Chap12
Mẹ nó. Trong lòng Kim Jongin không khỏi tức giận mà thầm mắng. Rốt cuộc gần đây là thế nào vậy, vì sao tất cả mọi người mà cậu gặp được đều ngược lại ông trời như thế. Byun Baekhyun. Oh Sehun. Hiện tại lại lòi ra thêm Wu Yifan.
Kim Jongin chưa từng hoài nghi sự hời hợt của mình, nhưng là gần đây niềm kiêu hãnh của cậu rõ ràng bị đè xuống không ít.
Trước cũng từng nghĩ, rốt cuộc là một anh chàng đẹp trai đến mức nào mới có thể gom toàn bộ lòng trung thành của các cảnh hoa bỏ vào trong túi, nhưng mà sau khi nhìn thấy người thật thì tâm tình lại càng tệ thêm rồi. Bên kia, Park Chanyeol vẫn tâm phiền ý loạn như trước. Rất rõ ràng, hai người đều cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt để xã giao, chỉ có thể qua loa mà cầm lấy bàn tay đang chìa ra của Wu Yifan.
Wu Yifan khẽ nhún vai biểu thị bất đắc dĩ, xoay người lại đến trước bàn làm việc tiếp tục viết báo cáo nghiệm thi. Park Chanyeol xoa thái dương, lại bị Kim Jongin kéo cánh tay chạy đi mất lần thứ hai.
.:.
Lúc chạy về phòng làm việc, hai người đều ngây ngẩn cả người. Byun Baekhyun mặc áo thun trắng và quần jean đang ngồi ở trên ghế chờ bọn họ.
Vóc người vốn đã rất mảnh khảnh của cậu hiện tại hình như càng trở nên gầy yếu. Park Chanyeol cố gắng dời ánh mắt của mình sang chỗ khác để tránh bị cảm giác tội lỗi bao phủ.
Đợi chút, tại sao hắn phải có cảm giác tội lỗi? Hắn không có bắt cậu cũng đã tính là tốt lắm rồi. Nói thế nào đi nữa đều là Byun Baekhyun tự chuốc lấy.
Ánh mắt lướt xuống cánh tay của Byun Baekhyun. Đôi tay xinh đẹp như mầm lá mềm mỏng quấn đầy băng gạc trắng tinh, sát mép ngoài thì rất sạch sẽ, nhưng ở chính giữa có thể loáng thoáng nhìn ra vết máu đang chảy ra từng chút.
Áo thun ngắn tay càng không che hết những vết trầy và vết máu bầm xánh tím trên cánh tay của cậu. Chắc là lúc trong phòng tạm giam tự cấu véo mình. Park Chanyeol hoàn toàn không biết bệnh sợ không gian hẹp của Byun Byun rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, nhưng mà cậu ấy cố ý ăn mặc như vậy, lấy tư thái của người vô tội xuất hiện ở trước mặt mình, chính là muốn trong lòng mình cảm thấy hổ thẹn sao?
Hay là, căn bản cậu ấy là người thích ngược điên cuồng.
Park Chanyeol cảm giác mình lại càng nghiêng về cách giải thích sau.
Trước có nhiều dấu hiệu cho thấy Byun Baekhyun sợ không gian hẹp như vậy nhưng mà hắn không nhìn ra, mà Byun Baekhyun chỉ bởi vì mình cự tuyệt lên sân thượng thì tràn đầy tự tin mà xác nhận mình có bệnh sợ độ cao.
Toàn bộ là dấu chấm hỏi. Vì sao hắn cảm giác Byun Baekhyun là trinh thám, còn hắn mới là kẻ tình nghi bị lẩn quẩn trong mê cung suy lý không sao đi ra được?
Kim Jongin lúng túng đứng ở một bên, ánh mắt cũng không biết nên nhìn vào đâu, chỉ cảm giác hay là mình chuồn đi thì tốt hơn. Vì vậy thì để lại Park Chanyeol và Byun Baekhyun hai người ở trong phòng, còn mình thì như đi trên không mà lùi từng bước về sau, rốt cuộc lẻn ra ngoài cửa, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Cũng không biết hai người ở trong phòng có đánh nhau hay không. Kim Jongin vừa lo lắng vừa theo quán tính mà lui về phía sau.
"ĐM! !" Tất cả lực chú ý của Kim Jongin đều dồn vào trong phòng, hoàn toàn không có phát hiện người ở phía sau mình, lui lui thì đụng vào rồi, chính mình một chút chuẩn bị cũng không có, lập tức buộc miệng chửi.
Xem ra hôm nay tâm tình của Oh Sehun cũng không tệ, thấy bộ dạng vô cùng ngu ngốc của Kim Jongin cũng phá lệ mà không có quăng bạch nhãn chế nhạo, chỉ ôm cánh tay đứng ở một bên.
Kim Jongin cũng không chịu không buông tha: "Đ* a! Con mẹ cậu, sao đứng ở đây mà không có chút tiếng động nào vậy!"
Oh Sehun nhìn Kim Jongin đứng trước mặt nói mò không nháy mắt lại còn tức giận: "Tôi đứng ở chỗ này còn cậu cứ lui lui sao mà lui đến trên người tôi luôn còn nói năng gì nữa?"
Kim Jongin ăn nói vụng về, nhất thời cũng không nghĩ ra nên phản bác thế nào, cảm giác không cam lòng bị áp chế, chỉ có thể mạnh miệng nói: "Tôi lui về phía sau thì cậu có thể tránh mà? !"
"Tại sao tôi phải tránh." Vẻ mặt Oh Sehun xem thường, tựa như lần đầu tiên Kim Jongin gặp cậu ta ở siêu thị.
"A ~ thì ra cậu không né là chờ tôi đụng vào, có phải không?" Kim Jongin trưng ra một nụ cười mà mình tự cho là rất đen tối. Vốn cậu cũng vì chuyện rất nhiều cảnh hoa bị Yifan đoạt đi mà tức giận, bây giờ đối với người lớn lên ưa nhìn hoàn toàn không có thiện cảm, nhưng mà đôi môi trên gương mặt trắng mềm của Oh Sehun đang vểnh lên, không trêu chọc cũng cảm thấy thua thiệt.
Thế nhưng nụ cười tự cho là rất đen tối của cậu trong mắt Oh Sehun hoàn toàn đồng nghĩa với những chữ như ngu si ngu si, đang muốn trợn trắng mắt chế nhạo thì lại thấy Byun Baekhyun mỉm cười đi tới.
"A? Quan hệ giữa hai người từ lúc nào mà tốt như vậy?" Byun Baekhyun mỉm cười đi đến chụp vào Oh Sehun, trong giọng nói không có một tia ghen tị, điều này làm cho Oh Sehun có chút khó chịu.
"Không có." Oh Sehun khôi phục vẻ mặt tê liệt, trong một giây đồng hồ bỏ rơi Kim Jongin, cầm lấy bàn tay dưới cằm của mình.
Oắt con. Kim Jongin thầm nghĩ. Người này đả kích lòng tự trọng của mình nhiều lần như vậy mà mình cũng chưa kịp trả lễ, nhưng mà bây giờ thế cục thật ra rất rõ ràng, Byun Baekhyun là tử huyệt của cậu ta, điểm này phải lợi dụng cho tốt.
Nếu Park Chanyeol ở bên cạnh có thể thấy được suy nghĩ của Kim Jongin nhất định sẽ nhảy dựng lên khi đầu óc của Kim Jongin đột nhiên thông minh như vậy.
Byun Baekhyun thu hồi ánh mắt trêu đùa, bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.
"Từ hôm nay trở đi, bốn người chúng ta phải tùy thời giữ liên lạc." Cậu chậm rãi nhưng chẳng chút hoài nghi mà nói: "Không có trao đổi số điện thoại thì vội vàng trao đổi, bất cứ khi nào chúng ta đều có thể ra ngoài thảo luận vụ án."
Hình như cảm thấy không có sức thuyết phục thế nào ấy, Byun Baekhyun không nhanh không chậm mà bổ sung: "Dù sao tôi cũng là ủy người thác, người chết cũng là người nhà của tôi. Cho nên vụ án này như thế nào đi nữa thì tôi vẫn là trọng tâm, dù sao sớm kết án sẽ sớm xong việc."
ĐM. Đây là ý nghĩ đồng thời trong lòng Kim Jongin và Park Chanyeol. Mẹ nó, hình như Byun Baekhyun mới là nhân viên cảnh sát, nhìn giọng điệu quan lớn kia kìa. Xem ra đợt dằn vặt hồi hai ngày trước hoàn toàn chưa hình thành ám ảnh cho cậu ấy, nên lúc này mới đầy máu mà sống lại.
Còn có, bốn người cùng nhau làm cái gì, điều tra vụ án là chuyện của chúng tội, cậu chỉ cần đừng trở ngại việc điều tra của chúng tôi thì đã cảm ơn trời đất rồi.
Ánh mắt Byun Baekhyun đảo qua mọi người, nở nụ cười tươi rói: "Được rồi, nếu như không có dị nghị thì cứ như vậy."
Dứt lời liền xoay người rời đi, Oh Sehun đi theo phía sau, trước khi đi không quên vứt cho Kim Jongin một cái bạch nhãn thật to.
Park Chanyeol càng ngày càng không nghĩ ra được. Sau khi mình đối với Byun Baekhyun như vậy, cậu ấy chẳng những không có vạch tội, trái lại còn dùng thái độ hữu hảo kêu mình và Kim Jongin gia nhập nhóm của cậu ấy và Oh Sehun.
Mẹ nó, rốt cuộc trong hồ lô của tên biến thái này bán thuốc gì.
Kim Jongin vẫn đứng ở một bên cười khúc khích không ngớt vì đã tìm được phương pháp trừng trị Oh Sehun. Cậu lớn đến như vậy, chưa bao giờ là một người có thù phải trả, nhưng mà Oh Sehun sỉ nhục cậu, thậm chí sỉ nhục cả công việc cảnh sát của cậu, điều này khiến cậu không thể nào dễ dàng tha thứ. Vừa rồi khi Byun Baekhyun thấy cậu và Oh Sehun ở chung, lúng túng và thất vọng trong mắt Oh Sehun hoàn toàn bị cậu xem vào trong mắt.
Oh Sehun, cậu thật sự trêu chọc sai người rồi. Kim Jongin thầm nghĩ, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.
Park Chanyeol không biết người bên cạnh với IQ hời hợt đã bị trả thù làm cho vô cùng vui vẻ, chỉ là ghét bỏ mà nhìn Kim Jongin toét miệng cười khúc khích một chút, đập tay một cái sau đó rời đi.
Byun Baekhyun cũng hy vọng vụ án này mau chóng xong xuôi ư? Hay lắm. Bởi vì đây cũng chính là hy vọng của hắn. Hắn không rõ tại sao mình có thể có giao điểm với Byun Baekhyun, nhưng sau lần hợp tác này thì sẽ không có lần sau nữa. Sau khi kết thúc vụ án thì hai người sẽ càng ngày càng xa, vĩnh viễn không thấy.
Đây là kết quả mà hắn mong muốn. Hắn nguyện ý tin tưởng đó cũng là kết quả mà Byun Baekhyun mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro