Trời đông
Mùa đông ở London quả thực là một thứ gì đó vô cùng đặc biệt. Dưới màn đêm lung linh, ánh trăng huyền ảo, hàng nghìn chiếc bóng đèn treo trên cao và chiếu sáng xuống con đường như những quả bóng tuyết khổng lồ sáng lấp lánh, cửa sổ các cửa hàng được trang hoàng lấp lánh, mùi rượu được hâm nóng tỏa ra từ những quán rượu tại nơi góc phố, dòng người tấp nập qua lại khiến con phố trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.
Dọc theo bờ sông Thames, dưới ánh đèn đường, có cậu trai nào đó đang trong tình huống khá khó xử vì các cô nàng không ngừng vây lấy anh. Bright luống cuống khua tay, người dân địa phương ở đây cũng nhiệt tình quá rồi đi.
- Trông anh đẹp trai quá, tôi có thể xin phương thức liên lạc được không?
- A ha ha, cảm ơn vì lời khen. Nhưng tôi nghĩ là mình kh-
Bright nhận thấy hơi thở của người phía sau mình, gã nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo anh, rồi liếc mắt về phía đối diện như thể hiện chủ quyền. Anh thở phào một hơi, vị cứu tinh của mình đến rồi.
- Ồ, thế thì không được đâu, hoa này có chậu rồi.
Lorion đưa môi lên má anh, nhẹ thơm một cái, tay kia vẫn không rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn, từng cử chỉ của gã dịu dàng, trân quý hết mực. Bright cười một tiếng, khẽ nhắm mắt hưởng thụ tất cả sự ngọt ngào của tình yêu dành cho mình. Những người khác cũng hiểu chuyện mà xin lỗi rồi rời đi.
- Đâu cần đến sớm thế này chứ, còn hơn 15 phút mới đến giờ chúng ta hẹn mà.
- Thói quen thôi, với lại chẳng phải anh cũng vậy sao?
Thực lòng mà nói, Lorion không muốn phải thấy tình yêu của mình phải là người đợi chờ gã, hơn nữa còn là trong thời tiết lạnh lẽo thế này. Gã nhíu mày véo má anh một cái khiến nó đỏ ửng lên. Nhưng trong thoáng chốc, Lorion nhận ta chiếc măng tô màu be Bright đang mặc, chính là chiếc gã tặng anh vào Giáng Sinh năm ngoái. Lúc này cơ mặt của bình dấm chua nào đó mới từ từ dãn ra, nhưng bàn tay lại nghịch ngợm véo bên má còn lại làm Bright không nhịn được mà mắng lớn.
- Đau em, cái tên này!
- Tại em đẹp quá nên bị người khác dòm đấy, xấu một chút cũng tốt mà, đỡ phải khổ anh.
- Thế ý anh là anh không thích tôi như vầy đúng chứ? Anh kiếm người khác là vừa rồi đó, tôi không đủ khả năng đáp ứng yêu cầu vớ vẩn đấy đâu.
Bright xám mặt lại khiến ai kia còn đang hậm hực phải vội xuống nước xin lỗi. Cứ tưởng sẽ được người yêu dỗ, ai ngờ phải dỗ lại. Nhưng để nóc nhà giận là không được đâu, đảm bảo là bay màu như chơi đấy.
- Không không không, ý anh không phải như vậy..
- Nhưng anh vẫn sai, đúng chứ?
- Vâng, lỗi ngay từ đầu là do anh, anh biết sai rồi.
- Ờ, thế thì đi xem phim thôi, sắp tới giờ chiếu rồi.
- Dạ, nghe theo em hết.
Cầm tay anh bỏ vào túi áo gã, nhẹ nhàng xoa rồi đan lấy từng ngón tay mảnh khảnh ấy, hơi ấm cứ thế tăng lên từng chút một, trong thoáng chốc Bright đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Anh cũng thuận theo gã, ngoan ngoãn để tay trong túi áo của người yêu. Coi như Lorion còn có lương tâm, nên Bright tạm thời tha cho gã đó.
.
- Không ngờ được luôn, em cứ nghĩ hai người họ sẽ làm lành chứ.
- Phải công nhận là tên biên kịch máu chó thật, cho cả tên nhân vật chính lẫn người yêu hắn ngỏm.
Nếu có một từ để mô tả lại bộ phim lúc nãy, thì "thảm họa" chắc chắn là từ thích hợp nhất. Ý tưởng xây dựng cốt truyện không tệ, nhưng cách xử lý vấn đề của nhân vật chính trong bộ phim lại quá vô lý, nói thẳng ra là nát. Chắc chắn cả hai sẽ không có ý định coi lại bộ phim này lần thứ hai đâu.
- A, tuyết đang rơi này.
Bright nhanh chóng đưa cốc cacao nóng đang uống dở cho gã, chìa hai tay hớn hở đón nhận từng bông tuyết trắng khiến trái tim Lorion vô thức lệch một nhịp, như vầy cũng đáng yêu quá mức rồi.
- Lorion, nhảy với em đi.
- Hả?
- Thì ý em là vậy đó, nhảy tuyết rơi như vầy chẳng phải sẽ rất vui sao, nha?
Lorion không nhịn được mà cười một tiếng vì sự trẻ con ấy. Bright vốn là người nghiêm túc, vậy mà từ khi dính vào Lorion thì trở nên hay nhõng nhẽo thế này. Chắc chắn là không phải do anh bị lây cái tính ấy từ Laville đâu, tất cả là do gã yêu chiều anh quá, dù cho anh có yêu cầu trẻ con thế nào, Lorion cũng sẽ không ngần ngại mà đồng ý ngay. Tất nhiên, vẻ mặt này của anh chỉ có một mình gã biết thôi, sẽ không bao giờ có người thứ hai đâu.
Cả lần này cũng thế, và vẫn sẽ luôn là như vậy.
Đặt cốc cacao lúc nãy sang một góc, gã cúi người, vòng một tay ra sau, một tay đặt trước ngực chào hỏi người bạn nhảy của mình.
- Anh có thể mời em một điệu chứ?
Bright vui vẻ đưa tay chấp nhận lời mời, gã thuận theo đó nắm tay còn lại, đưa anh phiêu theo điệu nhảy. Nghe có vẻ hoa mỹ, nhưng thú thật là Lorion nhảy cực kì tệ, gã nhảy lệch nhịp liên tục, toàn thụt chân ra đằng sau, lắm lúc còn đạp phải chân anh nữa.
Nếu bảo Lorion không nhục thì chắc chắn là nói dối, mặt gã đỏ hết lên vì ngượng rồi kìa.
- Ặc-..
- Cứ thả lỏng đi, em có tính ăn thịt anh đâu mà.
- Thì anh cũng cố rồi, nhưng nó lạ lắm.
Bright cười khúc khích khiến ai đó đã ngượng nay còn ngượng hơn nữa, rõ ràng đã cố lắm rồi mà còn nỡ lòng nào xát muối lên trái tim người ta vậy đó. Lorion muốn giận Bright lắm luôn, nhưng nhìn anh vui vẻ như thế này lại không nỡ.
Thôi thì chịu nhục một chút cũng không sao, người yêu mình vui là được.
Tuyết rơi ngày một nhiều hơn, phủ đầy khắp con phố. Nhưng hai người nào đó vẫn đang đắm chìm trong điệu nhảy không tên của chính họ. Lorion khẽ vuốt ve gò má anh với ánh mắt đầy chân thành, một lần nữa lại đặt đôi môi mình lên bờ môi mềm mại kia, Bright cũng không từ chối, nhẹ nhàng vòng hai tay ra phía sau ôm gã để nụ hôn càng thêm sâu hơn.
- Giáng Sinh vui vẻ, anh yêu em.
- Em cũng vậy.
____
Chiếc fic mừng giáng sinh được tui viết xong từ đầu tháng rồi mà mê game quá nên quên up=))
Bảo yêu anh nhưng mỗi lần mang anh theo là auto feed, xin lỗi anh rất nhiều 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro