-" Cái tên điên này. Mắt mày mù à?"
-" T...Tớ xin lỗi...Đ...Đừng tức giận mà"
Phùng Hiển Minh lúng túng, dáng người to lớn xích lại gần em mà xin lỗi rối rít. Khuôn mặt gã đầy lo lắng, nhìn người trước mắt với biểu cảm đầy tội lỗi.
Mộc Hạ Tinh cau có, em hất tay lớn đang bám víu lấy mình, cáu gắt chửi bới.
-" Đừng chạm vào tao. Mày tởm chết đi được."
Dứt câu thì em cũng bỏ ra khỏi lớp trước sự thở phào của mọi người.
Ai chẳng biết em ghét gã cỡ nào. Từ hồi đầu năm rồi, Mộc Hạ Tinh luôn tỏ ra ghét bỏ Phùng Hiển Minh vô cùng.
Tại sao một đứa con hoang ngoài dã thú như gã lúc nào cũng đạt xếp hạng thứ nhất cơ chứ? Rõ là em tài giỏi hơn cơ mà?
Em luôn cố gắng trong học tập, bởi em là con cưng của Mộc gia danh giá đó nha. Hạ Tinh luôn luôn đứng nhất trường từ bé tới giờ, luôn là con nhà người ta trong mắt mọi người. Em còn là con cưng của biết bao giáo viên nữa cơ mà. Mộc Hạ Tinh luôn luôn tự hào và hãnh diện vì điều đó.
Nhưng kể từ lúc lên cao trung, em luôn luôn bị gắn mác hạng hai, mọi thứ khiến Hạ Tinh thẹn muốn chết.
Chết tiệt. Tại sao cái tên con hoang đấy lúc nào cũng đứng ở hạng nhất cơ chứ? Nhìn cái bộ dạng giả bộ quan tâm chỉ bài em khiến em ghét muốn chết. Rõ là đang cố tình kháy bẩn xỉa xói mỉa mai em đây mà.
Nhất là cái cơ thể to ì ạch kia khiến em càng "ghen tị", bởi em trông mảnh mai nhỏ con chẳng khác gì mấy em gái cả. Thậm chí bộ phận nhạy cảm còn...
Mái tóc lúc nào cũng dài che đi cả mắt, phong cách ăn mặc thì lôi thôi quê mùa, không nói khéo chẳng ai biết gã là con trai của Phùng gia đâu.
Thế nên càng ngày em càng ghét cái tên con hoang kia. Ghét không chịu được luôn. Chỉ cần thở chung bầu không khí với tên đó em đã muốn nôn tới nơi rồi.
Nhưng trái lại với em, thì Phùng Hiển Minh lại luôn ngưỡng mộ và...yêu thầm em đó giờ.
Đã gần hết ba năm cao trung, không biết bao nhiêu lần bị em chửi thậm tệ, bị lôi cái danh xưng con hoang ra mà nói móc nhưng Hiển Minh vẫn luôn có tình cảm đối với em.
Bị em khinh ra mặt nhưng chưa bao giờ gã cảm thấy khó chịu hay căm ghét hận thù em cả. Gã muốn gần em hơn, nhưng lần nào cũng bị xua đuổi khinh miệt khiến Hiển Minh tổn thương vô cùng.
Ba năm học chung, lúc nào cũng ở hạng hai, luôn luôn ghét bỏ gã như thế. Ấy mà đùng cái sau ba năm ra trường, gã quay trở lại như là một con người khác.
Không còn bộ dạng quê mùa nhút nhát như trước, cơ thể ngày một đô to, trông lạnh lùng và điềm đạm rất nhiều. Cứ như một người khác vậy.
Thậm chí, gã còn xuất hiện với thân phận là hôn phu của em ư? Cái chuyện quái quỷ gì thế này?
Đây có lẽ là cú sốc tinh thần đầu đời của một con người ngạo mạn như Mộc Hạ Tinh đấy.
-" Ba. Ba nói gì vậy? Sao con với cậu ta lại là hôn phu được."
Nhưng đáp trả em chỉ là lời nói động viên của cha mình.
Gia đình em khi ấy không hiểu sao giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, công ty của nhà em cũng đứng trên bờ vực phá sản. Phùng Hiển Minh đã xuất hiện và đứng lên cứu giúp với một điều kiện Mộc Hạ Tinh phải là hôn phu của gã.
Cha em ban đầu không đồng ý, con trai ông yêu thương vô cùng, ông không muốn bắt ép em vì lợi ích cho công ty được. Nhưng Hiển Minh đã đe dọa sẽ khiến em sống cùng cực dưới đáy xã hội nên cuối cùng ông đã phải chấp nhận.
Sau đó Mộc Hạ Tinh và Phùng Hiển Minh đã hẹn hò với nhau, bởi em lấy lí do mình chưa muốn kết hôn sớm.
Tuy rằng luôn bị em phũ phàng, bị em coi như vô hình, đối xử vô cùng lạnh nhạt, nhưng Hiển Minh lại luôn ân cần dịu dàng chăm sóc em tận tình.
Gã mua cho em một đống đồ đắt đỏ, thậm chí em chỉ cần nhìn vô cái gì thôi thì ngay phút sau thứ đó đã được Hiển Minh chốt đơn. Bởi em không nói hay đòi hỏi gã, nên gã không biết phải thế nào. Nên đồ gì gã cũng mua, đến chật cả căn biệt thự lớn. Thậm chí siêu xe mua phải đến vài chục cái, phải xây gara riêng để cất giữ.
Và em với gã đã chính thức hẹn hò được hơn ba năm rồi đó. Hiển Minh vô cùng hạnh phúc vì điều đó, mặc dù gã biết đối phương không có tình cảm với mình thậm chí em còn chưa bao giờ dành cho gã một cái nhìn dịu dàng, tình cảm cơ mà.
Cạch.
-" A... Em về rồi! Em về khuya quá. Em có mệt quá không."
Phùng Hiển Minh đang ngồi trong phòng khách, nghe tiếng của mở liền vội vã chạy ra, khi thấy em có vẻ không ổn liền đỡ lấy, hỏi han không ngừng.
Mùi rượu? Em ấy say rồi?
Hiển Minh lo lắng không thôi trước dáng vẻ say khướt của em.
Thật ra gã đã nói sẽ đi đón em nhưng em không cho, lại còn chửi gã thậm tệ rồi bỏ đi. Nên Hiển Minh chỉ như chú cún lớn ngoan ngoãn đợi em trở về, dẫu rằng máu điên trong lòng gã đã dâng lên khi nhìn đồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ đêm.
-" Hư....r...rượu....thêm rượu coi."
Hạ Tinh nằm lả trong vòng tay gã, mơ hồ nói.
Hiển Minh biết em ghét đụng chạm với gã, nhưng giờ thì hết cách rồi.
Gã bế nhấc em lên như em bé, chân em vô thức quắp vào vòng eo chó đực, khuôn mặt thì ụp vào cơ ngực rắn rỏi của Hiển Minh.
Hai tai gã đỏ ửng lên khi tiếp xúc gần với em. Nay em không còn cáu gắt khi gần gã nên Hiển Minh thấy vừa lạ vừa thích.
-" Ngoan nào. Anh bế em lên phòng. Rượu hết rồi, mai chúng ta uống sau nhé."
Một tay gã nâng mông em để bế, một tay xoa xoa lưng thon giúp em dễ chịu hơn.
Hạ Tinh mê man, em ngước mặt lên, khuôn mặt em giờ sát ngay cằm gã khiến Hiển Minh ngại đến đỏ mặt.
Hai bàn tay nhỏ áp lên mặt gã, cơ thể nhỏ nhắn nhướn lên, môi mềm đặt lên môi gã một nụ hôn. Phùng Hiển Minh trợn tròn mắt, gã không tài nào tin nổi những gì vừa mới xảy ra.
Em ấy....hôn mình!
Tim gã đập thình thịch như phát nổ. Nụ hôn đầu..của gã. Gã đã hôn em.
Có lẽ đây là hành động thân mật suốt bao năm hẹn hò mà gã có được, khiến tâm hồn Hiển Minh cứ như trên mây, chưa dám tin đây là sự thật.
Nhưng Phùng Hiển Minh không lợi dụng lúc em say để này kia đâu. Gã lúng túng, nói với người đang hôn lên môi lên má lên cổ mình.
-" E...Em say quá rồi. Lên phòng nghỉ ngơi nhé."
Hiển Minh biết, khi em tỉnh dậy sẽ như thế nào với mình. Tốt nhất mấy chuyện không nên, cần phải dừng lại mới được.
Hạ Tinh nhìn gã với khuôn mặt đỏ bừng, lơ ma lơ mơ. Ánh mắt em ngập ngụa nước, môi nhỏ bĩu ra, hờn dỗi nói.
-" H...Hong thích hưm...ư. Muốn mà hic"
Hiển Minh ngơ người, máu mũi chảy ra nhỏ giọt rớt xuống tay em.
Hạ Tinh mơ màng, đưa tay lên liếm đi giọt máu trên tay khiến toàn thân gã như đông cứng lại.
Chết tiệt....Em ấy....
Là đàn ông cả mà, ai mà chịu nổi trước cảnh này cơ chứ. Hiển Minh vẫn gồng mình hết sức, nhưng phía dưới thì đã nổi lên phản ứng, chiếc chày lớn dọc bắp đùi hằn hẳn lên sau lớp quần jogger xám.
Hạ Tinh vươn tay víu xuống đến ngả người ra sau, cũng may cánh tay lớn của gã giữ lại. Tay nhỏ mân mê cặc lớn sau lớp quần khiến cơ thể gã run cả lên.
Thật sự, gã chưa bao giờ dám nghĩ đến cảnh em chủ động với mình thế này.
Hạ Tinh vuốt ve lên xuống, cặc lớn trong quần cũng giần giật rỉ nước.
-" Ư...t...thả xuống đi mà..."
Hiển Minh cả người đỏ bừng lên, như một cái lò thiêu tỏa ra hơi nóng dữ dội. Trước sự vùng vẫy làm loạn của em, cuối cùng gã cũng thả em xuống.
Hạ Tinh quỳ gối, cọ cọ khuôn mặt đỏ bừng do say lên cặc bự qua lớp quần, em vùi đầu vào háng gã mà hít hà, cái hương nam tính dữ dội sộc thẳng lên mũi, hòa cùng hơi men khiến em phê pha.
Hiển Minh lúng túng, nhưng không dám mạnh tay hay quát tháo em dừng lại. Gã nhỏ giọng, ấp úng nói.
-" Hạ Tinh. E...em không thích, thì đừng cố...."
Ngay giây sau, cạp quần bị em kéo xuống, cặc bự to dài bật ra, đập thẳng vào mặt em khiến em choáng váng suýt ngã. Hiển Minh vội vã khom người đỡ lấy đầu em.
-" Hư....t...thơm...ư"
Hạ Tinh cứ như một con người khác vậy. Lại còn vô cùng dâm đãng, quá đỗi quyến rũ khiến tim gã mềm nhũn, cặc bự nứng muốn nổ.
Gân guốc trên người lộ ra hết, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán khiến gã vô cùng khó chịu.
Hạ Tinh nắm lấy buồi khủng bằng hai tay, ánh mắt mông lung nhìn nó chằm chằm, làm cho Hiển Minh ngại muốn chết.
Hạ Tinh há to miệng, cố gắng ngậm đầu khấc béo mập vào miệng. Nó quá đỗi to lớn, khiến miệng em căng ra, hai mép miệng rỉ máu.
Hiển Minh thấy em bị thương liền giật bắn, gã vòng tay xuống phía dưới, bế nhấc em lên mặc dù cặc lớn vẫn đang cương cứng, dựng thẳng trong không trung.
Hạ Tinh bị bế nhấc lên một cách bất ngờ, bỗng nhiên em bật khóc, liên tục đòi hỏi.
-" Hức...thả xuống...ư...c....chim lớn...muốn mà...hưm...ức"
Hiển Minh vỗ nhẹ lưng em dỗ dành.
-" Để lần sau, lần sau anh cho bé con chim bự nha. Nay bé con bị thương rồi."
Đến bây giờ gã mới dám gọi em bằng cái biệt danh đầy thân mật như thế này luôn ấy.
Hạ Tinh sụt sịt, nhìn gã mà trả lời.
-" Hức..V...Vậy...làm...m..muốn làm..."
Hiển Minh chưa kịp từ chối, em đã khóc òa lên, đòi hỏi bằng được.
Không ngờ, em ấy khi say lại...
Cuối cùng gã cũng đồng ý. Thôi thì để mai xin lỗi em ấy sau vậy, với lại gã cũng đã chuẩn bị nhẫn đính hôn này kia rồi. Hiển Minh cũng muốn nhân cơ hội này để cầu hôn em.
Cơ thể nhỏ nhắn được đặt lên giường. Quần áo của cả hai đều được lột bỏ, cơ thể đô con của gã và cơ thể nuột nà của em đều lõa lồ trong không khí.
Hiển Minh si mê nhìn em. Mọi thứ của em, cái gì cũng đẹp, cũng làm cho tâm trí gã lúc nào cũng điên cuồng mê dại.
-" Hức...l...lẹ...ưm"
Hai chân em banh ra để lộ bộ phận nhạy cảm trước mắt gã. Chim nhỏ cũng cương cứng, trông bé xíu so với thứ kia của gã. Lồn nhỏ hồng hào căng mọng bóng loáng nước lồn. Cúc huyệt nhỏ nhắn e ấp co rút. Mọi thứ như đang gọi mời, chờ đợi gã đến thưởng thức.
Hiển Minh thở gấp, giọng nói trầm khàn đáp trả lời em.
-" B...Bé con. Bình tĩnh, anh muốn nếm nó trước."
Hiển Minh đè lên thân em, cơ thể to lớn ôm trọn lấy cơ thể bé nhỏ kia vòng vòng tay. Gã cúi xuống hôn lên hai bầu ngực non mềm hơi nhô ra kia.
Phùng Hiển Minh há to miệng, ngậm cả bầu ngực vào mà nút khiến Hạ Tinh run lẩy bẩy, hai tay ôm lấy đầu gã mà rên rỉ.
Tiếng rên nỉ non như mật ngọt rót vào tai gã khiến Hiên Minh nứng muốn chết, nút vú càng hăng hơn.
Hết nút rồi bú liếm, xong lại quay qua cắn, hai bầu vú trắng hồng giờ đây đã sưng lên, đỏ mọng nhễ nhại nước miếng.
Hạ Tinh thở dốc, cơ thể mềm oặt, co giật trước những khoái cảm.
Hiển Minh hôn hít lên da thịt non mềm. Gã đặt từng nụ hôn xuống làn da kia, dần dần tiến xuống dưới.
Hiển Minh híp mắt nhìn chim nhỏ hồng hào. Trông sơ qua khéo còn không to bằng ngón tay gã nữa cơ, nhưng gã rất thích.
Gã há miệng ngậm chim nhỏ vào miệng mà liếm láp, Hạ Tinh run lên, chỉ vài phút sau liền bắn thẳng vào miệng gã. Hiển Minh vui vẻ nuốt hết vào trong bụng, hôn lên chim nhỏ vài cái sau đó liền nhích xuống hôn hít bú liếm lồn nhỏ.
Lưỡi lớn chỉ thè ra liếm láp theo phản xạ, chẳng có một tí kĩ thuật nào nhưng cũng khiến em sướng tê, co giật lên đỉnh.
Nước lồn chảy ọc ra, đều được Hiển Minh nuốt trọn. Gã như một kẻ lạc đường trên xa mạc đầy cát, gặp được nguồn nước tươi mát mà uống nấy uống để vậy.
Chùn chụt. Nhóp nhép....chụt...ực...
Tiếng bú liếm, nuốt nước lồn vang vọng khắp căn phòng khiến ai nghe qua cũng đỏ mặt.
Hạ Tinh không biết đã lên đỉnh mấy lần, lồn nhỏ tê rần, khoái cảm liên tục đánh úp khiến cơ thể em mềm nhũn, không còn sức.
Hai chân thon quặp lấy đầu gã, khiến cho khuôn mặt Hiển Minh tì sát lên lồn nhỏ. Sống mũi thẳng cọ lấy le dâm khiến em vừa đau vừa xót. Hai môi lồn hết bị liếm lại bị cắn khiến em như kẹt giữa ranh giới thiên đường với địa ngục vậy, vừa đau vừa sướng thật khó nói.
Lỗ lồn bị lưỡi lớn thọc vào rút ra tựa như hành động giao hợp, thịt lồn co rút ôm chặt đầu lưỡi một cách tham lam. Nước lồn vẫn không ngừng chảy ra, ướt át nhớp nháp vô cùng.
-" Huhu....đút vào đi...ư...mà"
Hạ Tinh ưỡn ẹo, đòi gã đút vào. Hiển Minh cứ như chú chó lớn lần đầu được ăn ngon vậy, bú lồn nhỏ nãy giờ cũng hơn ba mươi phút rồi, lồn nhỏ tê muốn chết.
Hiển Minh nghe xong, cũng ngồi dậy, chen vào giữa hai chân em. Gã cầm cán cặc, cọ sát đầu khấc lên hai mép lồn béo mập.
Hiển Minh giờ đây hồi hộp, phấn khích vô cùng.
Gã dần thúc hông tiến vào. Lỗ lồn dần hé mở, nuốt lấy cặc bự. Được nới lỏng kĩ càng, bú liếm chán chê nên thịt lồn vô cùng mềm mại. Nó tham lam bú mút lên cặc lớn khiến gã sướng rơn.
Thịt lồn nóng ấm, như hàng ngàn cái miệng nhỏ nuốt trọn cặc bự, lần đầu cảm nhận được cái sướng, suýt thì Hiển Minh đã phất cờ đầu hàng.
Gã thở hắt ra một hơi. Ngước nhìn phản ứng của em.
Hạ Tinh hơi cau mày, cặc bự quá lớn, tuy đã được nới lỏng đoàng hoàng nhưng tiếp nhận vẫn còn có chút khó khăn. Bụng nhỏ cũng dần trở nên căng trướng.
-" hư....t...to ức quá.... N...nhưng rất sướng...."
Câu nói vừa dứt ra, Hiển Minh hăng như uống phải máu gà. Gã nắm lấy eo em, dập vào lồn non tới tấp khiến em trợn tròn mắt.
Hiển Minh chẳng có một chút kĩ năng nào cả. Nhưng cặc bự lại quá đỗi to lớn, nó nghiền ép mọi điểm dâm, chỗ ngứa ngáy bên trong khiến em sướng đến thè cả lưỡi, hai mắt trợn ngược lên.
Hiển Minh mê mẩn, hông nhấp không ngừng. Cặc lớn đâm rút nong rộng lồn nhỏ chật hẹp, nước dâm lẫn dịch nhờn bắn tung tóe sau mỗi lần đâm rút, khiến mọi thứ trở nên ướt át, dâm dục vô cùng.
Phùng Hiển Minh lần đầu được em yêu thương, gần gũi khiến gã hưng phấn đỉnh điểm. Như chiếc máy dập, đụ địt không biết mỏi. Địt Hạ Tinh đến sảng, ngất xỉu không biết bao nhiêu lần.
Đụ dịt đến nỗi lổn nhỏ mất cả cảm giác, cơ thể em sướng đến tiểu mất kiểm soát, thấm ướt hết nệm giường.
Phùng Hiển Minh đã nghĩ mọi thứ sẽ có tiến triển. Gã còn quyết định ngay hôm sau sẽ cầu hôn em luôn cơ.
Nhưng mọi chuyện lại chẳng như gã nghĩ. Ngày hôm sau khi em tỉnh dậy, em đã vô cùng căm phẫn. Em la mắng, chửi bới gã thậm tệ. Hạ Tinh còn bỏ về nhà mặc cho gã đã quỳ xuống ôm chân em xin lỗi, thậm chí Hiển Minh còn khóc lóc mong em tha thứ cho mình.
Đã mười mấy ngày trôi qua kể từ lúc em bỏ về nhà mình, Hiển Minh luôn trong tình trạng thẫn thờ, buồn bã vô cùng.
Dù cho gã có nhắn tin biết bao lần đi chăng nữa, em cũng chẳng thèm xem nấy một cái. Gã nhớ em phát điên.
Đùng cái, em nhắn tin cho gã. Hiển Minh nhận được thông báo mà vui mừng khôn xiết, nụ cười vừa hiện lên liền bị dập tắt khi gã đọc dòng tin nhắn em gửi đến.
Chia tay đi. Tôi phát ngấy rồi. Đừng có làm phiền đời sống của tôi địt mẹ. Anh khiến tôi phát tởm.
Hiển Minh đơ người. Nhưng ngay sau đó gã liền giận dữ phát điên khi nhìn xấp ảnh em cùng với một người đàn ông lạ lẫm thân mật, còn dẫn nhau vào khách sạn từ người gã thuê để trông coi bảo vệ em từ xa.
Phùng Hiển Minh nhớ lại mọi chuyện từ xưa tới nay giữa em và gã, gã rít một hơi thuốc lá trên tay.
Hiển Minh nhìn cái xác bị mình chặt chém thành từng khúc ở dưới nền nhà loang lổ vũng máu đỏ tươi, cơ thể không nơi nào còn nguyên vẹn. Nội tạng nam nhân kia đều bị moi móc hết ra ngoài. Mùi máu tanh rợn người sộc thẳng lên mũi. Hiển Minh vứt điếu thuốc lá còn đang cháy dở xuống cái xác kia.
Gã rút bao tay đen đầy máu ra, tiến lại giường ôm lấy em.
Hiển Minh ôm lấy cơ thể đang không ngừng chảy máu ra từ ngực nhỏ vào lòng đầy yêu thương. Một tay gã cầm lấy trái tim vẫn còn đang đập thình thịch trên tay, nhìn từng nhịp đập ngày một yếu dần, đợi đến khi nó ngừng hẳn, Hiển Minh lại nhét nó vào trong lồng ngực em.
Anh đến đây để đòi lại thứ thuộc về mình.
Còn giờ thì chúng ta trở về nhà thôi nhé, bé con!
______________
3388 chữ
20.1.2025
Mọi người vote cmt nhiệt tình nha.
Nếu bộ này đạt 200 vote và 20 cmt mình sẽ up thêm một bộ oneshot mới nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro