6
Dương Quân rất đẹp, không chỉ trong mắt ngài mà còn trong mắt những người khác nữa. Anh có sắc, có tài, có nỗ lực, có sự cứng rắn đàn ông của riêng mình nhưng cái gì trên đời cũng chịu sự chi phối của một loạt những chuỗi nhân quả tuần hoàn nối tiếp nhau, và việc anh trở thành ngôi sao được chính chủ tịch bao dưỡng cũng nằm trong số đó.
Hơi thở của Dương Quân nặng dần, một phần là vì đau, một phần là vì cảm giác sung sướng trong cơ thể. LORD cảm thấy vô cùng kiêu ngạo trước thành quả dạy dỗ của mình, đột nhiên nổi hứng muốn nghe thử tiếng rên rỉ của người đàn ông mình để mắt đến một chút.
"Ngươi được phép rên rỉ, nô lệ của ta."
"A..................."
Vốn dĩ chỉ là một âm tiết đơn giản, âm tiết mà bao nhiêu người lúc đạt đến ngưỡng giới hạn khoái cảm mà bản thân có thể hoặc không thể thừa nhận đều sẽ phát ra nhưng Dương Quân không giống như vậy. Giọng anh rất trầm và khàn, bình thường nói chuyện âm vực đều khá trầm ấm, ngữ điệu bình thản từ tốn. Không có ai trời sinh đã là ca sĩ, dù cho chất giọng không có gì nổi bật và khác người của Dương Quân không thể so sánh được với những ca sĩ khác nhưng chính vì giọng hát có thể kể chuyện này lại khiến anh trở nên khác biệt.
Nhạc sĩ thích mời anh thu âm bài hát của mình là vì muốn tìm người có thể kể được trọn vẹn câu chuyện đó không đúng ư?
.........
Đọc tiếp tại truyenhd.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro