Tập 17: Kẻ thay thế
Sang lững thững đi bộ về nhà,rời khỏi đường lớn rồi rẽ vào con đường nhỏ Sang thấy đột nhiên yên tĩnh hẳn,khúc đường này ít có xe cộ chạy qua mà lại có mấy cây me lớn và hai bên đường là mấy căn biệt thự có trồng nhiều loại bông leo trên tường,mặc dù đi lối này xa hơn chút nhưng mà Sơn thích,cũng là con đường này mà lần đầu chàng đánh lộn chạy ngang.
Sơn nhìn mũi giày của mình chợt thấy buồn buồn,mai mốt học ĐH xa nhà rồi thì đi xe máy,ngay cả đi bộ thế này cũng sắp hết,đi xe máy thì có ai đánh lộn chạy ngang nữa không?Lại nghe nói sinh viên chơi với nhau không được thân như cấp 3.Dù có đi nữa thì trường chàng cũng rất xa trường mình cơ mà!
Em là một uke kiên cường
Trong một thế giới rộng lớn
Sẽ chẳng là gì cả nếu không có anh
Nhưng mà em sẽ nhớ anh nhiều
Nhớ anh mãi!!!
Nhìn xem một chiếc lá đang rơi rơi
Vàng óng và đẹp đẽ
Gió u u từng cơn se sắt
Như trong lòng em lạnh giá!
Sơn nghe có tiếng xe thắng ken két đằng sau rồi Đoàn ngồi trên cái xe cuộc dán đầy đề can đầu lâu hiện ra.Chàng lấy tay vỗ vỗ lên cái sườn ngang.Sơn biết chàng muốn chở nó về,Sơn cũng ngồi trên cái sườn ngang đó nhiều lần rồi,ê mông muốn chết,được cái lúc chạy thì như là dựa sát vào người chàng vậy,hơi thở thơm tho ấm áp phả vào gò má rất là thích.
Nhưng hôm nay nó ngó lơ rồi bước tiếp tục.Đoàn hất cái chiếc xe đã leo lên lề rồi quàng ngang cái bánh trước chận lối.
-Em giận đã chưa?Lâu quá rồi!
Sơn bước qua một bên:
-Em vậy đó!
-Thôi nào cưng!Giận hoài già như trái cà!
-Muốn em hết giận không?
-Muốn chứ!
-Vậy nói em nghe,em giận anh chuyện gì?
Đoàn gãi đầu:
-Uke mấy em thích giận là giận,anh đâu biết tại sao đâu?
Sơn tức điên,lấy chân đá vào cái bánh xe rồi chạy đi,Đoàn chạy theo:
-Em lại sao nữa?
-Kệ tui!Anh đừng xuất hiện trước mặt tui nữa!
Đoàn có vẻ cũng hơi giận:
-Có chuyện gì em phải nói ra chứ.
-Không có gì để nói cả!
-Vậy sao còn giận?
-Kệ tui chứ,tui thích vậy!
Đoàn vẫn ráng kìm,chàng chạy xe sát bên Sơn:
-Leo lên đi nào!
-Không bao giờ
-Em nói thiệt chứ?
-Ừ.
Đoàn quành xe lại rồi chạy đi,Sơn nghe còn vọng lại tiếng thở dài chán nản của chàng.
Em là một uke kiên cường
Trong một thế giới rộng lớn
Sẽ chẳng là gì cả nếu không có anh
Nhưng mà em sẽ nhớ anh nhiều
Nhớ anh mãi!!!
Trời lại còn mưa hiu hắt
Nước mắt em rớt xuống như mưa
Vì sao lại xảy đến với em
Vì sao vậy là hết thiệt rồi?
-----***-----
Căng cọc vừa mở cửa,Sơn đã choàng tay qua cổ hắn kéo xuống rồi hun hít như mưa,Căng thật ngạc nhiên,lâu rồi không gặp,bỗng dưng gặp lại sao mà uke này nồng nhiệt quá vậy?
Sơn cuống cuồng cởi cái áo khoác của Căng,hắn giơ tay lên cho nó cởi luôn cái áo thun,cái áo bung ra làm cho tóc Căng cọc rối xù lên,nhìn hắn càng hấp dẫn,thân mình seme nóng rừng rực quyến rũ.
-Ôm em đi,hun em,đâm em đi anh Căng!
Sơn nhảy lên,đu hai chân vào hông Căng rồi kéo đầu hắn nút lưỡi,nút cần cổ,nó thở thật dâm đãng,hai tay vòng ra sau lưng Căng miết mạnh,hắn ưỡn người lên,lồng ngực vạm vỡ cọ sát cứng cáp.
Sơn buông tay nhưng môi không rời môi Căng,hai chân chạm đất rồi nó mới lướt lưỡi xuống hai núm vú rồi tới rún,Sơn hối hả kéo dây kéo xuống,cởi khuy quần jean,áp mặt vào quần lót của Căng,gặp lấy thân cặc cứng ngắc hằn qua lớp vải.
-Thích mùi men anh quá đi!
Sơn mút mạnh ngay đầu khấc làm Căng giật nảy người,nó bú tận gốc mặc cho cặc bự làm nó sặc lên,Sơn liếm lấy nước bọt của chính nó ướt đẫm đám lông rậm rạp và lòn đầu qua rim đít cho Căng,nó cắn vào cặp mông tròn quay chắc nịch của seme Thanh lịch Trung học Nhà Bè.
-Đâm em nha,đâm em thật mạnh nha!
Sơn nhảy lên ghế sô pha và giơ hai chân lên,liếm môi mời mọc,Căng lừng lững bước tới.
-Thôi,đủ rồi Sơn à!
Căng ngồi sụp xuống ghế,vuốt mồ hôi trên mặt.
-Sao vậy anh,đâm em đi mà!
-Em muốn lắm hả?
-Dạ,em thèm quá,đâm em đi!
Sơn thở nghe dâm đãng hơn nhưng Căng đã quát nhỏ:
-Anh nói đủ rồi!
-Anh....
-Em đang làm gì vậy hả Sơn?Đây không phải là em.
-Vậy chứ mấy anh muốn sao đây?Không phải ai cũng thích Linh sao?
Sơn run giọng,mắt đỏ hoe,Căng thở dài nắm lấy tay nó:
-Em không phải là Linh,cũng không cần phải là Linh.
-Nhưng em muốn có người yêu em.
Căng cọc kéo nó ngồi dậy rồi nhìn vào mắt nó:
-Thì em đã có rồi!
Trong Sơn như có gì tan vỡ,điều nó đã cảm nhận được nhưng nghe chính Căng nói vẫn có gì đó rất khác.
-Em.....
-Anh biết......em chỉ thích thằng Đoàn!
-Em ngu lắm phải không?
-Không có,chuyện tình cảm mà,đâu có ai nói khôn hơn ai.
Rồi Căng cúi đầu xuống:
-Anh cũng đang rất ngu đây mà!
Sơn khóc hu hu rồi dựa vào vai Căng:
-Ngoan nào,có gì đâu!
-Bắt đền anh,tại sao hôm nay anh lại sâu sắc sấu quá vậy chứ,anh cũng không phải là Căng cọc em quen.
Căng ôm lấy nó thật chặt,thì thầm:
-Vì tụi mình đã lớn rồi,đúng không?
Sơn lại như thấy một cánh phượng đỏ tươi bay là là qua khung cửa lớp,vậy là tụi nó đã lớn rồi sao?Chàng seme trước mặt nó đã lớn thật rồi.
Căng buông nó ra rồi mặc lại quần áo,Sơn còn mãi tần ngần,mới cách đây không lâu làm tình chỉ giống như là uống nước,ăn kem rất đơn giản mà bây giờ tự nhiên thấy như phải có nhiều suy nghĩ lắm.
-Anh về nha!
Sơn chạy tới ôm lấy Căng:
-Tụi mình vẫn là bạn chứ hả anh?
Sơn mỉm cười:
-Mãi mãi.
Căng hôn lên trán nó một cái rồi nói:
-Hẹn gặp lại em trên sân khấu lễ bế giảng nha.
Sơn ra mở cửa cho Căng,hắn còn ngoảnh lại lần nữa trước khi leo lên xe.
I have your arms around me......like fire
but when I open my eyes
you're gone...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro