Chương 1: Thư mời từ Blue Wind và chuyến xe bí ẩn
Tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Tôi lười biếng kéo chăn qua đầu, cố gắng ngủ thêm chút nữa, nhưng ánh nắng đã len qua tấm rèm, buộc tôi phải mở mắt.
Hôm nay đáng lẽ cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác hoặc ít nhất tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi ánh mắt tôi chạm vào một phong bì thư đặt ngay ngắn trên bàn.
Tôi không nhớ mình đã để thư ở đó từ bao giờ. Nó xuất hiện quá đột ngột.
Vươn tay lấy phong thư, tôi nhận ra mặt giấy hơi thô ráp, niêm phong bằng dấu sáp màu xanh biển. Dòng chữ in trên đó ghi rõ ràng:
"Thư mời nhập học - Blue Wind"
Tim tôi khẽ đập mạnh. Blue Wind... Cái tên này không quá xa lạ, nhưng cũng chẳng ai thực sự biết rõ về nó. Một ngôi trường bí ẩn, chỉ gửi thư mời đến những học sinh được chọn. Tôi chưa từng nghe về ai từ chối lời mời này không phải vì họ không muốn, mà vì chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu từ chối.
Tôi hít một hơi sâu, chậm rãi xé mép phong bì. Một tờ giấy gọn gàng được gấp đôi bên trong, với nội dung ngắn gọn:
> "Chúc mừng Jay. Bạn đã được chọn nhập học tại Blue Wind.
Xe buýt sẽ đón bạn vào lúc 8:00 sáng mai. Hãy sẵn sàng."
Không có địa chỉ trường, không có thông tin liên hệ, không có bất kỳ hướng dẫn nào khác. Chỉ đơn giản là một thông báo rằng tôi sẽ đi và tôi không có quyền lựa chọn.
Dù không biết chính xác Blue Wind là nơi như thế nào, tôi vẫn chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Một chiếc ba lô nhỏ gọn, vài bộ quần áo, sách vở, đồ dùng cá nhân.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng. Gia đình tôi chẳng ai nói gì về chuyện tôi sắp rời đi, như thể họ đã biết từ trước. Chỉ có mẹ dặn dò tôi vài câu quen thuộc:
- Đến đó rồi nhớ giữ sức khỏe, đừng gây chuyện.
Tôi chỉ gật đầu. Cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
7:45 sáng. Tôi đeo ba lô lên vai, bước ra khỏi nhà. Theo như thư mời, xe buýt sẽ đón tôi ở một bến xe gần đó. Đường phố buổi sáng vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng tôi có cảm giác như mình đang tách khỏi thế giới này, chuẩn bị bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ.
Bến xe vắng vẻ hơn tôi tưởng. Ngoài tôi ra, chỉ có một vài người đang đứng đợi xe của họ. Tôi kiểm tra đồng hồ - 7:58.
Rồi tôi nhìn thấy nó.
Một chiếc xe buýt đen tuyền lặng lẽ tiến vào bến. Không có biển số, không có ký hiệu trường học, thậm chí cửa kính còn bị phủ một lớp màu tối, khiến tôi không thể nhìn rõ bên trong.
Cửa xe mở ra, một giọng nói vang lên từ loa:
> "Học sinh Jay. Mời lên xe."
Tôi sững lại. Không có tài xế. Không có ai bước xuống xác nhận danh tính tôi. Cửa xe cứ thế mở rộng, như đang chờ đợi.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Không ai tỏ vẻ ngạc nhiên trước chiếc xe kỳ lạ này, như thể họ không hề nhìn thấy nó.
Tôi hít sâu một hơi, bước lên xe.
Cửa đóng sập lại ngay khi tôi đặt chân lên bậc thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro