Chương 16
"Sắp tốt nghiệp rồi!!!!"
Vô số bài thi bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm, một vài bông tuyết đã bắt đầu rơi lả tả xung quanh trường.
Nhiều đêm mất ngủ đã kết thúc, sân khấu cuối cùng của thanh xuân là đầu tháng sáu, một lần thi cuối cùng đặt nền móng cho tương lai.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, rốt cuộc Trần Trúc cũng lấy được bằng lái xe.
Thực mau, Từ Lan Đình đã gửi qua tin nhắn địa chỉ của một quán bar.
Từ Lan Đình ở bên kia đầu điện thoại ý vị thâm trường nói: "Lần đầu tiên nên dành cho tôi."
Trần Trúc không quan tâm thâm ý trong lời nói của người đàn ông, hắn cẩn thận khởi động xe, chậm rãi chạy trên đường phố.
Ngoài ý muốn, không có Từ Lan Đình ngồi trên ghế phụ lải nhải, Trần Trúc lại có hơi khẩn trương.
Hắn hết sức chuyên chú lưu ý tình huống trên đường, chạy xe vô cùng ổn định.
Lúc đến quán bar, Trần Trúc lại phát giác một chút không thích hợp. Bảo tiêu của Từ Lan Đình không đứng ở cửa, mà là một thanh niên có chút quen mặt chạy về phía hắn.
Trần Trúc kịp nhận ra, là em họ của Từ Lan Đình.
Từ Giang thở hồng hộc kéo cửa xe ra, có chút gấp chờ không được mà kéo Trần Trúc xuống xe, "Lẹ lẹ lẹ, cậu đi vào trước đi, để tôi tìm chỗ đậu xe."
"Làm sao vậy?" Trần Trúc thấy cậu ta mang bộ dáng hoảng loạn, không khỏi nghi hoặc.
Từ Giang ồn ào lên, "Có thằng ngốc đi gây chuyện, nhìn nhân mô cẩu dạng, ai biết sức lực lớn như vậy, đánh anh họ tôi một --"
Lời nói còn chưa nói xong, Từ Giang đã thấy thiếu niên nhanh chóng chạy vào quán bar.
"Haizz." Từ Giang thở dài, một bên đánh tay lái, một bên lầm bầm lầu bầu, "Nhóc con chưa lớn làm sao chơi lại hồ ly ngàn năm."
Trần Trúc xuyên qua đám đông, nỗ lực ở trong ánh đèn tối tăm tìm ra bóng dáng một người.
Rốt cuộc, hắn thấy Từ Lan Đình.
Nhưng là nhìn thấy Từ Lan Đình bị người ấn ở trên tường -- người đang đè anh có thân hình cao lớn, mặt mày tràn đầy hung ác thô bạo.
Mắt thấy nắm tay người này sắp đánh lên mặt Từ Lan Đình, Trần Trúc không kịp nghĩ nhiều, hắn một bước xông lên phía trước, hung hăng đẩy ra người nọ.
Lấy thô bạo giải quyết vấn đề xưa nay không phải phong cách của Trần Trúc, hắn chỉ là chắn trước mặt Từ Lan Đình, thân hình thon gầy còn chưa mọc đủ cánh chim, lại dùng hết tất cả, bảo hộ người phía sau.
Từ Lan Đình nhìn bóng dáng đơn bạc kiên định của Trần Trúc che chở chính mình, ánh mắt hơi động.
"Tưởng Minh Trác, anh điên rồi sao?" Một giọng nói phẫn nộ vang lên.
Trần Trúc theo thanh âm nhìn lại, thấy người thanh niên xinh đẹp lần trước gặp ở quán bar.
Hắn nhớ rõ thanh niên tên là Thẩm Tri Hạ, hình như là trúc mã của Từ Lan Đình.
Thẩm Tri Hạ lôi kéo cánh tay người nọ, trên mặt vừa phẫn nộ vừa chột dạ: "Tưởng Minh Trác, tôi thật sự, cùng cậu ta không có chuyện gì hết!!"
Tưởng Minh Trác gỡ tay Thẩm Tri Hạ ra, lạnh lùng liếc mắt: "Cậu câm miệng."
Trần Trúc có chút sờ không rõ tình huống trước mắt, cũng không biết trong vòng của Từ Lan Đình phức tạp bao nhiêu. Nhưng hắn tự hỏi lòng mình, hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Từ Lan Đình bị thương.
Trần Trúc tiến lên, đẩy ra người đang lần nữa xông tới.
Tưởng Minh Trác không để Trần Trúc vào mắt, chỉ hung hăng nhìn chầm chầm Từ Lan Đình, trầm giọng nói: "Cút."
Trần Trúc không vì người trước mặt hung tợn mà nhường bước, hắn không nhúc nhích kiên trì che trước người Từ Lan Đình.
Phía sau, Từ Lan Đình tới gần, nói nhỏ bên tai Trần Trúc: "Không có việc gì."
Trên bụng vừa bị ăn một đấm, Từ Lan Đình hơi cong eo, vẻ mặt vẫn thoải mái nhẹ nhàng, "Lái xe tới?"
Trần Trúc buồn bực ừ một tiếng.
Từ Lan Đình ôm eo Trần Trúc, "Anh trai không có vấn đề gì." Anh dựa nửa thân trên vào người Trần Trúc, trên mặt thế nhưng toát ra ý cười, "Đi thôi."
Lúc đỡ Từ Lan Đình đi ra ngoài, Trần Trúc không nhịn được, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đàn ông phía sau.
Khi nhìn thấy Thẩm Tri Hạ đang khóc, mà người kia lại vẫn thờ ơ không quan tâm, Trần Trúc hiểu ra, tình cảm đi đến đoạn cuối, dù rơi bao nhiêu nước mắt cũng không thể vãn hồi.
"Thi thế nào rồi." Từ Lan Đình thắt chặt dây an toàn, không hề vì ngồi trên xe của tay mới mà khẩn trương.
Trần Trúc: "Phát huy bình thường."
"Khiêm tốn vậy à." Từ Lan Đình duỗi chân ra, vô ý chạm vào miệng vết thương, đau đến nhíu mày lại.
Tay cầm lái của Trần Trúc hơi dừng lại, sau đó hỏi anh, "Anh, thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Trần Trúc, Từ Lan Đình bỗng cảm thấy vi diệu. Nhớ năm đó, lúc anh bị ném vào bộ đội, bị đánh bầm dập, đứa nhỏ này sợ rằng còn chưa đi nhà trẻ đâu.
A, anh quên mất, Trần Trúc không có đi nhà trẻ.
"Ừm..." Từ Lan Đình nhẹ nhàng thở dài, "Không có việc gì, một lát nữa thoa chút thuốc là được, không cần tốn công đi bệnh viện."
Trần Trúc nghe vậy, không nhiều lời nữa.
Chờ đến khi xe dừng lại, Từ Lan Đình cũng không thấy đối phương dò hỏi gì, hai mắt anh hơi nhíu lại, không có ý tứ xuống xe.
"Sao vậy, không hỏi chuyện hôm nay là sao à?"
Hồ ly tự tay bố trí tốt bẫy rập, con mồi như ý nguyện mắc câu, lại không có giãy giụa.
Có chút không thú vị.
Trần Trúc không để tâm, nhìn chằm chằm Từ Lan Đình, mở miệng: "Có liên quan gì đến em?"
Từ Lan Đình cười, trên mặt Trần Trúc mới vừa rồi viết đầy che chở và lo lắng, nói Trần Trúc không quan tâm anh, ai tin được?
"Hửm?" từ Lan Đình tới gần, môi mỏng như gần như xa cọ qua bên tai Trần Trúc, "Vậy em không hỏi thử xem, quan hệ của tôi và Thẩm Tri Hạ là gì, không hỏi thử xem tại sao tôi lại bị thương, không hỏi thử---"
Từ Lan Đình cười khẽ, "Tôi quan tâm ai hơn à?"
Trần Trúc cười tự giễu, mấy vấn đề này, hắn có cần thiết hỏi hay không?
Còn nữa, hắn có tư cách gì hỏi việc tư của Từ đại thiếu gia?
"Từ Lan Đình, đáp án anh muốn, em đã sớm nói với anh." Hắn không hiểu, Từ Lan Đình thử hắn hết lần này tới lần khác rốt cuộc là vì cái gì.
Chẳng lẽ chơi đùa với hắn vui lắm sao?
Trần Trúc không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với người này, hắ đẩy người ra, cởi dây an toàn, xuống xe, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Trong xe, Từ Lan Đình ngồi lầm bầm lầu bầu, "Haizzz, cá không cắn câu.."
Anh chậm rãi mở cửa xe, biến sắc mặt, một bộ dáng văn nhã bại hoạ, nhìn Trần Trúc cười, anh ôm eo hắn, dẫn người vào khách sạn, "Miệng vết thương đau, muốn em xoa xoa, được không?"
Bọn họ ăn ý bỏ qua đề tài vừa rồi, cũng bỏ lỡ một lần cơ hội mở rộng cửa lòng.
Vốn tưởng rằng nói xoa miệng vết thương chỉ là tình thú ngoài miệng, nhưng nhìn người này thật sự lấy ra một lọ thuốc, Từ Lan Đình khó tránh khỏi ngẩn người.
"Quần áo, vén lên."
Từ Lan Đình sâu kín nhìn thiếu niên cúi đầu, lộ ra phần cổ.
Người trước mắt, giống như con mồi ngẩng cổ đợi chém, không phản kháng, không giãy giụa, tùy ý anh xoa tròn bóp dẹp.
Trong thời gian ngắn, Từ Lan Đình cũng không có biện pháp gì đối với hắn.
Ngón tay anh hơi cử động, cởi ra nút áo, sau đó dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm động tác của Trần Trúc.
Đường cong dáng người của Từ Lan Đình vô cùng mượt mà, rất có mỹ cảm, hơn nữa người đàn ông cố tình trêu chọc, tất cả đều chạy theo hướng không thể miêu tả.
Mồ hôi rơi xuống, Trần Trúc hôn lên cổ Từ Lan Đình, thấp giọng nói: "Từ Lan Đình, em biết anh muốn gì." Hắn nắm tay Từ Lan Đình, ấn lên lồng ngực mình, "Thứ anh muốn, em đã cho anh, cho nên---"
Trần Trúc đã không còn đường lui, con mồi nhỏ bé giao ra chút tình yêu còn lại của mình, "Từ Lan Đình, buông tha em."
Hắn nói: "Xin anh"
Trần Trúc giống người sắp tan xương nát thịt, rốt cuộc đem tất cả của mình dâng ra.
Tư Lan Đình im lặng, nhắm hai mắt, ôn nhu hôn lên mắt Trần Trúc.
"Từ Lan Đình, em yêu anh." Trần Trúc như anh mong muốn, dâng lên toàn bộ tình yêu và chân tình bị tổn thương vô số lần, đem tất cả ném vào vực sâu.
Thiếu niên tuyệt vọng làm càn, tùy ý bản thân trầm luân trong tình yêu giả dối của người đàn ông.
Hắn nghe thấy được tiếng cát mỏng manh trôi đi trong đồng hồ cát, nghe thấy được tiếng bước chân của giờ phút ly biệt.
Cho nên, hắn ôm Từ Lan Đình, ở thời khắc cuối cùng, thấp giọng gọi một tiếng "Anh ơi."
Từ Lan Đình xoa sợi tóc mềm mại của Trần Trúc, thở dài, "Ngoan." Anh cướp lấy tất cả vui mừng và bi thương của Trần Trúc, hôn lên từng giọt mồ hôi của hắn, cũng có thể là hôn lên nước mắt thiếu niên che giấu trong những giọt mồ hôi.
"A Trúc, đừng sợ." Anh nói. Từ Lan Đình ôm Trần Trúc vào trong ngực, hôn lên trán hắn, "Em sẽ bình an lớn lên, sẽ có tương lai xán lạn đầy ánh mặt trời, sẽ có tất cả những gì em mong muốn."
Trần Trúc trầm mặc, vùi đầu vào lồng ngực Từ Lan Đình.
Câu nói "Nhưng mà em muốn anh", trước sau đều không thể nói thành lời, tình yêu hèn mọn của thiếu niên, cuối cùng vẫn là chết trên đất đai cằn cỗi.
Hắn biết, lời nói này không cách nào nói ra khỏi miệng, đoạn tình cảm này đã định sẵn không có kết quả tốt.
Có lẽ, không có kết quả, cũng là một loại kết thúc.
Trần Trúc tinh bì lực tẫn nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân chìm đắm trong ảo giác ôn nhu.
Trong căn phòng ẩm ướt truyền đến mùi hương thuốc lá cay xè.
Từ Lan Đình liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc của thiếu niên chơi đùa, "Bảo bối, em muốn đi đâu chơi hay không."
Người trong chăn hơi cử dộng, trốn sâu vào bên trong.
Không chờ người trả lời, Từ Lan Đình chẫm rãi phun ra một ngụm sương khói, lo tự mình nói: "Em không thích ra nước ngoài, chúng ta sẽ đi dạo các nơi trong nước."
"A Trúc, cha mẹ em...." Từ Lan Đình vuốt ve vành tai của Trần Trúc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Từng làm việc ở Tây Bắc đúng không."
"Nếu vậy, chúng ta đi Tây Bắc --"
"Từ Lan Đình." Người trong chăn rốt cuộc lên tiếng, có chút không kiên nhẫn, "Em rất mệt, rất buồn ngủ."
Từ Lan Đình cười, dập tắt tàn thuốc, cúi người ôm hắn, "Được." Anh khẽ khàng hôn lên tai Trần Trúc, nhìn mái tóc hơi ướt của hắn, nhớ tôi vụn vỡ trong mắt thiếu niên khi điên cuồng vừa rồi.
Từ Lan Đình còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người, "Bảo bối--"
Chăn đột nhiên bị người xốc lên, Trần Trúc vươn tay về phía Từ Lan Đình, "Thẻ."
Từ Lan Đình sửng sốt, không đợi anh kịp phản ứng, Trần Trúc đã thuần thục lấy ra bóp tiền của anh, móc ra một tấm thẻ.
"Làm sao vậy?" Chân mày Từ Lan Đình nhăn lại.
Điên cuồng lúc trước như bọt nước tan đi, tựa như núi lửa sau khi phun trào, dung nham cực nóng cũng sẽ ngưng kết lại thành đá cứng.
Trần Trúc mặc tốt quần áo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, nơi nào còn dáng vẻ tuyệt vọng yếu ớt vừa rồi?
"Anh còn muốn à?"
Từ Lan Đình tức giận bật cười, im lặng nhìn hắn chằm chằm.
"Em không thích mùi thuốc lá." Trần Trúc mang giày, "Còn có, nếu anh sướng đủ rồi, vậy thì ít làm mấy chuyện dư thừa lại đi, không cần thiết."
Giọng nói Từ Lan Đình đã hoàn toàn lạnh xuống, "Dư thừa?"
Trần Trúc đi ra cửa, "Em nói rồi, em chơi cùng anh." Hắn ngoái đầu nhìn lại, vẫy vẫy thẻ trong tay, "Anh cho em tiền, chúng ta thanh toán xong."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro