Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Mắc lừa

Chương 159.1

Trên mặt Lan Tô Quân hiện lên vẻ chần chờ, như là dưới quyết định rất lớn nói: "Chuyện Diêu Lực say rượu lái xe là lỗi của cậu ta, nhưng tôi mong rằng anh có thể buông tha cậu ta, cha của cậu ta kính xin anh nhất định thả cậu ta ra..."

Hứa An Chi thuận tay mở ra một quyển sách luật ở trước mặt, nhướn mày nhìn Lan Tô Quân: "Chỉ là gộp tội xử phạt, đợi ở trong tù nửa tháng mà thôi, chẳng lẽ anh ta có gan say rượu lái xe mà không có gan gánh trách nhiệm?"

"Diêu Lực vừa về nước, đối với tình hình trong nước không rõ lắm, nếu không cậu ta sẽ không..."

Hứa An Chi cười lạnh một tiếng, cắt ngang Lan Tô Quân nói: "Nhìn có vẻ khi anh ta ở Canada vi phạm luật không ít, cô vì anh ta thu dọn cục diện rối rắm có lẽ đã thành thói quen."

Lan Tô Quân tự biết đuối lý, cô dùng thái độ hết sức thành khẩn cầu xin nói: "Chỉ cần anh có thể không truy cứu cậu ta, sau khi tôi nộp tiền bảo lãnh thì nhất định sẽ nhắc nhở cậu ta, không cho phép cậu ta tái phạm lỗi lầm tương tự."

Hứa An Chi đứng lên khỏi ghế, anh vòng qua bàn làm việc đi tới trước người Lan Tô Quân, từ trên cao nhìn xuống cô.

Đã nhiều năm không gặp, Lan Tô Quân thật ra thay đổi rất nhiều, một cái nhăn mày, một tiếng cười còn có sức hấp dẫn đáng sợ hơn so với dĩ vãng. Năm ấy cô chính là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng của khoa luật, đến nay cũng chỉ càng mê người hơn nữa.

Nhưng Hứa An Chi cảm thấy mình có phần nhìn không hiểu Lan Tô Quân.

Có thể anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy rõ cô, anh luôn chỉ tự cho là hiểu Lan Tô Quân, trên thực tế hoàn toàn không hiểu cô.

"Tôi cho rằng cô xuất ngoại mấy năm nay là theo đuổi pháp luật chân chính trong lòng cô... Bây giờ nhìn lại cũng không gì hơn cái này, cả ngày làm một người đi xử lý hậu sự cho một tên con ông cháu cha, đây là mục tiêu rời đi khi ấy của cô?" Giọng Hứa An Chi lãnh đạm, ánh mắt sa sầm.

Lan Tô Quân bị ảnh hưởng bởi vẻ hằn học nhàn nhạt tản ra từ Hứa An Chi, cảm thấy hít thở đều hơi khó khăn.

Hứa An Chi là một người tính tình rất tốt, đa số thời gian đều là cười, nhưng một khi anh tức giận cũng khiến cho người ta kinh hãi run sợ.

Trước đây, lúc học đại học, Hứa An Chi là một nhân vật phong vân, chủ yếu vì bộ dáng anh xuất chúng, tính cách lại tốt, từ trước đến nay sau lưng đều một đám vây quanh đi theo.

Rất ít người nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh, Lan Tô Quân lại có may mắn thấy qua rất nhiều lần, cho nên cô biết lúc Hứa An Chi tức giận đáng sợ bao nhiêu.

"Không phải như anh nghĩ, nhưng tôi là luật sư của Diêu Lực, tôi phải có trách nhiệm với cậu ta. Huống chi cha của cậu ta cũng đã khẩn cầu tôi đừng để cho Diêu Lực bị khổ, tôi không có cách nào cự tuyệt." Lan Tô Quân kéo ra một chút khoảng cách với Hứa An Chi, gần anh quá sẽ khiến cô không cách nào suy nghĩ thật tốt.

Hứa An Chi chỉ cong môi một cái, dựa vào trên bàn làm việc, cúi đầu, mặt mày giấu trong bóng tối: "Cho dù hôm nay cô cầu xin tôi, chuyện này cũng không có chỗ để cứu vãn. Chỉ là hơn mười ngày mà thôi, tôi không tin anh ta ngay cả chút khổ này cũng chịu không nổi?"

"Nhưng mà..."

Hứa An Chi cắt ngang Lan Tô Quân lần nữa: "Tôi không cho là chúng ta cần tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa, nếu hôm nay cô tới cũng chỉ muốn nói chuyện này với tôi, vậy thì không cần, tôi sẽ không đổi ý."

Lan Tô Quân siết nắm tay, mặt tươi cười ửng đỏ lên: "Hứa An Chi, sao anh phải cố chấp như vậy?"

"Tôi cố chấp ư? Tôi chỉ đang... làm việc theo luật mà thôi." Hứa An Chi thẳng người lên, lần nữa sát vào Lan Tô Quân, hơi thở dâng lên xung quanh cô. "Ngược lại, cô còn nhớ ước nguyện ban đầu làm luật sư không?"

"... Không phải như anh nghĩ." Lan Tô Quân vô cùng bất lực, cô biết Hứa An Chi hiểu lầm rất sâu đối với mình, chốc lát không có cách nào giải thích rõ.

Hơn nữa cũng không thấy Hứa An Chi sẽ bằng lòng nghe lời giải thích của cô...

Hứa An Chi nhìn Lan Tô Quân với khoảng cách gần, con ngươi loé lên, cảm xúc hết sức phức tạp.

Nhưng Lan Tô Quân đã không để cho anh cơ hội tiếp tục hoài niệm, cô vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai xinh xắn cùng chiếc cổ thon dài.

"Anh đã không muốn thương lượng với tôi, vậy tôi đi, hôm nay làm phiền anh luật sư Hứa, tạm biệt." Lan Tô Quân lễ phép nói tạm biệt.

"Chờ đã!"

Lan Tô Quân quay đầu nhìn Hứa An Chi, hỏi: "Luật sư Hứa đổi ý ư?"

Khoé miệng Hứa An Chi là ý cười châm chọc, ánh mắt lợi hại đe doạ nhìn Lan Tô Quân: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp, cô không định ôn chuyện cùng bạn cũ sao?"

"... Không có gì hay để ôn chuyện." Lan Tô Quân nghểnh cổ, như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Hứa An Chi siết quả đấm. Có đôi khi anh hận đến ngứa răng đối với tính cách này của Lan Tô Quân, nhưng anh lại khăng khăng thích dáng vẻ quật cường này của cô, mà còn khó có thể tự kềm chế.

"Được lắm, cô đi đi." Hứa An Chi gật đầu, hất cằm lên ý bảo Lan Tô Quân có thể đi.

Anh nghĩ, đây là anh cho Lan Tô Quân một cơ hội cuối cùng.

Mắt phượng của Lan Tô Quân dừng lại trên người Hứa An Chi hồi lâu sau mới rời đi không quay đầu lại, mang theo quật cường cùng tự kềm chế trước sau như một của cô.

Không biết qua bao lâu, Hứa An Chi mới một chưởng hất tài liệu ở trên bàn xuống dưới đất, đồng thời hai tròng mắt phiếm hồng.

Đồng nghiệp ở bên ngoài nghe được tiếng động trong phòng làm việc của Hứa An Chi, cùng với vừa rồi lúc Lan Tô Quân rời đi tuy rằng mặt không cảm xúc nhưng rõ ràng có vẻ gợn sóng, đều không hẹn mà cùng nghĩ giữa vị luật sư nổi tiếng lừng lẫy ở Canada và lão đại của bọn họ... không đơn giản như vậy á.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới lúc Mộc Lạp Lạp trở về Mộc gia.

Phó Cảnh Phi vốn định cùng Mộc Lạp Lạp trở về, nhưng tạm thời có chuyện rất quan trọng cần anh giải quyết, hơn nữa phải do đích thân anh ra mặt.

Mộc Lạp Lạp nói với anh: "Anh đi giải quyết chuyện làm ăn của anh đi, em có thể tự mình đối phó, yên tâm đi."

"Anh không yên tâm em." Ngón tay thô ráp của Phó Cảnh Phi vuốt ve môi Mộc Lạp Lạp.

"Có cái gì mà không yên tâm? Em cũng không phải là đứa con nít, hơn nữa lần này về nhà em cũng không cần phải làm cái gì." Mộc Lạp Lạp rất bất đắc dĩ.

"Cũng bởi vì em về nhà nên anh mới không yên tâm em." Ánh mắt Phó Cảnh Phi u ám.

"Em sẽ xem Mộc Diệp rốt cuộc có chiêu gì, sau đó thì..." Lời tiếp theo của Mộc Lạp Lạp bị chận trong cổ họng, Phó Cảnh Phi cắn môi cô, đầu lưỡi từ kẽ môi tiến vào trong, mặc sức càn quét.

Đây là một cái hôn chiếm hữu rất mạnh. Phó Cảnh Phi đem tất cả tâm tình của mình thông qua môi răng quấn quít đưa cho Mộc Lạp Lạp, khiến cho tâm thần cô đều cuốn đi.

Đến lúc kết thúc, Mộc Lạp Lạp đỏ mặt tựa vào vai Phó Cảnh Phi, không ngừng thở dốc, hơn nửa ngày mới nói ra lời hoàn chỉnh: "Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa thủ hạ của anh cũng sẽ cùng với em, không cần lo lắng, em nhất định sẽ trở về đúng hạn."

Phó Cảnh Phi khẽ vuốt ve mặt của cô, con ngươi sâu sắc một mảnh đen nhánh, giọng khàn khàn: "Được."

Có thể có được cho phép của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp mới xem như yên tâm lại, nếu không thì cô về Mộc gia cũng còn phải lo lắng.

Tuy rằng cô quả thật không biết mục đích lần này cha gọi cô về rốt cuộc là gì, nhưng có lẽ Mộc Diệp sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, phía Mộc Diệp chắc chắn còn có chiêu gì đang chờ cô.

Nhưng cô không có lo lắng, tới thì tới đi, dù sao cũng đã chính thức tuyên chiến cùng Mộc Diệp, sẽ không sợ âm mưu quỷ kế của ả.

Trên đường Mộc Lạp Lạp quay về Mộc gia, nhìn phố xá bên đường ngày càng quen thuộc, trong lòng có chút buồn bã.

Cô từ nhỏ đã lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi một tấc đất nơi này, lại càng không nói tới trong nhà của Mộc gia, ở đó mang rất nhiều kỷ niệm thời niên thiếu, đối với cô mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt.

Nhưng bây giờ Mộc gia đã không thuộc về cô, bắt đầu từ lúc bị đuổi ra cô đã không có quan hệ cùng nơi này nữa.

Lần này trở về, Mộc Lạp Lạp bất quá chỉ muốn đi lấy một vài thứ thuộc về mình mà thôi.

Khu biệt thự chỗ Mộc gia ở coi như là khu nhà giàu ở thành phố Long, tấc đất tấc vàng, không phải ai cũng có thể mua được nhà ở nơi này.

Khi Mộc Lạp Lạp còn bé là hàng xóm với Ngôn Viễn, cho nên hai người mới có thể từ nhỏ đã bắt đầu lập được tình bạn thâm sâu, nhưng tiếc là bây giờ đều biến thành mây khói.

Lúc đến cửa chính Mộc gia, Mộc Lạp Lạp mới kinh ngạc phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều. Kiếp trước cô hôn mê trực tiếp bị mang về đây, ngoại trừ căn phòng của cô thì hoàn toàn không có cơ hội thấy nơi khác, đến sau khi nổ thì toàn bộ ngôi biệt thự đều gần như bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Cho nên đây coi như là trong hai kiếp, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Mộc gia, lần đầu tiên chân chính trở về.

Trước kia ở cổng không thấy cây đa, suối phun ở trong sân cũng không có, thay vào đó là một vườn hoa, tuy rằng rất đẹp nhưng ngược hoàn toàn với trong trí nhớ của Mộc Lạp Lạp, khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Ở cổng không biết tự bao giờ đã nuôi một con bẹc giê Đức, cao to oai phong đứng ở cửa, nhìn một cái cũng cảm thấy thật doạ người.

Con bẹc giê nhìn thấy Mộc Lạp Lạp xuống xe, liền liều mạng sủa về phía cô, giống như nhìn thấy kẻ xấu gì đó.

Mộc Lạp Lạp đứng ở nơi con bẹc giê cắn không tới, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nghĩ cũng biết con chó này là ai nuôi, bao gồm tất cả thay đổi nơi này cũng đều là ý của Mộc Diệp. Ả thật sự cho rằng thay đổi nơi này là thật sự có thể chiếm lấy tất cả nơi này, xoá đi dấu vết của cô sao?

Mặc dù bây giờ Mộc Lạp Lạp không thèm về đây, quay về cũng chỉ là muốn phát tiết một hơi mà thôi, nhiều nhất coi như là chấp niệm của cô, không thật sự có mong đợi gì về đây.

Nhưng Mộc Diệp lại xem nơi này là báu vật, vì trở thành chủ nhân mới của nơi này nên ôm tất cả sao?

Mộc Lạp Lạp nhấn chuông cửa, cô không muốn xông vào, mặc dù nhìn như vậy rất có vẻ như cô là một người khách.

Không lâu lắm, cửa biệt thự được mở ra, có người giúp việc đi ra.

"... Cô là?" Mặt mũi người đến rất lạ, Mộc Lạp Lạp không nhớ trước đây trong nhà có một người giúp việc như thế.

Xem ra ngay cả người giúp việc trong nhà Mộc Diệp đều thay toàn bộ?

"Tôi là Mộc Lạp Lạp." Mộc Lạp Lạp không nói nhiều. "Để tôi vào."

"Thì ra là tiểu thư Lạp Lạp? Mau, mời vào, tiên sinh đã dặn cô sẽ trở về..."

Dưới sự chỉ đạo của người giúp việc, con bẹc giê kia ngược lại nghe lời một chút, không có tiếp tục nhe răng trợn mắt với Mộc Lạp Lạp nữa, yên lặng nằm ở cạnh cửa.

Khoảnh khắc chân chính bước vào nhà, trong lòng Mộc Lạp Lạp càng phức tạp.

Tổng thể trang trí trong biệt thự mặc dù không có thay đổi, vẫn là phong cách châu âu tráng lệ, nhưng một ít chi tiết đã khác. Trong quá khứ cô thích nhất là nằm trên sa lon trong phòng khách xem ti vi, vì vậy trên bàn trà đều luôn trữ sẵn đồ ăn vặt, thế nhưng bây giờ cái bàn bày đồ ăn vặt đã không thấy nữa, gối ôm cô thích nhất trước đây cũng đã biến mất.

Chớ đừng nói chi là dấu vết cuộc sống vốn có trước đây của cô ở chỗ này, bây giờ toàn bộ bị phai mờ sạch sẽ. Thậm chí Mộc Lạp Lạp hoài nghi có phải trước đây mình đã sống ở chỗ này hơn hai mươi năm không?

Nơi này hoàn toàn trở thành một nơi xa lạ.

Trong nháy mắt này Mộc Lạp Lạp càng cảm thấy ở chỗ Phó Cảnh Phi trái lại giống như nhà của cô hơn. Nơi đó đã hiện đầy hơi thở của Mộc Lạp Lạp, không giống chỗ này, hoàn toàn là một môi trường lạ lẫm.


Chương 159.2

Trong lòng sôi trào, nhưng trên mặt Mộc Lạp Lạp ngược lại vẫn bình tĩnh, cô tự ngồi trên ghế sa lon, nhẹ giọng hỏi người giúp việc kia: "Những người khác đâu?"

"Tiên sinh ra ngoài, chắc sắp về rồi, Mộc tiểu thư ở trong phòng, tôi sẽ đi gọi cô ấy ngay bây giờ."

Mộc Lạp Lạp chú ý tới xưng hô của chị ta. Chị ta gọi cô là tiểu thư Lạp Lạp, gọi Mộc Diệp là Mộc tiểu thư, như thế khiến cô cảm thấy thật có ý tứ.

Trong mắt người giúp việc mới này Mộc Diệp mới là chủ nhân của cái nhà này, mà cô ngược lại càng giống như một người ngoài hơn.

Tuy nhiên bây giờ cô cũng không mấy quan tâm đến những thứ này, dù sao đối với cô mà nói có phải là khách hay không cũng không quan trọng, hôm nay cô trở về nhưng sẽ rất nhanh chóng rời khỏi nơi này, ý nghĩa của Mộc gia bây giờ đối với Mộc Lạp Lạp đã sớm biến mất không còn.

Chờ hôm nay sau khi cô lấy được thứ thuộc về cô thì càng có khả năng sẽ không trở lại nữa.

Chẳng phải Mộc Diệp thích nơi này sao? Vậy cho ả toàn bộ đi, mong rằng sau này ả còn có tâm tình đi hưởng thụ.

"À, chị đã trở về?" Mộc Diệp đột nhiên xuất hiện ở trên cầu thang, làm bộ chào hỏi với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu liền thấy ả đứng trên cầu thang, vẻ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa.

Người này thật đúng là có đủ nghị lực, ở nhà cũng không có bao nhiêu người ngoài, còn muốn làm bộ chị em tình thâm với cô sao? Ả không cảm thấy như vậy rất cực khổ ư?

Cuộc sống nguỵ trang như thế này rất mệt mỏi, Mộc Diệp này cũng rất kiên trì, sắp khiến Mộc Lạp Lạp cảm động trao giải Oscar cho ả.

"Mộc Diệp, cô thật sự không cảm thấy như vậy mệt chết ư?" Mộc Lạp Lạp tiện tay cầm cái gối dựa vào, mặt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Mộc Diệp chợt biến đổi, không ngờ Mộc Lạp Lạp nhanh như thế đã đối địch cùng với ả.

Ả vốn cho là ít nhất ở ngoài mặt Mộc Lạp Lạp sẽ làm bộ hoà thuận cùng ả, dù sao thì Mộc Lạp Lạp muốn quay về Mộc gia đến thế.

Giây phút đó Mộc Diệp chợt phát hiện ả hoàn toàn không cách nào đoán chính xác tâm tư của Mộc Lạp Lạp được.

Những biểu hiện bây giờ của Mộc Lạp Lạp khiến ả vừa nghi ngờ lại khó có thể tin.

Mộc Diệp luôn cho là tất cả thủ đoạn của ả đều rất hoàn mỹ, kế hoạch của ả sẽ không có sai lầm mới đúng, làm sao Mộc Lạp Lạp lại phát hiện việc ả làm, hơn nữa còn lừa ngược lại ả?

Cái người chị bị Mộc Diệp cho rằng rất ngu ngốc trong bất chợt lại trở nên khó có thể nắm bắt.

Đây đối với Mộc Diệp mà nói là cực kỳ khó tiếp nhận.

"Mộc Lạp Lạp, cô bây giờ thay đổi không ít nhỉ." Mộc Diệp chậm rãi đi xuống lầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Mộc Lạp Lạp, quan sát nhất cử nhất động của cô, giống như có thể nhìn thấu cô.

Mộc Lạp Lạp dửng dưng nhún vai: "Có sao, thật ra tôi cảm thấy rất hoàn hảo, tôi vẫn luôn là như vậy, có điều cô không có phát hiện mà thôi."

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp không thể nào nói cho Mộc Diệp biết cô tuy rằng vẫn là cô, nhưng linh hồn thật sự thì đã sớm không còn là của Mộc Lạp Lạp trong quá khứ kia. Cô đã là một người chết qua một lần, đương nhiên sẽ không bị Mộc Diệp đàn áp như trong quá khứ nữa.

"Hừ, cô đừng tưởng rằng cô vạch trần tôi là có thể thắng nổi tôi." Mộc Diệp đi xuống, khinh thường nói. "Cô xem, bây giờ tôi vẫn là chủ nhân ở đây, nhưng cô chỉ có thể là một người khách."

"Tôi biết." Mộc Lạp Lạp nói rất thành khẩn. "Cô thích làm chủ nhân thì cứ việc làm đi, tôi không có hứng thú đối với chuyện này."

Mặt mộc Diệp không tin: "Mộc Lạp Lạp, cô đừng có cứng miệng, tôi sẽ không cười nhạo cô, dù sao thì giấc mơ của cô cũng không thực hiện được, mặc cho cô cố gắng thế nào, Mộc gia cũng sẽ không có chỗ dung thân của cô."

Mộc Lạp Lạp bĩu môi cười, gật đầu như công nhận: "Cô nói có lý."

"Có điều, cô nghĩ tôi có Phó Cảnh Phi rồi còn quan tâm đến Mộc gia ư?" Mộc Lạp Lạp khiêu khích nhìn Mộc Diệp.

Có Phó Cảnh Phi đứng sau lưng cô, một Mộc gia tính là gì?

Như chọt trúng chỗ đau của Mộc Diệp, trên mặt thanh tú của ả xuất hiện vẻ căm hận: "Mộc Lạp Lạp, cô sẽ không luôn may mắn như vậy, đợi đến khi Phó Cảnh Phi không cần cô nữa, cô còn có gì đáng tự hào?"

"Tôi biết, nhưng trước hết đợi đến ngày Phó Cảnh Phi không cần tôi rồi hãy nói." Mộc Lạp Lạp cười lắc đầu. "Mọi người đều nói, nhưng ai có thể bảo đảm nhất định sẽ có một ngày như vậy chứ?"

Hơn nữa, bây giờ Phó Cảnh Phi đã chuyển nhượng phần lớn tài sản đến tên cô, đây còn chưa thể nói rõ cái gì ư?

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp sẽ không nói cho người khác biết.

Để cho bọn họ chờ mong đi, muốn ngày nào đó Phó Cảnh Phi vứt bỏ cô, nhưng tiếc là ngày đó e rằng vĩnh viễn sẽ không tới.

Mộc Diệp hung hăng nói: "Vậy chờ xem đi!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, chắc là có người đã trở lại.

Mộc Diệp trừng Mộc Lạp Lạp một cái, quay đầu liền đổi thành một vẻ mặt dịu dàng.

Mộc Lạp Lạp nhìn tốc đội trở mặt của ả, lòng sửng sốt, diễn xuất tốt như vậy không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc.

Cửa lớn mở ra, Mộc Chính Thịnh đi vào, bên cạnh ông ta còn có một số thân thích của Mộc gia.

Mộc Lạp Lạp nhìn bọn họ, hết sức thờ ơ.

Cô thật sự rất không muốn đi tới chào hỏi. Có thể nói hôm nay cô tới là chỉ muốn đi lên lầu lấy đồ đạc của mình, sau này sẽ không bước vào đây một bước.

Nhưng hôm nay cô hiển nhiên không thể tuỳ hứng như thế, nếu làm như vậy thì ngày mai lại sẽ có tin tức xấu liên quan đến cô truyền đi, những nỗ lực lúc trước của cô sẽ uổng phí.

Mộc Lạp Lạp nghĩ, kết quả cô muốn là tất cả mọi người biết cô không sai, cô mới là một người chính nghĩa, nhưng cuối cùng cô sẽ không quay về.

Như vậy mới có ý nghĩa.

"Ba, bác cả, thím..." Mộc Diệp lần lượt chào hỏi từng người một, biểu hiện nhiệt tình, lễ phép có thừa.

Mộc Lạp Lạp đưa mắt nhìn một cái, trong lòng đếm một phen, nghĩ hôm nay người tới thật là không ít.

Người nhà họ Mộc đều không ở cùng một chỗ, nhưng thỉnh thoảng các thân thích cũng sẽ tụ lại với nhau. Hôm nay nhìn dáng vẻ này đúng là tất cả thân thích đều đến đông đủ.

Mà nhìn từ phản ứng của bọn họ, sự xuất hiện ở đây của Mộc Lạp Lạp khiến bọn họ rất giật mình.

Mộc Lạp Lạp đứng tại chỗ, môi cong lên, tương tự lộ ra nụ cười mười phân vẹn mười: "Cha, con đã về."

Sau đó Mộc Lạp Lạp cũng lần lượt chào hỏi từng người thân thích này, biểu hiện giống như chưa từng rời đi bao giờ, còn muốn nhiệt tình lễ phép hơn Mộc Diệp.

Cô vừa cười vừa nghĩ, chẳng phải diễn thôi sao, cô cũng biết đó được không!

"Biết trở về là tốt rồi." Mộc Chính Thịnh ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Lạp Lạp. Chuyện xảy ra ở bữa tiệc của Thẩm gia hôm đó khiến ông ta rất bất ngờ, dù sao thì trong quá khứ ông luôn cho rằng Mộc Lạp Lạp đã làm ra loại chuyện đó đối với Mộc Diệp, thậm chí ông ta nghĩ đều là mình không có giáo dục Mộc Lạp Lạp tốt mới dẫn đến Mộc Lạp Lạp biến thành kiểu như thế.

Nhưng trong bữa tiệc ngày đó, khi tất cả chân tướng vạch trần, nói Mộc Chính Thịnh không chút hổ thẹn là giả, dù sao hai người đều là con gái của ông ta, môi hở răng lạnh, trước đây ông ta quả thật quá mức thiên vị Mộc Diệp.

Cho nên khi Mộc Diệp chủ động xin lỗi, đồng thời nói muốn cho Mộc Lạp Lạp trở về, ông ta liền thuận thế đồng ý.

Dù sao cũng là con gái của ông ta, ở suốt bên ngoài thì ra thể thống gì?

"Lạp Lạp à, sao bỗng nhiên trở về?" Bác cả của Mộc Lạp Lạp là một người hiền lành, không có tiếng nói ở Mộc gia, lúc trước khi Mộc Lạp Lạp bị đuổi đi ông ta cũng không nói gì.

Mộc Lạp Lạp đã không ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với những thân thích này, hoàn toàn đưa họ trở thành người không liên quan mà đối đãi.

"Cha kêu cháu về thì cháu về. Dù sao bây giờ mọi người đều biết cháu chưa từng làm chuyện kia, những tên lưu manh và sự kiện dâm loạn kia đều không có liên quan gì với cháu." Mộc Lạp Lạp không chút khách sáo nói trước mặt mọi người. "Dù sao thì bây giờ bây giờ mọi người đều biết tất cả trước đây đều là người em gái tốt của cháu giá hoạ cho cháu, oan ức của cháu đã nói ra hết, đương nhiên có thể trở về."

Mộc Lạp Lạp nói điều này, những thân thích Mộc gia ở đây đương nhiên đều nghe thấy, cho nên lúc này bọn họ đều ngượng ngùng cười, không có phát biểu ý kiến gì.

Sắc mặt của Mộc Diệp hơi tái nhợt, nhu nhược nhìn Mộc Lạp Lạp: "Chị, ban đầu là em không tốt, bây giờ tất cả mọi người nói rõ ràng hiểu lầm này, sẽ không có những không vui kia nữa."

Mộc Lạp Lạp gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi mới trở về đây."

Cô không muốn cùng Mộc Diệp tranh đấu gay gắt ở chỗ này, dù sao trong lòng mọi người đều rõ ràng, cô không muốn tốn sức nhắc lại.

"Được rồi, nếu đã trở về thì những chuyện kia đừng nói nữa."

Mộc Chính Thịnh bày ra vẻ gia chủ: "Đêm nay coi như là tẩy trần cho Lạp Lạp."

Mộc Lạp Lạp không có bất cứ ý kiến gì.

Trước khi ăn cơm, bầu không khí trong phòng khách rất là lúng túng, mọi người nhìn Mộc Diệp và Mộc Lạp Lạp ngồi ở hai đầu sa lon, muốn nói gì đó nhưng lại sợ hai người này đều không vui.

Những thân thích này thuỷ chung chỉ là thân thích, thật sự có thân phận địa vị vẫn là trực hệ của Mộc gia.

Mộc Lạp Lạp làm bộ không nhìn thấy bọn họ lúng túng, cô câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, làm như không thấy thể hiện của Mộc Diệp.

Dù sao cô cũng biết tất cả Mộc Diệp làm đều là cố ý biểu hiện cho cô xem, muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở cô: Mộc Diệp mới là chủ nhân của Mộc gia.

Ai thèm chứ... Mộc Lạp Lạp phỉ nhổ trong lòng.

Lúc ăn cơm, Mộc Chính Thịnh bảo Mộc Diệp cùng Mộc Lạp Lạp ngồi xuống hai bên tay ông ta, còn rất là uy nghiêm căn dặn dạy dỗ vài câu cái gì là chị em phải chung sống hoà thuận, đối với nhau phải biết một vừa hai phải, nói một tràng.

Mộc Lạp Lạp coi như không nghe thấy, cũng không thèm để ý những lời này của ông ta rốt cuộc là nói cho mình nghe hay là nói cho Mộc Diệp nghe, chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói gì cả, yên lặng nghe.

Trên thực tế Mộc Lạp Lạp trở về lần này, tính cách của cô có thay đổi vô cùng lớn so với trước đây, những thân thích này đều nhìn ở trong mắt, tuy rằng không nói nhưng đều đang nghĩ, nếu lần này Mộc Lạp Lạp trở về, sau này gia sản của Mộc gia rốt cuộc sẽ phân cho ai thật đúng là khó nói.

Nếu Mộc Lạp Lạp biết được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng.

Những người ở đây, bao gồm Mộc Diệp, đều cho rằng đuổi Mộc Lạp Lạp đi liền vạn sự đại cát, nhưng trên thực tế Mộc Chính Thịnh hoàn toàn không nói cho bọn họ biết, thật ra rất nhiều tài sản của Mộc gia đều được mẹ cô để dưới tên cô, nhất là của hồi môn của bà năm ấy càng không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa không thuộc về tài sản của Mộc gia hôm nay.

Nhưng ngoài bản thân Mộc Lạp Lạp ra, ai cũng không có tư cách lấy được chúng, bao gồm Mộc Chính Thịnh.

Cũng may ông ta còn là một người cha không mất lý trí muốn tranh đoạt tài sản với cô, nếu không đến cuối cùng những chuyện hư hỏng này của Mộc gia thật sự sẽ trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm ở thành phố Long.


Chương 159.3

"Lạp Lạp, trong khoảng thời gian này cháu đã ở đâu? Không thật sự ở chỗ của cái vị nhà họ Phó kia chứ..." Thím của Mộc Lạp Lạp, một người phụ nữ rất trẻ, đặc biệt quan tâm hỏi cô.

Mộc Lạp Lạp nhìn bà ta, không giấu diếm: "Ừm, cháu ở chỗ của Phó Cảnh Phi."

"Vậy xem ra hôn ước của cháu và anh ta vẫn giữ à? Thím tưởng là Phó gia không lọt mắt những gia đình nhỏ nhoi như chúng ta chứ."

Đôi đũa Mộc Lạp Lạp gắp thức ăn dừng một chút, nói tiếp: "Trước đó cháu có đến nhà họ Phó, ông nội Phó cũng không có không lọt mắt chúng ta."

Mộc Chính Thịnh giật mình nói: "Ồ? Con đã đến nhà họ Phó?"

"Ừm."

"Vậy Phó gia, rốt cuộc là thái độ gì?"

"Có thể có thái độ gì? Chỉ cần Phó Cảnh Phi nói một câu muốn cưới con, ai dám không đồng ý?" Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ đến trên bữa tiệc sinh nhật của mình, Phó Cảnh Phi nhẹ bỗng nói ra muốn khôi phục hôn ước, khi đó cũng đã chấn kinh rất nhiều người.

Mộc Lạp Lạp luôn cho rằng người cha này của mình sẽ hết sức bợ đỡ quan hệ cùng Phó gia. Ông ta cũng từng vô cùng muốn mình gả cho Phó Cảnh Phi, thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của mình.

Thế nhưng lúc này, sau khi Mộc Lạp Lạp nói ra những lời đó thì ông ta lắc đầu ngoài dự liệu của Mộc Lạp Lạp: "Ba thấy nhà họ Phó này gia đại nghiệp đại, Mộc gia chúng ta trèo không tới, Lạp Lạp, nếu con không muốn gả như lúc trước, lần này ba nhất định đứng về phía con."

Mộc Lạp Lạp thật sự giật mình. Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới người cha yêu nhất là quyền thế này của mình sẽ nói ra lời như vậy, khi nào ông ta đã coi nhẹ đối với quyền thế của Phó gia như vậy?

"Cha, cha không có nói đùa chứ?"

"Đương nhiên ba nói thật. Con là con gái của ba, trước kia là ba không có nghĩ đến cảm thụ của con, bây giờ thì khác, ba nhất định đi tìm Phó gia từ hôn. Dựa vào cái gì mà bọn họ muốn cưới con gái của ba thì cưới?"

Nụ cười khoé miệng của Mộc Lạp Lạp hơi mỉa mai một chút, làm sao cũng không thể tin được lời này là cha của cô nói ra.

"Đúng vậy." Mộc Diệp đột nhiên nói xen vào. "Phó gia chắc chắn khinh thường Mộc gia chúng ta, chị gả đi cũng chỉ sẽ bị coi thường, chúng ta cần gì phải có sẵn chứ? Ở thành phố Long này gia tộc ngang ngửa với Mộc gia chúng ta không phải là không có, con nghĩ nhất định có một người đàn ông càng thích hợp với chị hơn."

Mộc Diệp không nói lời nào thì tốt, ả vừa nói, trong nháy mắt Mộc Lạp Lạp liền hiểu mọi thứ.

Hôm nay lại là Mộc Diệp giở chiêu tình cảm?

Ả đã bàn bạc cái gì với cha, để ông ta đổi ý nói ra lời bảo mình không cần gả tới nhà họ Phó?

Mộc Lạp Lạp nghĩ trong này rất có thâm ý.

Mộc Lạp Lạp không lên tiếng, cô ngược lại muốn nhìn xem kế tiếp còn muốn trình diễn tiết mục gì?

Có Mộc Diệp hùa theo, Mộc Chính Thịnh lập tức gõ thước quyết định: "Vậy cứ thế đi, ngày mai ba sẽ đi tìm Phó gia từ hôn, chuyện hôn nhân của Lạp Lạp và Phó thiếu gia sẽ không tính, chúng ta giới thiệu người thích hợp hơn cho Lạp Lạp."

"Đúng đó, chị khẳng định cũng không thích nhà họ Phó đi, cái loại gia tộc chênh lệch quá xa với chúng ta như thế này, đỡ cho người ở thành phố Long đều nói Mộc gia chúng ta đang trèo cao."

"Đúng vậy... Vừa khéo, bên bác có một người rất thích hợp, nhà họ Trần có một thằng bé tuổi xấp xỉ với Lạp Lạp của chúng ta, người đó vừa du học ở nước ngoài trở về, chắc chắn là hợp, vậy bác liền làm bà mối giới thiệu qua lại một chút?" Nói chuyện là bác gái của Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp lẳng lặng nhìn bọn họ bàn bạc, hoàn toàn xem cô là một sinh vật tàng hình.

Rõ ràng cô mới là người làm chủ, nhưng không ai nghe ý kiến của cô.

Trong lòng Mộc Lạp Lạp thật lạnh lẽo, nghĩ quyết định của mình quả nhiên không sai, Mộc gia đã không phải là Mộc gia trong trí nhớ của cô.

Sau khi mọi người khí thế ngất trời thảo luận xong thì cô mới hời hợt mở miệng: "Ngại quá, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi, cho nên cha không cần phiền phức nữa, cũng không cần giới thiệu người khác cho tôi."

Mộc Chính Thịnh nghe Mộc Lạp Lạp không chút lưu tình cự tuyệt, cả giận nói: "Con nói cái gì?"

"Cha không có nghe rõ sao? Vậy tôi lặp lại một lần nữa là được, tôi đã quyết định gả cho Phó Cảnh Phi."

Mộc Chính Thịnh rất không tin: "Trước đây chẳng phải con rất ghét Phó Cảnh Phi ư? Sao bây giờ lại muốn gả cho cậu ta?"

"Cha, khoảng thời gian này khi tôi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, chỉ có Phó Cảnh Phi chịu chứa chấp tôi. Trong khi tất cả mọi người hiểu lầm tôi thì anh ấy lại kiên định tin tưởng tôi không có làm ra chuyện như vậy đối với Mộc Diệp. Nếu anh ấy sẵn lòng tin tưởng tôi thì tôi cũng sẵn lòng ở cùng với anh ấy."

"Hơn nữa, trong quá khứ cha mong muốn tôi gả cho Phó Cảnh Phi như vậy, sao bây giờ tôi bằng lòng gả cho anh ấy thì cha lại không hài lòng?"

Không biết Mộc Chính Thịnh suy nghĩ chút gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên định: "Ba nói không được là không được, mặc kệ con muốn gả cho ai cũng không thể gả cho Phó Cảnh Phi."

"Vì sao?" Mộc Lạp Lạp rất khó hiểu. Vì sao ông ta không để cho cô gả cho Phó Cảnh Phi?

"Tóm lại là không được! Ngày mai ba sẽ đi nhà họ Phó từ hôn!" Mộc Chính Thịnh không cho Mộc Lạp Lạp cơ hội giải thích chút nào.

Mộc Lạp Lạp nghĩ không ra, nếu như đây là kế hoạch của Mộc Diệp, ả rốt cuộc làm thế nào khiến cha đổi ý, thậm chí không ngại đắc tội với Phó gia?

"Cha, nhưng Phó Cảnh Phi sẽ không đồng ý. Nếu ngài cố ý từ hôn sẽ chọc giận anh ấy. Đến lúc đó Phó Cảnh Phi làm ra chuyện gì bất lợi đối với Mộc gia thì tôi không dám chắc." Nếu nói lý không được, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể dùng cách uy hiếp.

Mộc Chính Thịnh giống như thật sự vì sự uy hiếp của Mộc Lạp Lạp mà suy nghĩ, nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn rất cứng rắn nói: "Mặc kệ thế nào, con cũng không thể ở cùng với Phó Cảnh Phi."

Trước đây ước gì cô và Phó Cảnh Phi ở bên nhau, bây giờ thì làm sao cũng không chịu bọn họ ở bên nhau, ông ta là cha của cô nhưng cô không thể nào hiểu được.

Nói hết lời, Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình không cần phải nói nữa, cô thẳng thắn dứt khoát nói: "Bất kể như thế nào tôi đều sẽ cùng với anh ấy, cha, bây giờ ngài không thể làm chủ đối với cuộc đời của tôi, từ giây phút ngài đuổi tôi ra khỏi Mộc gia, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi trở đi, ngài không phải là cha của tôi nữa."

"Con nói cái gì?!" Mộc Chính Thịnh vô cùng giận dữ, ngay cả khoé miệng cũng đang run rẩy. "Con chớ quên trên pháp luật ta vẫn là ba của con!"

"Phải không, vậy thì sao?" Mộc Lạp Lạp không chút do dự đứng lên, chạy lên lầu.

Cô muốn đi lấy đồ đạc của mình, sau này sẽ không trở lại nữa.

Vốn cô quyết định chung sống cùng cha tốt một chút, cho dù sau này không có quan hệ thân tình chân chính gì, nhưng ông ta cũng thật sự là cha của mình.

Tuy nhiên những lời ông ta nói hôm nay, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, mặc kệ Mộc Diệp ở giữa đã làm gì, đều sâu đậm kích thích Mộc Lạp Lạp.

Hơn nữa bây giờ Mộc Lạp Lạp không hy vọng nghe nhất là người khác kêu cô tách ra cùng Phó Cảnh Phi.

Cô là một người tình cảm hời hợt, nhưng một khi quyết định mục tiêu tình cảm thì chắc chắn sẽ không giữ lại chút nỗ lực cùng nhiệt tình yêu thương nào. Huống chi trên đời này đâu còn có người thứ hai đối tốt với cô như Phó Cảnh Phi vậy?

Mộc Lạp Lạp biết mình đã sớm yêu anh, càng không có khả năng rời khỏi anh.

Giận đùng đùng đi lên lầu, định đi tới phòng của mình, nhưng trước khi vào cửa, Mộc Lạp Lạp lại bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.

Cô luôn cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình có chút không ổn.

Vội gọi điện thoại báo cho vệ sĩ đi theo mình, sau khi bảo bọn họ tới đón mình thì Mộc Lạp Lạp lại xoay người đi xuống lầu.

"Cha, mới rồi là tôi quá nóng tính một chút, nhưng quyết định của tôi sẽ không thay đổi, ngài cũng nên biết, Phó Cảnh Phi không phải là người dễ trêu chọc, nếu như ngài chọc giận anh ấy, toàn bộ Mộc gia đều bị huỷ."

Mộc Lạp Lạp khuyên nhủ Mộc Chính Thịnh lần cuối cùng.

Mộc Chính Thịnh nghiến răng nói: "Con đã không muốn rời khỏi cậu ta, vậy ở nhà phản tỉnh lại cho tốt đi, không cần đi chỗ đó nữa, đợi đến khi con quyết định rời khỏi cậu ta mới thôi."

Mộc Lạp Lạp nhíu mày: "Ngài có ý gì?"

"Có ý gì chị còn chưa rõ sao, chị gái?" Mộc Diệp cười với thâm ý khác. Ả phất phất tay, lập tức xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ võ trang đầy đủ.

"Các người mời tiểu thư Lạp Lạp trở về phòng đi, không có lệnh của tôi không cho phép cô ta rời phòng một bước, biết chưa?"

"Vâng!" Mấy người đàn ông vạm vỡ nhận lệnh, trực tiếp nói với Mộc Lạp Lạp. "Tiểu thư, xin mời."

Trong nháy mắt phân tích tình huống trước mắt, Mộc Lạp Lạp biết mình bây giờ bị vây vào thế bị động, cha lại còn phái những người này đến muốn nhốt cô lại, thật là buồn cười.

Rốt cuộc tại sao ông ta muốn làm như vậy?

Mộc Lạp Lạp suy nghĩ trong lòng, cũng không có phản kháng, đàng hoàng lên lầu, đi đến phòng của mình.

Nhưng lúc cô bị ném vào phòng thì đối phương còn lấy đi điện thoại di động của cô.

Mộc Lạp Lạp híp mắt nghĩ, thật tốt là trước đó mình đã báo cho vệ sĩ, nếu không thì hôm nay thật đúng là khó nói.

Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở trong căn phòng này, trong lòng coi như bình tĩnh, chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không có trở về, thật sự rất xa lạ.

Tốt xấu gì kiếp trước cô còn chết ở chỗ này, nhưng cảm giác không giống nhau.

Ngày đó lúc cô cho nổ bom, Thẩm Văn Xương và Ngôn Viễn liền vọt vào, Mộc Diệp cũng bị ảnh hưởng, nhưng ả được cứu ra ngoài kịp thời, nếu không đã cùng cô chết ở chỗ này.

Nếu như đều cùng nhau chết ở chỗ này, như thế ít nhiều mới xem như là báo thù.

Két sắt trong phòng vẫn đặt chỗ đó, không có dấu vết bị động tới chút nào.

Mộc Lạp Lạp đoán rằng nhất định Mộc Diệp đã thử mở cái két sắt này, nhưng mà ả không cách nào mở ra được, cũng chỉ có thể bỏ thôi.

Về phần mục đích hôm nay nhốt cô lại chỗ này, bây giờ Mộc Lạp Lạp còn chưa có nghĩ ra được.

Nhưng nếu cô đã báo cho vệ sĩ biết, đối phương sẽ nhanh chóng nói cho Phó Cảnh Phi, anh sẽ rất nhanh tới cứu mình ra ngoài.

Nhưng xa ngoài dự đoán của Mộc Lạp Lạp, cô đợi rồi đợi ở trong phòng cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Lẽ nào Phó Cảnh Phi còn chưa biết chuyện mình bị nhốt ở đây?

Trong lòng Mộc Lạp Lạp bối rối một cách khó hiểu, đồng thời đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, mê man, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng cô mệt mỏi nằm ỳ ở trên giường ngủ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh lại lần nữa hoàn toàn không biết là mấy giờ. Cô nhìn sắc trời sáng sủa bên ngoài, xoa đầu chân mày nặng trĩu, mới rốt cuộc nhớ tới mình hôn mê ngủ mất chuyện gì đã xảy ra.

Mà giờ phút này cô thậm chí không biết mình ở đâu, tất cả trang trí xung quanh đều rất xa lạ, hơn nữa không có đồng hồ, không có điện thoại di động, cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.

Sao Phó Cảnh Phi còn chưa tới cứu mình?

Bất chợt Mộc Lạp Lạp rất lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Phó Cảnh Phi quá bận rộn không thể chú trọng đến cô?

Tim cô đập rất nhanh, giống như có dự cảm không tốt gì.

"Này! Mở cửa! Mộc Diệp!" Mộc Lạp Lạp không có cách nào, chỉ có thể không ngừng gõ cửa, gần như là đập.

Rất nhanh, cửa được mở ra, nhưng mà không có Mộc Diệp, cũng không có Mộc Chính Thịnh. Chỗ này hoàn toàn xa lạ, chỉ có cô cùng những vệ sĩ ở bên ngoài.

"Mộc tiểu thư, cô nên yên lặng ở trong phòng đi, có chúng tôi ở đây, cô không trốn thoát được đâu."

Vừa rồi Mộc Lạp Lạp thử qua, cửa sổ phòng này hoàn toàn phong kín, thậm chí không phải dùng kiếng. Xem ra Mộc Diệp đã sớm phái người bố trí lại nơi này, chẳng qua là cô không có phát hiện ra ngay từ đầu.

"Anh kêu bọn họ đến gặp tôi." Mộc Lạp Lạp bình tĩnh nói.

"Tiểu thư Mộc Diệp đã phân phó, cô bây giờ chỉ nên yên lặng ngốc ở chỗ này."

"Anh kêu Mộc Diệp tới gặp tôi." Mộc Lạp Lạp nhắc lại.

"Cô đừng nghĩ nữa, bây giờ không có ai muốn tới nơi này, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng khiến chúng tôi áp dụng biện pháp cứng rắn." Người kia nói câu này xong, cũng không tiếp tục nói lời vô ích cùng Mộc Lạp Lạp nữa, trực tiếp đẩy mạnh cô vào bên trong cửa, đóng cửa lại lần nữa.

Mộc Lạp Lạp đứng ở trong phòng, tuy rằng hoàn toàn không có bị hạn chế tự do tay chân, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây không đi đâu được.

Vả lại bây giờ cô ở nơi đâu cũng không biết được, nghĩ lại đêm qua cô đột nhiên ngủ... Mộc Lạp Lạp cau mày, chẳng lẽ nước uống hôm qua của cô có vấn đề?

Cho dù cô phòng bị Mộc Diệp, nhưng thật không ngờ ả lại dùng phương pháp này, thậm chí còn liên hợp với Mộc Chính Thịnh. Nhưng mục đích làm như vậy của bọn họ rốt cuộc là cái gì, cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp cũng không cách nào nghĩ ra.

Bây giờ cô ở chỗ này, cái gì cũng không làm được, dường như chỉ có thể mặc cho số phận.

Mộc Lạp Lạp nắm chặt hai tay. Không thể theo sự chi phối đơn giản như vậy, cô nhất định phải nghĩ cách đi ra ngoài! Tuyệt đối không thể ngây ngốc ở chỗ này, chờ cho Mộc Diệp ở bên ngoài muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà phải dùng cách gì rời khỏi chỗ này đây?

Mà khi Mộc Lạp Lạp nghĩ hết tất cả cách rời đi, cô không biết bên ngoài đã lật trời.

Toàn bộ thành phố Long suýt chút nữa loạn cả lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro