng không quan tâm liệu cô có bị ép buộc hay không—chỉ cần còn sống, anh ta có thể thoải mái tiếp tục cuộc đời mình.
"Tôi không ảo tưởng rằng chuyện này có gì lãng mạn, Malfoy. Tôi chỉ đơn giản là thấy khó tin rằng anh lại chọn cái chết thay vì tìm ra một cách khác. Tôi luôn thấy anh là người đặt lợi ích bản thân lên trên hết."
Thoáng chốc, một biểu cảm không thể đọc được lướt qua khuôn mặt Malfoy.
"Đừng tự huyễn hoặc rằng đây là điều gì cao cả, Granger," giọng anh ta lạnh băng. "Có lẽ cô chưa nhận ra sau ngần ấy năm, nhưng tôi ghê tởm cô. Việc một phần nào đó trong tôi thấy cô hấp dẫn là điều kinh khủng nhất từng xảy ra với tôi. Và, dù tôi không thể phủ nhận rằng sự hấp dẫn đó tồn tại, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận nó đến mức phải chạm vào cô."
Anh ta đứng bật dậy.
"Tôi nghĩ thế là đủ cho hôm nay. Nếu cô muốn biết thêm điều gì, hãy gửi thư cú."
Rồi anh ta rời đi.
Hermione ngồi yên sau bàn làm việc một lúc lâu sau khi Malfoy rời đi, đầu óc cô quay cuồng với những mâu thuẫn mà cô vừa phải tiếp nhận.
Cuối cùng, cô đứng dậy và thu gom lại bản WRA còn chỉnh sửa dở.
"Parvati," cô nói với trợ lý của mình, đặt phần tài liệu sửa đổi lên bàn. "Tôi sẽ ra ngoài nốt hôm nay. Làm ơn gửi phần này của Đạo luật về Quyền lợi Người sói xuống bộ phận in ấn để cập nhật. Tôi sẽ mang phần còn lại vào sáng mai."
Sau đó, Hermione Granger rời khỏi văn phòng và đến thư viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro