Tập 10: Thầy thể dục tỏ tình
Thầy Sang trân người trong mấy giây mới có thể trả lời:
-Anh....nấu cơm chưa?
Thật không ngờ câu hỏi ngớ ngẩn vậy mà lại đúng:
-Chưa nữa...thường anh không có nấu cơm,có một mình à chạy ra ngoài ăn một phát cho rồi.
-Vậy em phụ anh!
Thầy Sang nhìn cái dáng cao lớn của Đồng cầm cái nồi cơm rồi lúi cúi mở nắp lu gạo mà không khỏi phì cười.Thầy mở tủ lạnh,toàn là mấy lon đồ hộp và bia,cũng may có được mấy cái trứng và cà chua.
Sang bắt cái chảo lên rồi đổ dầu vào:
-Có tôm khô không anh?
-Trong cái hũ màu xanh đó em.
Kiếm được cái hũ xanh thì dầu đã bốc khói ngùn ngụt,Sang bỏ dúm tôm khô vào,một tiếng "xèo" và dầu nóng văng tứ tung,thầy giật mình nhảy lùi lại.
Lưng thầy chạm vào ngực anh.Đồng đứng yên còn thầy vẫn giữ nguyên tư thế,thời gian như đông cứng lại,chỉ còn tiếng trái tim của hai người con trai đập thình thịch.Bàn tay Đồng từ từ co lại rồi ôm lấy bụng của thầy Sang.
-A....khét hết rồi!
Thầy Sang vùng nhẹ ra,tay Đồng vẫn còn lưu luyến nhưng anh rụt về lại.
-Thôi anh ra ngoài coi TV chút đi,ở đây một mình em được rồi.
Thầy Đồng buồn bã,tiu nghỉu ra khỏi bếp,còn lại một mình,Sang lấy tay lau mắt,có lẽ vì mấy cọng hành mà thầy đang xắt.Khoảng hơn nửa tiếng sau,Sang bưng mâm cơm lên,thầy Đồng tắt TV rồi khui bia.
-Chúng ta uống mừng một chút nha!
-Về chuyện gì hả anh?
-Ừ.....mừng cuộc sống độc thân....cả em....cả anh.....hahahaa......
Thầy Sang theo lời uống một ngụm rồi bới cơm trong khi Đồng ực hết cả ly rồi rót tiếp,anh uống bia như uống nước,mặt mày đỏ hồng rồi Đồng cắm cúi ăn cơm,không nói tiếng nào nữa.Thầy Sang thấy thầy đang ăn cơm không thì lẳng lặng gắp một miếng trứng cho anh.
Hầu như cùng lúc Đồng cũng đang gắp thức ăn bỏ vào chén cho thầy,hai đôi đũa lại chạm vào nhau nơi lưng chừng.Thầy Sang luống cuống cúi xuống chén cơm của mình.Bữa cơm cứ thế trôi qua trong im lặng.Ăn xong,thầy dọn tất cả,rửa sạch sẽ rồi cứ đứng tần ngần trong bếp,trong bóng tối.
-Đủ rồi Sang à,em có thể bước ra không?
Thầy Đồng đứng ngay dưới bóng đèn,anh nói không lớn nhưng rất rõ ràng và mạnh mẽ.
-Em rất sợ....
-Em sợ điều gì?
-Ngoài ánh sáng tất cả đều không thể che giấu!Em thấy mình an toàn ở đây...
-Một lần thôi được không hả Sang?
-Em sợ mình không thể quay lại.
-Vậy thì hãy cứ đi tiếp.
-Đường rất dài,em sợ mình không đi nổi!
-Vậy thì hãy đi cùng anh,anh sẽ dìu em đi.
-Nếu như em gục ngã...
-Anh cũng sẽ tiếp tục cõng em đi.
Đồng dang rộng hai tay,Sang bước một bước,bàn chân anh hiện ra trong quầng sáng rồi nửa thân người rụt rè,Đồng vẫn đứng thật vững chãi,ánh mắt anh tha thiết,vòng tay mở rộng.
Thầy Sang vùng tới ôm siết lấy anh,Đồng ôm chặt lấy thầy,cả hai đều cảm nhận một luồng hơi ấm đang lan ra qua cơ thể đối phương.
Rồi Đồng nhẹ nhàng nâng mặt của Sang lên,anh nhìn vào đôi mắt ướt đẫm.Và rồi anh đặt vào môi Sang một nụ hôn.Thầy đón nhận và hôn lại anh,nụ hôn thật dài và ấm áp,trong quầng sáng từ ngọn đèn,bỗng dưng Sang thấy anh thật đẹp,anh đẹp như một hoàng tử trong cổ tích.
Đồng ẵm thầy Sang vào phòng ngủ rồi đặt lên cái nệm êm ái,anh với tay tắt đèn,ánh sáng bây giờ không còn cần thiết nữa,trong bóng tối sẽ sinh ra một thứ ánh sáng khác huyền diệu hơn,màu nhiệm hơn,thứ ánh sáng vượt qua mọi định luật vật lý thông thường,có thể chạm vào,cảm thấy và làm người ta mãi mãi ghi nhớ,không thể nào quên.
----***----
Đoàn xô Căng cọc về phía uke Linh khi thằng này định nâng hai chân của Sơn lên,Sơn lăn ra khỏi vòng tay của chàng:
-Gì vậy,em không muốn làm với anh,em khoái Căng cọc à!
-Thằng Căng mà đụng tới em là mỏ nó sẽ đầy máu!
-Gì kì vậy?
-Mà không phải thằng Căng,thằng nào cũng vậy,cũng sẽ mỏ máu.
Sơn tức giận:
-Tui không phải món đồ của anh,kì cục!
Đoàn đè chặt hai tay Sơn xuống:
-Ai nói em là món đồ....em là....
-Là gì?
Đoàn không trả lời mà gác hai chân Sơn lên vai mặc cho nó vùng vẫy phản đối.Uke Linh đang bò theo kiểu chó:
-Gì vậy pa?Cái bảng trinh tiết bể lâu rồi nha!A...... thốn quá anh Căng ơi!
Sơn vùng ra bò lồn cồn trên nệm,mông nó chu ra nhanh chóng bị Đoàn túm lấy,chàng nhét cặc vào ngay không cho nó có cơ hội trốn nữa.Mặt Sơn đâu ngay vào mặt uke Linh đang nhăn nhó vì thốn và sướng.
-Tui đang bị hiếp,tui không chịu!
-Vậy đổi với tui đi,tui muốn bị hiếp,ngựa quá!
Đoàn thúc mạnh quá làm đầu Sơn đụng bum bum vô đầu uke Linh,chàng thấy vậy thì kéo nó xích ra chút.Uke Linh được ngắm chàng chơi,tư thế này mấy mụi bụng và ngực đều hiện ra,khổ nỗi người bị chơi kiểu chó không ngắm được nhưng người ngoài nhìn đã lắm.
Sơn vờ ngắm qua Căng rồi khen:
-Body Căng cọc càng ngày càng đẹp nha!
-Người đang đụ pa mới đẹp kìa pa
-Hông!Căng cọc đẹp hơn!
Quả nhiên Đoàn lật ngửa Sơn lại,khỏi ngắm nghía ai,nó nhắm mắt lại nhưng hơi thở thơm phức của chàng lại phả xuống đầy cám dỗ,hơn nữa trong lỗ đang chêm cứng nóng rực cây kiếm của chàng mà làm sao chịu nổi,nó hé mắt ra.Huhu,đẹp quá,cái mặt kia đẹp như vậy ai mà giận lâu cho được.Đoàn cúi xuống hôn nó.
-Anh đừng có hun hít nữa được không?
Đoàn nghiêng đầu qua một bên,ánh mắt như hỏi vì sao.
-Hun hoài người ta làm sao mà quên được anh?
Đoàn nhổm người lên,chàng dập một cú lút cán,sơn cong người lên,Đoàn ghé vào tai nó cắn một cái rồi thì thầm:
-Vậy thì đừng có quên.
-Nhưng anh sẽ bỏ người ta sau khi quất xong.
-Bỏ đi đâu?Bỏ rồi lượm lại thôi!
Sơn thấy đuối hàng,không cãi nữa,nó hé miệng ra,ôi,nụ hôn ngọt ngào làm sao,đã quá đi thôi!
Ngày mai là thi thanh lịch rồi,hôn thì đang hôn anh nhưng em sẽ vote cho Căng cọc.Ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro