Tập 9: Thầy giáo bị ức hiếp
Thằng Bồ trong lớp 12A15 là một đứa học sinh ngỗ nghịch.Từ "ngỗ nghịch" là các thầy cô vì không muốn sử dụng tới từ "mất dạy" để hình dung về nó.Nếu không phải bố nó là một vị chức sắc lớn nhất nhì huyện Nhà Bè thì chắc thằng Bồ không cách nào lên được cấp 3 chứ đừng nói gì tới chuyện học mãi đến tận lớp 12.
Bố thằng Bồ có cách dạy con theo kiểu treo thưởng,cứ hạng mấy là có xe mới,hạng mấy là có điện thoại mới,đó cũng là lý do tại sao mà nó căm hận thầy Sang,hình như là ông thầy duy nhất nó không thể xin điểm bằng quà cáp đắt tiền.Thật ra mấy thầy cô khác không hẳn vì nó tặng quà mà xiêu lòng,chẳng qua đánh chó nể mặt chủ,tránh voi không hổ mặt nào cho xong chuyện.
Hôm nay thầy Sang trong một dịp giảng về các triều vua Nguyễn thì đề cập đến Khải Định,vốn nổi tiếng trong tác phẩm "Vi hành" của Nguyễn Ái Quốc.
-Ổng là thần tượng của thầy phải không thầy?
Thằng Bồ không đứng dậy mà đột nhiên la tướng lên,thầy Sang cũng như mọi lần,vẫn điềm đạm:
-Sao em nói vậy?
Thằng Bồ ngửa người ra,hai tay tựa lên bàn sau,mặt kênh kênh tự đắc:
-Trên mạng nói ổng là ông vua pê đê.
Thầy Sang không nói được lời nào,mặt thầy chuyển sang đỏ rồi xanh.
-Phải không hả thầy,không lẽ thầy không biết hả?
Thầy Sang lấy lại bình tĩnh:
-Theo một số nguồn tài liệu thì Khải Định ăn mặc lòe loẹt hơn các vị vua khác nhưng không có bằng chứng cụ thể nào khẳng định vấn đề giới tính của ông.
-Hay là thằng chả ráng giấu đó thầy ơi thầy à.Thằng Bồ vẫn nhừa nhựa.
-Điều này thầy không có ý kiến!
-Thằng chả cũng như thầy thôi,nhìn là biết liền,còn ráng giấu làm chi cho mệt!
-Em.....
-Pê đê cũng thường thôi mà,thầy nhận có sao đâu?
Thầy Sang đánh rơi viên phấn trên tay.
-Nhận đi,ngại gì nữa!!!Thằng Bồ cười sằng sặc.
Trong mấy giây,Đoàn nhảy qua lưng thằng Căng và lao tới,chỉ một tay chàng đã nắm đầu thằng Bồ đập xuống bàn,nó vùng dậy vung nắm đấm nhưng Đoàn đã né qua một bên và đập đầu nó binh binh xuống bàn thêm mấy cái.
Lớp học ồn ào và hỗn loạn,bên thằng Bồ cũng có 1,2 thằng bênh nó liền bị tụi thằng Căng đập đầu vô tường hoặc là đạp vô bụng ọc nước ra,Đoàn đánh thằng Bồ tơi tả,chảy cả máu mũi.
-Đoàn,ngưng lại!
Thầy Sang hét lần thứ 3 chàng mới dừng tay,gương mặt đẹp trai vẫn còn khí tức nhưng Đoàn chịu quay về chỗ ngồi,tiết học ngưng từ lúc đó trong yên lặng,chỉ còn tiếng thở phì phì của thằng Bồ.
Thằng Hùng bạn nó nhanh tay cất cái điện thoại vào cặp,nó đã quay lại hết những gì cần quay.
------***------
Ông Tùng coi đoạn phim trong máy vi tính rồi đá và mông thằng Bồ:
-Mày ăn nói với thầy cô như vậy mà còn méc tao à?
-Dạ,tại bố không biết chứ ổng.....kì lắm!
-Kì là kì thế nào?
-Ổng hay dê con lắm,sờ soạng lung tung!
-Mày nói thật à?
-Dạ,con không chịu là ổng cho điểm thấp,bố thấy không,chỉ có môn Sử là con ít điểm nhất.
-Tao không tin.
-Bố nhìn kĩ đi,lúc con nói ổng là pê đê ổng phản ứng thế nào,nếu là bố bị ai nói vậy bố có để yên không?
Ông Tùng nhìn lại đoạn phim,quả thật người thanh niên có cái nét không được như ông,đồng tính à,ông cứ nghĩ đó là chuyện của mấy thằng ca sĩ hay là mấy thằng hớt tóc,môi trường sư phạm mà cũng có nữa sao?Ông khoan nghĩ đến chuyện thằng Bồ nói là bị dê có thật hay không,dù cho chỉ có một phần sự thật cũng không thể chấp nhận được,thầy ra thầy,cô ra cô,giới nào ra giới đó chứ giỡn à.
Ông gọi điện thoại cho một người bạn,ông không làm ngành giáo dục thôi nhưng mà trong Sở giáo dục ông có cả đống bạn bè.
-----***-----
Thầy Sang ngần ngại một lúc lâu mới dám gõ cửa,mở cửa cho ông là một chàng thanh niên đang ở trần mồ hôi ròng ròng,hình như là anh đang tập tạ.
-Ủa,là thầy hả,xin lỗi,hồi nãy tui gọi cà phê đá nên tưởng là thằng Tèo bưng qua.
Thầy Sang nói thật nhỏ:
-Tôi đem trả thầy cái áo hôm bữa
-Sao thầy không đem lên trường mà tới đây mắc công,mà sao thầy biết nhà tui?
-Tôi hỏi cô Thắm hành chính.
Thầy Đồng luống cuống mời thầy Sang vào nhà rồi quơ vội cái áo sơ mi,sau đó lại thấy buồn cười với cái quần cụt,thầy lại cởi ra rồi mặc cái áo thun vào.
-Không sao đâu thầy Đồng à,thầy cứ tự nhiên.
Thầy Sang đón ly nước từ tay thầy Đồng,bây giờ thầy mới hối hận vì đã đến đây,người ta nói rất đúng mà,có thể đem lên trường để trả,thầy cũng không hiểu sao lại mò đến nhà người ta,thầy đã nghĩ gì khi làm vậy?Thầy muốn trò chuyện nhưng mà nên nói chuyện gì đây?Thầy muốn gặp người ta nhưng người ta có muốn gặp thầy hay không,trời ơi,thầy đã đơn phương mà suy nghĩ,nhưng cũng chỉ vì sáng nay một học sinh đã làm thầy thấy rất buồn bã,rất cô đơn,người mà xuất hiện trong đầu thầy bỗng dưng lại là anh.
-Dạ thôi,tôi xin phép!
Thầy Đồng kinh ngạc:
-Sao thế,mới đến thôi mà!
-Tôi.....
-Hay là em ở lại dùng cơm nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro