Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1.

Halo ha xin chào tất cả mọi người, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc viết một tác phẩm tôi mong là mọi người sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn trong tương lai^^ nếu thấy truyện tôi viết hay

À ngoài ra, mỗi ý kiến và đóng góp đều được hoang nghênh miễn là tôn trọng!

Lưu ý: Tác phẩm này chỉ lấy ý tưởng từ Nguyên tác Lớp học ma sói của Jaki , không hề liên quan hoặc chỉ một chút tới cốt truyện gốc.

Mong mọi người đọc vui vẻ (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

______________________________________

23/11/2017

Đêm nay lại là một đêm trằn trọc mất ngủ của cậu.

Jaki để tay lên trán sau khi lăn quay trên sàn, ánh mắt nhìn lên lên trần nhà xám xịt và phủi bụi. Cậu đang nằm dưới sàn và quấn cái chăn quanh eo, ánh mắt lại đảo qua điểm từng đồ vật trong phòng. Mắt cậu nheo lại vì buồn ngủ với những quầng thâm thấy rõ, jaki mệt mỏi và kiệt quệ với những suy nghĩ mắt kẹt trong đầu.

Cậu xem đồng hồ, đã 2 giờ 22 phút sáng rồi, mai còn phải đi học nhưng Jaki chả tài nào chợp mắt nổi, cậu cầm điện thoại lên lướt một số trang mạng. Ghé qua message và thủ thỉ vào mic hỏi thăm những người bạn đã không bao giờ đáp lại mình nữa.

" Chúc ngủ ngon" không biết cậu đã gửi bao nhiêu lần và bao nhiêu đêm mất ngủ trong sự vô vọng và luyến tiếc những ngày tháng trước kia khi vẫn thức đêm trò chuyện với những người đó.

Jaki tắt điện thoại, thêm vài chục phút nhìn chầm chầm vào hư vô, mắt cậu lại nhắm rồi mở ra dù rất mỏi. Khi đôi mắt cậu đã hoàn toàn sụp xuống rồi nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo, rối bời với bao tâm sự tự trả lời với bản thân và rồi tự bật khóc vùi mình vào chiếc gối ôm, giờ đã quá nhỏ để cậu ôm hết vào trong lòng.

4 giờ 56 phút sáng

Sáng tỉnh dậy, cậu chỉ chợp mắt được thêm một tý, mặt trời chỉ vừa ló dạng chứ chưa sáng hẳn ở đằng đông. Tiết trời giữa mùa đông đang se lạnh vào sương sớm.

Đôi mắt cậu chớp chớp vài cái, ánh tím le lói trong kẻ mắt làm nổi bật gương mặt của cậu. Jaki nằm vất vưởng, tay xem điện thoại rồi tất báo thức.Cậu ném nó sang một bên rồi nhắm mắt một chút. Mở ra và thấy trần nhà dần sáng lên ánh sáng của ngày mới.

Jaki buộc mình phải ngồi dậy, cơ thể ê ẩm vì nó muốn nghỉ ngơi tiếp, muốn quay lại mặt đất êm ái chứ không có năng lượng để vận động. Hôm nay là tháng thứ 2 cậu đi học lại lớp 9 do trượt tuyển sinh vào 10.

Thứ 2 thật mệt mỏi, sau bao nhiêu chuyện cậu vẫn phải tiếp tục sống.

" Ước gì chết quách cho xong " Cậu thầm nói khi sắp xếp tập vở

" Sinh, hoá, Sử,... sinh... hoá sử" Lẩm bẩm từng môn học trong thời khoá biểu, cậu cứ lập đi lập lại vì đôi lúc cậu sẽ quên mất nó nếu không chú ý.

Jaki len lén bước đi xuống cầu than để tránh làm ông bà thức giấc. Gần đây cậu đi học khá sớm vì không ngủ được nhưng đến trường lại rất mệt mỏi.

Bệnh của bản thân càng trầm trọng hơn nhưng cậu chả để tâm đến điều đó, cậu chỉ muốn buông xuôi và sống cho những ham muốn thô sơ của mình phí hoài cả chục tiếng đồng hồ cho internet, ăn thức ăn nhanh nhiều hơn, thức đêm lâu hơn, ngủ ít hơn và lãng phí cả một năm học vô ích.

Cậu thực sự không muốn học, chứng khó đọc đã ảnh hưởng đến cậu từ nhỏ và giờ sau mọi chuyện nó lại đến với cậu và mọi thứ trầm trọng hơn. Cậu không thể đọc, không thể nghe vì tâm trí mệt mỏi quay quần quanh những hồi tưởng và những video trên internet.

cậu nép vào quầy hàng quen thuộc và mua một chiếc bánh mì thổ nhĩ Kỳ đầy cà chua và béo ngậy. Nó hại nhưng cậu thích hủy hoại bản thân dần như vậy.

Khi đến lớp, cậu chỉ ở chỗ ngồi của mình như mọi khi. Chẳng ai bắt chuyện, chẳng ai hỏi thăm, chẳng ai để ý và đôi lúc họ nhìn cậu như một học sinh cá biệt. Vâng màu tóc nửa đen nửa tím luôn là vấn đề với giáo viên và mọi người khiến cậu như một thành phần cá biệt trong lớp, dù đã cố nhuộm đen nó nhưng cậu sớm bỏ cuộc và chấp nhận cuộc sống cô lập như vậy.

Và thế là tiết 1-4 hết trưa lại chiều, đối với Jaki mỗi ngày cứ lập lại trong vô định và mơ hồ như thế. Sự mệt mỏi dần khiến cậu kiệt quệ vào tiết 3 của buổi chiều hôm đó.

Cậu dần ngủ thiếp đi khi giáo viên tiếng anh thao thao bất tuyệt về kiến thức ôn tập thi cuối kỳ.

' 12 thì tiếng anh sao? mình sẽ về ôn lại sau '

Cứ thế cậu để bản thân xa ngã và rơi vào giấc ngủ.

----

7 giờ tối

Jaki chưa bao giờ ngủ lâu đến vậy và rồi cậu tỉnh dậy trong cơn ê ẩm mình mảy và cảm giác trống rỗng khiến cậu sợ hãi. Mọi thứ cứ mờ mờ ngay trước mắt Jaki làm cậu hoảng sợ liên tục dụi mắt để vơ đi bớt những ảo ảnh đó. Tâm trí cậu như vừa được dọn sạch từ bãi rác và rồi bị nhòi nhét một đống thứ kinh tởm. Cậu muốn nôn và phát ốm, những cảm xúc chạy xuyên qua đầu cậu như một viên đạn rồi bùng nổ.

Jaki lao ra khỏi lớp rồi nôn khan, cậu hứa rằng ngày mai sẽ dọn, thật đấy. Cảm giác lúc này đỡ hơn ở trong lớp giống như nó muốn đuổi cậu ra vậy. Jaki cầm điện thoại lên để xem giờ, rồi tắt màn hình rồi lại lấy ra xem lại lần nữa.

' chết tiệt, ông bà sẽ giết mình mất!' cậu chửi bản thân trong lòng khi lao vào hành lang vẫn sáng đèn của các lớp học

/Bịt/ Một cú va chạm làm cậu và người kia ngã nhào xuống đất.

Đối phương là một chàng trai tóc hồng, mặc áo kẻ sọc còn có một chiếc nơ vàng trên một bên ngực. Vì cậu ta đeo khẩu trang và tóc rũ xuống mắt nên Jaki khó lòng đoán được nét mặt. Chưa kịp để Jaki xin lỗi, Jeffrey đã đẩy cậu ra và chạy về hướng ngược lại trong rất gấp gáp làm Jaki bối rối.

Một cô gái nhỏ nhắn chạy đến, thấy cậu ngồi bệch dưới đất mặt trắng bệch liền kéo cậu lên và hỏi thăm. Jaki cao lắm, có vẻ cô gái kia là người châu á nên chỉ cao ngang ngực cậu khiến cậu phải cuối xuống thấp hơn để họ có thể nói chuyện.

" Cậu không sao chứ! mau vào lớp nhanh đi sắp 11h đêm rồi đó " Lucy nói rồi sách cặp bỏ đi điều đó làm Jaki bối rối, rõ ràng là điện thoại cậu mới chỉ 7 giờ đúng cơ mà.

Chợt Jaki nhớ là mình quên gì đó liền chạy vào lớp sách balo mà đi. Thật kỳ lạ hôm nay trong hành lang có rất nhiều người đến trường vào buổi tối, khi cậu ngó ra ngoài cửa lớp cũng vừa lúc có 3 người đi ngược chiều nhau qua lại.

Một số nhìn giống người châu á, một số lại có nét người phương tây mà chủ yếu là người Nga. Jaki đứng trong lớp một chút rồi cơn buồn nôn lại ập tới. Thật kỳ quái như thể nó muốn đuổi cậu ra khỏi lớp vậy.

Jaki đi ra khỏi lớp, lúc này mới để ý hành lang hôm nay thật kỳ lạ bởi vì trường cậu chỉ mở mỗi buổi sáng và không có lắp đèn huỳnh quang cũng không mở cửa vào buổi tối cho nhiều học sinh vào như vậy. Trước sự hoang mang kỳ lạ, bên trong Jaki lại có một thôi thút cậu đi lên tầng 4 của trường học như thể mời gọi vậy.

' Có lẽ đi lên một chút cũng không chết ai đâu nhỉ?' Jaki tự thuyết phục bản thân rồi cậu bước từng bước lên cầu thang.

Thật kỳ lạ, cậu trúc ngôi trường gần như thay đổi khi cậu đi lên tầng 4, mùi gỗ, màu sắc, bảng hiệu như thể cậu đang ở một trong những khung cảnh trong phim nhật bản vậy. Sự tò mò và cảm giác thôi thút khiến cậu tiếp tục đi tới cánh cửa lớp học phòng cuối cùng bên trái.

Không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn mỗi tiếng kim đồng hồ ở cuối dãy hành lang. Jaki nuốt khang một tiếng, vị mặn và tởm của acid dạ dày troà ngược khiến cậu tỉnh táo. Mỗi bước đi lại vang lên âm thanh cạch cạch vang dội trong hành lang yên tĩnh.

Cậu đứng trước cửa lớp nuốt nước bọt rồi mở cửa. Một lực đẩy vô hình đá cậu vào bên trong lớp học ngã sõng soài ra đất đau đớn. Cậu ôm mũi, lau đi vệt máu của mình không nhận ra cánh cửa phía sau đã đóng lại từ bao giờ.

Một người cao ráo, đeo khăn quàng cổ, đội mũ len tiến tới đưa tay ra hỏi hang cậu " Này cậu gì kia ơi?... ổn chứ"

Jaki đứng dậy, loạng choạng cảm ơn đối phương " cảm... cảm ơn..." Tim cậu ngừng đập khi thấy người kia.

Một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không có trong ký ức, Giống như cảm giác Dejavu khi cậu đac từng trải qua khung cảnh này nhưng lại không nhớ nó ở đâu vậy. Thật quen thuộc, thật kỳ lạ.

Người ấy đội một chiếc mũ len, có đôi mắt đen tuyền nhưng vẫn len lói một chút sức sống trong khoé mắt thâm quầng. Người thanh niên ấy trong như một người pháp điển hình, mái tóc lãng tử và có phần thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Yasu rời đi và ngồi vào chỗ ngồi bàn ba kế cửa sổ. Jaki cũng thoát khỏi ảo giác mà nhìn xung quanh, lúc này lớp học có hơi ồn ào với 10 người, hầu hết đều ngồi ở bàn sát cuối chỉ có một người ngồi ở dãy bàn trên.

Một cô gái với chiếc áo len vàng đã phai màu và sức chỉ, một cặp kính vuông vứt, cột tóc đuôi ngựa, ánh nhìn sắt lẹm, cảm giác như người đó phải nói gì đó khi nhìn thấy cậu nhưng cô chỉ liếc cậu một cái rồi quay lại với chiếc máy tính của mình. Jaki sững sờ trong giây lát, đầu cậu đau như búa bổ giống như đang đàu bới những ký ức sâu thẩm trong tâm hồn mà Jaki chả thể nhớ.

Cậu cứ đứng đó ngơ ngác như chôn chân tại đó, mồ hôi lạnh đã đổ trên trán cậu từ lúc nào, đôi mắt tím cậu mở to và phát sáng với đồng tử co lại nhìn chầm chầm Maya.

Lúc này Maya mới lên tiếng!

" Cậu là một con lai đúng không? " Câu hỏi bất ngờ cắt ngang qua cái đầu trống rỗng của jaki, cậu thấy nó sai sai nhưng lại hợp lý một cách kỳ lạ trong trường hợp này, jaki ậm ừ, gãi đầu đầy xấu hổ rồi ngồi ngay bàn bên cạnh cô gái đeo kính cuộc tóc đuôi ngựa đó.

Cậu lấy tay che mặt, xấu hổ vì sự bất lịch sự của mình, hiểu rõ rằng cô đã nhắc khéo để tránh những người phía sau bắt đầu để ý đến hành vi kỳ lạ của cậu. Jaki rên rỉ vài âm thanh của Enderman chỉ đủ để Maya và cậu nghe thấy.

Cả hai im lặng không nói gì sau đó khi maya tiếp tục gõ máy tính bảng còn cậu thì gục mặt xuống bàn để bớt xấu hổ.

Không một ai nói gì với nhau nữa, họ thản nhiên ngồi trong lớp học mà không nhận ra rằng bản thân lại làm gì vào giờ này tại trường học.

______________________________________

Ehto-💦 chỉ là chương đầu thôi nên tôi không viết nhiều như mong đợi.

21:58 1/1/2025

2155 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro