Chap 3: Once upon a time
…Ngày xửa ngày xưa – những câu chuyện thường bắt đầu bằng bốn từ này mà chúng ta vẫn luôn nghe khi còn là những đứa trẻ nhỏ. Câu chuyện ngụ ngôn đầy tráng lệ về những chàng hiệp sĩ cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa, hoặc những người mong chờ vào tình yêu, hay là tìm kiếm kho báu ở một thành phố cổ nào đó. Nhưng tất cả đều có điểm chung là có một kết thúc có hậu. Vì vậy, cuộc sống của mỗi chúng ta đều là một câu chuyện kể tuyệt vời, tôi vẫn tự hỏi: Nếu điều đầu tiên mà mẹ tôi nói với tôi khi sinh tôi ra là câu “Ngày xửa ngày xưa” thì liệu tôi sẽ có được một kết thúc như trong chuyện cổ tích hay không?...
══════════════════════
Taeyeon ngập ngừng ngước nhìn dọc theo con đường trước khi mở nắp xe ra. Cơn gió nửa đêm thật lạnh khiến cô nép sát vào chiếc áo khoác mỏng của mình. Vén mái tóc phủ trước mắt, cô gái lơ đãng kiểm tra động cơ của chiếc xe. Cô không biết vì sao xe của cô lại bị chết máy khi mà họ sắp đến gần Gunpo rồi, và bây giờ, Taeyeon đang ở bên ngoài cố gắng tìm cách sửa nó. Khẽ thở dài buồn chán, cô thò đầu ra ngoài nắp xe bằng kim loại rồi nhìn qua cửa kính trước nơi Tiffany đang ngủ. Một nụ cười hiện lên trên môi cô một cách vô thức khi cô dõi theo cô gái kia đang thở đều. Giống như sự nhịp nhàng của một con lắc, Taeyeon cảm thấy được an ủi và đắm chìm vào chuyển động nhẹ nhàng của Tiffany khi cô ấy đang hít thở.
Cô nhìn một lát rồi chuyển sự chú ý trở lại động cơ xe. Khẽ gãy đầu, cô cố gắng tìm nguyên nhân nhưng không được. Phần nào của động cơ trông cũng giống nhau cả, cô thì không có đủ kĩ năng để tìm ra điểm bất thường. Một cảm giác hối hận dâng lên trong lòng khi cô nghĩ đến việc đã không tính toán suy nghĩ kĩ khi mua xe. Cô định là sẽ tiết kiệm tiền hơn khi dùng một chiếc xe xài rồi nên đã mua nó từ người họ hàng mà không xem xét đến chất lượng của nó. Giờ thì đã ba tiếng đồng hồ hay đại loại thế, cô và Tiffany bị kẹt giữa đường mà không có bất kì phương tiện nào khác để đi.
Taeyeon buồn bã đóng nắp xe lại và bắt đầu đi tới đi lui. Cô cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề, chắc chắn là cô có thể hỏi nhờ Tiffany giúp nhưng cô không muốn cô ấy thức giấc. Cố gắng suy nghĩ trong vài phút, Taeyeon bỏ cuộc,cô đi đến con đường nhựa, lưng tựa vào bên hông xe. Họ đã đến rất gần Gunpo rồi, chỉ còn vài dặm nữa là họ sẽ đến đó. Nhưng cuộc sống dường như luôn thích trêu đùa người ta; đưa cho họ bản đồ đến nơi họ muốn nhưng không bao giờ thông báo cho họ biết những chướng ngại mà họ sẽ gặp phải trên đường. Có ai từng tự hỏi tại sao người ta luôn nói về việc nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm nhưng lại không có ai thực sự nói đến việc đã đến được đó hay không?
Taeyeon suy nghĩ một lát rồi trong đầu cô xuất hiện một câu hỏi: Tại sao mỗi khi cô đã gần đạt đến điều gì đó thì cô không bao giờ thật sự có được nó?
Tiffany và Taeyeon đang ngồi ở vòng đu quay đứng có thể nhìn thấy vùng chân trời đằng xa. Những vệt màu vàng trong suốt lan khắp vùng đất, sơn phủ mọi thứ bằng màu nâu đỏ. Phía trên họ, bầu trời xanh ngọc đang tối dần kia nghiêng mình về phía tây, trải ra thật chậm cho đến khi màn đêm ôm trọn tất cả.Taeyeon đã hứa với cô bạn thân rằng họ sẽ đi đến công viên giải trí khi cô ấy cảm thấy khá hơn sau đợt hóa trị đầu tiên. Như thường lệ, Tiffany là một chiến binh, chỉ trong vòng hai tuần rưỡi họ đã có thể đi rồi. Hét lớn lên thích thú, Tiffany giơ tay cao khi họ đang từ từ lên đến đỉnh vòng đu quay.
Taeyeon ngắm nhìn cô gái với mái tóc đang thưa dần do phản ứng từ cuộc điều trị, nhưng với cô, Tiffany vẫn luôn xinh đẹp như bất kì lúc nào khác. Khẽ bật cười thích thú, Taeyeon bắt chước cô bạn khi hét lớn trong bầu không khí ban đêm. Luồng hơi lạnh từ cơn gió trên cao thổi đến, ôm lấy hai người bằng đôi tay băng giá của mình. Như bản năng, Taeyeon cởi áo khoác ra và choàng qua người Tiffany.
“TaeTae, tớ cũng có áo khoác mà” cô gái nói với một biểu cảm thích thú.
“Cẩn thận vẫn hơn” cô trả lời đơn giản khi kéo khóa áo khoác lại.
Giờ họ đang vòng trở xuống và Tiffany không khỏi bật tiếng thở dài tiếc nuối. Vòng quay đã hết nhưng cô gái ốm yếu không muốn dừng lại vào lúc này. Nắm lấy vạt áo sơ mi của Taeyeon, cô kéo cô bạn thân trở lại ghế ngồi và hỏi với đôi môi chu chu “Lần nữa nhé?”
“Chúng ta nên trở về thôi” cô cố giải thích bằng nét mặt thứ lỗi, “nhìn cậu kìa, cậu mệt rồi đấy”
“Không, tớ không có mệt” Tiffany phản bác nhưng cái ngáp tiếp đó lại nói lên điều ngược lại.
Taeyeon khẽ bật cười “Thấy chưa…”
“Một vòng thôi, rồi chúng ta sẽ về nhà”
“Không”
“Làm ơn mà ?” Tiffany cầu xin bằng ánh mắt cún con.
Taeyeon thở dài “Được rồi, một vòng nữa thôi là hết đó” Ngồi trở lại vị trí, cô nói với người điều khiển rằng họ xe đi thêm một vòng nữa, người đàn ông gật đầu hiểu ý. Vòng quay bắt đầu lần nữa, chậm rãi trở lại quỹ đạo vòng tròn lớn kia. Lần này,Tiffany không giơ tay lên bầu trời đêm một cách cuồng dại, không, lần này cô khẽ nắm lấy tay Taeyeon và giữ chặt nó.
“Tay tớ lạnh quá, TaeTae” cô viện cớ cùng một nụ cười ấm áp.
Ngón tay của họ đan vào nhau một cách vừa vặn, siết chặt mà không cần cố gắng gì, giống như chiếc chìa khóa dành cho một ổ khóa nhất định hay như những mảnh ghép của bộ xếp hình, bổ sung cho nhau thật hoàn hảo.Taeyeon mỉm cười khi Tiffany dựa vào vai cô, hai người lặng im nhìn mặt trời dần khuất sau đường chân trời ở vùng đất rộng đằng xa. Đắm chìm vào vẻ đẹp trước mặt, họ để mặc cho cơn gió tây ngọt ngào thổi vào da thịt và nhẹ nhàng thổi bay mái tóc ngay ngắn của họ. Họ lại đang đi xuống lần nữa, đu quay chuẩn bị quay lần thứ hai và lần cuối để một lần nữa đến đỉnh của vòng quay. Khi ở dưới điểm thấp nhất của vòng quay, hai cô gái bắt đầu chuẩn bị đi lên lần cuối cùng.
Taeyeon nhìn cô gái vẫn đang tựa vào vai cô trước khi chuyển sự chú ý trở lại khung cảnh trước mặt mình. Cô không biết mọi việc bắt đầu từ đâu hay nó được hình thành khi nào, nhưng những từ ngữ dần rời khỏi đôi môi của cô một cách vô thức. Những cảm xúc chồng chất mà cô đã chôn vùi sâu bên trong và ngay lúc này đây, chúng bắt đầu tuôn ra khiến Taeyeon không tài nào kiềm chế được.
“Tiffany”, cô lên tiếng “đôi khi không có từ ngữ nào đủ tốt để diễn tả điều muốn nói ra. Đôi khi, những từ tốt đẹp nhất chính là những từ vẫn còn đang im lặng. Dù vậy, tớ không thể kiềm chế được việc nói ra với cậu, dù tớ biết những từ đó chẳng phải là những từ tốt đẹp nhất để diễn tả cảm giác mà tớ có. Nhưng dù sao tớ cũng sẽ thử” Taeyeon hít vào một hơi rồi bắt đầu biến những điều cô đã chôn dấu suốt ba năm nay thành lời nói.
“Ừm…uhhh” Cô tự hỏi làm thế nào để bắt đầu đây rồi quyết định là sẽ bắt đầu với những điều cô có thể nói một cách tự nhiên “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đã gặp một thiên thần.Lúc đầu thiên thần đó đã làm cô bé bật khóc, nhưng dù vậy họ vẫn trở thành bạn, rồi thành bạn thân,cuối cùng là những người bạn thân thiết nhất. Và cô bé, người từng bị chứng lo sợ đã khỏi bệnh khi cô ở bên thiên thần đáng yêu đó. Nụ cười và tiếng cười của cô ấy thật kì diệu, đó là một câu đố mà cô gái nhỏ luôn mong muốn tìm được lời đáp trong suốt cuộc đời này. Thiên đường đã gửi đến thiên thần cho cô bé như một món quà từ Thượng đế. Cô bé trân trọng cô ấy với cả trái tim, như thể thiên thần ấy có thể biến đất cát thành kim cương, biến nước thành những viên ngọc bích , hay biến những viên sỏi thành những thỏi vàng chỉ bằng một nụ cười. Dưới ánh sáng mặt trời, thiên thần tỏa sáng hơn nữa và dưới màn đêm tối cô ấy trở thành ngọn hải đăng lấp lánh. Cô bé không thể khống chế mà rơi vào lưới tình. Nhưng món quà của thượng đế là có hạn, và Người sẽ sớm mang thiên thần trở về, bởi vì những điều đến từ thiên đường không thể ở nhân gian lâu được. Biết điều đó, cô bé - người lớn lên cùng thiên thần đã không nói với thiên thần những cảm xúc nảy sinh trong lòng – cho đến lúc này đây.”
Giờ họ đang dần đi xuống, Taeyeon nhìn về phía trước khi cô tiếp tục nói “Tiffany, tớ không cần phải tìm kiếm thiên thần nữa bởi vì thiên thần luôn là cậu. Nên làm ơn, hãy biến ước mơ của tớ trở thành sự thật và hãy tiếp tục chiến đấu. Cậu đã từng nói là sẽ từ bỏ đôi cánh vì tớ, nên làm ơn hãy làm thế để Thượng đế không thể mang cậu về được nữa. Tình yêu là ích kỷ và tớ thừa nhận, tớ ích kỷ khi không muốn cậu ra đi, bởi vì lúc này đây tớ sẽ nói ra điều đó : Tiffany, tớ yêu cậu.”
Vòng quay kết thúc, Tiffany vẫn tựa vào vai cô, không nhúc nhích cũng không nói gì. Taeyeon liếc nhìn đầy chờ mong cho đến khi lòng tin cô cố dựng nên để thổ lộ dần sụp đổ khi cô nghe tiếng ngáy khẽ từ cô bạn thân. Cô không thể không lắc đầu và bật cười thích thú khi ngắm nhìn cô gái đang say ngủ kia.
Có lẽ như thế này thì tốt hơn.
Và thật sự là như thế thật, giờ nếu như nói hết những cảm xúc của cô có lẽ sẽ khiến mọi thứ rối thêm, nó quá phức tạp và quá nặng nề đối với cô gái đang phải chịu căn bệnh nan y kia rồi. Trước cuộc nói chuyện với ông Lee, Taeyeon đã mặc định rằng chẳng có thiên thần nào cả ngoại trừ Tiffany. Và khi nghe cô ấy mắc bệnh ung thư máu thời kì cuối đã làm chắc chắn thêm điều cô nghĩ đến lúc trước : thiên thần mắc bệnh sẽ không thể ban cho cô điều ước bởi vì cô đã không tìm thấy Tiffany, là Tiffany tìm thấy cô và đó không phải là cách mà điều ước có thể tiến hành. Taeyeon phải tìm thấy thiên thần, chứ không phải ngược lại.
Với tiếng thờ dài khuất phục, Taeyeon quay đầu sang phải , ngắm nhìn vùng chân trời đang tối dần kia với đôi mắt vô hồn. Cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ ánh sáng yếu ớt mà những ngôi sao trên cao đang chiếu rọi con đường phía trước cô. Cô bắt đầu thấm mệt, cơn gió lạnh hát với cô bài hát yên bình của đêm tối khi nó thổi qua bãi cỏ trên ngọn đồi phía bên phải. Với đôi mi nặng nề, cô chầm chậm nhắm mắt lại cho đến khi một vệt đèn sáng đập vào mắt cô. Nhíu mày trước ánh sáng đó, Taeyeon cố quen với ánh đèn đang sáng dần. Khi đã quen, cô bắt đầu tập trung và nguồn sáng đó và thấy một chiếc xe đang chạy chậm dần và dừng hẳn trước mặt cô. Cửa kính trước của xe hạ xuống để lộ ra một thân hình mảnh khảnh. Theo bản năng, Taeyeon đứng thẳng dậy và đi đến nhìn cô gái có mái tóc ngắn làm tôn thêm vẻ nữ tính của cô ấy.
“Có vẻ như cậu đang bị kẹt lại ở đây” Cô ấy bắt đầu nói với một giọng cười nhẹ trước khi chuyển sự chú ý đến chiếc xe của Taeyeon “ Cậu có cần giúp gì không?”
Miệng khẽ mở to, cô cố trả lời câu hỏi của cô gái kia nhưng không phát ra âm thanh nào cả. Cô gái cao ráo kia bỏ qua câu hỏi khi mở cửa xe và đi đến đầu xe của Taeyeon. Nâng nắp xe lên, cô kiểm tra động cơ trong khi khẽ gãy gãy cằm bằng mấy ngón tay. “Có vẻ như bộ truyền lực của cậu bị hỏng rồi” cô bắt đầu nói “Tớ không phải thợ sửa xe, nhưng mà anh tớ thì phải…vì thế tớ cũng biết chút ít về xe cộ” Cô gái nói kèm theo một nụ cười, Taeyeon đi đến bên cạnh cô ấy với vẻ mặt lúng túng.
“Tôi xin lỗi, nhưng cô là ai thế?” Cô hỏi với vẻ đề phòng.
“Ôi, lỗi của tớ. Sunny vẫn luôn bảo tớ là không nên xem tất cả mọi người đều là bạn” cô gái cao ráo trả lời “Tớ tên Sooyoung, rất vui được gặp cậu”
“Taeyeon”
“Chào Taeyeon, lúc nãy tớ đã nói rồi đấy, có lẽ bộ truyền lực của cậu bị hỏng. Tớ có thể gọi cho anh trai tớ để kéo xe cậu về chỗ anh ấy sửa, nhưng cậu sẽ phải chờ đến mai mới sửa xong. Cậu có chỗ nào để ngủ lại tối nay chưa?” Sooyoung hỏi với nụ cười thân thiện còn Taeyeon thì vẫn không chắc là có thể tin những lời của cô gái này không nữa. Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Sooyoung bật cười nói “Đừng lo, tớ không phải người xấu hay gì đâu, thấy không” Cô đưa hai tay mình ra cho Taeyeon “không có cái móc nào. Tớ chỉ muốn giúp đỡ những người khi họ trông có vẻ cần giúp đỡ mà thôi”
Ngay lúc đó, cửa trước của xe bật mở và Tiffany uể oải bước ra. Dụi dụi mắt, cô từ từ đi đến chỗ hai cô gái. Taeyeon có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện trên gương mặt cô ấy, cô chỉ muốn đắp một tấm chăn ấm áp lên người cô ấy và để cô ấy ngủ, vòng tay ôm chặt cô ấy. Khẽ bật tiếng ngáp mệt mỏi, Tiffany hỏi “Có chuyện gì vậy TaeTae?”
Taeyeon đi đến bên cô, xoa nhẹ lưng cô để trấn an “Xe của chúng ta bị chết máy và cô gái tốt bụng kia đến để giúp tớ sửa xe”
“Sooyoung” cô gái cao ráo cắt ngang bằng một nụ cười vui vẻ.
Tiffany mỉm cười hiền hậu, thể hiện vẻ thân thiện của mình bằng nụ cười đó “Rất vui được gặp cậu, và cám ơn vì đã giúp đỡ” Cô quay sang nhìn vào đầu xe trước khi quay trở lại nhìn Taeyeon “Vậy giờ mình phải làm gì đây? Chúng ta không thể đi bộ đến Gunpo”
“Tớ không chắc nữa, nhưng Sooyoung nói là bộ truyền lực bị hỏng và cậu ấy có anh trai có thể sửa được giúp chúng ta”
Cô bạn thân khẽ gật đầu rồi lại lên tiếng hỏi “Sao cậu không đánh thức tớ?”
“Tớ không muốn làm mất giấc ngủ đẹp của cậu” Taeyeon đùa giỡn nói trước khi bật cười dù Tiffany thì không thấy có gì vui cả.
“Dù vậy cậu cũng nên đánh thức tớ” Cô khoanh tay trước ngực tỏ ý khiển trách.
Sooyoung ho khẽ làm hai cô gái chú ý “Bây giờ tớ sẽ gọi cho anh tớ để anh ấy đến kéo xe cậu đến tiệm. Hai cậu nói là muốn đến Gunpo phải không? Tớ sống ở Gunpo, tớ có thể đưa hai cậu đến chỗ mà hai cậu định ở nếu muốn”
“Chúng tớ không muốn làm phiền cậu” Taeyeon nói. Cô nửa muốn đồng ý lời đề nghị ngay lập tức, nửa lại e ngại khi lên xe của một người lạ. Tiffany thì khác, cô vỗ tay rồi cười rạng rỡ với Sooyoung. Cô bạn thân của cô thật quá tin người.
“Tuyệt quá, cám ơn cậu rất nhiều. Cậu có thể để bọn tớ ở lại một khách sạn gần Gunpo” Tiffany nhanh nhảu nói.
“Aw, không phiền gì đâu. Thật ra, tớ nên cám ơn hai cậu đấy, tớ đi đến thành phố vài ngày để làm việc và tớ đang về nhà trễ. Vợ của tớ, Sunny sẽ giết tớ mất khi tớ về đến nơi. Nhưng mà khi tớ có lý do để về trễ, có lẽ tớ sẽ thoát được nạn này” cô giải thích kèm theo một tiếng cười chân thành. “Giờ tớ xin phép một lát để gọi cho anh tớ nhé” cô gái cao ráo nói rồi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại và bấm số.
Taeyeon quay sang Tiffany vẫn đang đưa mắt nhìn xung quanh một cách ngẫu hứng. Khẽ thì thầm, cô hỏi “Phải làm sao nếu đây là một âm mưu?”
“Ý cậu là sao?” cô bạn thân hỏi lại cũng với giọng thì thầm.
“Ý tớ là, lỡ chúng ta không thể lấy lại xe, lỡ như tất cả đều là kế hoạch hòng bán mấy bộ phận xe kiếm tiền. Cậu biết đó, việc này vẫn thường xảy ra trên phim mà”
Tiffany liếc nhanh về phía Sooyoung vẫn đang mãi nói chuyện điện thoại. Quay lại Taeyeon, cô trả lời “Cậu ấy có vẻ tốt bụng, tớ không nghĩ là cậu ấy lại làm thế. Hơn nữa, tớ sẽ hỏi xin danh thiếp của anh cậu ấy để chúng ta có thể gọi cho anh ta”
“Lỡ cậu ấy đưa số điện thoại giả thì sao?”
“Vậy thì chúng ta cũng đành chịu thôi. Giờ chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác”
“Nhưng…”
Taeyeon bị cắt ngang bởi một cú đánh nhẹ lên vai. Khẽ giật mình vì sự đụng chạm, cô quay đầu về phía Sooyoung vừa nói xong điện thoại, Cô để ý thấy ánh nhìn ngờ vực trên gương mặt đối diện, môi cô khẽ nhếch sang một bên trong khi mày cau lại.
“Không…không phải…” Taeyeon cố giải thích nhưng bị cô gái quơ tay cắt ngang.
“Vợ của tớ gọi tới sau khi tớ vừa thuyết phục xong ông anh sửa xe cho cậu. Tớ bảo cô ấy rằng tớ định sẽ chở hai cậu đến một khách sạn nào đó nhưng cô ấy không chịu. Tớ yêu tất cả ở cô ấy nhưng mà cô ấy hơi gia trưởng tí và tớ thì không thể nói không với cô ấy, bởi vì thành thật mà nói đôi khi cô ấy làm tớ sợ. Mà thôi, Sunny muốn hai cậu đến qua đêm ở nhà. Cô ấy sinh ra trong một gia đình thân thiện nên sẽ là một sự sỉ nhục nếu cô ấy để hai cậu tốn tiền khách sạn khi mà hai cậu có thể ở miễn phía ở nhà tớ. Chúng tớ có phòng dành cho khách, nên chúng tớ không phải nhường phòng gì cho các cậu đâu”
“Giờ thật sự chúng tớ đang làm phiền cậu quá rồi đó” Taeyeon trả lời với nụ cười lo lắng còn Tiffany khẽ nghiêng người thì thầm bên tai cô.
“Nếu chúng ta ở nhà họ, chúng ta có thể chắc rằng họ sẽ không lấy xe của chúng ta”
“Ý tớ là, thật không? Cậu thật sự muốn làm thế à? Cám ơn cậu” Cô gái thấp hơn chuyển ý nhanh chóng. Nghiêng người về phía Tiffany, cô nửa đùa khi thấp giọng để cô gái cao ráo kia không nghe thấy “Nếu họ thật sự là những kẻ giết người hàng loạt thì ít ra chúng ta sẽ cùng chết với nhau”.
Sooyoung và Sunny là một trong những người hiếm hoi mà khi bạn hỏi xin họ một cốc nước họ sẽ cho bạn cả một chai rượu cao cấp. Với sự thân thiện cởi mở tự nhiên trong máu, họ sẵn sàng mở cửa cho bất kì ai mà không cần nghĩ đến hậu quả. Một việc rất hiếm gặp trong thế giới hiện đại này, họ có một trái tim bằng vàng và bất cứ ai quen biết họ sẽ trở nên giàu có bởi sự tốt bụng của họ. Dù Taeyeon và Tiffany vẫn chưa biết được điều này, hai người vẫn thật may mắn khi gặp được Sooyoung thay vì một người nào khác.
“Không có vấn đề gì đâu” Cô gái cao ráo kia nói với một nụ cười chân thành. “ Tớ nghĩ chúng ta sẽ chờ anh tớ rồi sau đó sẽ đi đến nhà tớ. Tớ hy vọng là hai cậu đã đói vì vợ tớ đặt pizza cho chúng ta luôn rồi đấy.”
=====================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro