Chương 44
Rừng cây im lìm, gió thổi lay cành lá xào xạc.
An Hòa Dật tạm ngưng việc chỉ dạy lại.
Y hơi khó hiểu, tại sao đồ đệ của y cứ nhìn y chằm chằm một cách kì quái như vậy.
An Hòa Dật cẩn thận quan sát vẻ mặt của đồ đệ.
Người giấy trong ống tay áo của Ôn Tu Viễn đã bị cắt vụn. Lúc hắn rút dao ra, thứ hắn cắt đầu tiên chính là đầu của người giấy nọ, một đường đứt lìa.
Tuy thế, Ôn Tu Viễn vừa cắt vụn người giấy vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội.
Thấy đồ đệ của mình cư xử vẫn bình thường, An Hòa Dật lại quay đi, rảo bước đi về phía trước. Thi thoảng y cũng quay lại nhìn xem, thấy đồ đệ vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau thì cảm thấy vẫn bình thường lắm, nên không nghĩ nhiều.
Thảm cỏ tươi tốt, lùm cây um tùm, luôn có những cành cây rủ xuống đất, kéo cả một quãng dài.
Bên trong Vân Kính có đa dạng các loại thực vật, vừa có dược liệu cực kì quý hiếm lại có cả độc dược cực kì tà đạo, nếu người tu luyện vào đây không cẩn thận là rơi vào đường cùng như chơi.
An Hòa Dật thẳng tiến đi về phía trước, chân đạp trên thảm lá rụng, lướt đi như một con sóng, bụi đất quanh đó bay nhẹ lên.
Ánh mắt Ôn Tu Viễn bất chợt trở nên sắc lẻm, rút con dao trong tay ra, tiến gần về phía người trước mặt.
"Quay lại," An Hòa Dật dừng khựng lại, đẩy Ôn Tu Viễn quay về đường cũ.
Tay của y giữ ngay cổ tay của Ôn Tu Viễn, cứ thế đẩy con dao vừa rút ra ngược trở về.
Con dao vừa cắt qua người giấy lúc này lại bị đẩy về, cắt luôn thân mình còn sót lại thành hai nửa.
Ôn Tu Viễn: "?"
Phát hiện ra cơ à? Giỏi đấy nhỉ.
"Ta thấy phía trước không ổn lắm," An Hòa Dật cau mày, "Chúng ta quay lại thôi."
An Hòa Dật bồn chồn không yên, nắm chặt cổ tay Ôn Tu Viễn kéo hắn đi. Ôn Tu Viễn sửng sốt, ngần ngừ một lúc mới đuổi theo y.
Từ lúc vào rừng, lòng An Hòa Dật vẫn bất an mãi chưa thôi. Mới nãy y rõ ràng muốn đi tránh nơi kia ra nhưng lại giống như có một lực đẩy nào đó, đẩy ý đi vào chỗ đó.
E là có gì đó rất tà đạo ở đây.
Trong đầu An Hòa Dật tìm kiếm các loại thuật pháp có khả năng làm được chuyện đó.
Mê hồn thuật.
Mê hồn thuật xưa nay vẫn là một thuật pháp có tiếng tăm khá lẫn lộn. Là một thuật pháp mạnh, điều kiện cần để sử dụng không quá khó khăn. Chỉ có điều nếu người bị trúng thuật có đủ năng lực để tránh thoát khỏi người thi hành thuật thì người thi hành sẽ bị thuật pháp cắn ngược lại.
Bởi vậy nên tu chân giới vẫn thường xem nó như một thuật pháp cấp thấp.
Nhưng có thể khiến cho An Hòa Dật suýt nữa thì sa vào lưới, e là đối phương cũng không phải dạng vừa.
An Hòa Dật cụp mắt nhìn xuống bàn chân của Ôn Tu Viễn, tốc độ của hắn chậm hơn trước, có thể thấy rằng lần bị thương vừa rồi có ảnh hưởng không nhỏ tới hắn.
Nếu lúc này có tu sĩ nhắm vào hắn, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.
Có tiếng động trong rừng, một tiếng sấm rền khiến mặt đất cũng rung lên.
An Hòa Dật càng lo hơn. Y giơ tay lên chắn cho Ôn Tu Viễn, rút ra một thanh kiếm sáng ngời để tự vệ.
Thanh kiếm này mang theo một hơi thở quen thuộc, chuôi kiếm có khắc biểu tượng ngọn núi đã được thấy mấy lần, ánh sáng màu xanh lá cây lờ mờ bao quanh lưỡi kiếm.
Vốn chỉ là một thanh kiếm tầm thường, người dùng lại không hề tầm thường.
Ôn Tu Viễn: "..."
À, ra là sư tôn nhà mình.
An Hòa Dật không hề để ý gì tới việc mình giấu đầu lòi đuôi, đưa mắt cẩn thận nhìn quanh, bất luận thế nào cũng không tiến lên trước.
Thấy Ôn Tu Viễn chuẩn bị rời khỏi trận pháp, tu sĩ bên cạnh giậm chân.
Lá cây gần đ vang lên tiếng lạo xạo.
Cảnh sắc xung quanh An Hòa Dật biến đổi, trời tối sầm lại.
Mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra trong không khí, sau đó chẳng những không tan đi mà càng nồng nặc hơn. Giống như có mấy ngàn con gà vừa bị giết ở một trại gia cầm lớn, mùi máu tanh tưởi xộc tới.
"Đi mau."
An Hòa Dật kéo Ôn Tu Viễn đi, tránh xa nơi nguy hiểm kia càng xa càng tốt.
Phía trên đỉnh đầu có tiếng thở phì phò.
"Xì ~" Có thứ gì đó nhớp nháp nhỏ xuống mu bàn tay An Hòa Dật.
Y vừa cúi xuống nhìn đã thấy mu bàn tay dính một thứ nhớt nhớt ghê tởm. An Hòa Dật giữ cái đầu lạnh, ngẩng lên nhìn, nắm chặt cổ tay Ôn Tu Viễn.
Con mãng xà khồng lồ uốn mình phía trên đầu hai người họ. Con người dẹp dài dừng thẳng màu vàng sáng lòe lòe, nước miếng nhỏ tong tỏng từ cái miệng đỏ lòm như chậu máu.
Mắt con mãng xà trợn to, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm bọn họ. Có vẻ như hai người cũng chẳng khác gì hơn một bàn đồ ăn đối với nó.
Chạy!
An Hòa Dật kéo Ôn Tu Viễn chạy như điên, đuổi theo phía sau hai thầy trò là con mãng xà khổng lồ. Rừng rậm um tùm, mà mãng xà đi tới đâu rừng cây bị thân thể đồ sộ của nó hủy hoại tới đó.
Ôn Tu Viễn chạy khỏi mãng xà khổng lộ, búng tay một cái, một tia sáng đó bắn vào giữa trán mãng xà. Con mãng xà khổng lồ lắc mình, nhân cơ hội đó, Ôn Tu Viễn kéo An Hòa Dật chui vào một hang động nhỏ để nấp.
Dựa vào tỉ lệ thân thể của mãng xà khổng lồ đương nhiên không thể vào được đây.
An Hòa Dật thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Tu Viễn giơ tay lên vỗ nhẹ lồng ngực, vết thương hơi nhói nhói. Hắn chầm chậm thả lỏng thân thể, cố gắng dằn suy nghĩ mình bị ngạt hơi sắp chết xuống.
Trần của hang núi đầy bụi bặm rơi xuống, có vẻ như không có tu sĩ nào đặt chân tới đây. Bên trong tối mù mù, khó mà nhìn rõ.
Không biết có tiếng nước chảy tí tách từ đâu vọng tới, nhỏ xuống phát ra tiếng tong tong.
An Hòa Dật đốt lên một ngọn lửa, ánh lửa vàng lập lòe chiếu sáng hang động. Y và Ôn Tu Viễn đưa mắt nhìn nhau, đoạn y cất bước đi về phía trước.
"Đi gần ta, chuẩn bị sẵn sàng." Phía trước hình như có ánh sáng loe lóe. An Hòa Dật cảnh giác để Ôn Tu Viễn phía sau, cẩn thận đi về phía có ánh sáng.
Điều mà An Hòa Dật không thấy được chính là máu của Ôn Tu Viễn đang nhỏ từng giọt từng giọt từ đầu ngón tay hắn rơi trên mặt đất. Huyết trận bên ngoài cửa động bị đồ đệ của y nhỏ máu vào, khiến nó khởi động, không ngừng hút lấy máu của người cung dưỡng.
Tiếng nước chảy tí tách lại vang lên. An Hòa Dật nâng kiếm, cẩn thận đi về phía trước.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, An Hòa Dật chật vật đi tới, và thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là một đôi giày màu trắng có thêu hoa văn bươm bướm.
An Hòa Dật lùi về phía sau nửa bước, cả người cứng đờ.
Cùng lúc đó, chủ nhân của đôi giày trắng phía trước cũng bắt chước theo y, giật lùi lại.
Có một tiếng 'cạch' vang lên.
Ôn Tu Viễn đạp trúng một hòn đá nhỏ, phát ra tiếng giòn tan, sau đó âm thanh ấy cũng nhanh chóng lắng xuống trong động tối.
An Hòa Dật ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ngơ đối diện với mình trong gương.
"?"
Gương?
Ôn Tu Viễn khẽ bật cười.
Chiếc gương trong động tỏa ra linh khí. Ôn Tu Viễn nhìn vào gương, vừa nhìn đã lập tức cảm thấy động tác của sư tôn trong gương và bên ngoài không đồng nhất, lần nào cũng có gì đó trúc trắc.
Ôn Tu Viễn vươn tay ra, muốn tháo bỏ khung kính để xem kết cấu bên trong thế nào. Thế nhưng sư tôn trong gương lại ôm khư khư cái khung không buông, mắt ngập nước, nhìn qua khiến người ta muốn bắt nạt một trận mới thôi.
Trước khi Ôn Tu Viễn nhận ra đã có một tia sáng xẹt qua.
Một người bé xíu nhảy ra, lặng lẽ nhảy vào ống tay áo của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro