Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Tử Ngọc sơn trang

Bẫy rập đã được giăng tốt, Trần Trúc lấy thân làm mồi, dễ dàng dụ dỗ người đàn ông vào bẫy.

Trần Trúc hung hăng mút hôn đôi môi của người đàn ông, không cần làm gì khác cũng đã đủ đánh tan lý trí mà Từ Lan Đình lấy làm tự hào.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được Từ Lan Đình hơi hơi run rẩy. Ở lúc người đàn ông còn đang ý loạn tình mê, Trần Trúc mở mắt ra, nhìn Từ Lan Đình trầm luân vào trong nụ hôn nhiệt liệt.

Trần Trúc nghĩ, lúc trước hắn có phải cũng giống như vậy hay không. Dễ dàng bị người này mê hoặc, còn trở thành đồ chơi mặc người chơi đùa.

Hiện giờ thân phận thay đổi, Trần Trúc là người thanh tỉnh, mà Từ Lan Đình lại khó có thể tự kiềm chế.

Nhưng Trần Trúc không phải là người thích đùa giỡn Từ Lan Đình để tìm vui, hắn nhìn chằm chằm lông mi run rẩy của Từ Lan Đình trong chốc lát, chậm rãi nhắm mắt.

Trần Trúc bị người đàn ông kéo vào trong lòng ngực, chóp mũi là hơi thở thanh lãnh quen thuộc.

Nụ hôn kết thúc, đáy mắt Từ Lan Đình sóng ngầm kích động. Trần Trúc đương nhiên minh bạch ý tứ của anh, nhưng hắn cũng không có tính toán tiến thêm một bước.

“Đêm nay ở lại đi.” Từ Lan Đình chưa đã thèm mà mơn trớn sống lưng Trần Trúc, “Yên tâm, anh nói người chuẩn bị phòng cho khách.”

Trần Trúc lui một bước, “Được.” Hắn nghiêng đầu tránh đi cái hôn của Từ Lan Đình, không có tâm tư tiếp tục cùng người đàn ông này dây dưa.

“Tôi mệt mỏi.” Trần Trúc đứng dậy, “Phòng cho khách ở đâu?”

Từ Lan Đình hiểu không thể gấp, cũng biết muốn Trần Trúc ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn tiếp nhận anh là không có khả năng. Cho nên, anh lựa chọn tạm thời thoái nhượng.

“Đi theo anh.” Từ Lan Đình một bên giơ tay sửa sang lại vạt áo, một bên dẫn Trần Trúc đi về phía phòng ngủ.

Phòng cho khách ở một khu biệt thự khác, Từ Lan Đình ngoài miệng nói mang Trần Trúc đi phòng khách, nhưng thật ra lại dụng tâm kín đáo đem người sắp xếp vào phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính của anh.

Ngồi trước cửa sổ to sát đất, đập vào mắt chính là vườn hoa tinh xảo, Trần Trúc dõi mắt nhìn về phía xa, lại không thấy được điểm cuối của sơn trang.

Nơi này trời trong xanh rộng rãi, lại tựa như một nhà giam vô hình.

Nhưng Trần Trúc cũng không vội vã trốn, bởi vì đối thủ của hắn là Từ Lan Đình, trốn tránh không có kế hoạch chỉ biết đi từng bước vào tử cục.

Hắn lẳng lặng ngồi bên cửa sổ trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy lục lạc treo trên lò sưởi trong tường kêu leng ka leng keng không ngừng.

Trần Trúc đứng dậy, có chút nghi hoặc. Chỉ chốc lát sau liền có người giúp việc gõ cửa tiến vào, “Tiên sinh, ngài muốn ở phòng dùng cơm hay là xuống lầu ăn tối với cậu ba ạ?”

Trần Trúc không khỏi cảm khái, sinh hoạt của người giàu có thật đúng là khiến người không tưởng tượng được.

“Tôi hơi mệt, sẽ không ăn.” Trần Trúc không có cự tuyệt lời mời của Từ Lan Đình, cũng không có đồng ý ăn tối với anh, mà là thông minh tránh đi phép thử của người đàn ông.

Nói xong, Trần Trúc lễ phép dò hỏi vị trí của phòng tắm, hắn gỡ xuống áo ngủ được chuẩn bị sẵn trên giá, đi về hướng phòng tắm.

Dưới lầu, Từ Lan Đình mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Anh dường như không khác gì so với bình thường, nhưng ông quản gia già theo anh mười mấy năm vẫn là từ trong động tác của Từ Lan Đình nhìn ra chút ít khác biệt.

Áo sơ mi trên người Từ Lan Đình tuy rằng điệu thấp, nhưng cổ áo là hình chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, viên nốt ruồi đỏ trên nền áo trắng như ẩn như hiện, lộ ra chút sắc khí trời sinh.

Quản gia nghĩ đến thiếu niên hôm nay Từ Lan Đình tự mình dẫn đến, trong lòng minh bạch vài phần.

“Cậu ba, có cần đến hầm lấy rượu không ạ?”

Từ Lan Đình: “Không cần…” Anh biết Trần Trúc không uống nổi rượu, nhưng tưởng tượng đến bộ dáng say rượu ngày ấy của Trần Trúc, người đàn ông dừng một chút, lại sửa miệng, “Được rồi—— lấy chai rượu năm tôi sinh ra lại đây.”

Dáng vẻ say rượu của bạn nhỏ thật sự quá khiến người thích, Từ Lan Đình như thế nào dễ dàng buông tha cơ hội như vậy.

Nhưng chờ đến món ngon lên bàn, Từ Lan Đình chờ tới không phải cơ hội, mà là lời cự tuyệt của Trần Trúc.

Tuy nhiên, lý do cự tuyệt lại khiến Từ Lan Đình không tức giận nổi.

“Trần tiên sinh giống như rất mệt mỏi, có lẽ là tàu xe mệt nhọc, rất sớm liền đi phòng tắm rửa mặt.”

Từ Lan Đình nhìn màu sắc trong ly rượu, giơ tay cầm chân ly nhẹ nhàng đong đưa, “Rượu tốt như vậy, đáng tiếc.”

Người đàn ông ngồi một mình trước bàn đầy món ngon, mùi rượu thơm ngọt trước mắt cũng không khơi dậy cho anh được chút hứng thú nào.

Anh ngồi không một lát, không động đũa, cũng không có rời đi.

Quản gia đứng bên cạnh chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt cô đơn của người trước mắt, giống như một người đầy cõi lòng chờ mong chờ đợi người yêu dự tiệc, mà thứ chờ được chỉ là công dã tràng.

Ông là người nhìn Từ Lan Đình lớn lên, thậm chí còn hiểu rõ Từ Lan Đình hơn cả cha mẹ của anh. Vốn tưởng rằng người này sẽ lưu lạc chốn phồn hoa cả đời, không ngờ anh cũng có lúc yên lặng dừng lại bước chân.

Chỉ mong đứa trẻ trên lầu kia là người thiện lương… Quản gia thở dài, nhưng nghĩ lại, đứa trẻ kia nằm trong tay Từ Lan Đình, cũng không biết là họa hay phúc.

Quản gia khom người, tiến lên vì Từ Lan Đình thu dọn rượu, “Rượu ngon phải chờ tới đúng thời điểm, mới có thể phẩm ra hương vị.” Ông thông minh trấn an Từ Lan Đình, “Trần tiên sinh cũng không thể vẫn luôn không ăn cơm, không uống nước.”

Từ Lan Đình trầm khuôn mặt, phất tay gọi người đem đồ ăn dọn xuống hết. Trần Trúc không ăn cơm, anh cũng không có hứng thú dùng bữa.

Nhìn đầy bàn đồ ăn, từng dĩa từng dĩa bị bỏ đi, ngay cả hoa tươi ngọn nến trên bàn đều biến mất, Từ Lan Đình cười khổ, nguyên lai chờ đợi thất bại là cái loại cảm giác này.…

Chờ đến khi người giúp việc dọn xong hết, Từ Lan Đình mới trầm mặc đứng dậy.

Trong bầu không khí cô quạnh này, Từ Lan Đình tưởng, Trần Trúc có phải cũng từng chờ anh rất nhiều ngày như vậy hay không.

Trần Trúc có phải cũng giống như anh hôm nay, chờ đến cuối cùng, cũng chỉ dư lại một bàn cơm canh lạnh lẽo.

Anh không biết Trần Trúc từng một mình chịu đựng bao nhiêu ủy khuất chua xót.

Trước đó Từ Lan Đình không muốn hỏi, hiện giờ lại là không dám hỏi.

Từ Lan Đình bị hối hận tới muộn tra tấn, cây dao sắc bén kia cũng không có bởi vì Trần Trúc “Hồi tâm chuyển ý” mà biến mất.

Tương phản, sau khi lấy lại lý trí, Từ Lan Đình ẩn ẩn cảm giác được một chút khác thường.

Anh hiểu sâu tính nết của Trần Trúc, lý tính nói cho anh Trần Trúc không có khả năng sẽ dễ dàng quay đầu lại.

Nhưng chỉ cần một cái hôn của Trần Trúc, thậm chí là một ánh mắt, một câu hứa hẹn suông trên miệng, Từ Lan Đình đã lập tức không kìm nén được, lý trí dễ dàng bị đánh cho tơi bời, tùy ý cảm tính chiếm lĩnh chỉ số thông minh, tùy ý trầm luân.

Trần Trúc từng gieo vào trong lòng Từ Lan Đình một hạt giống nho nhỏ, gầy yếu. Hắn từng dùng tình yêu và nước mắt nuôi dưỡng nó, lại không chờ tới lúc thu hoạch đã thất vọng mà xoay người rời đi.

Nhưng mà, cũng chính trong chớp mắt Trần Trúc xoay người, cành lá đó điên cuồng sinh trưởng, cắm rễ thật sâu trong lòng Từ Lan Đình.

Tình yêu trưởng thành thành đại thụ che kín bầu trời, tùy ý sinh trưởng, cành lá tốt tươi.

Từ Lan Đình đứng ở trước cửa phòng đóng chặt của Trần Trúc, cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống.

Anh xoay người dựa vào lan can, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Anh sợ quấy nhiễu giấc mộng của thiếu niên, nhưng Trần Trúc chỉ cách anh một cánh cửa, dục niệm yên lặng lâu ngày của Từ Lan Đình bắt đầu trồi lên, anh không cam lòng lượn qua lượn lại trước cửa phòng thật lâu.

Anh nhịn không được nhớ tới căn phòng cũ nát nhỏ hẹp, nhớ tới lúc bọn họ điên cuồng, tùy ý tại nơi đó.

Dáng vẻ khi Trần Trúc sắp tới cực hạn, thanh âm khàn khàn, khó nhịn mà gọi anh “Ca ca”.

Ca ca…

Không biết đã có bao lâu anh chưa từng nghe lại giọng nói triền miên giống như vậy. Từ Lan Đình hung hăng rít một hơi thuốc, trong ngực trong phổi tràn đầy khô nóng.

Từ Lan Đình giống một con sói đói rã rời, nôn nóng tuần tra lãnh địa của con mồi, lại sợ hãi không dám tới gần.

Bất đồng với Từ Lan Đình trằn trọc khó ngủ, Trần Trúc nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, ngủ một giấc ngon lành.

Thẳng đến lục lạc trên vách lại vang lên leng keng, Trần Trúc mới từ từ tỉnh giấc. Hắn đầu tiên là ngơ ngác nhìn đèn trần hình tháp champagne trên trần nhà, rồi sau đó như là nhớ tới cái gì, chậm rãi từ trên giường đứng dậy.

Hắn không còn ở trong nhà nhỏ rách nát, mà là bước vào một tòa biệt thự cao cấp trong Tử Ngọc sơn trang.

Trần Trúc đặt chân vào thế giới của Từ Lan Đình, nhưng không có vui sướng như trước, cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu nơi này.

Hắn vào phòng tắm rửa mặt vệ sinh đơn giản, sau đó đi theo người giúp việc xuống lầu ăn bữa sáng.

Trên bàn cơm, Từ Lan Đình khó được không có xử lí công việc giống như trước, mà là hết sức chuyên chú chiếu cố Trần Trúc.

Người đàn ông bôi mứt trái cây lên trên bánh mì đã cắt sẵn, nhẹ nhàng đặt ở trên đĩa của Trần Trúc, sau đó anh pha một ly sữa bò, đưa tới trước mặt Trần Trúc.

“Buổi sáng nên bổ sung thêm một ít protein, sẽ tốt cho cơ thể của em.”

Từ Lan Đình giống một người anh trai đáng tin cậy, không chút cẩu thả mà chiếu cố bạn nhỏ ở đối diện.

Ngay cả việc nhỏ như gấp khăn ăn, Từ Lan Đình đều tự tay làm lấy, anh dường như rất hưởng thụ quá trình chiếu cố Trần Trúc, giữa động tác lộ ra sự quan tâm chu đáo đến tận cùng.

Nếu không phải vẻ mặt Trần Trúc thật sự lãnh đạm thì nhìn lướt qua thật giống như một đôi người yêu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

“A Trúc, đêm nay sẽ có một tụ hội nhỏ.” Từ Lan Đình giương mắt, một bên cắt thức ăn, một bên nói, “Đều là mấy đứa bạn cùng nhau lớn lên của anh.”

Từ Lan Đình chờ Trần Trúc phản ứng, nhưng người đối diện chỉ là chậm rãi bưng ly sữa bò uống một ngụm.

“Em ——” Không biết vì sao, Từ Lan Đình lại có chút khẩn trương, “Muốn đi với anh không?”

Mắt thấy Trần Trúc ngửa đầu, một ngụm một ngụm uống sạch sẽ ly sữa bò nóng, sau đó ung dung thong thả nâng lên khăn ăn lau miệng.

Bàn tay đặt dưới bàn của Từ Lan Đình chậm rãi siết chặt lại, trên mặt lại không có biểu cảm gì, “Nếu em cảm thấy tiến độ quá nhanh, vậy…”

“Có thể a.” Trần Trúc quét mắt liếc người đàn ông một cái, thái độ hiền hoà, “Dù sao hiện tại vẫn đang đợi thành tích, tôi rất rảnh.”

Nhưng em biết, anh mang em đi gặp bạn nối khố có ý nghĩa gì không —— Lời nói của Từ Lan Đình đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Người đàn ông chỉ nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, “Em đồng ý đi, anh thực sự rất vui.”

Trần Trúc nghe Từ Lan Đình nói, nhưng không có đáp lời. Hắn buông cái ly, nói: “Tôi lên lầu trước.”

“A Trúc.” Từ Lan Đình gọi lại hắn, “Dù sao một mình ngồi trong phòng cũng nhàm chán, không bằng để anh dẫn em đi tham quan xung quanh.”

Từ Lan Đình dừng một chút, lại bổ sung, “Đối diện lầu 5 là sân vận động, em có thể đi qua đó chơi.”

Nói tốt muốn “Một lần nữa bắt đầu”, Trần Trúc tự nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời thiện chí của Từ Lan Đình.

Hắn giống như lúc trước, ngoan ngoãn đi theo sau Từ Lan Đình, xuyên qua cửa chính, bước vào lâm viên rộng lớn.

“Có phát hiện nơi này có gì khác biệt hay không?” Từ Lan Đình quay đầu lại, nhìn Trần Trúc mỉm cười, “Có phải thấy dễ chịu hơn nhiều không?”

Trần Trúc không rõ nguyên do, Từ Lan Đình giải thích nói: “Ngày hôm qua thợ trồng hoa đã suốt đêm dọn dẹp phiến hoa hồng ở đây đi nơi khác, phần còn lại không có chỗ trồng thì đều quyên đi ra ngoài.”

“Vì cái gì ——” nói đến một nửa, Trần Trúc mới nhớ tới câu nói khi vào cửa ngày hôm qua, một câu “Dị ứng phấn hoa”.

Kia bất quá là Trần Trúc có lệ Từ Lan Đình mà thôi, nhưng người đàn ông này lại hưng sư động chúng, rất có phong cách 'Phóng hoả hí chư hầu' chỉ vì một nụ cười của lam nhan.

(**Theo truyền thuyết, Chu U vương vì muốn thấy nụ cười của Bao Tự, đã nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa Triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu**)

Trần Trúc cạn lời, lựa chọn im lặng đi theo sau Từ Lan Đình.

Thế giới của nhà giàu đỉnh cấp xác thật là Trần Trúc tưởng tượng không ra, hắn đi theo Từ Lan Đình lắc lư trong nhà hết nửa ngày mới dạo xong khu nhà chính.

Sau đó, hắn biết được phạm vi của sơn trang còn bao gồm cả vài khu nhà sau núi, bên trong có suối nước nóng thiên nhiên, bờ cát nhân tạo, trại nuôi ngựa…

Đi hết một ngày, Trần Trúc cơ hồ chết lặng, đến cuối cùng Từ Lan Đình đưa ra ý muốn dẫn hắn đi bảo tàng của Từ gia dạo một vòng, Trần Trúc đã hết sức, sinh không ra chút tâm tư kinh ngạc nào.

Trần Trúc rõ ràng, nói về trình độ tiền tài, hắn và Từ Lan Đình xác thật là khác nhau một trời một vực.

Đây cũng là lý do vì sao trước đó trong lòng Trần Trúc chỉ tràn đầy ý nghĩ mau chóng trưởng thành, hắn muốn xứng đôi với Từ Lan Đình, đuổi kịp bước chân của người đàn ông.

Khó có thể tưởng tượng, nếu đổi lại khoản thời gian trước —— Vào lúc Trần Trúc còn yêu Từ Lan Đình sâu đậm, nếu thiếu niên bước vào căn biệt thứ chói sáng bốn phía này sẽ có tâm tình như thế nào.

Sợ là từ khi nhìn thấy cái bàn ăn dài mấy mét kia, thiếu niên sẽ khó có thể tránh mà sinh ra tâm lý tự ti.

Cũng may, lúc này Trần Trúc chỉ giống như đi tham quan du lịch, ngoài việc cảm thấy mới lạ thì không còn một tia cảm xúc dư thừa nào khác.

Hắn sẽ không lại vì chênh lệch giữa hai người mà nôn nóng bất an.

Trần Trúc sớm đã không muốn tiếp tục nhìn lên Từ Lan Đình, cũng không hướng tới thế giới của anh mà bước đến.

Một ngày dạo chơi nhà hào môn kết thúc, Trần Trúc hứng thú rã rời, nhắm hai mắt lại đều là hình ảnh mấy cái chai lọ sáng lấp lánh của nhà bọn họ.

“Mệt mỏi?” Thanh âm thấp thuần của người đàn ông tới lui tuần tra ở bên tai, “Em ngủ chút đi, một lát nữa mới tới núi.”

Từ Lan Đình muốn mang Trần Trúc đi vào sơn trang trong núi để tránh nóng.

Xe một đường chạy vào núi, nhưng một chút xóc nảy đều không có. Trần Trúc dựa vào trên sô pha da, mơ màng sắp ngủ.

Ngay ở lúc hắn buồn ngủ mơ màng, chậm rãi ngã sang một bên, Từ Lan Đình theo bản năng giơ tay, ôm chặt Trần Trúc vào người.

Bất đồng với bất cứ lần ôm nào của trước đó, người trong lòng ngực Từ Lan Đình bây giờ giống như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào sẽ lập tức bay đi.

Từ Lan Đình ôm người, không lên tiếng mà hạ tầm mắt, ánh mắt làm càn lưu luyến trên gương mặt như men gốm trắng của Trần Trúc, nhưng động tác của anh lại rất nhẹ, sợ không cẩn thận sẽ đem người đánh thức.

Người đàn ông nâng tay lên, đẩy ra vài sợi tóc hơi ướt dán lên trán Trần Trúc, đêm hè oi bức, trên người hai người toàn là mồ hôi.

Từ Lan Đình đang muốn nương cớ bớt nóng mà cởi bỏ nút thắt cổ áo của Trần Trúc, tay anh lại không cẩn thận đụng phải túi áo Trần Trúc.

Một tiếng bang nhỏ vang lên—— có thứ gì rơi ở trên thảm.

Từ Lan Đình nhìn các loại giấy chứng nhận rơi trên mặt đất, hai mắt hơi hơi nhíu lại.

Túi da hơi mỏng, đựng giấy chứng nhận thân phận của Trần Trúc, lần trước xuất ngoại làm thị thực, còn có một ít giấy tờ chứng minh thượng vàng hạ cám tạp....

Người đàn ông nhìn chằm chằm tờ giấy thị thực một hồi lâu, tay ôm Trần Trúc dần dần buộc chặt…

Có lẽ là do mệt mỏi một ngày, Trần Trúc ngoài ý muốn ngủ thật sự trầm, chờ đến lúc tỉnh lại, đập vào mắt chính là hơi nước mờ mịt.

Chóp mũi còn tàng lưu mùi hương lưu huỳnh, Trần Trúc hít hít mũi, chậm rãi từ trên tatami đứng dậy.

“Tỉnh?” Thanh âm Từ Lan Đình có chút khàn khàn, anh đưa lưng về phía Trần Trúc, dựa vào cửa phòng của suối nước nóng, không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Trúc đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên, thoáng nhìn mấy đồ vật bày biện ở trên bàn —— giấy chứng nhận của hắn, thị thực,.... chỉnh chỉnh tề tề, tất cả đều nằm trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro