Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 14: Lời chia tay của thầy dạy sử

 Bác bảo vệ già cầm xâu chìa khóa rồi lắc đầu thở dài tra chìa khóa vào ổ.Thầy Sang nắm tay bác:

-Cám ơn bác Giang!

Sang lẳng lặng bước vào Hội trường,thầy lấy tay chạm vào từng cái bàn,cái ghế,ở góc tường còn vương lại một xác bong bóng của cuộc thi Thanh lịch hôm trước.

-Anh sẽ kiện lên cấp trên,giá nào anh cũng không để em đi khỏi ngôi trường này.

Sang dựa vào vai thầy Đồng nói khe khẽ:

-Lúc còn nhỏ em có hai ước mơ,thứ nhất là trở thành một thầy giáo,thứ hai là có được một tình yêu,dù đó là một tình yêu.....không bình thường.

Thầy Đồng ôm chặt lấy Sang,thầy nói tiếp:

-Bây giờ em đã có anh,có lẽ trên đời mọi thứ không bao giờ hoàn hảo quá,em chỉ có thể có một trong hai.
-Không đâu Sang....em.....
-Ngày mai là ngày cuối cùng em còn có thể đứng trên bục giảng,không biết đến bao giờ mới có thể.....

Thầy Đồng đột nhiên đứng dậy rồi lại gần chỗ cắm điện,thầy cắm vào một cái phích.Trên trần Hội trường,những sợi dây đèn đủ màu chớp tắt.

-Đẹp quá!

Thầy Sang cảm động dang hai tay đón lấy từng tia ánh sáng,trong phút chốc thầy thấy những đốm sáng như những đôi mắt lấp lánh của hàng trăm học sinh đang nhìn thầy háo hức,thầy tiến thẳng lên bục cao,dõng dạc:

-Đến tháng 9-1424, khi quân Minh ngược dòng sông Lam mở các cuộc hành quân tìm diệt lực lượng, đánh phá căn cứ ta. Lê Lợi – Nguyễn Trãi đã tập trung tướng lĩnh, nghĩa quân phục kích. Chỉ sau 3 tháng quân ta đã đánh thắng nhiều trận lớn trong đó có trận Tốt Động – Chúc Động tiêu diệt 5 vạn tên .Về sau Nguyễn Trãi có diễn tả về khí thế quân nhà Lê lúc ấy:

Gươm mài đá, đá núi cũng mòn
Voi uống nước, nước sông phải cạn.
Đánh một trận, sạch không kình ngạc
Đánh hai trận tan tác chim muông.
Cơn gió to trút sạch lá khô,
Tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ.


Thầy Sang thấy trong người như có một ngọn lửa đang bừng bừng,thầy như muốn bốc cháy trong từng câu nói,quả thật chỉ có đứng trên bục giảng,thầy mới như là chính mình, hồn đất nước mấy ngàn năm thổi vào thầy nguồn sức mạnh lớn lao thổi tung những sợ hãi,rụt rè,mặc cảm.Thầy Đồng bước lên,cả hai song song ngước nhìn ánh đèn vẫn chớp tắt rực rỡ như pháo bông.

-Ước gì thời khắc này mãi mãi ngừng lại.Thầy Sang thầm thì.
-Nếu đáng giá thì một phút cũng đã đủ em à!
-Có anh bên cạnh,đối với em mỗi phút,mỗi giây đều đáng giá.

Sang nhìn vào mắt thầy Đồng,thấy như có một ý định đã quyết.

-Anh có hối hận không?

Thầy Đồng đặt vào môi Sang một nụ hôn,hai người đứng yên lặng cho tâm hồn quyện chặt vào nhau giữa ánh sáng rực rỡ,lấp lánh trong đôi mắt của Sang.

-----***-----

Thằng Bồ cố gắng giãy giụa nhưng Căng cọc và Đoàn đã trói chặt nó vào cái bàn,miệng bị nhét cái nùi lau bảng to tướng,hắn trợn mắt,vừa tức,vừa lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.

Đoàn phủi tay rồi quay qua uke Linh:

-Giao hàng lại cho cưng đó nha!

Cả đám ra ngoài canh cửa,Linh bước lại bàn cầm cây thước nhịp nhịp:

-Ông có biết là tui ghét ông tới mức nào không?

Thằng Bồ hưng hức trong miệng tức tối.

-Hễ mà mấy đứa như tui đi một mình thì ông chận lại bóp cu hỏi coi có phải con trai không?Tui cũng bỏ qua.
-Rồi ông bắt tui thỉnh thoảng chui qua háng ông,tui cũng bỏ qua.
-Ông tưởng mình là con trai 100% rồi muốn làm gì làm sao?Ngay cả thầy giáo của mình ông cũng bắt nạt.

Linh lấy cây thước khẽ vào tay thằng Bồ một cái:

-Cái này là tui thay mặt uke cả trường trừng phạt ông.

Linh khẽ thêm một cái:

-Cái này là tui thay mặt thầy Sang.

Nó chỉ lên bục giảng:

-Ông không biết mỗi ngày thầy Sang chỉ ngủ có vài tiếng,mẹ thầy đang bệnh nặng,ông đừng tưởng thầy giảng bài say sưa như vậy là khỏe lắm.

Linh khẽ thêm một cái vào tay Bồ:

-Ông thiệt tình là đồ con trai hư!

Bỗng nó ném cây thước đi.

-Còn cái này là vì tui,là bạn chung trường của ông.

Linh cúi xuống hôn lên gò má Bồ một cái và trong sự kinh ngạc của thằng Bồ,Linh cởi từng cái nút áo của hắn ra:

-Ông sẽ cưới vợ chứ gì,ông cũng sẽ chẳng bao giờ hết ghét những người như tui nhưng tui vẫn sẽ cho ông một kỉ niệm,cho lớp 12 của ông có một chuyện ông không bao giờ quên.

Thằng Bồ đang nằm tênh hênh trên bàn,quần cũng đã bị tuột xuống.

-Nói cái này ông đừng có giận,bộ đi tiểu xong không rửa cu hả cha nội?

Linh lấy khăn giấy lạnh ra lau lau một hồi,Bồ giãy giụa càng dữ hơn.

-Nằm yên,ông giãy cái là tui kêu tụi thằng Căng vô,lúc đó thì không phải lau cu mà là lau mông.

Thằng Bồ sợ quá nằm nín khe.Linh lau thêm chút nữa cho thật sạch sẽ,thơm tho.Rồi nó nhìn thằng Bồ mỉm cười một cái duyên dáng trước khi cúi mình xuống.

Khen cho bản lĩnh của một lớp trưởng 12A1,khen cho tài năng của một uke nghiêng nước nghiêng thành,chỉ thấy bàn tay của thằng Bồ hết nắm lại rồi duỗi ra,hai chân lúc căng cứng lúc rã rời,nghe tiếng thở của hắn càng lúc càng mạnh rồi hắn trân mình,nếu không có cái nùi lau bảng thì khắp trường đã vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của một gã trai thẳng đang chết trong tay đệ nhất uke Trung học Nhà Bè.....

Uke Linh ngồi trên ghế,thằng Bồ đứng kế bên cầm cuốn tập quạt quạt:

-Bà xã có đói bụng không?
-Đói gì nữa,hồi nãy ăn.......của ai kia!
-Hehehe.Chút anh chở bà xã đi coi phim nha!
-Sao tốt dạ?
-Tại coi phim xong anh muốn....nữa!
-Haizzz,còn phải về chuẩn bị bài nữa,ngày mai là thầy Sang giảng bài lần cuối rồi,tui muốn phát biểu thật nhiều.

Uke Linh quay qua thằng Bồ,giọng hơi chanh chua:

-Ngày mai ông biết làm gì rồi chứ?

Thằng Bồ nắn nắn vai của Linh:

-Tuân lệnh bà xã!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro