Chap37
Park Chanyeol siết chặt nắm tay, mảnh giấy bạc cùn cùn đâm vào lớp da thịt trong lòng tay hắn. Trong đầu hắn dần hiện ra hình ảnh Byun Baekhyun chân trần đang dùng hai đầu ngón tay cầm điếu và tựa vào bệ cửa sổ. Park Chanyeol tự nhiên như bị ma xui quỷ khiến mà rút một điếu thuốc ra, chạy loanh quanh khắp căn nhà cũng tìm không được cái bật lửa. Cuối cùng thì hắn cũng tìm được mấy que diêm trong ngăn tủ bếp, sau khi quẹt lửa liền đưa nó đến gần điếu thuốc, nhưng sống chết gì cũng không chịu châm lên.
Hắn vĩnh viễn đều không biết nội dung trong cơn ác mộng của Byun Baekhyun. Hắn thậm chí còn không biết Byun Baekhyun đã thấy ác mộng. Cho nên hắn đương nhiên cũng không có khả năng hiểu rõ sự tuyệt vọng của Byun Baekhyun trong cơ ác mộng và sự vui mừng của cậu ấy sau khi bừng tỉnh. Mà sự vui mừng của cậu lại bị chính hắn mài mòn từng chút đến mức không còn gì cả. Ngày đó Byun Baekhyun có dự cảm không lành, có lẽ điều mà cậu ấy nói đến cũng không phải là nội dung của cơn ác mộng, mà là những việc Park Chanyeol sẽ làm.
Thật ra đó là có là gì đâu, dù sao hai người đều dối gạt như nhau.
Đột nhiên kịp phản ứng lại, Park Chanyeol kiểm tra chính mình như đang kiểm tra một người bị bệnh thần kinh. Gần đây hắn cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn, nhưng hắn không muốn thừa nhận sao mình lại như vậy. Chẳng phải nói thời gian sẽ chữa lành tất cả sao, trong lòng Park Chanyeol thầm nghĩ, nhất định là thời gian chưa đủ lâu mà thôi.
—— Chẳng qua là hắn đột nhiên có hơi muốn gặp lại Byun Baekhyun.
Tốc độ của ý nghĩ trong đầu còn nhanh hơn tốc độ của ánh sáng vô số lần, điều này đã được khoa học chứng minh đấy. Park Chanyeol cảm thấy tâm trí của mình nhất định là bị dính nghiệp chướng rồi, hắn mặc áo khoác và thay giày xong liền đi ra cửa. Ngay sau đó, hắn lập tức quay lại, do dự nửa giây rồi vẫn cầm chìa khóa xe lên.
Đã rất lâu rồi hắn không có lái xe, nhưng vì cái ý nghĩ chết tiệt là muốn gặp Byun Baekhyun mà hắn đã mạo hiểm lái xe đi gặp cậu.
Trong buổi xem mắt lúc chiều, tư tưởng của hắn luôn bay sang quán bar bên cạnh nhà hàng. Park Chanyeol thậm chí không biết Byun Baekhyun có ở trong quán bar kia không. Hắn chỉ muốn nhìn thấy Byun Baekhyun, nếu như cậu không ở đó, hắn sẽ quay về. Dù sao cũng không mất mát gì hết, chỉ là muốn đi nhìn trộm một lần.
Nếu như trùng hợp mà gặp được cậu ấy ở đó, Park Chanyeol hy vọng mình có thể giả vờ như rất bình thường mà đi qua vẫy tay chào hỏi.
Rõ ràng là bartender của quán bar vẫn còn nhớ Park Chanyeol, anh ta dùng ánh mắt trêu ngươi nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi như thất hồn lạc phách của Park Chanyeol nhưng chẳng nói gì cả. Loại người như Park Chanyeol anh ta đã gặp nhiều rồi, vừa nhìn Byun Baekhyun thì đã lầm tưởng là người của mình suốt đời, riêng ở cái quán bar này thôi đã có không ít người như thế.
Đáng tiếc là hôm nay Byun Baekhyun thật sự không có ở đây. Vốn trước đó cậu có hẹn với bạn đến hát nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không đến. Bartender kia thấy Park Chanyeol đến chưa được mười phút, sau khi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Byun Baekhyun lại vội vàng rời đi, anh ta nhún vai, sau đó cuối đầu tiếp tục làm công việc của mình.
.:.
Wu Yifan luôn nói Byun Baekhyun không có tim, không có phổi. Byun Baekhyun một mực xem đó là ưu điểm của mình. Vốn con người nên như thế, thiếu mất ai đó cũng không thể sống không nổi, đây là lời nói thật lòng. Cuộc sống cứ mau chóng trôi qua từng ngày, Byun Baekhyun cũng không khách khí mà xem nhà của Wu Yifan như nhà của mình rồi nhiệt tình ăn nhờ ở đậu. Wu Yifan thấy Byun Baekhyun không biết xấu hổ như thế kia thì cũng xem đó như là cách thức cậu dùng để chữa trị những tổn thương về mặt tình cảm, bản thân anh cũng không chút do dự mà đi làm nhân vật khám chữa bệnh, mỗi ngày ngậm đắng nuốt cay đi quan sát chuyện giữa cậu ấy và Park Chanyeol.
"Haizz." Wu Yifan ngồi xuống bàn, nhìn Byun Baekhyun ngồi ở đối điện buồn buồn mà lấy chén cơm làm đồ chơi, "Có một cái tin vịt, em có muốn nghe hay không?"
Byun Baekhyun cũng không có ngẩng đầu, dùng đũa chọc chọc vào trong chén cơm, bộ dạng như không được hứng thú cho lắm.
"Nghe nói hình như Park Chanyeol có bạn gái."
Byun Baekhyun ngẩn người một chút, sau đó ngước đầu nhìn Wu Yifan, rồi lại dời ánh mắt xuống chén cơm, không nói câu nào.
"Hôm nay Park Chanyeol đến sở cảnh sát thu dọn đồ đạc, hình như là ngày mai bắt đầu đi làm chính thức ở viện kiểm sát." Wu Yifan không để ý tới sự im lặng của Byun Baekhyun, bình thản nói cho hết câu, "Sau đó có một cô gái cùng đến với cậu ấy, mọi người còn bu lại xem một chút."
Lúc ấy Wu Yifan đang mặc áo blouse trắng, vốn là muốn đi lên lầu hỏi mượn tài liệu, lại bất ngờ nhìn thấy Park Chanyeol bị một đám người vây quanh. Âm thầm đến gần mới phát hiện bên cạnh Park Chanyeol còn có một cô gái mắt to. Wu Yifan vẫn đứng ở một góc khuất gần đó không lên tiếng, nhưng mà anh biết rõ Park Chanyeol thấy mình, thậm chí còn có loại ảo giác, hình như sau khi Park Chanyeol thấy mình mới đến gần cô gái bên cạnh hơn, không biết là muốn nhờ mình truyền đạt tin tức gì nữa.
Cho nên Wu Yifan cảm thấy anh phải nói với Byun Baekhyun một câu.
Byun Baekhyun trưng ra bộ dạng nghênh ngang như chuyện không liên quan đến mình mà đặt đôi đũa xuống. Wu Yifan không phân biệt được đó là biểu hiện của tức giận hay là cậu ấy thật sự chẳng để tâm đến chuyện này. Anh thầm nghĩ dù sao mình cũng chỉ là một người truyền tin, còn cuối cùng phải làm gì thì tự các người lo liệu đi.
.:.
Sau khi Park Chanyeol thu dọn xong xuôi mấy thứ văn phòng phẩm trong phòng làm việc của mình bên viện kiểm sát thì mới nhớ tới ngày hôm qua, trong hành lang của sở cảnh sát hắn đã nhìn thấy Wu Yifan khoanh tay đứng ở một góc khuất gần đó.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút ngây thơ.
Hắn đồng ý quen với Ye Eon chẳng phải là vì tức Byun Baekhyun hay sao, nói thế nào thì cũng là Byun Baekhyun phụ hắn trước, huống chi Park Chanyeol hắn thật sự hạ quyết tâm muốn kết hôn với Ye Eon.
—— Nếu như không có phát sinh tình huống đặc biệt.
Hắn đã từng nói, cuộc sống về sau của hai người bọn họ cũng sẽ không có giao điểm nữa, là hai số mạng ngày một xa nhau, không chấp nhận thì còn có thể làm gì được chứ.
Byun Baekhyun không có liên lạc với hắn, thậm chí ngay một tin nhắn với giọng điệu đâm thọt cũng không có. Đó là chuyện trong dự tính. Nhưng mà chuyện ngoài dự tính chính là, Wu Yifan vẫn luôn giữ thái độ yên lặng. Park Chanyeol ném điện thoại sang một bên, nhíu mày lại, thầm nghĩ là rốt cuộc thì hắn vẫn đánh giá thấp Byun Baekhyun.
Vốn cho rằng dù Byun Baekhyun có bị mất hết mặt mũi thì cũng sẽ xúi giục Wu Yifan đến chỗ hắn moi móc chút tin tức, nhưng có lẽ là không có, một lần cũng không có.
Park Chanyeol bực bội mà vò rối tóc mình.
Như vậy không phải tự giày vò chính mình thì còn là cái gì, những ý nghĩ như đốm lửa nhỏ phải mau chóng được dập tắt trước khi chúng cháy lan ra ngoài đồng cỏ. Nghĩ đến hắn và Ye Eon quen nhau cũng mấy tháng rồi, vốn là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, đến bây giờ, chuyện chính đáng cần phải làm thì sớm muộn gì cũng phải làm, thôi thì mau chóng giải quyết cho xong cái cọc tâm sự này đi.
Cho nên, có cần phải cảm ơn Byun Baekhyun hay không? Cám ơn cậu đã cho Park Chanyeol cơ hội sống một cuộc sống hoàn chỉnh. Cậu ấy nhất quyết đi khỏi như vậy, ngược lại là thành toàn cho mục tiêu cuộc sống có công việc ổn định rồi lấy vợ sinh con của Park Chanyeol.
.:.
Bởi vì không còn làm cùng một đơn vị với Wu Yifan nữa nên Park Chanyeol gửi thằng thiệp mời đến nhà của Wu Yifan. Giữa trưa, lúc Byun Baekhyun thức dậy với đôi mắt sưng húp mà đi ra cửa lấy thư thì trông thấy phong thư màu đỏ chót kia, trong lòng như bị ai đó ngắt một cái.
Lúc mở phong thư ra thì lại cười thầm trong lòng, gửi thẳng đến nhà thì tám phần là muốn cậu thấy được. Không biết từ lúc nào mà Park Chanyeol cũng trở nên xấu bụng rồi, có lẽ là bởi vì tiếp xúc với Byun Baekhyun quá lâu.
Cậu muốn kết hôn ư?
Chuyện này không liên quan đến vấn đề yêu hay không yêu, trong lòng Byun Baekhyun cảm thấy khó chịu khi phải nghĩ đến nó. Chẳng qua là cậu cảm thấy, bất kể như thế nào thì Byun Baekhyun cậu đây cũng không thể là người bị bỏ rơi. Nhưng mà bây giờ Park Chanyeol còn càn rỡ mà gửi thiệp mời đám cưới đến trước mặt cậu, chỉ sợ Wu Yifan và Kim Joonmyeon sẽ dùng ánh mắt đồng cảm và an ủi để nhìn cậu.
Byun Baekhyun bỏ thiệp mời xuống, bắt đầu chọn quần áo trong tủ. Cậu cảm thấy nếu cậu thật sự không làm chút gì đó thì e là cậu sẽ thua hoàn toàn.
Thời gian hôn lễ đã định là ba ngày sau, khoảng thời gian này với cậu mà nói là quá dư. Byun Baekhyun cái khác không dám nói, thứ duy nhất mà cậu thấy tự tin chính là sự tự tin của mình.
Thay xong quần áo lại chạy tới mở thiệp mời ra, nhìn những chữ tinh xảo được in mạ vàng bên trong, cong khóe miệng lên.
Cô gái này. . . tên Ye Eon sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro