Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Game Ma Sói (3)

Sương sớm lạnh lẽo bao trùm khu rừng. Daniel co ro kéo chặt áo khoác, đi sau lưng Gun, nhìn gã cao hơn mình cả khúc mà thấy tủi thân ghê. Ai lại để thầy giáo mình lù lù 1m91, trong khi mình 1m80 mà vẫn bị coi là bé con chứ.

Cả hai vừa bước khỏi biệt thự vào lúc 6 giờ rưỡi sáng, sương mù dày đặc đến mức nhìn xa quá 3m là không thấy gì nữa. Đúng lúc này, trong đám sương lờ mờ, một bóng người nhỏ bé loạng choạng chạy đến trước mặt họ.

Daniel giật mình, theo phản xạ núp sau Gun. Gã liếc xuống, tặc lưỡi.

— "Mày có võ, đừng có giả vờ yếu ớt."

Daniel: "Võ con khỉ! Để em tự nhiên chút coi!"

Bóng người kia dừng lại, thở hổn hển. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc đen dài hơi rối, đôi mắt hoảng loạn nhưng khi thấy họ thì sáng lên như bắt được phao cứu sinh.

— "Hai người... cũng là người mới đúng không?!"

Daniel gật đầu. Cô gái thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì khuỵu xuống.

— "Cảm ơn trời đất! Đi chung với hai người còn hơn đi một mình! Tôi là Park Soo Yeon, học sinh cao trung năm nhất trường..."

Cô còn chưa nói hết thì Gun đã lên tiếng:

— "Không quan trọng. Mày làm nghề gì?"

Soo Yeon nghẹn lời, Daniel lườm gã:

— "Hyung, cô ấy mới năm nhất cao trung, nghề gì ở đây? Đi học chứ gì!"

Gun lắc đầu, ra vẻ bậc thầy nhiều kinh nghiệm:

— "Mấy đứa học sinh chơi vô hạn lưu trước khi chết cũng có nghề nghiệp đấy. Có đứa làm nhân viên part-time, có đứa là streamer, có đứa là đầu gấu trường học..."

Daniel: "... Em xin lỗi, em quên mất hyung từng thu tiền đám học sinh bỏ học."

Soo Yeon cứng người khi nghe đoạn hội thoại kỳ lạ của hai người này, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng:

— "Tôi là phù thủy."

Cậu nhìn cô gái trước mặt mình. Một tay mới... lại bốc được thẻ Phù Thủy? Một trong những chức nghiệp quan trọng nhất của phe người?

Gun nhìn cô từ đầu đến chân rồi chậm rãi hỏi:

— "Có hai bình thuốc, dùng cái nào rồi?"

Soo Yeon: "... Chưa dùng."

Gun gật đầu.

— "Được. Không ngu."

May không phải kiểu người phung phí tài nguyên. Nếu Soo Yeon đã giữ lại hai bình thuốc của mình, họ còn cơ hội sử dụng đúng lúc.

— "Còn hai người thì sao?"

Soo Yeon nhìn họ, ánh mắt dò xét.

Daniel cười vô hại, đặt tay lên ngực:

— "Tôi là Tiên Tri."

Gun khoanh tay, nhàn nhã đứng dựa vào một thân cây, giọng lười biếng:

— "Dân làng."

Soo Yeon mở to mắt.

— "Cái gì?! Hai người lộ bài sớm vậy?"

Daniel cười tươi:

— "Có gì đâu. Phe người lộ bài sớm để xây dựng lòng tin mà."

Soo Yeon há hốc miệng.

— "Nhưng... nếu vậy, phe sói sẽ giết hai người ngay đêm nay!"

Gun hờ hững:

— "Để bọn nó thử xem."

Daniel: "Ảnh trước từng là vệ sĩ."

Soo Yeon: "... Vệ sĩ?"

Cô nhìn Gun từ trên xuống dưới. Gã cao lớn, khoác áo vest nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng thái độ lại tùy tiện đến mức làm người ta không thể tin tưởng được.

Daniel vỗ vai Gun, tươi cười giới thiệu:

— "Đúng rồi! Hyung tôi là vệ sĩ chuyên nghiệp đấy. Làm cho một ông chủ tịch thối nát nào đó—"

Cậu nuốt lại câu cuối khi thấy Gun liếc qua, đổi giọng:

— "Tóm lại là vệ sĩ. Đánh nhau rất giỏi."

Gun không thèm phản bác. Gã chỉ khoanh tay, để mặc Daniel giải thích.

Soo Yeon vẫn bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn Gun cao lớn đứng bên cạnh, cô có chút cảm giác an toàn.

Daniel vỗ ngực tự tin:

— "Yên tâm! Có hai thầy trò tôi ở đây, chúng ta không dễ chết đâu! Dù sao thì chúng ta cũng nên lập nhóm. Đã có Tiên Tri, Dân Làng và Phù Thủy rồi, thêm Thợ Săn nữa là đủ mạnh rồi nhỉ?"

Soo Yeon gật đầu.

— "Còn sói thì sao?"

Gun nhếch môi, nheo mắt nhìn vào màn sương mù sâu thẳm trong rừng.

— "Giết hết."

Daniel: "... Hyung, nói nghe nhẹ nhàng như đang đi siêu thị mua đồ vậy."

Gun nhún vai.

Soo Yeon: "... Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đó."

Daniel xoa dịu cô:

— "Yên tâm! Đi với tôi và Gun, chắc chắn sống lâu hơn."

Soo Yeon: "... Tôi nghĩ vậy cũng có lý..."

Nhưng cô không biết, đi chung với hai kẻ nguy hiểm này, sinh tồn có lẽ không phải là vấn đề lớn nhất... mà là giữ tinh thần không bị đè bẹp bởi hai cái tên thần kinh này mới khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro