Lớp trưởng của tôi - Chap 23
Với người khác, có lẽ chiếc cúp này không là gì nhưng với học sinh trường Ban Mai, nó chính là yếu tố quyết định kĩ năng của các học sinh trong mọi việc. Thực chất đây là một cuộc sát hạch chứ không phải một cuộc chơi. Cuộc thi này có mục đích kiểm tra kĩ năng đi rừng, kĩ năng giải đố logic mà học sinh đã được học trong học kì vừa qua. Tùy theo mức độ giải đố nhanh hay chậm, đi lạc hay an toàn về đích, các thầy cô sẽ cho điểm, điểm dưới 6 chứng tỏ nhóm học sinh đó chưa có kĩ năng. Điểm số của cuộc thi sẽ được cộng thêm vào điểm thi một số môn xã hội như Văn, Sử, Địa, Sinh do đó học sinh trường Ban Mai coi trọng cuộc thi này bởi vì nó có thể cài thiện điểm số.
Nó trân trọng nâng niu chiếc cúp trên tay, thích thú vuốt chiếc chìa khóa và dòng chữ “CLB kĩ năng chìa khóa vàng trường trung học Ban Mai khen thưởng”.
Đồng hồ điểm 12 giờ, toàn trường Ban Mai giải tán khỏi khu vực sân khấu để di chuyển về nhà ăn, cùng nhau ăn bữa cơm trưa cuối cùng nơi núi đèo trùng điệp này. Nó cùng Vinh và Long về cabin, mở vali ra, cẩn thận dùng khăn quấn thật kĩ, đặt chiếc cúp vào nơi sâu nhất rồi mới yên tâm đến nhà ăn.
Vừa bước đến cửa nhà ăn, chúng nó vô cùng sửng sốt, đến nỗi mồm miệng há hốc:
- Vinh ơi ngồi đây nè Vinh!!!
- Bàn này còn trống chỗ nè Vinh ơi!!!
- Cả ba qua đây ngồi luôn đi nhaaaaaaa
- Thy ơi...
- Long ơi…
- Vinh ơi…
Cả nhà ăn nhao nhao lên như đi chạy giặc, tiếng gọi từ khắp bốn phía đổ dồn về sáu cái lỗ tai của chúng nó, trước mặt chỉ toàn người với người, muốn tìm khu vực của lớp 10A3 cũng cực kì khó.
- Ê ba đứa bây, theo tụi tao nè.
May thay, Huy và Tú từ trong đám đông lao ra, đầu tóc xù như ổ quạ vẫy tay gọi chúng nó. Hai người hộ tống hai bên, cho chúng nó đi giữa, kiểu như vệ sĩ, quản lý cho các ngôi sao ấy, miệng thì nói không ngừng:
- Cho qua đi mọi người ơi, cho qua cho quaaaaaaa.
- Trời ạ, khủng khiếp, tao cứ ngỡ tao sắp chết ngạt trong đó rồi. – Long vừa sửa lại cổ áo vừa nhăn mặt nói.
- Biết trước sẽ thế này tao thà rằng mình bớt thông minh đi một chút chứ như tao kiểu này nhiều người hâm mộ quá. – Vinh khó chịu.
- Ặc…
Nó nghe Vinh nói mà suýt cắn phải lưỡi, suýt sặc cả nước bọt, suýt tự lấy bàn chân trái giẫm lên bàn chân phải. Cái tên này sao lại tự cao đến thế nhỉ?
Về đến khu vực của lớp 10A3 chúng nó cũng không được yên. Đoàn người nồng nhiệt đón tiếp chúng nó ở cửa nhà ăn đã đi theo chúng nó vào đây.
- Vinh ơi, Long ơi ăn món này đi.
Mấy cô gái cứ một mực bám theo Vinh và Long, không loại trừ mấy bà chị khối 11 và 12.
Người thì gắp thức ăn bỏ vào chén cho cả hai, người thì lấy nước cho uống, người thì lấy khăn chùi miệng. Mà hai tên kia thì cũng quá mức nhiệt tình đáp lại, còn chân thành khuyên nó một câu:
- Lâu lâu mới được vậy đó Ty Ty, cứ ăn hết đi đừng ngại.
Long cũng gật đầu phụ họa trong khi trên tay cầm một cái đùi gà:
- Phải đó Thy, tự nhiên đi.
Bảo Long này bây giờ hình tượng một bạch mã hoàng tử không còn nữa, lại thay bằng cái vẻ giống Vinh y hệt.
Nhìn lại chén của mình, nó cũng suýt ngất vì thấy nào đùi gà, nào cá, nào xà lách trộn, nào bò nướng và vân vân. Các bạn nam trường này cũng thật chu đáo nha, quan tâm nó đến như vậy, đến cả chén đĩa cũng đề không còn chỗ chứa. Nó nhìn cảnh này mà muốn phát bệnh.
Bữa trưa ngày hôm nay quá mức “thịnh soạn” nên cả ba đứa chúng nó không đi nổi nữa, no đến tưởng như bụng cũng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Chúng nó nặng nề đi ra xe với chiếc va li bị kéo lê ở đằng sau. Vinh lên xe trước, nhàn nhã ngồi huýt sáo. Chờ khi nó đi đến băng ghế của mình, Vinh liền nhanh tay chộp lấy nó rồi kéo về phía cậu. Mất đà, nó ngã luôn vào lòng Vinh, nằm gọn trong vòng tay của Vinh dưới những cặp mắt sững sờ của lớp 10A3 và cả anh hướng dẫn viên. Qúa bất ngờ, nó mở trừng mắt nhìn người đang ôm mình, vừa văn không sai một li nhìn thấy đôi mắt nâu sâu hoắm của cậu. Như bị thôi miên, mắt nó không thể rời khỏi mắt của Vinh được. Dời ánh mắt xuống một chút, một chiếc mũi cao, thẳng, đường nét mềm mại trên gương mặt nhu hòa. Xuống một xíu nữa nó chợt giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị vì nó thấy đôi môi anh đào khiến nhiều cô gái ganh tỵ kia đang khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười tà mị. Khuôn mặt trắng sáng không chút tì vết với những đường nét thanh tú, vừa mềm mại, vừa cứng cáp khiến lòng nó rối như tơ vò, tim đập liên hồi không có cách nào điều hòa được. Đến khi nhìn thấy nụ cười trên môi Vinh càng tà mị hơn, nó vội vàng ngồi bật dậy, quắc mắt nhìn cậu ta:
- Vinh làm cái trò gì vậy hả? Lỡ Thy ngã thì sao đây? Cái mặt đẹp đẽ này bị tàn phá thì sao đây? Vinh đền được không? Chơi gì dại vậy?
Nó vừa ngượng ngùng vừa tức giận nên gương mặt trở nên đỏ ửng trông đáng yêu vô cùng.
- Ty Ty ngồi với Vinh nha. – Chờ nó phát tiết xong, Vinh bật cười đề nghị.
- Dẹp, Thy ngồi với Trang.
Nói rồi nó đứng bật dậy định vùng khỏi vòng tay Vinh như cánh tay Vinh càng siết chặt hơn.
- Ty Ty ngồi với Trang hoài bộ không chán hả? Bây giờ ngoan ngoãn ngồi cùng Vinh, đừng làm loạn nữa.
Trái với nó đang ra sức vùng vẫy, Vinh lại hết sức bình thản cùng kiên nhẫn giống như đang dỗ dành một đứa bé con.
- Tào lao. Cả năm này Thy ngồi với ai? Thy vì ai mà khổ sở hả? Ai tự nhiên giành ngồi cạnh Thy? Ai bày đủ trò để không bị thầy cô đổi chỗ? Buông tay ra.
Thấy lời nói không có tác dụng, Vinh hành động luôn. Cậu nhóc bế nó lên rồi đặt nó vào chiếc ghế ở phía trong. Cánh tay vẫn cứ ôm khư khư nó không chịu buông, hai chân đồng thời gác lên đùi nó không cho nó có cơ hội chạy thoát.
- Bỏ ra coi. – Nó phẫn nộ hét lớn. Sao nó cảm thấy mình giống như cái gối ôm của tên hung thân này quá vậy?
Vinh cũng dứt khoát hét trả:
- Khônggggggg.
- Mệt Vinh quá à! – Qúa mệt mỏi, nó bỏ cuộc, dựa đầu vào cửa sổ, không thèm nói lời nào nữa.
Một màn này Long đã chứng kiến từ A đến Z. Long vẫn đứng sững tại chỗ từ giây phút nó ngã vào lòng Vinh. Long vốn đi sau nó, ngay khoảnh khắc nó sắp ngã, Long đã sẵn sàng vươn tay ra để kéo nó lại nhưng cậu nhóc thật không ngờ nó lại ngã hẳn vào vòng tay của Vinh như vậy.
Máu trong người bỗng sôi sục, thân nhiệt cũng nóng lên, Long nhíu mày, vẻ mặt cực kì không vui. Cậu bạn Quốc Vinh này sao cứ luôn luôn cưỡng chế nó như vậy, định dùng cách này để giành nó với cậu sao? Long bực bội bước nhanh về phía băng ghế cuối cùng, lẳng lặng ngồi một mình trong góc.
Huy thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Không ngồi trên này hả mày?
Long uể oải nói:
- Thôi tao hơi mệt. Băng ghế này trống, tao muốn nằm ngủ.
- Có sao không? Nhức đầu hả? Tao có thuốc nè.
- Không sao. Ngủ chút xíu hết.
Thấy Long có vẻ khó chịu, không muốn nói chuyện nên Huy không hỏi nữa, nhìn Tú đang tò mò lắng nghe khẽ nhún vai một cái rồi ngồi xuống dựa vai Tú mà ngủ.
Vinh vẫn ngồi tư thế lúc nãy nhưng có điều lúc này cậu nhóc đang tựa đầu vào vai nó, mắt lim dim. Thấy Vinh sắp ngủ, nó thử liều mạng đứng dậy để nhảy ra khỏi chỗ này rồi tót sang ngồi với Trang ngay lập tức nhưng khi nó vừa nhổm người lên thì vòng tay của Vinh lại siết chặt, ghì nó xuống. Vinh vẫn không mở mắt, lười biếng nói:
- Ngoan đi. Vinh mỏi tay rồi.
Nó nghe vậy mừng rơn:
- Mỏi thì buông ra đi.
Nó vừa dứt câu, Vinh đột nhiên mở to hai mắt, nhíu nhíu mày, miệng lẩm bẩm:
- Buông ra hả?
Rồi nhếch môi cười một cái sau đó bất ngờ quay sang nhìn nó, dì sát mặt mình vào mặt nó nói rõ từng tiếng:
- Kiếp-sau-đi.
Nó thật là tức muốn chết. Cục tức nghẹn ứ ở cổ tưởng như sắp vọt lên đến não. Nó thật muốn trút giận lên cậu ta.
Vinh sau khi nói xong câu đó lại tiếp tục tựa đầu vào vai nó, đầu cứ dụi dụi không ngừng, vẻ mặt thì hớn hở như một đứa trẻ vừa được cho kẹo. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại câu vừa rồi hình như có chút không đúng. Phải là không bao giờ buông mới đúng. Nếu có kiếp sau vẫn tiếp tục theo đuổi. Thế là Vinh lập tức ngẩng đầu đính chính. Vừa lúc đó nó cũng quay sang định cắn một phát vào tai Vinh để trừng phạt. Kết quả…môi chạm môi…
Ôi trời…một tia lửa điện xẹt ngang qua tim cả hai khiến cả hai giật bắn mình…rồi bất động…Tim giống như đang chạy nước rút ấy, không hề có nhịp ổn định. Hai cặp mắt đều mở trừng trừng tưởng như sắp lọt cả ra ngoài. Hai đôi đồng tử mở lớn, thu hết gương mặt đối phương vào tầm mắt. Nó bắt gặp gương mặt nó vì bất ngờ mà trở nên vô cùng khó coi trong mắt của Vinh. Nó cũng nhìn thấy gương mặt của Vinh đang từ trắng chuyển sang hồng. Cả hai đều không hẹn mà cùng rời môi nhau, ngoảnh mặt đi.
Nó không suy nghĩ nhiều liền úp mặt mình vào sát cửa sổ, thầm than ôi sao mà mất mặt!!! Đại thiếu gia Quốc Vinh không sợ trời không sợ đất bây giờ cũng đang lúng túng, không biết phải làm thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu thấy đôi tay của mình cũng thật thừa thải, hết gãi đầu, bứt tai rồi lại điên cuồng xoa đôi má càng ngày càng ửng đỏ. Trong lòng cậu đang tự nhủ: “Thẹn thế kia chắc là nụ hôn đầu. Hỏng rồi hỏng rồi!!! Lần này mình thật sự gây tai họa rồi. Hết chuyện hay sao mà lại chạm vào môi của Ty Ty chứ? Thôi xong rồi…Lần này mình sẽ bị cô ấy nắm đầu, chặt tay, cắt lỗ tai hay là xẻo luôn cái mỏ này??? Có cái mỏ để ăn, để nói, để làm mặt tiền mà bị xẻo thật thì…”. Mới nghĩ đến thôi Vinh đã cảm thấy đầu, tay , tai, miệng đều nhói đau.
Cậu nhóc quay sang thăm dò nó, thấy nó vẫn vùi mặt vào cửa sổ theo tư thế cũ. Cái tướng này sao nhìn giống con chuột chũi thế nhở?
“Quái!!! Sao lại không có động tĩnh gì? Lẽ ra cô ấy phải nổi giận mà tát mình mấy chục tỉ cái hoặc chí ít cũng mắng mình tối tăm mặt mũi mới phải chứ?”.
Vinh nhíu mày khó hiểu rồi cũng dãn ngay đôi lông mày.
“Cũng tốt. Coi như số mình chưa tận.”
Tạm gác nỗi lo bị nó “làm thịt”, Vinh hồi tưởng lại cảnh nóng lúc nãy. Thật ra đây là lần đầu tiên Vinh chạm môi con gái, mà lại chạm đúng môi của người mình thích. Cái cảm giác này sao mà nó lâng lâng, nó tê tê, nó thỏa mãn quá nhỉ?
“Ôi trời thế là đại thiếu gia ta đây đã ‘được’ người ta lấy mất nụ hôn đầu ngây ngô rồi. Thì ra cảm giác hôn một người mình thích là như vậy. Biết nó thú vị thế thì những lúc lãng mạn mình đã lén hôn rồi chứ sao lại hôn trong cái tình cảnh dở khóc dở cười này? Đôi môi anh đào ngọt ngào, quả thật hôn một lần sẽ khiến mình không tự chủ được mà muốn hôn thêm lần hai, lần ba, và còn nhiều lần khác nữa. Nếu như thế thật thì đời sống sau này của mình thật hạnh phúc.”
Nghĩ xong đột nhiên Vinh thấy mình lúc này sao thật biến thái.
Cậu nhóc cố nín cười đến nội thương nhưng vẫn phát ra những tiếng hí hí nghe chướng tai vô cùng.
Nó quay phắt lại nhìn cậu vẻ ấm ức, lườm một cái rồi lại úp mặt vào cửa sổ.
“Ôi nụ hôn đầu của mình. Tên quỷ sứ âm bình, đồ biến thái, vô sỉ. Thân là thủ phạm cướp nụ hôn đầu của mình, còn chưa biết tội lại nhe răng cười nham nhở như thế. Tôi chưa bằm cậu ra thành nghìn mảnh đã là phước mười đời nhà cậu rồi nhé, ở đó cười cái gì?”
Trong lòng than thì than vậy chứ thực ra nó cũng thấy có một cảm giác lạ lạ đang len lỏi trong tâm can. Cụ thể nó không biết đó là gì, cũng chẳng biết tả thế nào. Chỉ có trái tim cứ mãi đạp rộn ràng không ngừng nghỉ là biểu hiện rõ nhất. Anh Trọng đã từng nói với nó thế này sau khi hôn người bạn gái của mình: “Nụ hôn đầu tuyệt lắm. Cảm giác rất hạnh phúc. Nói hạnh phúc cũng thật mơ hồ, chắc mày không hiểu. Nói chung là trong lòng mày cứ nhộn nhạo cả lên làm cho mày cứ cười tủm tỉm hoài. Nhịp tim lúc đó sẽ vô cùng nhanh, dù mày có hít thở mong điều hòa lại nhịp tim thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Thẹn thùng là chắc chắn có. Nếu như mày hôn phải người mày không thích mày sẽ chẳng có cảm giác gì đâu, cùng lắm là hơi bất ngờ rồi vung tay tát nó, chửi nó là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ rồi thôi. Còn với người mày thích thì khác. Mày sẽ thấy nhiêu đó chưa đủ và mày muốn hôn thêm lần nữa”.
Lúc đó nó chỉ nghĩ anh nó đang bốc phét. Mấy lời này chắc chỉ từ trong sách vở. Hôn người mình thích thôi mà, sao lại phóng đại lên như thế? Nhưng nó chợt nghĩ, hình như bản thân nó cũng đang có một chút mong chờ. Nó muốn biết Vinh đang nghĩ gì về cái chạm môi bất ngờ này. Qủa thật môi của Vinh vừa mềm vừa ấm, gây cho người ta một cảm giác khá thoải mái. Khoan đã, nó đang nghĩ gì thế? Có vẻ như đang nổi máu mê trai đẹp. Không được. Bác bỏ ngay.
Tim của nó đến giờ vẫn còn đập thình thịch. Đúng là không cách nào điều hòa được.
“Chẳng lẽ…Vinh là người mình thích???”
Nó ngượng đến chín cả mặt, càng cúi thấp đầu hơn nữa.
Vinh bị nó bắt gặp đang cười nham nhở, thấy có chút mất tự nhiên liền hắng giọng:
- Ừm…Cái đó…Cửa sổ không mấy sạch sẽ đâu Ty Ty. Sao Ty Ty cứ vùi đầu vào đó thế?
Nó nghe xong quay phắt lại trợn trừng mắt nhìn Vinh. Vinh chỉ đơ mặt ra vẻ rất vô tội.
Vô tội cái đầu mi đó!!! Đồ khỉ đột!!!
Bây giờ nó nhìn Vinh kiểu gì cũng thấy không hài lòng liền hấm hứ một tiếng rồi lấy áo khoác trùm kín mặt.
“Còn không xin lỗi mình được một câu nữa”.
Nhìn nó như thế, Vinh chỉ còn biết bật cười. Đáng yêu quá!!! Hai má ửng đỏ lên trông như con búp bê Nhật ấy.
Cảnh nóng này vừa hay lọt vào mắt tất cả mọi người, kể cả anh hướng dẫn viên. Mặt mọi người trông biểu cảm phết, mắt mở to ra, mồm cũng không khép lại được. Long hoàn toàn không hài lòng một chút nào. Vinh ngang nhiên hôn nó trước mặt bao người như vậy khác nào khẳng định chủ quyền, khác nào công khai giành nó với cậu? Long hậm hực đấm mạnh xuống ghế rồi lấy nón che mặt, cố ép mình vờ như không thấy chuyện gì.
Nó mệt mỏi ngủ thiếp đi trong chiếc áo khoác, Vinh ra sức lay mà vẫn không dậy. Chắc do mệt vì đi bộ cả buổi sáng. Vinh đưa tay mở chiếc áo khoác ra để nó dễ thở. Vinh ngồi lặng im ngắm nhìn nó, mỉm cười hạnh phúc rồi cũng dựa vào nó mà ngủ.
- Hai đứa dậy nào. Nhanh cho anh còn về công ty.
Chiếc xe đã về đến cổng trường Ban Mai. Tất cả học sinh đều đã xuống xe và lấy hành lí ra về, duy chỉ còn mình nó và Vinh còn ngủ trên xe, buộc anh hướng dẫn viên phải đánh thức.
Nó mơ màng mở mắt, nhìn một lượt, xe hình như đã dừng lại. Nó nheo mắt một cái nữa cho tỉnh rồi đứng dậy. Ơ! Nhưng mà sao có cái gì vướng vướng nhỉ? Nặng nặng. Nó cau mày cúi xuống nhìn. Trời ạ! Là đôi chân giò của tên Vinh xấu xa. Cánh tay lại còn không chịu an phận mà ôm lấy nó. Xem nó là gối ôm sao? Nó kiềm chế ý nghĩ hét vào mặt Vinh, quyết định hành động bạo lực. Nó dùng cùi chỏ thụi ngay vào bụng Vinh một quả.
- Oooooooo!!!
Cậu nhóc hét lên thảm thiết, đột nhiên thấy trước mặt là một bầu trời sao, sao nhỏ, sao lớn đều có đủ. Dải ngân hà chắc cũng không có nhiều sao đến vậy. Cậu nhóc tỉnh ngủ luôn, quay sang rên rỉ với nó:
- Ty Ty có cần phải mạnh tay như vậy không? Lỡ Vinh bị thủng bụng, ruột lòi cả ra ngoài thì sao đây?
- Tốt nhất là rơi ra ngoài hết không còn một thứ gì ấy, đem nấu cháo lòng tất.
- Ty Ty tàn nhẫn quá rồi.
- Hai đứa tình cảm nhở?
Cả hai đang tranh cãi, anh hướng dẫn viên chợt nói xen vào một câu khiến nó suýt sặc cả nước bọt:
- Dạ? Anh…vừa…nói…gì?
- Hai đứa ôm nhau ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết mói, thật rất đáng khâm phục. Mấy hành động tình cảm như thế nên thể hiện ở chỗ vắng người chứ đúng không, chiếc xe này dù sao cũng là một nơi công cộng mà. – Anh hướng dẫn viên tốt bụng khoác vai Vinh khuyên nhủ.
- Gì chứ? Anh hiểu nhầm rồi. – Nó vội thanh minh.
- Chắc không nhầm được đâu. Nếu nhầm thì sao cả lớp em lại hứng thú như vậy. Điện thoại của mỗi đứa có hai tấm hình chụp hai em là ít đấy. – anh ta tỏ vẻ vô tội.
- Lại còn thế nữa à? Lớp này chán sống rồi sao? Em về đây, chào anh.
Nó bực tức giậm chân đi xuống xe.
- Bạn gái em đáng yêu nhỉ? Có việc gì phải ngại chứ?
Vinh đột nhiên thấy phấn chấn lạ thường, giống như là người thắng cuộc trong một cuộc thi quan trọng lắm.
- Cô ấy hả anh? Da mặt mỏng lắm, lần này bị cả lớp săm soi, có thể coi là một đả kích rồi…haha…
- Có cô bạn gái dữ như vậy chắc thú vị lắm nhỉ?
- Vâng. Qủa thật rất thú vị. Em xuống với cô ấy đây. Bye anh.
- Ừ.
Vinh cứ cười tủm tỉm suốt. Trong đầu cứ tua đi tua lại câu hỏi:
“Trông mình và cô ấy giống một cặp lắm sao? Thế cũng đúng, trai tài gái sắc, đi đến đâu cũng thấy xứng. Hahahaha…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro