Chap 5: Drowning
“Tôi vui vì chúng ta đã có một khoảng thời gian bên nhau để cùng cười và cùng ngân nga một khúc hát, có vẻ như chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mọi thứ nhưng trước khi bạn nhận thức được nó, khoảng thời gian bên nhau đó đã trôi qua rồi”
Dr.Seuss
════════════════════
Taeyeon bật ra một tiếng ngáp lớn khi cô lảo đảo bước xuống từ bậc thang phòng dành cho khách. Đường đi xuống được trang hoàng bằng rất nhiều bức ảnh chân dung gia đình khác nhau treo trên tường. Chỉ với việc ngắm nhìn những bức ảnh đấy cũng có thể gây cho người khác ấn tượng rằng Sooyoung và Sunny trân trọng gia đình mình nhiều đến nhường nào. Mỉm cười với những bức chân dung cũng đang mỉm cười lại, cô gái thấp bé hướng về phía phòng khách, Taeyeon được chào đón bằng một gương mặt thân thiện đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh gian bếp, cô có hơi bất ngờ việc giờ còn có người thức khuya đến giờ này.
“Sunny, cậu làm tớ sợ đấy” cô nói, khẽ bật cười.
“Không ngủ được sao?”
“Ừ, vì thế mà tớ xuống đây định uống một ly nước, còn cậu?” Taeyeon hỏi khi cô mở ngăn tủ gõ rồi lấy ra một chiếc cốc không. Bật vòi nước, cô để nước chảy đầy cốc rồi trước khi đưa lên miệng uống.
“Cũng vậy” Sunny trả lời. Vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô bạn ngồi xuống. “Tiffany ngủ rồi à?”
“Ừ” Taeyeon trả lời khi cô ngồi xuống cạnh Sunny.
“Thật tốt, mà này, tớ xin lỗi vì tối nay, gia đình tớ đôi khi cũng gây xấu hổ như vậy đấy”
Taeyeon nhanh nhảu lắc đầu “Không cần phải xin lỗi. Mà thật ra, tớ và Tiffany rất vui vì có mọi người cùng bầu bạn. Cậu thật may mắn khi có họ đấy”
“Yup” Sunny gật đầu với một nụ cười rộng mở “rất may mắn”
“Tớ hơi ganh tị với cậu đấy. Cậu có vẻ như có một cuộc sống thật tốt đẹp ở đây, không lo lắng, không có vấn đề, không gì cả. Cậu hạnh phúc, phải vậy không?”
“Rất hạnh phúc. Nhưng sẽ là nói dối khi tớ nói tớ chẳng có bất cứ vấn đề gì” Sunny đưa một ngón tay lên cằm, chà chà nó trong khi suy ngẫm về câu trả lời của cô. “ Cậu có thể hạnh phúc ngay cả khi cậu đối mặt với rất nhiều khó khăn và thử thách. Hạnh phúc không thể tránh khỏi vấn đề được” cô nở một nụ cười hiểu biết với Taeyeon “cậu nên biết rõ điều này”
“Tớ nên biết?”
“Giờ cậu không thấy hạnh phúc sao?”
“Dĩ nhiên là có”
“Tại sao?”
“Bởi vì Tiffany làm tớ hạnh phúc. Không gì trên thế giới này có thể làm tớ hạnh phúc hơn cậu ấy” Taeyeon trả lời đơn giản. Cô bật ra câu nói đó thật dễ dàng, mọi thứ cứ rời khỏi miệng cô một cách nhanh chóng.
“Cậu và Tiffany phải thân nhau lắm nhỉ?” Sunny hỏi
“Rất thân”
“Tớ hy vọng cậu không phiền khi tơ hỏi điều này, nhưng mà…nó có cảm giác ra sao?” cô gái thấp hơn hỏi thăm khi cô khẽ cúi đầu nhìn lên mặt bàn gian bếp.
“Cái gì có cảm giác ra sao?”
“Khi nhìn thấy người mà cậu yêu nhất đau đớn?”
“Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả nó” Taeyeon thành thật trả lời bởi vì cô biết rằng sẽ không có đủ từ có được để diễn tả mọi thứ
Ung thư máu thời kì cuối
Ba tháng
Đó là những gì cứ mãi lặp đi lặp lại trong tâm trí Taeyeon cả buổi sáng khi cô ngồi lên chiếc ghế đệm màu hồng bên cạnh cô gái ốm yếu. Tiffany đang nằm trên giường bệnh, được trải bằng tấm dra trắng,lưng cô đối diện với Taeyeon. Cô gái thấp hơn có thể nhìn thấy một cuộc chiến bên trong Tiffany khi cô đang chiến đấu vào lúc đó, có thể nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô bạn mà không cần phải nhìn vào chúng. Người bạn tốt nhất của cô đang cố tỏ ra rằng cô ấy vẫn ổn, dù tiếng thút thít khe khẽ vì nỗi đau đã phản lại những cố gắng dũng cảm của cô ấy.
Tiffany vừa mới trải qua một đợt hóa trị khác ngày hôm qua, đợt hóa trị cuối cùng vì giờ nó đã không còn giúp ích gì được nữa.
“này Fany” Taeyeon lên tiếng khi cô lục lọi bên trong chiếc túi để cố lấy ra một chiếc camera nhỏ, “Có đợt giảm giá trong cửa hàng điện tử nên tớ đã mua một chiếc camera, hãy cùng chụp hình nhé, được không?”
“TaeTae?” cô gái ốm yếu gọi bằng một giọng thì thầm khàn đục.
“Hả?”
“Nếu tớ nói với cậu là tớ ghét chụp ảnh cậu có thấy thật kì cục hay không?” Tiffany hỏi kèm theo một tiếng cười khan, tiếng cười nhanh chóng tắt hẳn khi một cơn đau dâng lên bên phải lòng ngực của cô. Cô khẽ nhăn mặt trước khi đưa lòng bàn tay để làm dịu nó.
Cô gái lớn hơn nhìn thấy việc đó nhưng quyết định lờ đi. Tiffany đang cố gắng một cách dũng cảm tỏ ra rằng mình “vẫn ổn” để Taeyeon có thể thấy được dù ngược lại điều đó càng làm cô bị đau nhiều hơn.
“Thật ra… khi nghĩ đến việc đó, hình như cậu chưa bao giờ chụp ảnh cả” cô bạn thấp hơn trả lời cùng một cái nhăn mặt thất vọng. Đặt chiếc camera trở vào trong túi, cô nhìn Tiffany rồi tiếp tục “Bức ảnh duy nhất tớ có của cậu là ảnh tốt nghiệp, nên tớ nghĩ sẽ thật tốt khi chúng ta có thể chụp những bức ảnh hiện tại cùng nhau” Taeyeon dừng một lát khi cô nhìn chăm chăm cô bạn “Nhưng không sao nếu cậu không muốn thế”
Taeyeon chỉ có thể nghe những tiếng bíp đều đều từ những chiếc máy quan sát khi căn phòng bị đắm chìm trong sự im lặng đáng sợ của hai người.
“Không phải là tớ không muốn” Tiffany sau đó giải thích “Chỉ vì những bức ảnh làm tớ sợ”
“Tại sao?”
“Bởi vì cái suy nghĩ chỉ có thể tồn tại trong những bức hình sau khi tớ ra đi thật sự đáng sợ. Bởi vì sớm hay muộn, những bức ảnh của tớ cũng sẽ bị vứt trên tầng gác mái và bị lãng quên theo thời gian…cho đến khi chúng phai nhạt, trở nên không rõ ràng và mờ ảo. Khi những bức ảnh đã từng đầy màu sắc và sống động, giờ trở thành những mảnh vỡ của điều từng hiện hữu. Giống như một bức ảnh của một bức ảnh vậy”
“Ký ức của con người, dù cho là những ký ức ta gìn giữ một cách trân trọng, cũng sẽ phải mờ nhanh chóng trong im lặng giống như lọ hoa hồng bên khung cửa sổ vậy. Chúng ta sẽ tiếp bước trong cuộc sống của mình, không nhận ra rằng dần dần nó đã bị héo mòn cho đến khi quá trễ và ta lại nhìn về phía những bông hồng giờ chỉ còn là một lọ cây tàn khô với những cánh hoa chết; điều còn lại của thứ từng tồn tại. Và sự thật là, ta cũng chẳng ngạc nhiên bởi cảnh tượng đó. Ta vứt bỏ những bông hồng chết và mua bông mới bỏ vào lọ, những ký ức mới” Taeyeon đáp lại rồi nắm lấy tay người bạn thân nhất của mình, bàn tay đang nắm chặt tấm chăn đến nỗi đốt tay đang chuyển sang màu trắng. “Nhưng tớ không để bản thân mình quên đâu. Những ký ức mà tớ trân quý, những ký ức tớ có cùng cậu, không, tớ sẽ không bao giờ để nó phai mờ đâu”
Họ đã góp nhặt thế giới của mình lại bằng những nắm nhỏ.
“Tất cả những gì tớ muốn” Tiffany lại lên tiếng “là không chết đi khi chẳng có ai bên cạnh”
Cô gái ốm yếu hít vào một buồng không khí và để căn phòng chìm trong im lặng đáng sợ trong giây lát trước khi phá vỡ nó bằng giọng nói nhẹ của mình, “TaeTae, hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ là người cuối cùng tớ nhìn thấy khi tớ trở thành thiên thần nhé”
Màn đêm dần buông, khung cửa sổ mới vừa tràn ngập ánh sáng giờ yếu ớt dần và bị đêm tối nuốt lấy cả khung cửa. Nó tạo một không khí cô đơn, nhưng nếu không có màn đêm con người sẽ chẳng thể nào nhìn thấy những vì sao.
“Tớ hứa”
Và nếu như Taeyeon, người lúc trước đã từng hứa rằng cô sẽ không bao giờ rời xa thiên thần của mình chừng nào cô còn sống,đã giữ lời hứa của mình, đó chẳng phải bởi vì cô là người cứng đầu cứng cổ. Mà đó là vì cô chẳng thể làm gì khác được.
Nỗi sợ về cái chết ám ảnh Taeyeon hằng năm trời cứ như một hòn đá buộc chặt vào mắt cá chân cô vậy. Đó là một gánh nặng, nhưng là một gánh nặng cô không thể nào từ bỏ.
“Tớ xin lỗi, chẳng có từ ngữ nào để diễn tả cảm giác đó. Nhưng có một từ có thể gần được, đó là: không thở nổi. Giống như cậu bị đắm chìm trong biển cả mênh mông không có bề mặt vậy. Cậu cầu nguyện để dòng nước cuốn cậu đi, nhưng dù cậu có ở đó bao lâu, thì luôn tồn tại một chút không khí trong phổi khiến cậu không thể nào bất tỉnh được.”
“Tớ xin lỗi” Sunny nói với giọng buồn thảm.
“Không cần thế” Taeyeon nở một nụ cười đảm bảo “Tớ đã học cách sống cùng nó. Không phải chấp nhận nó, mà là sống cùng nó”
Sau cuộc trao đổi chân thành, cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng chuyển sang chuyện nhẹ nhàng hơn. Tiếp tục như thế cho tới khi mí mắt hai người nặng dần đến nỗi không thể giữ cho nó mở quá một phút nữa.
Taeyeon và Sunny nói lời tạm biệt rồi đi về phía căn phòng riêng của mình.
♦♦ ♦♦ ♦♦
“Cám ơn, các cậu không biết là chúng tớ biết ơn đến thế nào đâu” Taeyeon nói cùng một nụ cười ấm áp và thậm chí là với một trái tim ấm áp hơn
Tiffany gật đầu và không nói gì cả, cô kéo Sunny vào một cái ôm tạm biệt. “Tớ sẽ nhớ tất cả mọi người rất nhiều”
Giờ họ đang ở tiệm sửa xe của Siwon một lần nữa, vì giờ đã gần trưa rồi nên sức nóng mặt trời càng trở nên khắc nghiệt và độ ẩm của không khí mùa xuân cũng tăng lên qua mỗi giây. Cô gái thấp hơn quệt đi giọt mồ hôi đang hiện lên trên trán.
Sooyoung gật đầu và vỗ nhẹ vào vai Taeyeon. “Không có vấn đề gì đâu. Chúng tớ rất sẵn lòng giúp đỡ”
Sauk hi kết thúc cái ôm thân mật, Sunny bắt đầu hỏi hai người bạn thân, “Vậy hai cậu định đi đâu tiếp theo?”
“Gyeonju” hai người nói cùng một lúc trước khi quay sang nhìn nhau với ánh sáng lấp lánh trong mắt họ.
“Nơi đó khá là xa đấy” Siwon xen vào từ phía sau Sooyoung. Anh lau đi vệt dầu trên hai tay bằng một chiếc khăn trước khi dùng nó để lau trán. “Anh không nghĩ là xe của em có thể chạy xe nhường ấy. Lần cuối kiểm tra vào ngày hôm qua, anh có thể thấy là nó đã phải chạy đoạn đường quá mức quy định rồi”
“Vậy chúng em phải làm sao đây?” Taeyeon hỏi, chân mày cô nhíu lại. Sự hối hận vì mua xe dùng rồi đang giày vò trong tâm trí cô một lần nữa.
“Anh nghĩ nó có thể chạy thêm khoảng năm mươi dặm nữa trước khi chết hẳn. Nên nếu em muốn đến Gyeonju thì hãy hướng về phía tỉnh Chungcheong-do trước, bắt tàu tốc hành đến Yeonsan rồi sau đó mua một chiếc xe cho thuê và chạy đến Busan, ở đó có xe buýt đi thẳng đén Gyeonju đấy”
Cô gái thấp hơn nhìn Tiffany người đang có vẻ mặt đồng ý với ý kiến vừa rồi. “Chúng ta cũng không thể làm gì khác, phải không?” cô gái cao hơn an ủi, “vậy thì chúng ta sẽ làm như vậy đi”
Thở dài thất vọng, Taeyeon gật đầu “Cám ơn anh Siwon”
“Không có chi”
“Nếu các cậu có trở về Gunpo, nhớ gọi cho bọn tớ đấy” Sunny nói đằng sau người anh kế, “Cậu biết số bọn tớ mà”
“Dĩ nhiên chúng tớ sẽ gọi” Tiffany nói cùng một nụ cười
“Hai cậu hức là sẽ đến thăm bọn tớ lần nữa?” Sooyoung phấn khởi hỏi
“Chúng tớ sẽ cố gắng” đó là những gì Taeyeon có thể nói
Họ nói lời tạm biệt với cặp đôi kia và Siwon trước khi đi khỏi tiệm sửa xe cùng chiếc xe đã được sửa
Đó là một lời tạm biệt vừa ngọt ngào vừa đắng cay của tất cả mọi người.
♦♦ ♦♦ ♦♦
Sau khi đổ đầy xăng cho chiếc xe, Taeyeon và Tiffany quyết định dừng lại ở một tiệm thức ăn nhanh để dùng bữa trưa. Nơi đó có rất nhiều người, từ trẻ nhỏ đến người lớn, từ những người công nhân xây dựng với chiếc áo dính dầu và chiếc cằm rắn rỏi cho đến những doanh nhân trong bộ com lê lịch lãm và những đôi giày sáng bóng. Đó là một khung cảnh với những tiếng chuyện trò náo nhiệt và những gương mặt thân thiện tô điểm thêm.
Taeyeon chăm chú nhìn những giọt nước đang dần hiện lên bên ngoài chai coca của cô trước khi có một miếng khoai tây chiên bay thẳng vào má cô.
“Này, làm gì vậy chứ?” cô gái thấp bé khẽ kêu lên
Tiffany trả lời bằng cách thè lưỡi ra làm Taeyeon đáp trả một cách trẻ con bằng việc cũng làm y như vậy.
“TaeTae, còn nhớ lúc chúng ta sưu tầm mấy cái đồ chơi nho nhỏ tặng kèm phần ăn trẻ em không?”
“Ừ, tớ nghĩ tớ vẫn còn giữ mấy món đồ chơi ở đâu đó”
Taeyeon mỉm cười khi nghĩ đến thời thơ ấu của cô và những đồ sưu tầm khác nhau mà cô và Tiffany đã giữ gìn cẩn thận. “ Tớ chỉ mua phần ăn cho trẻ em vì mấy món đồ chơi đó thôi. Tớ đã nhiều lần gặp rắc rối vì mãi chơi thay vì chú tâm ăn phần burger của mình”
“Cậu có còn giữ cái nhẫn bằng nhựa mà lúc đó chúng ta có được không?” Tiffany cười hỏi
“Dĩ nhiên rồi, đó là món đồ tớ thích mà, cậu và tớ điều có cùng một kiểu, trừ việc của tớ là màu xanh còn của cậu là màu hồng”
“Và khi chúng ta có được nó, chúng ta đã phấn khích đến nỗi ăn thật nhanh phần thức ăn của mình…”
“Tớ suýt ngạt vì ăn nhanh quá đấy” Taeyeon xen vào với tiếng cười khẽ.
“Sau đó, chúng ta đã chạy vào khu vui chơi trẻ em ở đó, chúng ta đã có một buổi lễ kết hôn giả trên đỉnh cầu tuột màu vàng” Tiffany nói, kết thúc câu chuyện.
Hai người im lặng nhìn chăm chăm nhau một lát rồi bật cười.
“Tớ nhớ lúc đó” Tiffany nói ngay khi đã lấy lại hơi thở.
“Tớ…” Taeyeon dừng lại một lát rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi. “Ở yên đây nhé” cô bảo Tiffany, khiến cô bạn thân đáp lại bằng một vẻ mặt bối rối và đôi mày cong lên.
Không chờ lời đáp, Taeyeon đi đến phía cửa vào của tiệm thức ăn nhanh và đến trước những cái máy chứa đầy đồ chơi. Cô gãi cằm khi nhìn từng cái trước khi dừng lại ở cái máy có mấy chiếc nhẫn đồ chơi. Bỏ hai đồng xu vào đó, cô xoay cái nút và chờ cho chiếc nhẫn rơi ra ở chỗ lấy đồ. Taeyeon làm thêm lần nữa trước khi nhún nhảy trở về với Tiffany.
Quỳ xuống bên cạnh cô bạn thân của mình, cô đùa giỡn nở một nụ cười hâm đơ. “Liệu cậu, Hwang Miyoung, có đồng ý lấy Kim Taeyeon làm vợ hợp pháp của mình. Yêu thương và trân trọng cho đến khi…” Taeyeon không thể nhớ hết phần còn lại, nên cô bịa ra thêm, “…cho đến khi…cậu hóa thành một thiên thần?”
Tiffany cố giữ không để bật ra tiếng cười thêm lần nữa. Khi cảm giác muốn cười bởi trò đùa hâm đơ của Taeyeon qua đi, cô gật đầu và đưa tay phải lên như thể đưa ra lời tuyên thệ
“Dù là sau khi tớ đã trở thành một thiên thần,” cô gái trẻ hơn sửa lại với nụ cười tỏa sáng trước khi chĩa ngón tay trỏ vào trán Taeyeon, “Nhưng, vâng, tớ đồng ý”
“Và liệu tớ, Kim Taeyeon, có đồng ý lấy Hwang Mi young làm vợ hợp pháp …bla bla bla, vân vân và vân vân..?” Cô mỉm cười sáng láng trước khi trả lời câu hỏi của chính mình “Tớ đồng ý”
Cô đeo nó vào ngón tay đeo nhẫn bên trái của Tiffany nhưng thất bại vì nó quá nhỏ, cô quay sang đeo nó vào ngón út.
“Đấy, chúng ta đã làm sống lại những kỉ niệm xưa,” Taeyeon vui vẻ nói, cùng một tiếng cười, “Cậu vui chứ?”
“Dĩ nhiên rồi,” cô gái cao hơn mỉm cười trả lời, “những cặp đôi mới cưới đều luôn hạnh phúc”
Taeyeon cười rộng mở sau khi nhìn cô gái đơn thuần kia, cô nhận ra rằng mọi điều cô làm đều là vì cô ấy. Khi cô thức dậy vào mỗi buổi sáng là bởi vì Tiffany tồn tại, khi cô gọi thức ăn đó là vì Tiffany tồn tại và khi cô cầu hôn với một chiếc nhẫn đồ chơi cũng là bởi vì Tiffany tồn tại.
Cô ấy là không khí trong phổi của Taeyeon, giữ cho cô không bị ngất đi dưới dòng nước vô tình.
Vậy sẽ ra sao nếu cô ấy ra đi?
=============
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro