Chap 30-35
Giờ ra chơi
Trước khi ra ngoài, Khang không quên thủ thỉ với Minh:
"Tôi đi chơi nhé, Minh ở trên lớp có buồn không?"
Rõ ràng là có ý trêu chọc, Minh bặm môi:
"Không, còn vui là đằng khác"
"Vậy sao? Tôi buồn đấy, sao cậu lại nỡ lòng nói thế"
Khang nói bằng giọng đau khổ nhưng thực chất đang cố nín cười, chờ đợi phản ứng của Minh. Minh biết thừa ý đồ của Khang, đáp:
"Ừ, kệ ông. Buồn mặc kệ"
Những tưởng Khang sẽ bỏ đi, nào ngờ Khang ngồi hẳn xuống:
"Vậy tôi ở lại, đến khi nào Minh thương tôi thì tôi mới đi"
*Quá đáng, tên đáng ghét này*
Thầm chửi rủa trong bụng, Minh không biết phải đối phó sao với những chiêu quái quỷ mà Khang bày ra nữa. Hiểu rằng càng phũ thì càng bị lấn lướt, Minh xuống nước:"...Được rồi, ông xuống sân đi, tôi thươ...thươ..."Cố mãi mà không thể nói nốt được, vì cái câu này đối với Minh thật quá sức chịu đựng. Thấy Minh đã lọt lưới, Khang cười gian manh, lấn tới:"Minh làm sao nào? Tiếp đi chứ"Kèm theo đó là các động tác đụng chạm, khiến Minh không chịu nổi nữa, đành ngậm ngùi nói trong đau đớn:"...thương ông!!!"Nói xong là Minh cúi gằm mặt xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi vô cùng khổ sở. Cả đời cậu chưa từng nói điều gì mà lại có sức công phá tinh thần khủng khiếp đến thế. Từ mặt cho đến tai Minh nóng bừng, môi run lên, tim vẫn còn đập liên hồi, trong khi ấy thì "kẻ gian" lại được cười sung sướng mãn nguyện. Khang ghé vào tai Minh:"Cảm ơn Minh, cậu làm tôi vui quá. Hết giờ ra chơi là tôi sẽ về bên cậu mà, đừng lo"Nói rồi Khang ung dung bước đi, để lại Minh ngồi đó tức muốn nổ đầu, tự trách mình sao lại có thể để yên cho Khang lộng hành như thế, để rồi cậu toàn bị chui đầu vào rọ, ức kinh lên được mà không thể làm gì. Minh gào thét trong lòng, đã lâu lắm rồi cậu không có cái cảm giác này, cảm giác khi mà Khang trêu chọc cậu không thương tiếc. Kể từ khi làm lành, thế giới giữa cậu và Khang toàn là sắc màu, và không gian thì nhẹ nhàng dịu ngọt như kẹo bông, ấy vậy mà đùng cái lại thành ra thế này đây. Minh biết là Khang không có ý xấu, đó là cách mà Khang dùng để thể hiện tình cảm và thân thiết với cậu hơn, dù đôi khi có hơi quá đà, sến kinh lên được. Kể cả vậy, Minh vẫn thấy tức tức, bởi lần nào bị Khang trêu là y như rằng cậu lại bị rơi vào tình cảnh xấu hổ mà bản thân không thể kiểm soát được. Đúng là cậu đang quý Khang hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng những lúc thế này là cậu chỉ muốn đập Khang tơi bời cho chừa cái tội đùa giỡn quá đáng kiêm khiêu khích có chủ ý đi. Càng nghĩ Minh càng thấy đau đầu, mấy chuyện này thật là rắc rối quá mà.Đang mải mê nghĩ ngợi, tiếng Ly gọi làm cậu giật mình:"Này em""Hở?""Sao lúc nãy đánh Khang ác thế?"Ly ngồi xuống bên cạnh, cười khúc khích. Minh đáp:"Tại hắn trêu tao quá đáng""Quá đáng kiểu gì đây?""Thì...kiểu...cứ thân mật quá mức ý. Biết thừa là tao sẽ thấy rất xẩu hổ rồi, thế mà cứ cố tình ép tao phải nói theo ý hắn, mà nói xong thì ngượng không biết trốn đi đâu nữa. Chết mất"Cùng một kiểu câu hỏi này, nhưng nếu như là mọi lần trước kia, thì Minh sẽ xả hết mọi tức giận trong lòng, giọng điệu vô cùng bức xúc. Vậy mà lần này, chả hiểu sao cậu lại trả lời rất bình tĩnh và có chừng mực, không hề thể hiện gì là khó chịu bực tức cả, trái lại còn nghiêng nhiều hơn về những cảm nghĩ của cậu. Có lẽ nào, đó là vì tình cảm của Minh đối với Khang đã đạt đến một mức độ mới, mà cậu vẫn chưa nhận ra điều ấy chăng? Ly nghe Minh xong thì cười tít mắt, khiến Minh thấy lạ, bèn hỏi:"Cười cái gì? Hâm à?""Nghe mày nói kìa, không nhận ra sao?" – Ly nhìn Minh tinh nghịch"Nhận ra cái gì cơ?" Minh ngô nghê hỏi, Ly không úp mở nữa, giải thích:"Khang đối với mày đã quan trọng hơn rất nhiều rồi đấy""...Nghĩa là...?"Ly cười:"Mấy tháng trước mày còn rất ghét Khang, bây giờ thì khác hẳn. Chả cần nói mày cũng biết mà, thái độ và cách cư xử của mày mỗi khi ở cùng Khang ấy, gần gũi hơn bao nhiêu, nhìn mà mừng. Có thể là mày chưa quen với cái cách mà Khang trêu mày, nhưng tao biết là mày không ghét những hành động ấy nữa, phải không?"Đến đây, Minh ngồi yên suy ngẫm. Những gì Ly vừa nói rất đúng, hay chính xác hơn thì đó là bản tóm tắt lại những cảm xúc của cậu trong thời gian qua dưới con mắt của người ngoài. Còn việc bị trêu thì giống như Ly nói, cậu không còn thấy ghét nữa, mà chỉ là vì xấu hổ quá nên mới nổi giận mà thôi. Minh nhìn Ly, khẽ cười:"Phải""Đấy, tao nói quá chuẩn" – Ly tự hào vỗ má"Thôi đi mày, bắt đầu tự sướng rồi""Ơ hay, tao giỏi tao có quyền chớ""Giỏi mỗi cái ăn may"Minh lè lưỡi, hai người liền bật nhau đôm đốp, cười phá lên. Phía trên, Liêm, Nga, Ân và Khôi cùng nhìn xuống, mỉm cười....Từ hôm thứ 5 trở về từ nhà Minh, Dương đã luôn băn khoăn và lo lắng, phần nào đó trong cậu không thể yên được khi những thắc mắc cứ ám ảnh không ngừng. Cứ mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Khôi lại hiện ra trong đầu, cùng với những câu hỏi không lời giải đáp mà Dương không tài nào dứt ra được. Suốt bao lâu nay, đây là lần đầu tiên có người có sức ảnh hưởng tới cậu lớn đến thế, trong khi thời gian gặp gỡ mới chỉ có 2, 3 lần. Trước giờ chưa có việc gì có thể làm khó Dương, cậu luôn coi mọi thứ là bình thường và giải quyết với một thái độ thoải mái. Vậy mà mới chỉ gặp Khôi, cậu đã thấy chính bản thân mình thật khó hiểu, có những thứ suy nghĩ và cảm xúc rắc rối mà có cố mấy cũng không thể nào xác định được chúng là gì. Càng nghĩ tới Khôi nhiều, Dương càng muốn làm rõ chuyện này, bởi tâm trí cậu đang trở nên quá hỗn độn rồi. Cuối cùng, Dương mở điện thoại:"Gì vậy ông?""Minh à? Tôi hỏi này, trường ông thứ tư nào cũng học 3 tiết thôi phải không?""Ừ, như mấy lần trước đó""Thế...tan xong là các câu lạc bộ ở lại họp hết à?"Dương hồi hộp chờ đợi câu trả lời, cậu đã quyết định sẽ gặp Khôi, bởi càng tiếp xúc nhiều thì càng có thể đi tới kết luận dễ dàng hơn. Minh trả lời:"Có thể nói thế...Nhưng mà, không phải mọi thứ tư đều ở lại đâu""Hưmm...Ok, cảm ơn ông"Dương khẽ thở dài, nếu đúng như Minh nói, thì sẽ không biết chắc chắn được, như vậy sẽ khó có thể gặp được Khôi."Sao thế? Có chuyện gì à?" – Minh thắc mắc"A...không có gì. Mà ông cho tôi số Ly được không""Ừ, để tôi nhắn cho""Rồi, cảm ơn ông nhé. Bye bye""Bye bye"Mấy giây sau, tin nhắn Minh gửi đến. Dương vội mở ra, lưu số lại rồi bấm máy:"Alo, ai đấy ạ?" – Tiếng Ly vọng ra từ đầu máy bên kia"Ly hả? Tớ Dương đây""Aaa, Dương à, chào cậu. Sao lại gọi tớ thế?"Nghe rõ cả tiếng reo của Ly, Dương cười đáp:"Tớ muốn hỏi là thứ 4 các cậu có ở lại họp câu lạc bộ không ấy mà?""À, cái đó hả, cậu muốn đến chơi phải không? Hihihi, may mắn nha, mấy tuần tới bọn tớ đều ở lại tập đó. Đến thoải mái nhá"Nghe Ly nói mà Dương mừng rơn, ít nhất thì đã đảm bảo được khoản thời gian. Cậu trả lời:"Ừ, tớ sẽ đến. Cảm ơn cậu nhiều""Không có gì, bye bye nha""Bye bye"Dương tắt máy, vô thức cười trong vui mừng, mà cậu cũng không hiểu sao mình lại thế nữa. Có lẽ việc được gặp lại Khôi, được ngắm nhìn vẻ đẹp của con người thú vị ấy đã khiến cho Dương trở nên như vậy.Lúc ấy, tại một nơi khác...Ly mỉm cười, vừa dừng cuộc gọi với Dương là bấm máy, đưa lên tai chờ hồi âm:"Gọi gì hả mày?""Khôi em à, thứ tư tuần này...mà thôi, thứ tư 3 tuần tới mình tập tiếp cho câu lạc bộ đi" "Gì thế? Sao hăng hái vậy?" – Giọng Khôi ngạc nhiên"Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn mà. Thế nhá""Ờ rồi, biết thế. Chào nhá""Hihi, chào mày"Tắt máy, Ly ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời trong xanh, hít thở một hơi thật sâu và sảng khoái, trong đầu nghĩ ngợi gì đó mà cứ chốc chốc là lại thấy cười vui sướng.Thứ Tư"Vậy là hôm nay tao phải về một mình à?"Minh bí xị khi các bạn của cậu đều nói rằng hôm nay họ có việc của câu lạc bộ, không về cùng cậu được. Ân lên tiếng:"Có một hôm thôi mà. Cứ làm như sợ bị bắt cóc không bằng"Cả đám bật cười ha hả, Minh nói:"Nhưng mà hơi buồn""Để tôi đèo cậu về là hết buồn ngay"Giọng nói quen thuộc cất lên, Minh quay mặt lại và thấy Khang đã đứng đằng sau từ bao giờ, miệng cười tươi rói. Cậu đáp:"Thôi tôi không buồn nữa đâu, tự về được"Năm người bạn nhìn cậu rồi nhìn nhau, lắc đầu cười. Khang vẫn tiếp tục:"Thôi nào, chính cậu vừa kêu vậy mà, thay đổi ý kiến nhanh thế""Bọn tớ đi nhé Khang. Bye Minh, bọn tao đi câu lạc bộ đây""Ừ, chào các cậu" – Khang vẫy tay cười"A, bọn kia..."Minh kêu lên nhưng các bạn cậu đã kéo nhau đi cả rồi. Còn lại cậu và Khang đứng đây, Khang nói:"Vậy...Để tôi đưa cậu về?""Kh..Không cần mà, tôi về đây"Minh cố giấu đi vẻ bối rối, nhanh chóng đi xuống cầu thang. Khang đứng nhìn theo, miệng vẫn mỉm cười, cảm thấy thật thích thú với cái sự ương bướng của cậu. Bỗng có tiếng gọi:"A, Khang. Cậu đây rồi"Khang quay lại, cười:"Sao mà phải lên tận đây thế Linh?""Đưa cho cậu bản báo cáo này, đọc đi nhá. Mai lại họp đoàn đấy""Ừ, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu""Hihi, tớ về đây. Bye cậu""Chào cậu"Linh tươi cười bước đi. Khang giở tập giấy photo ra đọc, khẽ thở dài. Đôi lúc, cậu cũng thấy mệt mỏi với công việc này, nhưng vì là người đảm nhiệm nhiều trọng trách nhất, cậu không thể từ bỏ được, chỉ có thể cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình thôi. Cất giấy tờ vào cặp, Khang ra về, bóng cậu khuất dần, rồi mất hút khỏi hành lang vắng vẻ.Phòng thể chất"Tiếp theo chúng ta xoay người, rồi đến động tác chân, như thế này...Mọi người hiểu chưa?"Ly đang hướng dẫn mọi người bài tập nhảy rất say sưa thì nghe tiếng cửa mở, Dương lấp ló nhìn vào. "Dươnggg""Ủa, Dương à? Đâu đâu?"" Bạn Dươngggg đẹp traiii""Oaaa, Dương kìa. Dương đến kìa""..."Các thành viên thi nhau reo lên, sự xuất hiện của Dương khiến cho tinh thần mọi người tăng vọt, hào hứng lên trông thấy. Dương bước vào trong, cười tươi:"Chào mọi người"Nhìn quanh quất, Dương không thấy Khôi đâu cả, liền hỏi thầm Ly:"Khôi...đâu rồi?""Nó đi mua nước ấy mà, chắc sắp quay lại rồi" – Ly trả lờiĐúng lúc ấy, cửa lại mở ra lần nữa. Dương vội quay lại, và Khôi xuất hiện:"Khôi""..."Không hiểu sao mà vừa nhìn thấy, Dương đã gọi tên Khôi làm cậu bất ngờ. Đến cả mấy người trong câu lạc bộ cũng thấy lạ, nhìn nhau khó hiểu. Khôi đi tới, đưa túi nước cho Ly rồi nhìn Dương, cười:"Chào Dương. Cậu đến chơi à?""...Ừ...tớ đến xem""Ừm"Khôi đi tới chỗ Ly, định bật nhạc lên thì Ly ngăn cậu lại:"Để tao tập cho mọi người, mày ngồi với Dương đi""..."Khôi không nói gì, lẳng lặng tiến đến Dương:"Chúng ta ra kia nhé""Ừ"Dương vui mừng khi thấy Khôi đi cùng mình, miệng tự động nở một nụ cười. Ở phía đằng kia, các tiếng than vãn đòi được đi với Dương bắt đầu rộ lên, làm Ly lại phải hô trật tự. Chỉnh đốn hàng ngũ xong, Ly bắt đầu buổi tập, tiếng đọc nhịp vang đều đều... Hai người cùng ngồi xuống, Khôi nói:"Hôm nay lại đón hụt Minh à?"Nghe vậy, Dương bật cười, đáp:"Không phải đâu, tớ đến chơi thôi""Ừ, gặp cậu cũng vui...""Hử?"Khôi vừa buột miệng, nói được nửa câu là vội dừng lại, thoáng có chút bối rối hiện trên khuôn mặt. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà cậu lại trở nên lúng túng như vậy, nhưng rồi Khôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp:"Không có gì, tớ lỡ miệng"Dương biết rõ mình đã nghe thấy gì, trong lòng cảm thấy vui sướng đến kỳ lạ. Nhưng thấy Khôi có ý không muốn nhắc lại nên cậu không hỏi nữa, liền đổi đề tài:"Cậu thích nhảy lắm phải không?""Ừ, từ bé tớ đã thấy thích thú với việc này rồi""Vậy sao? Tớ cũng rất thích đấy"Dương nói trong sự phấn khởi, Khôi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, hỏi lại:"Thật à? Vậy sao cậu không nhảy cùng chúng tớ luôn?"Dương chỉ cười đáp:"Tớ bỏ lâu rồi, mà trường thì học nặng lắm nên chả có thời gian. Chỉ có thứ tư rảnh rang một chút thì qua đây xem..."Thực chất, ý định đến xem mọi người nhảy chỉ là một phần phụ rất nhỏ, bởi mục tiêu chính mà Dương hướng tới là Khôi, nhưng cậu biết rằng không thể cứ tùy tiện nói thẳng ra được, vì như vậy sẽ khiến cho cả hai bên khó xử. Nhất là Khôi, Dương không hề biết Khôi cảm thấy thế nào về mình, nếu nói rằng mình đến để gặp Khôi, thì ai mà biết kết quả sẽ như thế nào chứ. Rốt cục, Dương đành dừng lại ở cái lý do là muốn xem biểu diễn nhảy, chưa dám nói thật với Khôi, dù trong lòng có hơi khó chịu vì phải giấu giếm. Khôi nghe Dương xong, gật gù:"Tiếc thật nhỉ, giá mà cậu học trường tớ""Ừ, giá mà..."Dương nhìn xa xăm, hai người ngồi im ắng một lúc thì Khôi lên tiếng:"Cậu biết không? Ngày xưa lúc tớ bé, tớ đã vô tình làm đổ vỡ rất nhiều thứ trong nhà, chỉ vì cứ nhảy theo chương trình tivi đấy""Hahaha, cậu không đùa chứ?" Dương cười lớn, câu chuyện của Khôi đã làm giảm đi không khí gượng gùng giữa hai người. Khôi cũng thấy buồn cười với chính mình, miệng cười tươi, cậu đáp:"Thật đấy, vậy nên bố mẹ tớ phải chuyển hết mọi thứ dễ vỡ sang phòng khác. Sau này thì tớ có phòng riêng nên không còn phải lo nữa, tớ chỉ còn làm vỡ đồ trong phòng tớ thôi"Nghe Khôi kể chuyện mà Dương cứ cười hoài, khoảng cách giữa hai người đang gần hơn từng chút một. Vừa nghe chuyện Dương vừa ngắm Khôi, rồi trong một giây mơ màng, cậu nói:"Thật dễ thương...""Gì vậy?" – Khôi dừng lại, nhìn Dương khó hiểu"Ý tớ là...cậu...chuyện cậu kể dễ thương..."Dương cuống lên giải thích, cố biện minh cho lời nói trong vô thức của mình. Khôi có vẻ không để tâm lắm tới phản ứng của Dương, tiếp tục kể chuyện. Sau đó, Dương cũng bình tâm lại, cố gắng trở lại trạng thái tự nhiên ban đầu, rồi hai người lại cười nói với nhau vui vẻ, chia sẻ và biết thêm về nhau rất nhiều điều.Đằng xa, Ly nhìn hai người, miệng nở nụ cười mãn nguyện....Tính từ hôm đó đến hiện tại là đã gần hai tuần, tương đương với hai ngày thứ tư Dương đến trường Minh và gặp gỡ mọi người trong câu lạc bộ nhảy hiện đại, hay chính xác hơn là đến gặp Khôi. Kể từ thứ tư tuần trước, Dương và Khôi đã có thể trò chuyện và cười đùa thoải mái cùng nhau, tất nhiên không thể không tính tới Ly, người cũng góp phần tham gia vào những câu chuyện vui và mang đến cho họ những tràng cười sảng khoái. Và tính đến thứ tư tuần này, Dương và Khôi đã thân nhau hơn nhiều so với lúc trước, thật ngạc nhiên khi mối quan hệ của họ lại có thể tiến triển nhanh chóng đến vậy. Những tin nhắn, cuộc gọi giữa hai người ngày một tăng lên, và mỗi lần như vậy là cả hai đều cảm thấy rất vui, cũng như thấy tinh thần dễ chịu hơn rất nhiều. Gần hai tuần, hai tuần của những lần gặp mặt trực tiếp cũng như trò chuyện qua điện thoại. Đối với Dương khoảng thời gian đó là đủ, đủ để có thể đi tới kết luận cho những cảm xúc của bản thân đang ngày một lớn lên trong cậu. Lúc này đây, Dương đang đứng trước cánh cửa một ngôi nhà, cậu đã suy nghĩ rất nhiều và kỹ lưỡng trước khi đến đây. Hít một hơi sâu, cậu bấm chuông:*Ding dong*Cánh cửa mở ra:"Dương à? Sao lại đến đột ngột thế?"Minh ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ của Dương. Dương cười:"Tôi muốn gặp ông""Thằng hâm này, lần sau báo trước chứ, tôi còn chuẩn bị. Vừa mới ngủ dậy""Hà hà, thế này mới vui""Ông đúng là...thôi vào trong đi đã"Minh mời Dương vào nhà rồi khóa cửa lại. Mẹ cậu thấy động thì chạy từ trong bếp ra:"Dương hả cháu? Đến chơi đấy à?""Vâng ạ, cháu chào cô""Hôm nay ở lại đến mai luôn phải không?"Mẹ Minh cười hiền, bà đã rất quen với những lần Dương đến chơi với Minh và ngủ lại qua đêm rồi, nên coi như đó là chuyện hiển nhiên mỗi khi Dương đến nhà. Dương vui vẻ đáp lại:"Cô hiểu cháu quá, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Cháu cảm ơn cô""Ừ, thế lên gác chơi đi rồi trưa xuống ăn""Vâng ạ"Minh nhanh chóng đưa Dương lên phòng, đóng cửa cẩn thận xong, cậu hỏi:"Sao không đến thứ bảy luôn?""Đến thứ bảy thì cả cuối tuần ông lấy đâu thời gian học bài nữa. Tối qua làm hết bài chưa đấy?" – Dương cười toe toét, tiện tay thả balo xuống."Xong rồi, ông căn chuẩn phết nhỉ, hahaha""Tôi giỏi mà""Gớm ạ"Minh đi đến tủ rồi xem xét đống quần áo, quay lại nói:"Ông có mang quần áo thay không đấy? Hay muốn mặc lại bộ lần trước""Khỏi lo, chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến chứ"Dương lấy một bộ quần áo khỏi túi rồi vào phòng tắm thay đồ. Lát sau, cậu đi ra, nhảy lên giường. Minh hỏi:"Giờ muốn chơi gì đây?""Thực ra..."Dương ngập ngừng, làm cho Minh thắc mắc, linh cảm rằng vẫn là chuyện hôm nọ, Minh không gặng hỏi nữa mà ngồi yên chờ. Dương nói:"...tôi đến chơi, tiện nói với ông chuyện này luôn""Ồ, là gì thế?"Minh ngồi khoanh chân, hai bàn tay mở thành hình bông hoa đỡ lấy cằm, chăm chú nhìn Dương.Dương nhắm mắt hít một hơi, lấy hết can đảm, rồi nói:"...Tôi đang thích Khôi..."
Chuong 31
Đọc truyện teen Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà Chương 31 full:
Niềm vui diệu kỳ
Dương vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm trong yên lặng. Minh đơ cả người ra, mắt nhìn Dương với sự ngỡ ngàng, Dương biết chuyện này rất sốc với Minh nên không nói gì thêm mà chỉ ngồi nhìn Minh chờ đợi. Một lúc sau, Minh bỗng cười rúc rích, miệng lắp bắp:
"Ông...đang đùa tôi...đúng không? Kiểu này mới lạ nha"
Dương khẽ thở dài, biết ngay là từ đầu Minh sẽ không tin mà. Cậu đáp:
"Không hề, tôi đang nói thật"
Dù đã nghe vậy, Minh vẫn tưởng rằng Dương đang đùa mình, tiếp tục cười:
"Thôi mà...hahaha...Trường ông có bạn nào tên Khôi hả? Con gái mà tên Khôi thì lạ nhỉ? Mà cũng chẳng sao, chắc là xinh xắn dễ thươ..."
"MINH!!!"
Dương gọi lớn làm Minh lập tức ngừng lại, hai tay Dương đã nắm chặt lấy vai cậu. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương, nụ cười của Minh dần biến mất, cậu khẽ nói:
"...Khôi...là Khôi đó sao?"
Dương thả tay khỏi Minh, gật đầu, tin này khiến cho Minh quá đỗi bất ngờ, hiện không biết nên nói gì. Cậu cứ nhìn mãi thằng bạn thân mấy năm trời của mình, lòng dấy lên bao câu hỏi, vừa mới tháng trước còn bảo không có tình cảm đặc biệt với ai mà hôm nay đã nói khác hẳn rồi. Nghĩ sâu hơn nữa, Minh chợt nghĩ tới cú điện thoại lần trước, cậu rụt rè hỏi:
"Lí do ông hỏi tôi về các câu lạc bộ thứ tư...là vì vậy à?"
Dương đang trầm ngâm, nghe Minh hỏi thì gật đầu đáp:
"Ừ...Tôi muốn xác định thời gian cụ thể để...gặp Khôi"
Nói xong, Dương nằm phịch ra giường, tay vò vò đầu suy nghĩ. Minh đưa mắt nhìn mông lung, hít sâu một hơi rồi lên tiếng:
"Ông có chắc là...ông thích Khôi thật chứ?"
Nghe vậy, Dương nhổm người dậy, đáp:
"Tôi chắc. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói với ông mà. Ban đầu tôi không xác định được cảm xúc này là gì, nhưng giờ thì chắc chắn rồi"
Giọng Dương chắc nịch, Minh nghe xong thì gật gù, rồi tiếp:
"Vậy ông để ý đến Khôi từ bao giờ thế?"
"Cái hôm ông đi chơi với Khang, còn nhớ chứ? Tôi đã gặp Khôi và từ đó..."
Dương nói đến đây thì dừng lại, Minh hiểu ý nên chỉ gật đầu, rồi cả hai lại ngồi yên suy nghĩ. Đối với Dương, nói ra chuyện này thật không dễ dàng gì, kể cả là với người bạn thân nhất. Suốt bao lâu nay chơi với nhau, đây là lần đầu tiên mà Dương lại có những tâm sự này, ắt hẳn chính mình có khó tin nữa là người khác. Còn Minh, dù biết chuyện này là thật, nhưng trong lòng vẫn rất bất ngờ. Phải rồi, vào một ngày bình thường, đột nhiên thằng bạn thân 6 năm xuất hiện và nói thích cậu bạn cùng lớp của mình, ai mà có thể không nhạc nhiên khi nghe điều ấy chứ. Nhất là Minh không thể ngờ được, trong suốt thời gian qua Dương đã phải lo nghĩ rất nhiều, và những phản ứng kỳ lạ của Dương mỗi khi nhìn thấy Khôi, vậy mà cậu lại không nhận ra.
Minh thầm thở dài, trách mình đã lơ là mà không quan tâm tới Dương, để bây giờ chuyện xảy đến đột ngột thế này đây. Ngẫm nghĩ một hồi, Minh quay sang Dương cười khúc khích:
"Ààà, hiểu rồi, cái lần ông hỏi tôi về tình yêu sét đánh, là chuyện này đấy phải không?"
Dương mỉm cười, gật đầu:
"Ừ..."
Tức thì, Minh ngồi sát lại Dương, giương đôi mắt long lanh tò mò hỏi:
"Thế...đúng là tình yêu sét đánh à?"
Vẻ mặt ấy của Minh khiến Dương phải phì cười, cậu đáp:
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng ngay từ lúc nhìn thấy Khôi, tôi đã cảm thấy...ừm...thấy..."
Dương không biết diễn tả ý của mình thế nào, cứ ngập ngừng mãi, Minh liền hăng hái trợ giúp:
"Thấy hồi hộp à? thế có thấy ngượng không? hay là căng thẳng?"
"Ừ, có thể nói là hồi hộp, tôi không biết nói sao cho đúng nhưng lúc ấy cảm giác như tôi không thể tự tin như bình thường được."
Dương vừa nói vừa có vẻ ngượng, đùng cái hai thằng lại ngồi nói mấy chuyện tình cảm mà cả hai đứa đều chưa từng trải qua bao giờ, vậy nên sẽ rất khó để có thể diễn đạt cũng như hiểu được những thứ cảm xúc ấy. Với Minh thì khác, cho dù cậu chả biết gì về tình yêu, từ chuyện Khang mà bạn bè đã phải tốn biết bao công sức khuyên bảo cũng như chính bản thân cậu đã phải trải qua những cãi vã giận hờn chỉ vì sự ngây thơ ngơ ngác của mình, nhưng cậu vẫn thấy rất hào hứng và tò mò. Vì đây là chuyện của Dương, việc mà chưa từng xảy đến với thằng bạn chí cốt của cậu nay đã thực sự xảy ra, hiển nhiên sẽ khiến cho Minh cảm thấy vô cùng thích thú.
Minh hỏi tiếp:
"Rồi sau đấy ra sao?"
"Tôi...đến trường ông để gặp Khôi nhiều hơn, rồi dần dần càng thấy cảm xúc của mình rõ ràng hơn..." – Dương cười khì
"Ồ, hóa ra là dạo này toàn đến mà không nói gì với tôi nha, ông kinh phết nhờ"
Minh bĩu môi trêu chọc, Dương chỉ cười không đáp. Minh nói:
"Đến gặp Khôi xong hai người làm gì?"
"Bọn tôi ngồi nói chuyện, chia sẻ nhiều thứ lắm. Mà chuyện Khôi kể luôn làm tôi thấy thú vị ông ạ, cậu ấy có một sự cuốn hút rất đặc biệt. Từ ánh mắt, nụ cười, giọng nói,...tôi chưa từng gặp ai như thế bao giờ..."
Vừa nói đến Khôi là Dương mơ màng, nói chuyện cứ như đang bay bổng. Minh nhìn Dương thao thao bất tuyệt thì tủm tỉm cười rồi tiếp lời:
"Ông thấy Khôi hấp dẫn đến thế à? Hay quá, hóa ra ông thích mẫu người trầm tính điềm đạm như vậy"
"Hahaha, có vẻ là thế. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ có Khôi mới có thể khiến cho tôi có những cảm xúc này. Giống như...Khôi là người dành cho tôi vậy..."
Dương nói xong thì hơi đỏ mặt, nói ra một điều từ trong tim như vậy thì cảm thấy ngượng cũng phải. Minh nhìn phản ứng của Dương, không nhịn được liền cười sằng sặc:
"Ôi chết mất hahahahahah. Sao ông có thể nói ra những lời ấy chứ, sến chết đi được. Đau bụng quá, hahahaha"
"A, ông dám cười à? Đã thế cho cười đã đời luôn nhé"
Dương lao đến cù vào hai bên hông của Minh, làm cậu ngã ra giường cười lăn lộn. Dương cù càng mạnh, Minh càng cười lớn, đến lúc không chịu nổi phải đầu hàng:
"Đừng... đừng, tôi không cười nữa, không cười nữa mà. Xin tha mạng"
Lúc này Minh đã co quắp hết cả người. Dương dừng lại, cười hả hê:
"Hà hà, chừa rồi chứ hả?"
"Ông đúng là...dã man"
Minh ngồi dậy, hậm hực đấm Dương một cái nhưng chả nhằm nhò gì. Hai người lại xông vào đánh nhau, đang đánh đấm cười đùa ầm cả phòng thì nghe tiếng mẹ Minh:
"Minh, Dương, xuống ăn nào!"
Cả hai cùng chạy xuống nhà, trên bàn, thức ăn, bát đũa đã được dọn ra đầy đủ. Thấy Dương, Siêu hồ hởi:
"Em chào anh"
"Chào Siêu"
Dương tươi cười, rồi lễ phép chào bố Minh:
"Cháu chào bác ạ"
"Chào cháu" – Bố Minh cười đáp
Minh và Dương ngồi xuống ghế, xới cơm xong, cả nhà bắt đầu bữa trưa.
Trong bữa ăn, chợt mẹ Minh hỏi:
"Lâu rồi không gặp cháu, vẫn học tốt chứ?"
"Ôi giời, mẹ hỏi vậy cũng như khô..."
Minh nói chen vào, liền bị Dương chặn miệng:
"Vâng ạ, điểm số vẫn không thay đổi ạ"
Mẹ Minh cười hài lòng, gật gù gắp thức ăn, chốc sau lại hỏi tiếp:
"Thế cháu có bạn gái chưa?"
Minh tí thì sặc cơm, vội đặt bát xuống. Cậu ỉ ôi:
"Mẹ, sao lại hỏi thế, toàn chuyện gì đâu"
Mẹ Minh có phần ngạc nhiên khi thấy phản ứng của cậu:
"Ơ kìa, mẹ hỏi Dương chứ có hỏi con đâu mà"
"Nhưng mà tự dưng..."
"Thôi nào, để yên cho mẹ nói chuyện với bạn"
Minh cố gắng để mẹ cậu không đả động gì đến vấn đề này, ấy vậy mà mẹ cậu cứ khăng khăng muốn hỏi chuyện Dương. Thật là kỳ lạ, nhằm đúng hôm nay thì mẹ lại hỏi chuyện đấy, chỉ sợ Dương không biết đối đáp thế nào. Minh nhìn sang Dương, và bất ngờ khi thấy Dương vừa cười vừa trả lời:
"Haha, cháu chưa có bạn gái đâu cô, vẫn đang độc thân đây ạ"
"Thật à? Tại cô thấy cháu đẹp trai, học giỏi mà còn ngoan ngoãn lịch sự thế này, chắc phải có ai thích rồi chứ?"
"Kìa mẹ..."
Minh ngồi cạnh cứ choi choi lên ngăn mẹ lại, Siêu và bố cậu nghe chuyện thì ngồi cười với nhau, mẹ Minh không để tâm, tiếp tục quan tâm hỏi han Dương. Và Minh càng choáng hơn khi thấy Dương trả lời vui vẻ:
"À vâng, có nhiều bạn thích cháu, nhưng cháu chưa tìm được ai hợp với mình ạ"
"Ồ, ra thế. Xin lỗi cháu, cô không có ý hỏi chuyện riêng tư. Chỉ tại cô hơi tò mò"
"Dạ không sao đâu. Cháu thoải mái mà cô"
Thái độ tỉnh bơ của Dương làm Minh ngỡ ngàng. Cho dù đang vướng vào chuyện tình cảm rắc rối nhưng khi mẹ cậu hỏi đến, Dương lại có thể trả lời như thể mọi thứ đang rất bình thường mà không hề có vẻ mất tự nhiên hay một chút bối rối. Quả là vừa đáng phục, vừa đáng sợ.
"Dương thân với Minh thế, có biết Minh nó thích ai chưa cháu?"
Lần này thì đến lượt bố Minh lên tiếng làm Minh xém ngã ngửa, cậu cuống lên:
"Lại cả bố nữa, sao hôm nay bố mẹ cứ hỏi mấy chuyện này thế?"
"Thì bố thấy mẹ hỏi nên cũng muốn biết, khà khà. Mà tuổi này bọn thanh niên yêu đương đầy ra, con thì mãi không thấy nói gì nên bố mới thắc mắc"
Mẹ Minh gật gù với bố cậu, Siêu được thể thì nhìn Minh trêu chọc, còn Dương bật cười:
"Cả nhà cứ yên tâm đi ạ, Minh vẫn còn đang ngoan hiền lắm chưa có người yêu đâu"
"Vậy à? Ừ, bác thấy nó cũng được mà mãi không có ai" – Bố Minh đáp
"Bố, khổ quá..." – Minh nhảy dựng
"Cái đấy thì không lo ạ, thế nào mà chả có người thích Minh, trông nó thế này cơ mà"
Mọi người cười phá lên, còn Minh thì chả biết phải nói thế nào trong cái trường hợp này. Cậu quay sang thấy Dương thầm nháy mắt với mình, hiểu ngay ý của Dương là gì. Cái câu "Thế nào mà chả có người thích" thực chất phải là "có người thích", và người đó là Khang chứ còn ai vào đây. Đụng đến vấn đề này thì thật là khó nói, nên Minh không có ý kiến gì thêm, mặc kệ mọi người cười nói còn mình chỉ chăm chăm ăn cho xong bữa.
Xong xuôi, Minh cùng Dương lên phòng. Đánh răng rửa mặt xong, cả hai nhảy lên giường nghỉ ngơi. Tán gẫu một hồi, Minh hỏi:
"Này, Khôi có biết không thế?"
"Chưa, tôi kể với ông đầu tiên mà"
"Thế...ông có định cho Khôi biết không?"
Nghe Minh hỏi, Dương nhất thời im lặng suy nghĩ. Đúng là cậu chưa nghĩ đến việc này, mới xác định được tình cảm của mình, nhưng Dương không chắc liệu có nên để cho Khôi biết điều đó. Cậu trả lời:
"Tôi cũng không rõ nên làm thế nào, chỉ sợ nếu Khôi biết, cậu ấy không nói chuyện với tôi nữa thì..."
"Sao ông lại lo điều đó?"
Minh ngồi hẳn dậy nhìn Dương với vẻ thắc mắc. Dương đáp:
"Dễ hiểu mà, nếu Khôi không có hứng thú với con trai, chẳng phải cậu ấy sẽ rất sốc nếu như biết tôi đang thích cậu ấy sao?"
"Tôi nghĩ là..."
"Tệ hơn nữa, có thể Khôi sẽ ghét tôi, có khi...thấy kinh sợ khi tiếp xúc với tôi ý chứ"
"Trời ơi, Dương!"
"..."
Minh gọi lớn làm Dương dừng lại, nhìn cậu khó hiểu. Minh thở dài, nói:
"Ông đừng lo nghĩ những thứ ấy làm gì. Khôi là bạn tôi nên tôi biết mà, nó sẽ không hành xử như thế đâu"
"Sao ông chắc chắn được vậy?"
Dương có vẻ đã bớt lo, nghe Minh nói vậy thì thấy có chút hy vọng, liền chăm chú lắng nghe. Minh trả lời:
"Tại vì...tôi thấy như thế..."
"Thế thì..."
"Khoan, nghe đã!"
Minh giơ tay ra dấu im lặng, rồi tiếp:
"Có cơ sở cả đấy. Nói ra sợ thành đứa nhiều chuyện, nhưng tôi nghĩ điều này sẽ giúp ông bớt lo lắng. Khôi có điều gì đấy...bí ẩn lắm, rất am hiểu mấy chuyện tình cảm, mấy lần liền đều đưa ra lời khuyên, rồi phân tích vấn đề cho tôi, mà lần nào nó cũng hiểu đúng vấn đề..."
"Ừm..." – Dương gật gù
"Cái chính là, hình như Khôi biết nhiều về tình cảm giữa...hai đứa con trai...Giống như..."
Nói đến đây Minh liền ngừng lại vì hơi ngại, Dương hiểu ý liền tiếp lời:
"Như ông với Khang"
"Ừ...đúng thế. Đấy, xong rồi Khôi còn biết mấy cái thuật ngữ như là...cái gì nhỉ? Là...À, nằm dưới!!!"
Minh búng tay tách một cái, Dương liền ngẩn ra, hỏi:
"Nằm dưới? Nằm dưới là cái gì thế?"
"Tôi cũng không biết cơ, hỏi nó thì nó cứ bảo là rồi sẽ biết, mà tôi chả hiểu ý là gì"
"Khôi nói thế khi nào?"
"Nó nói tôi là nằm dưới, bảo là với vẻ ngoài và tính cách cách của tôi thì...là nằm dưới"
Minh tỏ ra băn khoăn xen lẫn hậm hực, Dương nghe xong thì nghĩ ngợi gì đó. Minh thấy Dương bỗng nhiên im ắng thì hỏi:
"Sao đấy?"
"Huhmm..."
Dương nhìn Minh một lượt, rồi liên hệ với câu nói của Khôi. Bất chợt, cậu lên tiếng:
"Mở máy tính đi"
"Hở? Để làm gì?"
"Cứ mở đi nào"
Minh mở laptop lên rồi đưa cho Dương. Dương đặt máy lên giường, nói:
"Chúng ta sẽ tìm hiểu luôn"
"Gì cơ? Tìm hiểu...ý ông là giải nghĩa cái từ ấy hả?"
"Chính xác"
Dương cười toe rồi gõ gõ trên bàn phím, Minh ban đầu định không để tâm, nhưng rồi vì tò mò muốn biết nên cũng ngồi chúi đầu vào xem. Màn hình hiện ra một loạt các trang web hiển thị kết quả cho từ "nằm dưới".
Lướt qua mấy trang đầu, cả hai không thấy có gì liên quan, toàn là những bài chán ngắt về địa lý hay bom mìn. Chợt, Dương dừng lại nhìn chăm chú vào một kết quả, phía dưới là mấy dòng chữ mở đầu có từ "nằm dưới" được đặt trong ngoặc kép:
"Trong một mối quan hệ giữa hai người con trai, "nằm dưới" là..."
Minh cũng đã thấy dòng chữ đó, cậu bất giác thấy ngường ngượng, chưa kịp bảo Dương đừng click vào thì Dương đã bấm chuột. Bài viết hiện ra:
"Trong một mối quan hệ giữa hai người con trai, "nằm dưới" là từ dùng để chỉ người đóng vai nữ. Tức là khi hai người con trai yêu nhau, thường sẽ có một người yếu hơn, có thể thấp hơn hoặc không, nhưng chung chung là nữ tính hơn người còn lại..."
"Uây, có vẻ đúng là cái này rồi Minh ơi"
Dương reo lên thích thú, còn Minh vừa đọc vừa thấy ngượng đến nóng ran cả người. Xét mối quan hệ giữa cậu và Khang, thì rõ ràng Khang là người cao hơn, khỏe hơn và nam tính hơn, còn cậu thì toàn được mọi người khen là dễ thương chứ chưa thấy ai nói mạnh mẽ bao giờ. Càng nghĩ, Minh càng thấy đúng, nhưng đồng thời cũng rất xấu hổ khi tưởng tượng ra cảnh cậu và Khang yêu nhau giống như bài viết miêu tả. Dương vẫn chăm chú đọc, tay kéo chuột từ từ, nãy giờ đã đọc được nửa bài rồi.
"...Từ này cũng dùng để chỉ vị trí của hai người khi "yêu", người nằm dưới là người đảm nhiệm việc "nhận", còn người nằm trên sẽ là người "cho". Nói thế này các bạn cũng hiểu ý tớ là gì nhỉ ố hô hô hô..."
"Trời ơi, không đọc nữa!!!. Chết mất, sao lại thành ra thế này cơ chứ"
Minh gần như muốn tắt luôn màn hình máy tính, những dòng chữ mang đầy hàm ý nhạy cảm kia đập vào tâm trí cậu như một mũi khoan xuyên thủng tinh thần. Mặt Minh đỏ bừng, đầu óc rối bời vì choáng váng, Dương ngồi cạnh cũng đỏ mặt không kém, có điều chỉ im lặng tắt máy đi chứ không phản ứng loạn lên như Minh.
Cất laptop đi, Dương ngồi lại lên giường, quan sát Minh đang đờ người ra. Minh nói không ra hơi:
"Khôi...nó...nó bảo tôi....là...như thế...Là như thế thật sao?"
"Bình tĩnh nào..." – Dương vỗ vai trấn an
"Oaaa, xấu hổ quá Dương ơi, sao tôi lại bị gán cho cái vị trí ấy chứ"
Minh ôm mặt ngã ra giường, lăn qua lăn lại kêu khóc làm Dương phải phì cười. Xoa xoa lưng Minh dỗ dành, Dương chợt hỏi:
"Mải đọc mà quên mất đấy, thế ý ông thì cái này liên quan thế nào đến Khôi?"
Nghe Dương hỏi, Minh dừng lại, nằm yên nghĩ ngợi gì đó rồi bật dậy:
"Ừ nhở..."
"..."
"Bây giờ mình đã hiểu rõ hơn một chút rồi đúng không?"
"Ông đang nói gì không hiểu?"
Dương nheo mắt nhìn Minh, còn Minh tiếp tục:
"Tức là Khôi biết mấy thứ kiểu này, mà ông nghĩ xem, nếu nó không có hứng thú với con trai, thì còn tìm hiểu mấy chuyện đấy làm gì?"
"Huhm..."
"Ý tôi là vậy đấy, Khôi rành những chuyện này, hơn nữa nó còn ủng hộ tôi với Khang cơ mà, điều đấy nghĩa là nó thấy hoàn toàn bình thường. Nên ông đừng lo nếu như Khôi biết...ông thích nó, không sao đâu mà."
Minh nhìn Dương động viên, Dương nghe Minh nói rồi gật đầu cười:
"Cảm ơn ông, vậy thì tôi không lo nữa. Đến lúc thích hợp, tôi sẽ nói với cậu ấy."
"Ừ"
Minh hài lòng vì đã giúp Dương bớt được phần nào mối lo lắng trong lòng, cậu mỉm cười rồi ngả xuống giường đánh một giấc. Dương vẫn còn ngồi suy nghĩ về những gì hai người vừa nói, nhưng được một lúc thì mệt quá nên rồi cũng lăn ra ngủ ngon lành.
* Đọc truyện teen Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà Chương 32 full:
Buổi tối
Sau bữa tối vui vẻ cùng cả nhà, Dương và Minh trở về phòng. Tắm rửa sạch sẽ xong, cả hai nhảy lên giường rồi mở tivi, vừa xem phim vừa cười nói, bàn tán sôi nổi. Bỗng dưng điện thoại Minh có tin nhắn đến, vừa nhìn màn hình, cậu đã mỉm cười tươi rồi nhắn trả lời. Dương để ý phản ứng của Minh, lắc đầu cười rồi xem tiếp phim, chốc chốc lại thấy Minh nhắn tin rồi cười một mình. Lúc hết phim, Dương tắt tivi rồi quay sang:
"100% là Khang"
"Ừ"
Minh cười ngượng, tay trượt qua trượt lại màn hình điện thoại. Dương tiếp:
"Đến mức này rồi cơ đấy, hay bị hay nhé, haha"
"Ông nói gì thế hả, trêu tôi hoài" – Minh đập vai Dương
"Không hề trêu nha, nhìn ông nhắn tin với Khang mà miệng cứ cười như bị tự kỷ ấy"
"Đâu có...ông điêu thế, tôi không cười mà"
Minh vụng về chống chế, vốn biết là mình có cười trong lúc nhắn tin với Khang, nhưng lại không hề biết là đã cười suốt từ đầu đến cuối, mà lại còn để cho bạn nhìn thấy nữa, xấu hổ quá đi mất. Dương cười tinh nghịch tiếp tục trêu Minh:
"Có ông điêu ý, lần sau tôi lắp máy quay trộm trong phòng để ông tự kiểm chứng"
"Nào, tôi đánh cho giờ"
"Kinh chưa, bạn nói thì giơ nắm đấm mà chat với người yêu thì cười như được mùa"
"Ông...Sao lại...Tôi...Người yêu đâu mà người yêu hả? Cái thằng này"
"Áhahahahahahahah"
Dương không nhịn được liền cười phá lên khi thấy vẻ mặt xấu hổ lẫn phản ứng bối rối của Minh, lập tức ăn ngay một cú đấm vào vai. Minh lè lưỡi:
"Đau chưa, cái tội thích trêu tôi"
"Không đau tí nào cả, ông yếu bỏ xừ" – Dương trêu lại
"A, dám chê tôi, đã thế tôi đánh cho ông te tua thì thôi"
"Ấy đừng, tôi sợ quá. Đánh nhau xong làm ồn ảnh hưởng đến bố mẹ ông thì...sợ lắm"
Dương giả vờ sợ sệt, Minh biết thừa Dương có ý trêu mình yếu, nhưng cũng sợ làm phiền bố mẹ nên thôi không giở thói bạo lực ra nữa. Cậu cười hùa theo:
"Tha cho ông đấy, không thèm đánh nữa, tốn sức"
"Dạ vâng, xin đa tạ" – Dương dài giọng
"Ừ, ngoan lắm"
Rồi cả hai phá lên cười, lúc nào cũng vậy, cứ "tung hứng" câu trước câu sau là thế nào cũng cười khoái chí với nhau. Đùa giỡn chán chê, hai người đắp chăn đi ngủ, chẳng mấy chốc, căn phòng chìm vào màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng thở phát ra đều đều.
Thứ Hai
Tiếng chuông báo thức làm Minh tỉnh giấc, bên cạnh cậu Dương vẫn đang ngủ say, mặt nhăn lại vì tiếng ồn. Tắt báo thức, Minh lay người Dương:
"Dậy đê"
"..."
"Dậy đi học ông ơi"
"...Hở...ưm...buồn ngủ quá"
Dương duỗi tay vì mỏi, rồi lại ôm gối ngủ tiếp, Minh gọi không được, đành dùng đến biện pháp mạnh, chân đạp một phát giữa lưng Dương, làm cậu la lên:
"Đauuu, làm cái gì thế hả?"
"Dậy đi học!!! Ông cứ ngủ thế này thì làm sao kịp về nhà mà đến trường chứ?" – Minh gắt
"Ôi giời, quên không bảo ông, trường tôi có việc nên nghỉ đến hết hôm nay cơ"
Dương mắt nhắm mắt mở trả lời, còn Minh ngơ ra vì hóa ra nãy giờ tốn công gọi Dương dậy chả để làm gì. Cậu đá thêm phát nữa:
"Giời ạ, thằng hâm này, lần sau phải nói trước biết chưa. Tôi xuống ăn sáng đây"
"Ừm ừm..."
Một lúc sau, Minh lên phòng, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mặc quần áo. Dương lúc này đã tỉnh, uể oải ngồi dậy:
"Để tôi đèo ông đến trường"
"Tốt quá, thế thì chuẩn bị đi chứ" – Minh mừng rỡ
Chào tạm biệt mẹ Minh, Dương đèo cậu đi học, nhà cũng khá gần nên đi xe máy khoảng 15 phút là tới trường. Đến nơi, Minh xuống xe:
"Cảm ơn thằng quỷ"
"A ha, láo nhỉ, thích ăn cù không"
"Hahaha, đùa thôi mà. Tôi vào đây, bye bye"
"Ừm"
Minh bước vào lớp, thong thả tiến đến chỗ ngồi, chợt nghe tiếng Ly:
"Xịn ghê, sáng ra có người đèo đi học"
"Sao mày biết?"
Minh ngạc nhiên hỏi, Ly cười:
"Chuyện gì tao chả biết, hihi"
"Lại lên cơn rồi, haiz"
"Thằng này, ăn nói thế à, chị đập bây giờ"
"Ôi, sợ ghê cơ. Tao phải chạy về chỗ đây, sợ quá"
Ly cười khanh khách vì câu đùa của Minh, đập lưng cậu mấy cái rồi chạy lên bàn Liêm, Nga tán phét. Minh ngồi xuống ghế, khẽ cười vì khởi đầu một ngày mới tốt đẹp, và khởi đầu ấy còn đẹp hơn nữa vì Khang đã xuất hiện. Trong mắt Minh, Khang bước vào như làm bừng sáng cả lớp học, và vẫn như mọi khi, Khang cười:
"Chào Minh"
"Chào"
"Tối qua đi ngủ sớm chứ?"
"Có...ơ...không"
Khang nhắc đến chuyện ngủ nghê làm Minh nghĩ đến cảnh mình và Dương đã chơi đùa với nhau suốt tối qua để rồi đi ngủ muộn, điều ấy khiến cậu trả lời ấp úng, mất tự nhiên. Khang liền nói:
"Sao lại vừa có vừa không thế? Lại ngủ muộn đúng không?"
"...Ừ..."
Khang lúc nào cũng lo cho sức khỏe của Minh, thấy cậu có thói quen xấu thì bất bình:
"Phải nghe lời tôi ngủ sớm chứ, biết là hại rồi mà. Tối qua làm gì mà ngủ muộn hả?"
Khang đang ngồi rất sát Minh, làm cậu lo sợ rằng chỉ cần sơ sẩy là bị "cưỡng" ngay. Hơn nữa, vẻ quan tâm của Khang khiến cậu không muốn nói dối một tí nào, nhưng chẳng lẽ lại nói toẹt ra là vì Dương ngủ lại nhà nên hai đứa chơi đến tối muộn mới chịu đi ngủ. Nghĩ đến viễn cảnh sau khi Khang nghe điều ấy, Minh không dám tưởng tượng thêm nữa, cậu sợ cơn giận kinh hoàng của Khang lắm rồi. Thầm thở dài, Minh nói:
"Tôi...xem phim"
"Lúc nhắn tin với tôi cũng đang xem phim mà sau đấy xem nữa à? Chậc, Minh chả biết giữ gìn sức khỏe gì cả"
Khang lắc đầu quầy quậy, còn Minh thì ngơ người ra rồi trót buột miệng:
"Ôi...sao hôm nay ông dịu dàng thế?"
"Gì cơ?"
Khang nhìn Minh thắc mắc, như thể không tin vào tai mình. Minh nhận ra mình vừa nói hớ thì lúng túng:
"Ơ...không có gì...tôi nói nhầm"
Minh quay đi , cúi gằm mặt nhìn vở, nhưng rồi giật mình vì cánh tay Khang khoác lên vai mình. Khang ghé sát vào Minh:
"Cậu bảo tôi dịu dàng sao?"
"Không...không có...nói nhầm mà"
Minh bối rối đẩy Khang ra, nhưng Khang vẫn giữ chặt cậu:
"Nói nhầm đâu có nghĩa là cậu không nói thế, phải không?"
"..."
Minh im lặng mím môi, cố nghĩ ra cách gì đó để chống chế, nhưng cậu lại bị "tấn công" bất ngờ. Khang đưa tay chạm lên má bên kia của Minh rồi xoay mặt cậu về phía mình, nhìn thẳng vào mắt và nói:
"Vậy tôi sẽ không dịu dàng nữa, sẽ trêu chọc cậu giống như mọi ngày được chứ?"
Minh biết thừa ý Khang ở đây là sẽ thân mật tâm tình rồi giở trò đồi bại để cậu phải tức điên lên như mọi lần. Nhưng cái tên sói già này lại chơi gọng kìm thế này thì làm sao mà cậu đỡ nổi chứ, muốn Khang dịu dàng thì cũng là để cho hắn có cơ hội quan tâm hỏi han rồi thế nào cũng thủ thỉ thỏ thẻ mấy câu tình cảm ngọt chết người, mà muốn Khang "trêu" cậu như mọi ngày thì khác nào dâng mỡ lên miệng mèo, xong cũng lại được nghe những câu sến súa đến nóng cả mặt. Phương thức khác nhau nhưng kết quả thì như nhau, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Minh thở dài nhìn vẻ mặt Khang cười đắc ý, biết là mình không thoát nổi, đành ậm ừ:
"Tùy ông"
"Haha, vậy là cậu đồng ý cả hai rồi nhé. Cảm ơn Minh nhiều lắm"
"Ơ...Cả hai...là thế nào?" – Minh ngơ ngác, nhìn mặt không khác nào rơi từ trên mây xuống
"Cậu để cho tôi tùy ý muốn làm gì thì làm mà. Tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu"
"Nhưng..."
Minh vẫn chưa thông được não, mặt cứ đần ra, còn Khang cười ranh mãnh, nhìn cậu với ánh mắt hả hê. Mãi lúc sau, Minh mới kêu lên:
"ĐỒ ĐÁNG GHÉT!!!"
"Hahahahah"
Khang càng được thể cười lớn, Minh tức tối không nói được gì, chỉ biết rằng mình vừa sập bẫy tức tưởi. Đã suy nghĩ kỹ càng để đưa ra câu trả lời khôn ngoan rồi mà vẫn bị Khang vặn lại, thật không biết phải đối đáp thế nào nữa. Minh hậm hực đập Khang mấy cái rồi mở sách vở ra, đúng lúc giáo viên vào lớp. Tiết học mới bắt đầu trong sự đau khổ của một kẻ ngây thơ và sự hoan hỉ mãn nguyện của một tên sói già gian xảo.
Giờ ra chơi
Cả nhóm ngồi tán gẫu với nhau về đủ thứ trên đời, sôi nổi vang động cả một góc lớp. Trong khi mọi người cười nói vui vẻ thì Minh cứ liếc nhìn Khôi, quan sát gương mặt tươi cười nhưng chứa đầy sự bí ẩn ấy. Thật tình, từ khi nghe Dương tâm sự, Minh đã luôn có một cảm giác gượng gùng mỗi khi chạm mặt Khôi. Cho dù Khôi không biết gì, vẫn cư xử và nói chuyện với cậu thoải mái như mọi khi, nhưng Minh lại luôn cảm thấy một chút áy náy trong lòng, bởi cậu đang giữ một bí mật liên quan tới cả Dương và Khôi, hai người bạn thân thiết của cậu. Minh rất muốn Khôi biết về tình cảm của Dương, nhưng đồng thời lại muốn để thời gian giải quyết tất cả, chờ đến khi Dương trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình. Dù là vậy, cái cảm giác khó chịu này cứ đeo bám Minh mãi, phải cố gắng lắm cậu mới có thể tỏ vẻ như không có gì, vẫn cười đùa và tiếp chuyện vui vẻ.
Thấy Minh có vẻ trầm ngâm, Nga hỏi:
"Sao thế Minh? Nghĩ ngợi gì đấy"
Minh giật mình, ngẩng lên thấy cả lũ đang nhìn mình. Cậu cười:
"Tao hơi buồn ngủ"
"Tối qua thức khuya chứ gì?" – Liêm nói
"Ừ..."
"Suốt ngày thấy mày thức khuya thế hả Minh, không tốt nha" – Nga chép miệng
"Tao cũng thức khuya suốt nè, có làm sao đâu"
Ân vênh váo nói, bị Khôi đốp lại:
"Ông toàn thức chơi game thôi, ngã lăn ra đấy thì đừng trách"
"Haha, thôi các em, Minh thức khuya là vì Dương đến chơi qua đêm ý mà"
Ly cười, tiện đặt tay lên vai Minh, làm cậu ngạc nhiên:
"Sao lại...?"
"Dễ đoán bỏ xừ, sáng thấy Dương chở mày đến, không phải ở nhà mày đến sáng thì là gì"
Ly nhướn mày, Minh cười khì vì bị lật tẩy, còn mấy đứa kia nghe xong thì hớn hở, nhất là Nga:
"Uâyyy, lại ở qua đêm nữa kìa. Ghen tị quá à"
"Thôi mày, đừng có ngồi ong bướm ở đây, ghê quá" – Ân phá đám không thương tiếc
"Nào hai đứa, lại choảng nhau bây giờ"
Liêm giơ tay chắn giữa Nga và Ân đang đấu khẩu quyết liệt còn Ly đứng hò reo cổ vũ. Trong lúc ấy, Minh nhìn sang, chợt nhận thấy có điều gì đó bất ổn trong nét mặt của Khôi, giống như đang buồn bực vậy. Nhưng rất nhanh chóng, Khôi trở lại vẻ tươi cười, hăng hái tham gia vào "trận chiến" nảy lửa, và điều ấy khiến cho Minh không khỏi bất ngờ xen lẫn băn khoăn.
Chợt Minh nảy ra 1 ý, cậu nói thầm với Khôi:
"Ra ngoài với tôi một lát"
Khôi gật đầu rồi cùng Minh ra ngoài, trong lớp, mấy đứa bắt đầu thắc mắc:
"Mờ ám ghê ta" – Ân híp mắt lại nhìn hai người đi ra cửa lớp
"Ôi giời, chắc là muốn tâm sự tuổi hồng ý mà"
Ly xua xua tay, nhưng Nga vẫn tò mò:
"Thì tâm sự cả lũ được mà"
"Biết đâu được, đâu phải chuyện gì cũng chia sẻ với tất cả được đâu"
Liêm ngồi cạnh trấn an, rồi mở ra một chủ đề mới, thế là lại bắt đầu bàn tán sôi nổi...
Ngoài lớp, Minh lên tiếng hỏi Khôi đang nhìn vô định:
"Này, ông thấy Dương thế nào?"
Khôi bất ngờ vì câu hỏi, quay lại nhìn Minh:
"Sao ông lại hỏi thế?"
"À, vì Dương kể với tôi là hay đến trường xem câu lạc bộ của ông với Ly biểu diễn. Nên chắc cũng có chơi với hai đứa chứ hả?"
"Ừ, Dương có đến xem..."
Cả Khôi và Minh đều đang giấu nhiều điều ttrong lòng. Minh không hề nói ra chuyện Dương thích Khôi mà chỉ muốn biết Khôi đang nghĩ gì. Còn Khôi, sự thật là hơn nửa tháng nay cậu và Dương đã trao đổi rất nhiều, cho dù chưa thân thiết, nhưng lại có thể tâm sự và chia sẻ với nhau rất thoải mái.
Nhận thấy rằng Minh không cần phải biết, Khôi chỉ trả lời đại khái chứ không nói gì thêm. Minh gật gù rồi hỏi:
"Thế...thấy Dương sao?"
Khôi nhìn Minh rồi nhìn lên trời, tay bám vào lan can rồi ngả người ra sau, đáp:
"Dương rất...được ông ạ."
"Thật sao???"
Nghe Khôi nói mà Minh mừng rỡ, ít ra về khoản cảm nhận thì Khôi đã có một ấn tượng tốt về Dương. Má Khôi hơi hồng lên, cậu cười:
"Ừ, nếu không xét vẻ ngoài đẹp trai, cao to, nam tính, thì Dương là người biết lắng nghe và hài hước. Nói chuyện với cậu ấy tôi thấy thú vị lắm..."
"Ôi, tốt quá tốt quá. Tôi không nghĩ là ông lại khen Dương như thế đâu đấy"
Minh vỗ tay cười rạng rỡ, làm Khôi bật cười:
"Ông đúng là ngố Minh ạ. Bạn ông tuyệt như thế thì có gì phải ngạc nhiên chứ"
Lời Khôi nói làm Minh như mở hội trong lòng, ban đầu cậu chỉ nghĩ là Khôi sẽ trả lời qua loa, ai mà ngờ được Khôi lại ca ngợi Dương đến thế chứ. Bản thân Minh rất muốn Dương được Khôi đón nhận tình cảm, và ngay lúc này, những gì Khôi nói đã càng giúp cho hy vọng trong Minh lớn mạnh hơn, làm cậu cười muốn mỏi cả miệng mà vẫn không ngừng được. Cho dù thái độ sung sướng của Minh rất kỳ lạ nhưng Khôi không hề thắc mắc, chỉ cười hùa theo không khí tươi vui ấy. Cho đến khi chuông reo, cả hai cùng vào lớp, mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng đều có một nụ cười trên khuôn mặt.
Tan học
"Hôm nay thì sao hả Minh? Để tôi chở cậu về nhé?"
Khang nhìn Minh đầy hy vọng, nhưng Minh đành từ chối:
"Không cần đâu, cảm ơn ông. Hôm nay tôi..."
Điện thoại Minh reo lên, cậu bối rối mở máy, lấm lét nhìn Khang, rồi khẽ trả lời cuộc gọi:
"Tôi chuẩn bị xuống rồi"
Dĩ nhiên Khang đã nghe thấy, và lập tức sắc mặt cậu thay đổi, tuy không phải giận dữ nhưng rõ ràng là tệ hơn bình thường. Cất máy, Minh lặng lẽ nhìn Khang, miệng lắp bắp:
"Tôi...đi..."
"Dương đến đón cậu phải không?"
Khang nói từ tốn, giọng bình tĩnh nhưng vẻ mặt thì không như vậy. Minh sợ hãi trả lời:
"...Ph...phải..."
Những tưởng Khang sẽ làm điều gì đấy kinh khủng vì tức giận, nhưng Minh hoàn toàn ngạc nhiên khi nghe Khang nói:
"Tôi ghen đấy"
"Ơ...tôi..."
Không ngờ được Khang lại nói thẳng ra như vậy, Minh ngẩn ra không biết phải nói sao. Khang tiếp:
"Minh từ chối tôi vì để Dương chở à?"
"Tôi...tôi không có ý..."
Lúc này thì Minh càng bối rối hơn, cậu cứ như con mèo nhỏ đang bị mắng vậy, nhìn vừa tội vừa dễ thương. Thế rồi Khang nói:
"Cậu phải đền bù cho tôi"
"Đền???" – Minh mở to mắt nhìn Khang
"Minh làm tôi buồn lắm đấy, phải đền đi"
Hình ảnh Khang trước mắt Minh bây giờ thật sự khiến cho cậu vô cùng bất ngờ, vừa giận dỗi vừa làm nũng rất buồn cười. Dù vậy, Minh vẫn ấp úng:
"...Tôi phải đền thế nào đây?"
"Đơn giản thôi" – Khang chỉ vào má của mình
"Cái gì??? Không...không thể..."
Hiểu ý Khang, Minh liền giãy nảy lên. Khang vẫn không tha:
"Cậu muốn tôi phải buồn đến hết ngày sao?"
"Kh...không..."
"Vậy thì đền đi nào, cậu càng như thế, Dương càng phải đợi lâu"
Khang nói với chất giọng đầy gian manh, Minh biết mình bị dồn vào thế bí, không thể trốn chạy. Dẫu biết hình thức "đền" này chỉ là do Khang bày ra, cậu vẫn phải chấp nhận thực hiện, ngậm ngùi gật đầu:
"Được rồi, chỉ một cái thôi đấy"
"Một cái là đủ để tôi vui đến sáng mai luôn rồi"
Khang dứt lời, Minh liền rướn người lên thơm vào má Khang, cảnh tượng ấy làm cho tất cả những người nhìn thấy hò reo không ngớt, bàn tán ầm ầm. Minh mặt đỏ bừng cúi gằm xuống, còn Khang cười:
"Cảm ơn Minh. Tôi vui lắm"
"...Ừ...không có gì"
Minh nghiến giọng hậm hực rồi nhanh chóng ra về, còn Khang vẫn cười sung sướng:
"Về cẩn thận nhé Minh thân yêu"
*Chết mất, chết mất, con chết mất trời ơi. Sao lại xúi quẩy để đến mức phải làm cái hành động ấy trước mặt cả lớp cơ chứ. Tên Khang đáng ghét, cáo già, xảo quyệt, cố tình bắt nạt mình, rõ ràng là hắn giả vờ đau khổ để làm mình mủi lòng mà. Ôi, các bạn nhìn thấy hết cả rồi, sao mà mình chịu được đây, xấu hổ chết mất thôi!!!*
Trên đường xuống sân, những dòng suy nghĩ không ngừng la hét trong đầu Minh, cảnh tượng vừa rồi thật khiến cậu muốn nổ cả đầu, khắp người bây giờ vẫn còn đang nóng ran lên. Các bạn Minh đi bên cạnh đều đã chứng kiến mọi việc, nhưng ai cũng phải nín cười, cố không làm Minh thấy xấu hổ thêm. Tới nhà xe, Minh chào mọi người rồi chạy ra cổng, nãy giờ vì bị Khang bắt lại mà cậu đã khiến Dương phải chờ lâu rồi.
Thấy Minh, Dương vẫy tay cười, nụ cười của một người đẹp trai làm bao bạn nữ nhìn thấy đều ngất ngây. Minh tiến tới, cố tỏ ra vui vẻ, cho dù trong lòng đang gào thét không yên:
"Xin lỗi, để ông chờ lâu"
"Không sao, lên xe đi"
Dương phóng xe đi. Trên đường, Minh chợt nhớ ra một chuyện, lập tức cảm thấy phấn khích, nói:
"Tôi có chuyện rất hay ho nè. Nghe không?"
"Nghe chứ, kể xem nào" – Dương hào hứng
"Hôm nay tôi nói chuyện với Khôi đấy"
Nhắc đến Khôi, Dương nghe tim "thịch" một cái, rồi tiếp:
"Ừ, rồi sao?"
"Biết bọn tôi đã nói gì không? Về ông đấy"
"Thật á???"
Dương nghe mà bất ngờ đến nỗi suýt lệch tay lái, may mắn thay kịp thời điều chỉnh lại. Minh cười:
"Khiếp, mừng đến mức tí nữa thì chết cả hai đứa"
"Tại ông chứ ai, lần sau bảo tôi dừng xe rồi hẵng nói nhé, haha"
"Rồi rồi, thế lái từ từ đi để nghe xong thì không đến nỗi ngã xe" – Minh khúc khích, vỗ vỗ vai Dương
"Đây, chậm rồi, kể đi nào"
Dương cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rộn ràng khó tả. Minh biết Dương đang rất mong chờ nên không úp mở nữa, cậu nói:
"Tôi hỏi Khôi nghĩ thế nào về ông"
"Ừ..."
Dương hồi hộp, tim đập càng lúc càng nhanh. Minh tiếp:
"Khôi bảo là..."
"..."
"là..."
"là sao...?"
"là..."
"Đừng trêu tôi nữa mà, nói đi Minh"
Dương khổ sở van nài, còn Minh khoái chí vì trêu được thằng bạn lúc nào cũng trêu chọc cậu. Cậu cười hả hê:
"Được rồi, tôi nói đây. Chuẩn bị tinh thần nha"
"Chuẩn bị từ lâu lắm rồi đây" – Dương vui mừng
"Khôi bảo là: Ông rất được, cao to đẹp trai, nam tính. Biết lắng nghe, hài hước, là người thú vị khi nói chuyện. Và cuối cùng Khôi nói với tôi rằng, tôi có đứa bạn tuyệt như ông thì có gì phải ngạc nhiên khi người khác khen ngợi. Đó, sướng chưa, tôi nghe còn mừng rơn lên nữa là."
"..."
"Dương? Nói gì đi chứ?"
"..."
"Ông không vui khi nghe điều ấy à? Sao tự dưng im bặt thế"
Nghe Minh nói xong, Dương đột nhiên im lặng, làm cho Minh vô cùng khó hiểu. Chiếc xe máy vẫn chạy đều đều, nhưng Dương thì không có động tĩnh gì cả. Sợ hãi, Minh định chạm vào người Dương kiểm tra xem có chuyện gì thì giật bắn mình khi Dương bất ngờ cười vang:
"Ahahahahaha, tôi vui lắm ấy chứ, vui đến mức không thể nói lên lời đây này. Tôi không hề biết Khôi lại ấn tượng về tôi như vậy, sung sướng quá Minh ơi, hôm nay là ngày đẹp nhất từ trước tới giờ đấy, tôi vui quá"
"Hahaha, tôi biết mà, thế này thì tuyệt vời quá rồi phải không? Cố lên Dương, tôi luôn ủng hộ ông, hãy tiến đến với Khôi đi"
"Được được, chắc chắn rồi, tôi sẽ cho Khôi biết tình cảm của mình. Cảm ơn ông nhiều lắm"
Dương gật đầu lia lịa, không có từ nào có thể diễn tả niềm vui mừng của cậu lúc này, Minh cũng hân hoan không kém:
"Hehe, ngại quá, nhìn ông thế này tôi vui lắm. Giờ thì yên tâm đi nhé"
"Ừ, vậy là tôi đã có thêm tự tin rồi. Thế này chắc tối không ngủ được mất hahaha."
"Rồi rồi, lo lái xe cẩn thận đi, vui quá lệch tay phát nữa thì..."
Hai người cùng cười vui vẻ, không gian bỗng chốc như phủ đầy màu sắc tươi đẹp. Câu chuyện của Minh đã làm Dương cảm thấy vô cùng hào hứng, phấn chấn cũng như được tiếp thêm sức mạnh, cứ cười hạnh phúc suốt quãng đường về. Còn Minh, cậu rất vui vì mình đã có thể giúp cho Dương tự tin hơn khi nghĩ tới việc bộc lộ tình cảm của mình với Khôi, cũng như đem đến cho Dương một ngày vui ngoài sức tưởng tượng. Cứ như vậy, cả hai cùng chia sẻ niềm vui ấy, cười nói không ngừng. Với người ngoài, đó sẽ chỉ như bao đôi bạn bình thường khác đang trò chuyện vui vẻ, nhưng với Minh và Dương thì khác, cả hai đều biết rằng, niềm vui mà họ đang có không hề đơn giản.
* Đọc truyện teen Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà Chương 33 full:
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
"GÌ CƠ Ạ???"
Minh sửng sốt nhìn bố mẹ, hai mắt mở to như chưa từng được mở, miệng há hốc. Mẹ cậu cười:
"Con không nghe rõ à? Bố mẹ bảo là chị Phương du học về rồi"
"Thật...thật chứ ạ?"
Minh vẫn không khỏi bất ngờ, nghe tin chị họ về nước làm cậu rất vui mừng, đến nỗi phải hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn. Mẹ cậu tiếp tục:
"Thật chứ. Tí nữa chị đến đây luôn đấy"
"Thích quá, mà tại sao hả mẹ?"
"Vì chị sẽ ở nhà mình trong mấy tháng tới mà, bố mẹ chị ý đi du lịch hết rồi"
"...Trời...trời ơi, mẹ có đùa con không đấy?" – Minh lắp bắp
"Mẹ đùa con làm gì chứ? Chục phút nữa là chị đến rồi đấy, chuẩn bị ra đón chị đi."
Mẹ Minh cười hiền, còn Minh thì gần như không thể kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng, cứ đứng ngồi không yên chờ lúc chị đến.
Phương là chị họ của Minh, hơn cậu 5 tuổi, từ bé hai chị em đã rất thân nhau, thường xuyên ngồi chia sẻ tâm sự mỗi khi có dịp gia đình tụ họp. Chị Phương hay dẫn Minh đi chơi, đi ăn các món ngon mới lạ, mua quần áo, đồ chơi cậu thích, và đôi khi còn đi xem phim nữa. Có thể nói tuy chỉ là họ hàng nhưng Minh và Phương rất giống chị em ruột, giúp đỡ và yêu quý nhau hết mực. Năm Minh lớp 8, chị Phương đi du học, vậy là đã 4 năm rồi hai chị em không gặp nhau. Nay nghe bố mẹ nói rằng chị đã về, còn ở nhà cậu chơi một thời gian thì Minh thấy sung sướng vô cùng. Mới hồi sáng cậu còn đang chung vui với Dương vì chuyện của Khôi, giờ lại được đón nhận thêm tin này còn vui hơn thế rất nhiều, quả là một ngày đầu tuần hết sức tuyệt vời.
Quả nhiên, chỉ ít phút sau đã thấy tiếng bấm chuông. Minh hớn hở chạy ra mở cửa:
"Minh!!!"
"Chị Phương!!!"
Vừa chạm mặt, hai chị em đã nhận ra nhau, liền ôm chầm lấy nhau thắm thiết. Phương lên tiếng:
"Trồ ôi em trai lớn quá rồi, 4 năm mà thay đổi nhiều quá. Đẹp trai hơn bao nhiêu"
"Ngại quá, có mỗi chị khen em đẹp trai thôi đấy, chị cũng xinh lên nhiều mà hahaha"
"Ui cảm ơn em trai, cũng có mỗi em khen chị xinh thôi"
Hai chị em cùng cười phá lên, rồi Minh nhanh chóng mời chị Phương vào nhà. Bố mẹ cậu và Siêu đều vui vẻ chào mừng, hỏi han không ngớt, Phương cũng tươi cười đáp lại, vẫn thân thiện và tự nhiên như xưa. Sau đấy, mẹ Minh dẫn Phương lên phòng để dỡ đồ, còn ba người "đàn ông" trong nhà thì nhận nhiệm vụ xách đống vali nặng trịch lên cùng.
Đến nơi, mẹ Minh mở cửa:
"Phòng cháu đây, cô dọn dẹp cẩn thận rồi đấy. Tí nữa dỡ đồ ra rồi đi tắm luôn cho tỉnh táo cháu nhé."
"Dạ, cháu cảm ơn cô"
Chị Phương đáp lễ phép, tiện tay nhận lấy vali từ tay bố Minh:
"Cháu cảm ơn bác"
"Ừ, cẩn thận nặng đấy cháu"
Cái vali cuối cùng đã được Minh đặt xuống sàn, chị Phương mỉm cười xoa đầu cậu:
"Minh khỏe ghê cơ, giúp chị vác vali được rồi"
"Chị cứ trêu em, trông em thế này thôi nhưng mà hơi bị mạnh đấy"
"Thế à? Hihihi, chị biết rồi"
"Mà..."
"Minh để cho chị nghỉ đi con, tí nữa nói chuyện sau"
Mẹ Minh bất ngờ lên tiếng làm Minh cụt cả hứng, định quay lại ỉ ôi thì chị Phương đã nói đỡ:
"Thôi không sao đâu ạ, lâu lắm rồi không gặp nên chị em cháu tâm sự tí ý mà"
"Cả cháu nữa, toàn bênh thằng Minh thôi. Cô đi nấu cơm đây, nhớ nghỉ đi nhé"
"Vâng ạ"
Minh và Phương đồng thanh, còn mẹ cậu chỉ lắc đầu cười rồi đi xuống nhà.
Chỉ chờ có thế, Minh quay phắt sang hỏi chị đủ các thứ chuyện, từ ngày đầu tiên bay sang nước ngoài, môi trường sống, học tập, bạn bè, cho đến ngày tốt nghiệp. Tóm lại là có gì để hỏi là cậu hỏi tất tần tật, chị Phương luôn vui vẻ trả lời từng câu hỏi của cậu, vốn hiểu tính nhau nên hai người không hề cảm thấy mất tự nhiên, cười nói rôm rả không biết chán. Hơn nữa, đã 4 năm xa cách, nên việc hàn huyên tâm sự là điều hiển nhiên, nhất là với những cặp chị em thân thiết như họ.
Tíu tít suốt cả buổi chiều nên Phương quên cả tắm, mặc nguyên bộ đồ lúc mới đến xuống ăn, làm mẹ Minh phê bình luôn cả hai đứa cái tội nói lắm rồi lỡ việc. Cả nhà ai nấy nghe mẹ nói thì đều bụm miệng cười, còn Minh và Phương thì làm nũng mẹ để thoát tội, thật không khác gì ngày xưa. Đã quá quen thuộc với trò trẻ con này nên mẹ Minh chỉ véo tai mỗi đứa một cái, còn Minh và Phương thì le lưỡi cười với nhau vì đã "sống sót" rồi nhanh chóng kéo ghế ra ngồi vào bàn.
Trong bữa ăn, bố mẹ Minh tích cực hỏi thăm Phương, quan tâm tới vấn đề nhà ở, tài chính và ngành nghề mà Phương đã trải qua khi ở bên nước ngoài. Siêu là trẻ con nên chỉ ngồi lặng thinh nghe ngóng, thi thoảng hỏi chen vài câu, còn Minh thì dù vốn không hứng thú với chuyện của người lớn nhưng vì là chị Phương nên cậu lắng nghe rất chăm chú, vừa thấy vui vừa thấy tự hào vì chị họ của mình.
Ăn xong, dù cho mẹ Minh bảo cứ lên phòng nghỉ ngơi, Phương vẫn một mực đòi phụ rửa bát. Phương là cô gái chăm chỉ và siêng năng, luôn được mọi người khen ngợi không chỉ học hành giỏi giang mà còn rất thạo và chăm làm việc nhà giúp đỡ bố mẹ. Ở nhà Minh cũng không phải ngoại lệ, Phương vẫn giữ nguyên thói quen của mình và điều đấy luôn khiến cho các bác hài lòng. Mẹ Minh nói mãi không được, đành để cho Phương dọn dẹp, miệng đùa:
"Cái con bé này lúc nào cũng đảm đang, lấy chồng được rồi đấy"
"Ui, cháu mới 22 tuổi thôi mà, sao cô lại nói thế" – Phương cười khúc khích
"Ơ, cháu nói cứ như lấy chồng là việc xấu lắm ấy"
"Đúng mà cô, còn đang trẻ thế này phải đi chơi bời nhảy múa cho sướng chứ ạ, hihi"
"Thật hết nói với cháu, cô lên nhà trước đây, rửa bát xong thì lên tắm đi nhé"
"Dạ vâng ạ"
Phương đáp rồi tiếp tục công việc, miệng ngân nga hát còn tay cọ chén bát một cách khéo léo, loáng cái đã rửa xong cả một chồng bát đĩa. Xong việc, cô tung tẩy đi lên nhà rồi nhanh chóng vào phòng tắm, cuối cùng thì cũng có thể trút bỏ những mệt mỏi trong ngày bằng dòng nước mát lạnh.
...
"Minh làm xong bài tập chưa? Xong rồi thì đi ngủ sớm đi"
Tin nhắn của Khang hiện lên lúc Minh đang xem tivi. Khẽ mỉm cười khi đọc xong, Minh định nhắn lại ngay nhưng rồi chợt nhớ lại chuyện hồi sáng khi cậu bị Khang ép thơm má, mà lại còn ngay giữa lớp nữa chứ, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Không thể dễ dàng bỏ qua cho Khang vì cái tội dám trêu cậu giữa thanh thiên bạch nhật, Minh quyết định tỏ thái độ giận dỗi bằng việc nhắn cụt lủn:
"Xong rồi. Không phải lo"
Rất nhanh, Khang nhắn lại:
"Cậu giận tôi à? Chỉ là một cái thơm má thôi mà"
Bị nói trúng tim đen, Minh bất giác thấy ngượng, nhưng vẫn ngoan cố:
"Ai thèm. Thích nhắn thế này đỡ mỏi tay"
"Đừng giận mà, tôi xin lỗi. Tôi sẽ đền cho cậu nhé, để tôi thơm lại Minh là được phải không"
Đọc câu đầu, Minh thấy hơi mủi lòng vì tưởng Khang đang hối cải, nhưng đến câu sau là cậu nhận ra ngay ý đồ của Khang. Tức mình, Minh quên bẵng luôn là mình đang giả vờ giận, nhắn lại rất hùng hổ:
"Ông dám? Chẳng qua bị ông bắt nên tôi mới làm, chứ tôi thèm gì cái thơm má hả. Động vào tôi là ăn đòn đấy"
"Tưởng cậu bảo thích nhắn ngắn gọn, sao lại dài dòng thế? Dù sao thì Minh vẫn đáng yêu lắm, được thơm má cậu thì ăn đòn đau mấy tôi cũng chịu"
Tin nhắn ấy của Khang khiến Minh đơ luôn không biết phải trả lời thế nào, vừa bị hớ vừa ngượng vì những lời tình tứ ngọt ngào. Cuối cùng, Minh chỉ dám nhắn lại:
"Cảm ơn"
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa, tiếng chị Phương vọng vào:
"Minh ngủ chưa em? Chị vào nhé"
"A, chị à. Chị vào đi"
Phương mở cửa bước vào rồi nhảy lên giường ngồi, tiện nói luôn:
"Mấy năm qua thế nào hả em? Học trường chuyên chắc mệt lắm nhỉ?"
"Không nặng lắm đâu chị ạ, em vẫn giữ được kết quả tốt, còn đứng nhì lớp cơ chị ạ" – Minh cười ngượng
"Thế cơ á? Trời ơi đúng là em chị có khác, ôi yêu quá"
Phương không giấu nổi vui mừng, ôm chầm lấy Minh đầy tự hào. Minh cười:
"Có gì đâu chị, tại em chăm hơn thôi, chứ chúng nó mà chịu học hơn thì bật em ngay"
"Gớm ạ, học giỏi thì nhận đi, cứ khiêm tốn làm gì. Từ ngày xưa em đã chăm chỉ học hành rồi mà, bật sao được."
"Hahaha, ngại quá, thôi thì em nhận vậy"
Hai chị em đang tâm sự cười đùa trong niềm hân hoan thì điện thoại Minh bất ngờ reo lên, biết là tin của Khang nhưng vì có chị đang ngồi đây nên Minh ngại không dám mở ra. Đáng tiếc, điều ấy không những không giúp ích gì mà còn khiến Phương nghi ngờ, cô hỏi:
"Sao không kiểm tra điện thoại đi kìa?"
"A...Không cần đâu ạ"
Minh bối rối chống chế, vẻ mặt của cậu càng làm cho Phương tò mò hơn, cô với tay lấy điện thoại của Minh:
"Thế để chị xem cho nhá"
"Á...Trả em"
Trong giây phút nguy hiểm, Minh đã phản ứng dữ dội và giật lấy cái điện thoại. Quá bất ngờ trước phản ứng bất thường của em trai, Phương trợn tròn mắt nhìn Minh đang lúng túng giấu điện thoại đi, rồi bỗng cười khúc khích:
"Chết chết, là tin nhắn của người yêu đây mà"
"Không phải đâu, chỉ...là bạn thôi"
Nghe Phương nói, Minh càng rối hơn, miệng chối đây đẩy nhưng phản ứng thì lại thể hiện hoàn toàn khác. Chị Phương tiếp tục trêu:
"Người yêu thì mới giấu ỉm đi thế chứ. Bạn thì đã đàng hoàng ngồi nhắn tin rồi"
"Không phải người yêu mà. Chị cứ trêu em thế nhờ"
Minh nhăn nhó phản bác, còn Phương cứ cười hoài không thôi:
"Thế thì đưa máy đây chị xem, cây ngay không sợ chết đứng nha"
"Ơ...Thôi, chết đứng hay ngồi cũng thế, em không đưa đâu"
Minh nhất quyết giấu cái điện thoại đi bằng được, thấy cậu như vậy, Phương không đòi nữa mà cố nín cười, nói:
"Thôi chị không trêu nữa, khiếp quá có cái điện thoại mà bảo vệ ghê thế"
"Tại..."
"Thế định hôm nào đi chơi đây?"
Minh chưa kịp nói, Phương đã lái sang chủ đề khác. Nhắc đến chuyện đi chơi, mắt Minh liền sáng rỡ:
"Đi chơi hả chị? Hahaha, thích quá, chị muốn đi hôm nào?"
"Ơ, chị đang ở nhà mình mà, lúc nào chả rảnh. Em đi được hôm nào ý chứ?"
"À, hì hì em quên. Thế thì hôm..."
Minh và Phương bắt đầu vạch ra kế hoạch ăn chơi xả láng mừng ngày gặp lại nhau sau 4 năm, sau đấy thì ngồi tán chuyện suốt cả buổi tối về đủ các thứ trên đời, có nói bao nhiêu cũng không chán. Mãi đến khuya thì Phương về phòng, còn Minh thì mở điện thoại ra, cả tối mải tâm sự với chị mà quên béng mất Khang. Màn hình hiện lên tin nhắn lúc 10 giờ, là cách đây 2 tiếng:
"Không cần cảm ơn đâu, tôi tự nguyện thấy Minh đáng yêu mà. Nhớ ngủ sớm đấy, good night."
Cứ mỗi lần đọc hay nghe những lời thân mật ấy là Minh lại thấy ngượng, dường như đó đã trở thành một phản xạ mà cậu không thể điều khiển được. Minh định trả lời nhưng nhớ ra bây giờ đã muộn, một là nhỡ đâu sẽ đánh thức Khang, hai là nhắn lại chẳng khác nào tự khai mình lại đi ngủ muộn. Suy xét một hồi, Minh tự hài lòng với logic của mình rồi tắt đèn đi ngủ, trong lòng vẫn háo hức vì sự trở về của chị Phương, vậy là từ nay hai chị em lại được chơi với nhau như ngày xưa rồi.
Thứ Ba
Minh kết thúc bữa sáng sau khi đã tán gẫu chán chê với Phương, thường ngày cậu ăn rất nhanh, nhưng vì có Phương nên rề rà mất đến 15 phút, đến khi mẹ nhắc đi học mới cuống lên đi chuẩn bị đồ. Chào cả nhà, Minh nhanh chóng đạp xe đến trường. Tới nơi, cậu thầm thở phào vì vẫn đến kịp giờ, chứ nếu đi muộn thì sẽ bị ảnh hưởng đến kỷ luật mất.
Và như mọi khi, nếu không tính màn "chặn đường trêu chọc" của đám bạn yêu quái thì buổi sáng của Minh bắt đầu bằng lời chào thân mật của Khang. Thế nhưng lần này thì khác, sau màn tình cảm đó là câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại khiến Minh rợn cả người:
"Sao tối qua Minh không trả lời tin nhắn của tôi?"
Minh sợ hãi quay sang thì thấy Khang đang nhìn cậu bằng ánh mắt tra hỏi, và trong cái nhìn đó là một dấu hiệu như thể "Chạy là bị cưỡng, ngoan ngoãn mà trả lời thành thật". Minh khẽ đáp:
"Tôi...quên mất"
Tức thì, Khang áp sát người lại làm Minh càng hãi hùng. Khang hỏi:
"Cậu làm gì mà quên?"
Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng thì Minh cũng rút ra được kết luận, đó là khoảng cách giữa cậu và Khang gần bao nhiêu thì cậu bối rối bấy nhiêu, nhất là khi biết chắc khả năng bị "sàm sỡ" là rất cao. Minh ấp úng:
"...Tôi...xem...xem phim"
Thấy rằng việc giải thích do ngồi chơi với chị họ cả tối mà quên nhắn tin trả lời còn rắc rối và dài dòng hơn là dùng lý do bình thường, vì dù sao thì cũng không khác nhau là mấy, tư duy ngốc nghếch của Minh đã khẳng định như vậy đấy. Vậy nên để thoát khỏi cảnh này êm đẹp và nhanh gọn thì Minh đã quyết định chọn lý do phim ảnh, và quả nhiên là cậu đã thành công.
Khang ngồi trở lại vị trí, khẽ thở dài:
"Làm tôi lo đấy, lần sau mải xem phim thì nhắn bảo tôi là được mà"
"Ừm..."
Minh thầm thở phào vì "thoát nạn", ngồi lại ngay ngắn rồi mở sách vở ra, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
Giờ ra chơi
"Á ha ha ha, tôi phá đảo rồi đấy"
Ân vui sướng đập tay xuống bàn, làm Liêm và Nga giật mình khi đang chúi đầu xem clip trên iphone. Liêm bỏ tai nghe ra, ngạc nhiên:
"Thật á? Tôi còn chưa đến màn cuối cơ mà"
"Ông thì chấp làm gì. Tôi game thủ đại tài thế này cơ mà" – Ân tự hào vỗ ngực
"Đừng có vênh váo, chẳng qua tôi lười cày thôi"
Liêm bĩu môi phân trần, nhưng Ân vẫn mặc kệ, tiếp tục khoe:
"Lí do lí trấu, gà thì nhận xừ đi. Để tôi đào tạo mới giỏi được"
"À láo nhở"
"Lạy hai mẹ!!!"
Nga kêu ầm lên phá tan cuộc tranh luận giữa hai người:
"Game với chả gủng, chả thấy học hành đâu cả chỉ thấy game"
"Ơ hơ, tao vẫn làm bài tập nghiêm chỉnh nhá"
"Đâu có, tao vẫn học mà, mày ngồi cạnh tao mày biết mà"
Liêm và Ân đồng thanh trả lời, nhưng rồi cả Nga và Ân đều nhìn Liêm khó hiểu:
"Mày bị sao đấy? Cuống lên giải thích làm gì vậy???"
"Bị tôi chọc cho sốc quá nên nói nhảm à?"
"..."
Liêm lặng thinh nhìn hai người, rồi ậm ừ:
"À thì...không có gì"
Trong khoảnh khắc ấy mặt Liêm có hơi hồng lên nhưng không ai nhận ra, cậu nhanh chóng trở lại vẻ điềm đạm như mọi khi rồi ngồi im chờ hai người kia lên tiếng. Ân và Nga thấy lạ là vì Nga chỉ nói đùa bình thường thôi mà tự dưng Liêm lại có phản ứng như thế, xong lại nói không có gì, quả thật rất đáng ngờ. Nhưng rồi cả hai xua đi những thắc mắc và bắt đầu quay lại đấu khẩu:
"Tối qua thức khuya chơi nên mới phá đảo chứ gì?" – Nga nói
"Còn mày chắc lại ngồi xem phim tình cảm" – Ân đốp lại
"Thế tóm lại là mày muốn thế nào? Chê phim của tao hả?"
"Mày cũng xoáy tao đấy còn gì"
Vốn Ly và Ân thường xuyên cãi nhau vì những chuyện trẻ con, nhưng hình như Ân mới là tác nhân chính. Bởi với ai cậu cũng có thể khơi mào cuộc cãi vã được, chỉ vì cái tính thích trêu chọc người khác của mình.
Nga và Ân giả bộ xắn tay áo lên, Liêm còn chưa kịp ngăn lại đã nghe thấy tiếng:
"Thế tóm lại là hai đứa đã làm bài tập hôm nay chưa?"
Cả ba cùng quay sang, Khôi là người vừa lên tiếng. Nga và Ân đồng thanh:
"Bài tập?"
"Ừ, bài tập, bài tập của tiết sau. Chưa làm phải không?"
Khôi cười châm chọc, còn hai người kia thì đơ ra mấy giây rồi nháo nhào:
"Thôi chết rồi, mải chơi quên béng mất. Tại ông đấy Liêm ạ"
"Ơ sao lại tại tôi?"
"Huhuhu, tại phim hay quá nên muốn xem cho hết. Liêm ơi cho tao mượn vở mày nhé"
"Ừ...ừ"
Và thế là trận chiến kết thúc vì bài tập về nhà, Khôi cười đắc ý vì đã "tay không dẹp loạn", còn Liêm thì cứ ngơ ngẩn vì sự việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ.
* Đọc truyện teen Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà Chương 34 full:
Phía cuối lớp, Ly đang ngồi tán chuyện với Minh, quan sát cảnh tượng vừa rồi thì cùng bò ra bàn mà cười. Bất chợt, Ly hỏi:
"Mày với Khang dạo này sao rồi?"
"Ý gì đây?" – Minh nhíu mày
"Thì có tiến triển gì không? Từ hôm tao với mày tâm sự về Khang đến giờ là gần 1 tháng rồi đấy"
"Mày biết rồi mà, ngay gần đây xong"
"Là chuyện thơm má hôm qua ý hả? Trời ơi vậy hóa ra..." – Ly sửng sốt
"Không không, ý tao là cái độ biến thái của hắn có tiến triển"
Ly thừ người ra vì câu nói của Minh:
" Thế vẫn dừng lại ở "không ghét khi bị trêu nữa" à? Buồn thế"
"Ờ thì...cũng không hẳn"
Minh có vẻ ấp úng, làm Ly sáng mắt lên:
"Thế nghĩa là có tiến triển mà"
"Nhưng mà không...kiểu như...aishh...khó nói lắm"
Mỗi khi nhắc đến Khang là Minh lại không biết phải diễn tả chính xác cảm xúc của mình thế nào. Do cậu ngốc hay do lựa chọn của trái tim cậu thực sự vẫn chưa rõ ràng, điều ấy Minh vẫn còn phải tìm hiểu. Chỉ biết rằng đến bây giờ thì hình ảnh Khang trong mắt cậu ngày một tuyệt vời hơn, cho dù có hơi đồi bại một tí nhưng nếu xét kỹ hơn thì Khang luôn quan tâm và ân cần với cậu. Hơn nữa, mọi hành động và lời nói của Khang dành cho Minh đều xuất phát từ tình cảm của mình, chẳng phải như vậy là quá tốt rồi sao?
Ly không hỏi nữa, vì cô biết Minh vẫn còn đang phân vân, bèn chuyển sang chủ đề khác. Vừa lúc ấy thì tiếng Khang vang lên:
"Minh đang nói gì về tôi đấy à?"
Cả hai quay ra thì thấy Khang đang cười toe, Minh đáp luôn:
"Không"
"Sao lại ngắn gọn thế?"
"Không thích nói dài"
Ly nhanh chóng rời khỏi bàn, trả lại không gian riêng cho hai người. Khang mỉm cười ngồi xuống, giọng nịnh nọt:
"Thôi mà, tôi xin lỗi, đừng giận nữa"
"Tôi có giận đâu"
"Thế sao lạnh nhạt với tôi thế?"
"..."
"Huhm?"
Minh cũng chẳng biết phải giải thích sao cho thái độ của mình, đơn giản là vì cậu không thể thân mật với Khang được, vì cậu biết như vậy sẽ càng bị lấn tới, rất nguy hiểm. Giọng cậu ngập ngừng:
"Tại..."
"Tại tôi làm Minh giận chứ gì?"
"Không phải...!"
URL_HOME
Khang vừa buồn cười vừa khó hiểu, cho dù là "sói già" hay dồn Minh vào thế bí nhưng nhiều lúc Khang chẳng hiểu nổi Minh đang nghĩ cái gì. Cuối cùng, Khang bật cười:
"Minh thật là thú vị quá"
"Ông nói gì đấy?" – Minh tròn xoe mắt nhìn Khang
"Mới sáng nay còn lắp bắp trả lời tôi lý do quên trả lời tin nhắn, mà giờ đã lạnh lùng thế này rồi"
Khang chống tay nhìn Minh, nghe vậy Minh bỗng thấy lúng túng, còn chưa kịp nói gì thì Khang đã mở lời:
"Nhưng tôi vẫn thích cậu"
"..."
Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để Minh đỏ mặt, đến lúc này thì cậu càng bối rối hơn nữa, chỉ biết đáp lại một cách ngốc nghếch:
"Cảm ơn..."
Khang không nói gì nữa, chỉ nhìn Minh cười. Vậy là giờ ra chơi của họ đã kết thúc trong êm đẹp.
Tiết cuối
Trước khi hết tiết, cô giáo chủ nhiệm thông báo với cả lớp:
"Các em nghe cô dặn dò một chút này, nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải nộp bản tổng kết đánh giá của từng học sinh..."
Những tiếng than vãn bắt đầu vang lên, cô giáo chờ cho lớp im lặng rồi tiếp tục:
"...và vì thế cán bộ từng lớp, là những người thường xuyên quan sát và hiểu rõ nhất về các thành viên của lớp, sẽ nhận nhiệm vụ này. Vậy nên cô nhờ Minh và Khang nhé, đánh giá về mỗi người sẽ gồm ý thức, kỷ luật, số lần đi học muộn, số lần vi phạm nội quy, đồng thời đánh giá về khả năng học tập và kết quả cao nhất của từng cá nhân. Hai em cố gắng hoàn thành nhé, thứ năm này cô sẽ thu"
"Vâng ạ"
Khang cười tươi đáp, còn Minh thì nghệt mặt ra vì lượng thông tin vừa ập vào đầu.
*Phải đánh giá rất nhiều các yếu tố của từng thành viên trong lớp, rồi hình như cô nói cái gì mà Minh và Khang ý nhỉ? Là mình và Khang ý hả? Hay là mình nghe nhầm? Trời ơi mong sao là nhầm đi, phải nộp vào thứ năm thì chỉ có 2 ngày để làm, mà còn bài tập nữa chứ, làm sao bây giờ?*
Trong lúc Minh còn đang mơ màng thì tiếng Khang vang lên bên tai:
"Chúng ta lại được làm việc cùng nhau rồi Minh ơi"
*Vậy là không nghe nhầm*
Quá "đau khổ" trước tin này, Minh nhất thời không thể nói gì. Chính vì thời gian gấp rút mà công việc tốn thời gian này cần phải hợp tác thì mới có thể xong kịp thời hạn được. Mà như vậy thì đồng nghĩa với việc Minh sẽ phải ở cùng Khang, tại một nơi nào đó chỉ có hai người, và rồi sau đấy thì cậu không dám nghĩ đến nữa.
Lòng rối bời xen lẫn lo sợ, Minh còn quên luôn cả tiếng chuông tan học. Cả lớp thi nhau đổ xô ra ngoài còn cậu thì vẫn đờ đẫn nhìn vô định. Tiếng Khôi làm cậu giật mình:
"Về đi thôi còn ngồi đây nghĩ ngợi gì?"
Minh ngẩng lên thấy các bạn cậu đã đứng xung quanh, bên cạnh là Khang đang dọn sách vở. Minh nói:
"Không...không kịp..."
"Hả? Không kịp gì?" – Nga hỏi
"Không kịp...đánh giá mất"
Nghe Minh trả lời, cả đám liền thở hắt ra, ai cũng thông cảm cho cậu và Khang vì bỗng dưng phải nhận nhiệm vụ chán ngắt mà còn mất thì giờ như vậy. Khang nhìn mọi người rồi lên tiếng:
"Để tớ lo cho Minh. Các cậu yên tâm đi"
"Hở?" – Minh quay sang ngơ ngác
"Ok, vậy cậu giúp nó nhé. Bọn tớ về trước vậy"
Cả đám vui vẻ trả lời Khang, làm Minh càng đơ ra:
"Ơ ơ, thế quái nào vậy? Sao lại..."
"Mày lo không kịp mà, bắt tay làm luôn đi nhé. Cố lên bọn tao ủng hộ mày"
"Ơ kìa, chúng mày..."
Năm đứa yêu quái nhanh chóng "bỏ chạy" trước khi Minh kịp định thần, bởi họ coi đây là một cơ hội khác để Khang có thêm thời gian ở bên Minh, đồng thời cũng là thời điểm hoàn hảo để có thể tiếp tục nâng mối quan hệ lên thêm một tầm cao mới, và rồi...
"Và rồi tình yêu sẽ thăng hoa, á hahahaahah"
Nga và Ly cười sung sướng khi cùng nhau tưởng tượng ra vô vàn những cảnh hồng phấn giữa Minh và Khang. Ba tên con trai đi bên cạnh, Khôi mỉm cười không nói gì, Ân loi choi tìm cách làm tụt hứng hai người, còn Liêm thì cứ liếc nhìn Nga hoài không thôi...
Mọi người đã về hết, chỉ còn lớp phó và lớp trưởng ngồi nhìn nhau. Khang lên tiếng:
"Đến nhà cậu làm nhé"
"Ơ...Tại sao?" – Minh giật mình
"Vì nhà cậu gần"
"Làm luôn ở đây có được không?"
Minh đang cố gắng để Khang từ bỏ ý định đến nhà, dù cậu thích là làm ở nhà thật đấy nhưng ai mà biết được Khang sẽ giở trò gì. Khang đáp:
"Cậu muốn làm đến chiều muộn mới về?"
"...Để...để mai làm nốt cũng được mà...?"
"Mai tôi bận việc đoàn rồi"
"..."
Nghe Khang nói mà Minh nản, kiểu gì cũng không trốn được cái vụ này, nhưng ở riêng với nhau thì...Minh rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh có thể xảy ra ấy, bao lâu nay Khang đã toàn lợi dụng nơi vắng vẻ để "cưỡng" cậu rồi, sau này còn nâng trình độ lên làm ở giữa nơi đông người. Bây giờ mà về nhà cậu, vừa riêng tư vừa vắng vẻ, không khéo bị ăn thịt cũng nên.
Suy đi tính lại, Minh nảy ra một ý, nói:
"Đến nhà ông không được sao?"
"Không được, như thế cậu lại mất công về. Đến nhà cậu thì coi như tôi vừa đưa cậu về nhà, vừa an toàn cho cậu"
Khang nói chắc nịch, nghe vậy Minh không biết phải chống chế ra sao, kế sách cuối cùng của cậu đã thất bại rồi. Bây giờ càng kỳ quèo càng tốn thời gian, mà công việc thì vẫn còn đó, cuối cùng, Minh đành gật đầu:
"Thế thì...đến nhà tôi vậy"
"Ừ, chúng ta đi thôi"
Minh quay lưng bước đi, theo sau là Khang. Đáng tiếc, Minh đã không nhận ra nụ cười đầy gian xảo của Khang ngay cái khoảnh khắc cậu đồng ý dùng nhà mình làm địa điểm làm việc. Mà lúc ấy đầu óc lo lắng đủ các thứ chuyện linh tinh thì làm sao mà tỉnh táo được chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, thì Minh chỉ có thể trách mình đã quá ngây thơ mà thôi.
...
Đi được nửa đường, Minh sực nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là trong lúc lo nghĩ, cậu đã hoàn toàn quên béng mất chị Phương đang ở nhà mình. Bây giờ lại đưa Khang về nhà, thế nào cũng có những tình huống khó xử cho mà xem. Thấy Minh có vẻ hoang mang, Khang hỏi:
"Sao thế?"
"...Không sao, hơi mất tập trung thôi"
Minh cười gượng rồi tiếp tục đạp xe, trong lòng ra sức kêu gào, hết lo chuyện bản đánh giá lại tới lo chuyện ở riêng với Khang, giờ thêm việc chị Phương nữa. Thật không biết phải xử lý sao cho ổn thỏa.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Minh, cậu căng thẳng mở cửa rồi mời Khang vào. Cánh cửa vừa mở, lập tức có tiếng người vọng ra:
"Minhhhh về rồi hả em?"
Chị Phương đi từ trong bếp ra, miệng cười chào mừng, nhưng sững lại khi nhìn thấy Khang. Minh nói:
"Đây là Khang...b...bạn em"
Rồi quay lại:
"Đây là Phương, chị họ tôi"
"Em chào chị"
"Chào em"
Khang và Phương đều tươi cười đáp lễ, rất nhanh chóng, Phương nói:
"Minh dẫn bạn lên phòng đi em. Đợi chị nấu cơm xong rồi ăn"
"Ơ...bọn em không ăn đâu chị, hôm nay có nhiều việc phải làm lắm" – Minh đáp
Phương nhìn sang Khang, thấy cậu gật đầu cười. Cô nói:
"Ui, chán thế. Ừ thế cố làm xong sớm đi nhé"
"Vâng ạ"
Minh dẫn Khang lên phòng, trong lòng thấy vô cùng e ngại. Vừa bước vào Khang đã khen:
"Phòng Minh đẹp thật nhỉ"
"...Ừm, cũng bình thường mà"
Hai người ngồi trên giường, Khang lấy một xấp giấy tờ trong balo rồi đưa cho Minh giấy bút, còn mình thì giữ cuốn sổ ghi chép:
"Minh viết đi này"
"Ừ"
Rồi Khang mở cuốn sổ ra, đây là sổ theo dõi riêng của lớp trưởng, trong đó ghi tên rất nhiều người và đều là thành viên trong lớp, giữa mỗi người đều có một khoảng trống rất lớn để viết vào, và đến bây giờ thì hầu như của ai cũng đã gần kín rồi.
Minh nhìn thấy cuốn sổ, ngạc nhiên hỏi:
"Nhiều thế này rồi sao?"
"Ừ"
"Hóa ra ông vẫn thường xuyên quan sát mọi người à? Sao tôi thấy..."
"Tôi quan sát lúc nào cậu sao biết được chứ"
Khang cười làm Minh thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng thầm khen Khang rất có trách nhiệm, tỉ mỉ chú ý tới việc học hành lẫn kỷ luật của từng người trong lớp. Minh tự trách mình là lớp phó mà đôi lúc vẫn còn lơ đễnh, đến gần nửa lớp cậu vẫn chưa biết thế nào mà nhận xét, vậy mà Khang đều nắm được thông tin của mọi người, thật đáng ngưỡng mộ.
Nhờ có sự cần mẫn của Khang lẫn cuốn sổ mà công việc được giảm tải rất nhiều, Minh thầm cảm ơn Khang vì đã giúp cậu nhiều đến thế, trong 2 tiếng đã nhận xét được gần hết cả lớp rồi. Chỉ còn khoảng mười người nữa là xong, Minh và Khang thống nhất tạm thời ngừng công việc để nghỉ.
Những tưởng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Minh đã quên rằng cái cảnh chỉ có hai người ngồi với nhau trong phòng thì không hề tự nhiên một chút nào. Một không khí ngượng ngùng bao trùm lấy căn phòng, nhưng dường như chỉ có Minh là thấy vậy, còn Khang thì khác, cậu nói:
"Tôi vào nhà tắm một lát"
"Ừ..."
Khang rời khỏi giường rồi mở cửa phòng tắm. Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Minh ngồi một mình trong phòng, trong đầu bắt đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ. Từ những cái ngớ ngẩn như thắc mắc Khang vào nhà tắm làm gì, cho đến những cái mang tính cảnh giác như lo sợ hai người ở với nhau trong phòng thế này thì kiểu gì cũng có chuyện. Càng nghĩ, Minh càng thấy run, nhưng rồi cố gắng lắc đầu để thuyết phục mình rằng những lo toan đó là thừa thãi.
Trong lúc chờ Khang, Minh đảo mắt nhìn quanh giường rồi cầm cuốn sổ của Khang lên, săm soi một hồi, cậu quyết định mở ra đọc.
*Dù gì thì cũng chỉ là một quyển sổ ghi chép về lớp thôi mà, sẽ không bị tính là xâm phạm đời tư đúng không?*
Thế nhưng ý nghĩ ấy đã làm hại Minh, bởi sự thật đúng là không phải xâm phạm đời tư, nhưng hành động của cậu lại chính là cái cớ để dẫn đến "kết cục bi thảm" mà cậu đã lo sợ trước đó. Còn chưa kịp đọc dòng đầu tiên, Minh đã giật bắn mình khi hai cánh tay của Khang bất ngờ ôm lấy cậu từ đằng sau.
Minh kêu lên:
"Ông làm gì đấy hả?"
Lúc này Khang đã ngồi trên giường, và Minh thì lọt thỏm trong lòng Khang, bị ôm chặt không tài nào thoát ra được. Khang nói bên tai cậu, giọng nói gian tà đến ghê người:
"Minh biết là không được lục lọi đồ của người khác mà"
"...Tôi kh...không lục lọi mà" – Minh lắp bắp trả lời
"Vậy thứ gì trên tay cậu kia?"
"Cuốn...cuốn sổ..."
"Của tôi đúng không? Có nghĩa là cậu đã xem nó mà không có sự cho phép"
Giọng Khang mỗi lúc một đáng sợ hơn, từng từ từng chữ như đang đẩy Minh vào ngõ cụt. Minh càng sợ hãi bao nhiêu thì càng khiến Khang lấn tới bấy nhiêu. Cậu nói:
"Nhưng...nó đâu có gì đâu? Chỉ...chỉ là..."
"Đừng chối tội như thế, cậu thật là hư đốn quá mà"
"Hư đố...Á!!!..."
Minh không kịp nói hết câu đã cảm thấy nhột ở cổ, và cậu rùng mình khi nhận ra Khang đang hôn lên cổ mình. Một cảm giác kích thích lan tỏa khắp người khiến cậu khẽ giật nảy người lên, miệng lí nhí:
"Đừng...đừng làm thế..."
Bỏ ngoài tai lời Minh nói, Khang vẫn tiếp tục. Cậu xoay hẳn người Minh lại đối diện với mình, vẫn để Minh ngồi trong lòng, còn hai tay ôm lấy lưng của Minh. Minh tuyệt vọng chống trả, cố gắng đẩy Khang ra nhưng vô ích, Khang quá khỏe so với cậu, và với tư thế hiện tại thì việc thoát thân là không thể.
"Cậu phải bị phạt vì tội quá dễ thương Minh à"
Bàn tay Khang chuyển dần xuống dưới hông rồi luồn qua chiếc áo của Minh, trượt nhẹ qua eo rồi vuốt lên lưng của cậu, trong khi ấy vùng cổ của Minh vẫn đang bị Khang dùng miệng kích thích. Từng cử động của Khang đều rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Minh run rẩy vì những động chạm nơi nhạy cảm, tay trong vô thức túm chặt lấy ngực áo Khang như một điểm tựa để chống lại sự khoái cảm đang khống chế các giác quan của cậu. Ban đầu Minh còn chịu được, nhưng sau đó thì không thể giữ nổi nữa, cậu thở dốc, miệng nói yếu ớt:
"D...Dừng...đi...Kh...ang. Xi...n...xin ông...đấy"
Khang tạm ngừng lại, tay vẫn ôm chặt lưng Minh:
"Cậu muốn tôi dừng lại sao?"
Minh khẽ gật đầu, môi đang mím chặt lại vì chịu đựng, người cậu vẫn chưa hết run. Khang tiếp tục vuốt ve phần eo của Minh làm cậu giật nảy người, tay càng nắm chặt áo Khang hơn như muốn xé rách nó vậy. Khang nói:
"Vậy hứa với tôi đi"
"Tôi hứa..."
"Hứa không lạnh nhạt với tôi vô cớ nữa"
"Tôi hứa...sẽ không...lạnh nhạt vô cớ...nữa..."
Sự mơn trớn phần eo khiến Minh không thể nói rõ ràng, người cậu run theo từng đợt chuyển động của bàn tay Khang. Đợi cho Minh nói hết câu, Khang mới chịu dừng, khẽ thả Minh ra, Khang nói:
"Tha cho cậu đấy. Cậu đã hứa thì tôi yên tâm được rồi"
Thoát khỏi cảnh vừa rồi, Minh ngồi thở hổn hển, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhìn Minh như vậy, Khang thấy hơi tội lỗi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh:
"Xin lỗi vì đã làm thế, nhưng tôi không thể kiềm chế được Minh à, cậu dễ thương lắm có biết không?"
Minh không còn biết phải trả lời Khang ra sao nữa, cậu vừa trải qua một chuyện vô cùng sốc mà kể cả trong mơ cậu cũng không mơ đến. Vậy mà chuyện đó đã xảy ra, xảy ra một cách đột ngột và gần như quá sức chịu đựng của cậu. Minh đưa mắt nhìn Khang, miệng cứ mấp máy mà không thể mở lời, cho đến khi bình tâm lại, cậu mới nói:
"Còn...công việc..."
Nghe vậy, Khang nhìn vào đống giấy tờ để ở góc giường, ngẫm nghĩ gì đấy rồi đáp:
"Để tôi làm nốt cho, cậu...nghỉ đi nhé?"
"...Ừ"
Khang thu dọn đồ đạc rồi xách balo lên, nói:
"Tôi về đây"
"...Để tôi tiễn ông..."
Minh cùng Khang đi xuống nhà rồi mở cửa, trông Minh lúc này vẫn có vẻ chưa hết sốc, cứ ngây người ra như mất hồn. Trước khi ra về, Khang nhìn Minh đầy chân thành, nói:
"Tôi làm vậy là vì tôi thật lòng thích cậu Minh à, xin cậu đừng hiểu lầm tôi"
"...Tôi...tin ông" – Minh khẽ đáp
"Cảm ơn cậu, vậy tôi về nhé. Chào Minh"
"Bye bye..."
Minh đóng cửa rồi đi vào nhà, đầu óc như mớ bòng bong, cậu vô thức bước lên cầu thang mà tâm trí còn chả biết mình đang làm cái gì. May mắn thay, tiếng chị Phương làm cậu sực tỉnh:
"Minh, Minh. Vào đây chị bảo"
"Gì thế chị?"
Minh vào phòng rồi ngồi xuống, Phương hỏi:
"Khang về rồi à?"
"Vâng ạ. Sao thế chị?"
"Chị hỏi cái này nhá...?"
"Vâng..."
Minh lấy làm lạ vì thái độ úp mở của chị Phương, không hiểu làm sao mà lại có vẻ nghiêm trọng thế. Lấy hơi xong, Phương nhìn thằng vào Minh rồi nói:
"Bạn trai em đấy phải không?"
"Hả???"
* Đọc truyện teen Lớp phó, đừng lạnh lùng với anh nữa mà Chương 35 full:
Ngày hạnh phúc
Minh há hốc miệng khi câu hỏi của chị Phương vừa bật ra, ánh mắt Phương đầy nghi hoặc khiến cậu điếng người. Ngay lập tức, trong đầu Minh xuất hiện nỗi lo sợ rằng chị Phương đã biết chuyện vừa xảy ra trong phòng cậu, chỉ có điều ấy mới có thể giải thích vì sao Phương lại tự dưng hỏi cậu như thế.
*Vô lý, phòng chị ở xa làm sao mà nghe thấy được, có lẽ nào chị lén nghe trộm không? Thôi chết tôi rồi, chết thật rồi...*
Dù đang rất căng thẳng, Minh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Bạn trai là thế nào? Chị đừng gán ghép linh tinh"
Phương nhìn Minh chằm chằm, đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh cậu đang vô cùng bối rối và sợ sệt. Tim Minh đập thình thịch, hồi hộp chờ đợi câu nói của Phương, nếu đúng là chị đã nghe hay nhìn thấy cảnh giữa Khang và cậu thì đời cậu coi như xong.
Phương nhìn Minh một lúc lâu, không khí đáng sợ ấy làm cậu toát cả mồ hôi, thế rồi Phương cười, nói xanh rờn:
"Thì chị thấy hai đứa đẹp đôi lắm"
Minh ngã lăn ra giường vì choáng, cậu đã không nghĩ đến trường hợp này, phải nói là vừa nực cười vừa đau tim. Cái cảm giác khi mà lời nói ra khác hẳn với những gì ta lo sợ, thật giống như trút được cái tạ ngàn cân trong lòng. Minh thầm thở phào, giả vờ giãy nảy lên:
"Lại còn thế nữa, chị toàn trêu em những cái gì đâu ấy, bó tay với chị"
"Ơ, nhưng mà chị thấy đẹp đôi dã man ý, từ lúc hai đứa về nhà chị đã thấy thế rồi. Lại còn..." – Phương cười khúc khích
"Lại còn gì hả chị?"
"...vào phòng đóng cửa nữa, ai mà biết được làm gì nhau"
Phương nhắm mắt cười, ôm hai má lắc qua lắc lại, và Minh thề là cậu thấy hành động này rất quen, quen đến nỗi chỉ cần nhìn là hiểu đó là một dấu hiệu đặc biệt. Minh mon men hỏi:
"Chị là fangirl à?"
"Trời ơi, giờ em mới biết sao? Fangirl nặng luôn ý chứ. Mặc dù thấy hơi tội lỗi khi lên cơn với em mình nhưng mà chị không kiềm chế được. Ôi ngại quá"
Phương vừa nói vừa đỏ hết cả hai má, và cuối cùng thì Minh cũng hiểu ra vì sao điệu cười ấy rất quen. Đó là vì Ly và Nga, cả hai luôn cười như thế mỗi khi bàn tán về cậu về Khang, vậy mà giờ Minh mới để ý. Cậu lắc đầu cười một mình vì cái phát hiện hiển nhiên ấy, nhưng rồi sực nhớ ra chuyện trước mắt, cậu nói:
"Chị đừng có gán ghép em nhá, không phải bạn trai đâu"
Chính Minh cũng thấy rất khó khăn khi nói ra điều ấy, nhưng cậu lại không hiểu vì sao mình cảm thấy thế. Đúng là cậu và Khang chưa phải người yêu, nhưng khi nói Khang không phải bạn trai mình, Minh lại thấy bứt dứt trong lòng. Một cảm giác thực sự vô cùng khó hiểu.
Phương nhìn Minh ẩn ý, cười:
"Chắc không? Chắc không phải bạn trai chứ?"
"Chắc" – Minh quả quyết
"Thề đi xem nào"
"Ơ..."
"Đấy, chị biết mà. Hahaha, em đúng là dễ dụ"
Phương cười ngặt nghẽo, làm Minh cứ ngơ ra. Mãi cậu mới hiểu vấn đề, liền gắt lên:
"Không phải...aishh, chị đùa dai thế nhờ, lại còn bắt em thề nữa"
"Thì em bảo chắc chắn không phải bạn trai mà, thề đi chị mới tin"
"Nhưng..."
Minh ngập ngừng không dám nói, vì dù miệng nói chắc nịch rằng hai người không phải người yêu nhưng cậu lại đang rất phân vân để tìm ra câu trả lời. Phương thấy Minh ngây người ra thì cứ bụm miệng cười, rồi không trêu cậu nữa mà nói:
"Khang đẹp trai thật đấy nhỉ?"
"Hả?...vâng...cũng đẹp trai..."
Minh giật mình khi nghe Phương nói, rồi vừa trả lời vừa hơi cúi mặt. Lập tức mắt Phương lóe sáng như thể vừa phát hiện ra điều gì, tuy vậy, cô vẫn tiếp tục:
"Có thân với em không?"
"Cũng...bình thường ạ"
"Bình thường thôi à? Chị thấy có hai đứa có vẻ thân thiết phết đấy chứ"
*Thân à? Liệu có đúng khi nói mối quan hệ của bọn mình là thân không? Hay đó là...*
Minh băn khoăn tự hỏi chính mình, như chị Phương nói, có vẻ đúng là cậu và Khang đang ngày một gần gũi nhau hơn thì phải. Mà cậu cũng đã nghĩ đến điều ấy kể từ đợt hai người làm lành với nhau rồi đấy chứ, chỉ là so với hồi đó, thì khoảng cách ấy đã gần hơn rất nhiều.
Minh đáp:
"Tại là cán bộ thôi chị ạ"
"Cán bộ sao? Thế nghĩa là...?" – Phương tròn mắt nhìn Minh
"Vâng, em là lớp phó, Khang là lớp trưởng"
"..."
"Chị Phương?"
"Úi trời ơi, đẹp đôi chết mất thôi. Nhìn đã thấy đẹp, giờ lại còn lớp trưởng lớp phó nữa, uiwaaaa"
Phương reo lên trong niềm vui sướng, điều mà Ly và Nga vẫn thường làm, và những hành động ấy luôn khiến Minh khó hiểu. Cậu bật cười trước phản ứng trẻ con của cô gái 22 tuổi đang ngồi trước mặt mình, lòng tự hỏi vì sao họ lại dễ trở nên bấn loạn mỗi khi gặp những trường hợp tương tự như cậu và Khang.
Minh nói:
"Bình tĩnh nào chị, bọn em đâu có gì đâu mà"
"Nhưng mà đẹp đôi cực ý, lần sau hai đứa đứng soi gương đi, đảm bảo chị nói chuẩn luôn"
Phương nói chắc nịch làm Minh phải phì cười:
"Chị đừng quá khích nữa mà, đẹp đôi thì đẹp đôi nhưng chỉ là bạn bè thôi"
Miệng nói một đằng nhưng tâm trí nghĩ một nẻo, ngoài mặt Minh cười nói tự nhiên nhưng trong lòng lại dấy lên biết bao băn khoăn, không biết rằng liệu mình có nên nói những điều hoàn toàn khác xa so với sự thật như thế không. Cái từ "bạn bè" phát ra sao quá gượng gạo, bởi mối quan hệ giữa cậu và Khang rõ ràng không phải vậy. Cho tới giờ thì Minh có thể chắc chắn rằng, Khang đối với cậu, đã vượt qua mức tình bạn từ lâu rồi.
Phương gật gù ra chiều hiểu ý:
"Hí hí, ừ thì bạn bè. Nhưng chị vẫn thích ghép đôi hai đứa nha"
"Ôi chị thật là...Thôi em về phòng đây, nói chuyện sau chị nhé" – Minh từ từ đứng dậy
"Ừ, nói chuyện sau"
Phương nháy mắt hàm ý, khỏi cần nói Minh cũng hiểu, nên cậu chỉ cười lại rồi quay về phòng.
Minh đóng cửa lại, lập tức lăn ra giường vì mệt mỏi tinh thần. Không những vừa trải qua một cú sốc vì Khang, mà sau đó cậu còn phải giả vờ cười nói tự nhiên để chị Phương không nghi ngờ, làm cho các dây thần kinh căng ra như muốn đứt đến nơi rồi. Minh cố thở đều để điều hòa nhịp tim của mình, tới giờ vẫn còn đang đập nhanh không kiểm soát được. Vừa thư giãn, Minh vừa nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, để rồi ngay sau đó một sự ngượng ngùng nhanh chóng lan tỏa, khiến cho người cậu nóng bừng lên.
*Khang đã...làm như vậy...với mình. Đó là sự thật sao...? Mình đã bị......và.......rồi........ Ôi trời ơi, tại sao lại thành ra thế này? Xấu hổ quá, thậm chí mình đã phải cầu xin hắn dừng lại....AAAAA, tôi còn đâu mặt mũi nhìn đời nữa đây, thật muốn chết luôn cho rồi!*
Minh úp mặt vào gối, thật khó chịu khi mặt cứ nóng rân rân mỗi khi xấu hổ. Nhưng càng cố quên đi thì càng khó xóa nhòa, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là những cảnh nhạy cảm ấy, mà chỉ nhớ lại thôi cũng đã thấy rùng mình rồi. Nhưng trong lúc ấy, Minh lại cảm thấy một điều kỳ lạ, mà nó lại khiến cho cậu xấu hổ hơn cả việc trước đó, đến nỗi cậu chỉ muốn đập chính mình một trận vì đã để suy nghĩ ấy lướt qua dù chỉ là một tích tắc.
Điều kỳ lạ đó là: Cậu thấy thích thú!!!
*Mình...thích những hành động ấy của Khang...*
Và ngay lập tức, Minh lại một lần nữa gào thét trong tâm can, cái ý nghĩ quái quỷ gì vừa mới xuất hiện trong đầu cậu vậy. Có cho kim cương cậu cũng không dám nghĩ tới điều ấy, vậy mà nó lại ngang nhiên nhảy ra giữa dòng suy nghĩ của cậu, khiến cậu chỉ muốn hét nổ tung mái nhà để xua tan đi cái sự xấu hổ kinh khủng này. Đấm chăn đấm nệm mãi cũng chẳng giúp ích gì hơn, Minh bèn nằm yên suy ngẫm, cố gắng giữ cho tâm thế thật bình tĩnh, bởi dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi cơ mà. Cho dù việc Khang làm khiến cậu thấy vô cùng ngượng và có phần sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có hứng thú. Từng cái hôn lên cổ, từng cái vuốt ve mơn trớn hai bên eo và vùng lưng đều gây cho cậu khoái cảm, hơn nữa Khang đã nói việc làm của mình là xuất phát từ tình cảm dành cho Minh, như vậy chẳng phải rất chân thành sao. Cậu bất giác sởn da gà khi nhớ lại những hành động và lời nói ấy, kèm theo là hiệu ứng "đỏ mặt một mình". Phải cố gắng lắm Minh mới kìm được cảm giác xấu hổ và suy nghĩ thật nghiêm túc, để cuối cùng nhận ra rằng, cậu đang ngày càng thích Khang hơn.
Buổi tối
Minh đang ngồi làm bài tập chăm chỉ, mọi việc đều suôn sẻ cho đến khi cậu với tay lấy cuốn từ điển. Ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc thu tay về thì cậu lại trót quệt phải cốc nước đang để bên cạnh, và Minh chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi nước đổ ra lênh láng.
"Trời ơi ướt hết quần áo rồi!!!"
Minh bực bội lấy giẻ lau khô bàn, cũng may sách vở không bị làm sao. Dọn chỗ nước đổ dưới sàn xong, Minh mở tủ lấy bộ quần áo khác rồi đi vào phòng tắm. Ngay khi cậu vừa mở vòi nước để giặt đồ thì có tiếng gõ cửa:
"Minh ơi, quần áo của em chị gấp rồi này"
"..."
"Minh?"
Phương mở cửa bước vào, trên tay là một chồng quần áo được gấp gọn gàng. Thấy nhà tắm đang sáng đèn, Phương thôi không gọi nữa, cẩn thận đặt chồng quần áo xuống giường. Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại ở đầu giường reo lên làm Phương giật mình, bèn tiến lại gần kiểm tra. Ban đầu, Phương không quan tâm lắm, nhưng khi liếc thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình, kèm theo những suy đoán hồi chiều của mình về Minh, Phương cầm chiếc điện thoại lên:
*"Khang đáng ghét" à? Khang...? Là Khang mà mình khen đẹp trai đây mà. Liệu còn ai khác cũng tên Khang không nhỉ? Không thể nào, kiểu đặt tên này giống mấy đôi yêu nhau ghê ha, tình củm quá đi!!!Thế này chắc chắn là Khang lúc trưa nay đến nhà rồi*
"Ôi trời!!!"
Phương thốt lên trong bất ngờ nhưng rồi tự bịt miệng mình lại, bởi vừa đập vào mắt cô là dòng chữ:
"Minh thân yêu, đang làm bài à? Tôi nhớ cậ..."
*Ôi trời ơi, trời ơi trời ơi trời ơi....!!! "Minh thân yêu" mới chết chứ, xưng hô ngọt như mật ong thế này, lại còn "nhớ cậ...", cái này là "nhớ cậu" đây mà. Thôi rồi, chuẩn thật rồi, hai đứa nó đang...*
Vì tin nhắn đến của máy iphone thường được hiển thị một phần nhỏ nội dung trên màn hình ngoài, vì vậy dù Phương không có ý định đọc trộm, cô vẫn có thể nhìn thấy phần đầu của tin nhắn. Lập tức, mọi giả thiết trong đầu đều được chứng thực, cô nhanh chóng đặt chiếc điện thoại lại vị trí cũ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, Phương mỉm cười vui sướng, lòng nghĩ thầm:
*Lộ rồi nhé em trai, vậy mà chị suýt bị em lừa đấy. Đáng tiếc thay, giờ thì chị đã biết cả rồi*
Một lúc sau, Minh bước ra ngoài, nhìn quanh quất thì thấy chồng quần áo được gấp sẵn trên giường, miệng mỉm cười thầm cám ơn chị Phương. Sau đó, Minh ngồi lại bàn học, chăm chú làm bài mà không hay biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nơi đầu giường, chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm...
Sáng hôm sau
"Hôm nay chị đưa em đến trường nhé"
"Thật ạ?"
Minh vui mừng khi nghe chị Phương đề nghị, Phương gật đầu:
"Ừ"
"Nhưng mà chị đâu có xe máy ở đây?"
"Ngốc thế, chị gọi taxi là được, ở bên kia chị làm thêm tiết kiệm được kha khá đấy" – Phương tự hào nói
"Uây, thích thế. Vâng, thế thì tí nữa mình đi"
Ban đầu Minh rất vui vì được chị Phương đưa đi học, nhưng sau đó bất chợt hỏi:
"Vì sao ạ?"
"À...Thì chị muốn xem trường em thế nào ý mà. Với lại cũng nên đưa đón em trai yêu quý đi học chứ"
"Hì hì, em hiểu rồi"
Minh cười rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn. Sau đó, hai chị em cùng bắt taxi, chẳng mấy chốc đã tới trường.
"Hôm nay chị đưa đi nên đến sớm hơn bình thường luôn này"
"Ừ, tốt quá còn gì hihi"
Phương vừa nói vừa xuống xe, làm Minh thắc mắc:
"Ơ, chị không về nhà luôn à?"
"Hâm này, chị bảo đến xem trường rồi còn gì. Dẫn chị đi nào"
"...Nhưng mà, 20 phút nữa học rồi" – Minh chần chừ
"Cứ đưa chị lên lớp em đi, 5-10 phút thôi là chị về"
Chẳng hiểu nổi chị Phương thế nào, Minh đành đi cùng chị lên lớp. Hai người đi đến đâu, bọn con trai con gái lớp khác nhìn thấy liền thi nhau chỉ trỏ, bàn tán về một chị gái xinh đẹp đi cùng Nguyệt Minh của lớp 11 Anh. Có người đoán là người yêu của Minh, người khác thì kêu là giáo viên thực tập, nhưng dù thế nào thì vẻ ngoài duyên dáng và thanh thoát của Phương vẫn khiến cho mọi người không thể không bị cuốn hút, cả nam cả nữ đều hết lời ca ngợi.
Lên tới lớp, Phương ngó đầu vào nhìn, rồi quay lại Minh:
"Khang đâu em?"
"...Khang? Đang chơi bóng rổ dưới sân ạ"
"Bao giờ mới lên lớp?"
"Gần vào tiết ạ, mà Khang thì liên quan..."
"Ui, không kịp mất, à, em gọi bảo Khang lên sớm được không?"
"Chị đang kỳ lạ lắm nha, thích Khang rồi hả?" – Minh bắt đầu nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu
"Không phải, em cứ gọi lên cho chị đi, nhá, nhá!" – Phương chớp chớp mắt
"Vâng vâng, gọi luôn đây, thích thì cứ nói có gì phải ngại chớ..."
Vừa nói Minh vừa bấm điện thoại, vài giây sau đã nghe tiếng Khang mừng rỡ:
"Minh thân yêu, gọi tôi có chuyện gì vậy? Nhớ tôi quá à?"
"Nhớ cái đầu ông. Chị Phương đang ở trường, ông lên lớp đi chị muốn gặp"
"Thế hả? Tôi lên ngay đây"
Minh cất máy, quay sang thấy chị Phương đang cười khoái chí, làm cậu chỉ biết lắc đầu cười vì độ kỳ quặc của chị.
Trong lúc ấy, trong lớp Minh các tiếng xì xào bàn tán vẫn không ngớt. Kể từ lúc mấy tên con trai nhìn thấy Phương là đã kéo vai nhau xuýt xoa khen chị gái xinh xắn dễ thương, rồi kéo theo đám con gái tò mò và cuối cùng là lan ra cả lớp.
Thấy các bạn cứ nháo nhào lên chen chúc nhau nhìn ra ngoài cửa, Minh bật cười thích thú đồng thời cũng rất hãnh diện vì chị mình. Lúc ấy, Khang đã chạy lên đến nơi, vừa nhìn thấy cậu Phương liền reo lên:
"A, Khang!!!"
"Em chào chị" – Khang cười tươi
Lập tức trong lớp vang lên những tiếng than vãn thất vọng, bởi ai cũng tưởng chị Phương là người yêu Khang nên mới vui mừng khi gặp Khang như vậy. Không chỉ lớp Minh, các lớp nào nằm cùng hành lang mà đã thấy Phương trước đó thì giờ thất vọng không kém khi nhìn Khang và Phương cười nói với nhau vui vẻ. Ngay cả Minh, cậu cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì ngay khi gặp Khang, chị Phương đã đẩy cậu vào lớp, nói là chuyện người lớn trẻ con không nên tham gia. Dù hậm hực lắm nhưng Minh đành đi vào, mắt nhìn ra ngoài quan sát, lòng vừa tò mò vừa lo lắng, mà còn chả hiểu mình đang lo vì điều gì. Bỗng nhiên, Minh cảm thấy khó chịu trong người, không phải vì chị Phương, không phải vì Khang, nhưng nhìn hai người họ thì cậu lại thấy khó chịu, thật quái lạ. Bất chợt, Minh khựng lại:
*Lẽ nào...mình đang ghen?*
Rồi cậu lập tức lắc đầu:
*Không thể, mình không ghen mà. Lại suy nghĩ lung tung rồi, chị Phương chứ có phải người lạ đâu mà phải lo chứ. Mà cớ gì phải ghen, mình...*
"Minh!!!"
"Hở???"
Minh ngẩng lên, các bạn cậu đều đang đứng trước mặt, xung quanh là các bạn cùng lớp, ai cũng nhìn cậu với vẻ tò mò. Ly lên tiếng:
"Chị đó là ai thế? Ai cũng đang thắc mắc đây."
Lập tức, lũ đằng sau nhao nhao lên:
"Xinh quá Minh ơi"
"Sao hôm nay lại đến trường mình?"
"Quan hệ của hai người là gì?"
"Cho tớ làm quen với chị ấy nhé"
"..."
"Yên nào mọi người, để Minh nói đi"
Khôi xua tay trấn an đám đông, Minh mỉm cười cảm ơn Khôi rồi nói:
"Chị họ tớ đấy"
"Chị họ sao???" – Lại nhao nhao lên
Mặc cho mọi người đứng xôn xao, Minh nhìn ra cửa quan sát chị Phương và Khang, cảm giác khó chịu ấy lại xuất hiện khiến cậu khẽ nhăn mặt. Bất chợt, Phương liếc nhìn Minh làm cậu bối rối quay mặt đi, sợ rằng chị đã nhìn thấy biểu hiện của cậu. Thế rồi Phương và Khang chào tạm biệt nhau, chị Phương nhìn Minh cười ra hiệu "Chị về đây" còn Khang bước vào lớp. Được thể, đám con trai vội bu lấy Khang hỏi han, rồi vỗ vai trêu cậu dám tán tỉnh các chị. Khang cười đùa đáp lại rồi trở về chỗ ngồi, xung quanh những cái nhìn tò mò và tiếng xì xầm vẫn không ngớt.
Minh hỏi:
"Hai người nói gì vậy?"
Khang quay sang nhìn Minh, cười tinh quái:
"Bí mật"
"..."
Minh chỉ muốn đấm cho Khang một phát vì cái điệu cười ấy, tiếc là đã vào tiết nên đành phải mở sách vở ra, lòng vừa băn khoăn vừa lo lắng. Cuối cùng, cậu quyết định chú tâm vào bài giảng, hỏi Khang không được thì trưa về hỏi chị Phương, hôm nay chỉ học 3 tiết thôi nên thời gian không phải là vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro