Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap11

Từng giọt từng giọt dịch thể chậm rãi chảy xuống từ chiếc bình thủy tinh bóng loáng dày nặng, thông qua dây dẫn chảy vào trong mạch máu tinh tế của Byun Baekhyun.

Oh Sehun ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay bên kia của Byun Baekhyun.

Phía sau lưng có trận gió lạnh thổi qua, Oh Sehun quay đầu lại nhìn, đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, ánh mắt đang nhìn về hướng cửa sổ quay lại nhìn giường bệnh, đối diện với đôi mắt rủ xuống vì ngủ khá lâu nên hơi sưng lên của Byun Baekhyun.

"Tỉnh rồi?"

Byun Baekhyun không nói chuyện, bàn tay lại cố sức siết chặt, khiến cho Oh Sehun phải bất đắc dĩ mà ngồi xuống.

"Anh nhìn thấy mẹ rồi."

Trái tim của Oh Sehun như bị người khác đánh một cú thật mạnh.

Thoáng cái giãy tay của Byun Baekhyun ra, đứng dậy đi tới cửa. Park Chanyeol thật sự làm quá trớn rồi, coi như là vô ý cũng không thể tha thứ.

Phía sau truyền đến giọng nói vẫn suy yếu như trước của Byun Baekhyun.

"Cậu đừng đi gây rối với cậu ấy"

Oh Sehun đứng lại, quay đầu nhìn về phía Byun Baekhyun.

"Vì sao?"

Byun Baekhyun nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà.

"Tuy rằng không biết vì sao cậu ấy không có làm như vậy, nhưng với tình huống xảy ra trước mắt, kỳ thực cậu ấy hoàn toàn có thể bắt giam anh. . . Nhưng mà cậu ấy không có."

Nếu quả thật muốn tạm giam để lấy khẩu cung của cậu, tùy tiện tìm bất cứ lý do gì cũng đều có thể. Ví dụ như, không phối hợp điều tra, hoặc là, nhiều lần bất kính với nhân viên cảnh sát.

Nhưng mà Park Chanyeol không có. Byun Baekhyun không biết nguyên nhân, nhưng cậu nghĩ hơn phân nửa là bởi vì thứ logic nực cười của trinh thám. Cuối cùng Park Chanyeol sẽ lấy tội danh giết người để bắt cậu, những màn náo loạn nho nhỏ trước đó thì cậu ấy căn bản lười quan tâm.

Mặt Oh Sehun vẫn không chút biểu cảm như cũ: "Cho nên?"

"Cho nên, ở một mức độ nào đó, có thể nói cậu ấy đang giúp anh. . . Chí ít giờ không có bắt anh ngay. Anh nên cảm ơn cậu ấy."

Biểu cảm của Oh Sehun như nghe được câu truyện tiếu lâm buồn cười nhất thế giới.

"Byun Baekhyun," Cậu ta nói, trong ánh mắt tràn ngập lạ lẫm, "Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, chưa thấy cậu tri ân báo đáp dù chỉ một lần. Từ lúc nào mà cậu biến thành một thánh nhân biết mang ơn người khác?"

Cậu ta đi trở về bên giường từng bước một, bàn tay đặt ở mặt bên trắng nõn của Byun Baekhyun, dùng ngón tay cái khẽ vuốt lông mày bị tóc mái che mất của Byun Baekhyun: "Cậu là ai, hả? Cậu đem Byun Baekhyun của tôi đi đâu rồi, hả? Cậu mau đem Byun Baekhyun thật sự trả lại cho tôi đi."

Byun Baekhyun rốt cuộc nở nụ cười, gạt tay Oh Sehun xuống.

Oh Sehun nhếch mày lên, không đứng đắn mà hỏi: "Byun Baekhyun, cậu thích Park Chanyeol rồi phải không?"

Byun Baekhyun cười đến ho khan, Oh Sehun sợ đến mức vội vàng đỡ cậu ngồi dậy vỗ nhẹ sau lưng.

"Sehun," Byun Baekhyun ngồi ở trên giường rốt cuộc có thể nhìn thẳng vào mắt Oh Sehun, "Anh chưa từng thích cậu ấy."

Oh Sehun vươn tay giúp Byun Baekhyun vuốt tóc: "Tôi biết. Tôi chỉ đùa với cậu thôi."

Byun Baekhyun cũng cười rộ lên, chỉ vào bình truyền dịch nói: "Truyền đường glucose là vô dụng nhất đó, thân thể của anh rất tốt."

Oh Sehun vỗ vỗ đầu của cậu: "Được rồi, truyền hết bình này thì chúng ta về nhà."

.:.

"Đồ khốn, chỉ biết trêu chọc phiền phức cho tớ." Kim Jongin uể oải đi tới.

Mặc dù chuyện Park Chanyeol phá hỏng quy cũ không phải là chuyện mới mẻ gì, từ lúc hắn sinh ra cho đến khi lớn đến như vậy, trong từ điển chưa bao giờ có hai chữ nguyên tắc. Nhưng mà có hắn luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, cư nhiên có thể tức giận đến mức đem người khác nhốt vào phòng tạm giam. Chuyện này không khỏi khiến Kim Jongin tự hỏi đến tột cùng Byun Baekhyun đã làm chuyện thương thiên hại lý gì.

Park Chanyeol nhíu mày, hoàn toàn mặc kệ cậu ta: "Bớt nói xàm đi, rốt cuộc bên sếp lớn định làm gì tớ?"

Kim Jongin nhún vai: "Bởi vì Byun Baekhyun và Oh Sehun cũng không có khiếu kiện, tiếp đó là việc cậu được tớ che chở, cho nên cấp trên không thể làm gì khác ngoài việc nhắm một mắt mở một mắt."

Mẹ nó, liên quan gì đến chuyện cậu che chở cho tớ, nói như mình bị ép uổng vậy. Park Chanyeol thầm nghĩ. Nhưng mà bọn họ cư nhiên không có đâm đơn kiện. Như thế khiến hắn hơi kinh ngạc một chút.

"Tên Oh Sehun kia quả thật trung thành với Byun Baekhyun đến mức nhiệt huyết phun quá đỉnh đầu." Kim Jongin câu được câu không mà nói. "Tính cách của hai người bọn họ chẳng giống nhau chút nào, rốt cuộc là làm thế nào mà kết thành một khối cũng không biết được."

"Từ tiểu học đã quen biết." Vẻ mặt Park Chanyeol không thay đổi mà nói tiếp, "Cấu kết với nhau làm việc xấu đến bây giờ, cũng có hơn mười năm rồi."

Kim Jongin bĩu môi. "Đúng là quen nhau sớm thật. Trách không được tính cách khác nhau như vậy cũng sẽ không đánh nhau."

Park Chanyeol âm thầm lắc đầu. Quen nhau sớm với việc tính cách hợp hay không có liên quan gì đâu. Nếu quả thật quen nhau sớm sẽ không dẫn đến việc tính cách không hợp, vậy bây giờ cũng sẽ không thành cái dạng như vậy.

[ Park Chanyeol, tôi không đi. Cậu để tôi chết ở chỗ này đi.]

Giọng nói tuyệt vọng đột nhiên hiện lên bên tai Park Chanyeol, càng khiến hắn hoảng sợ. Tiếp tục như vậy, coi như cấp trên không phạt hắn, hắn cũng sẽ bị cảm giác có lỗi của mình dằn vặt chết.

Byun Baekhyun chết bằm, câu nói đầu tiên ngắn nhất lại có thể biến thành đòn phục thù sắc bén nhất.

"Đừng có mà ngẩn người." Kim Jongin hung hăng vò nát đầu Park Chanyeol."Gặp qua pháp y mới tới chưa?"

"Hả?" Park Chanyeol đờ đẫn mà ngẩng đầu. Hắn đối với mấy thứ như pháp y một chút hứng thú cũng không có, hơn nữa hắn biết Kim Jongin cũng không có hứng thú với pháp y, nhưng không biết vì sao mà đột ngột nhắc tới như thế.

"Bởi vì cái tên mới tới kia đã lừa gạt tất cả bông hoa trong sở cảnh sát của chúng ta." Kim Jongin thấy trong mắt Park Chanyeol tràn ngập kinh ngạc, oán hận mà nói."Đùa phải không, tớ mới là anh chàng đẹp trai nhất sở cảnh sát."

"À." Park Chanyeol gật đầu như khúc gỗ, khuôn mặt không quan tâm.

"Tớ muốn đi gặp anh ta," Kim Jongin nói, "Nhưng tớ không muốn đi một mình. Cậu phải đi với tớ, lại nói, không chừng anh ta có thể giúp đỡ cho vụ án mà cậu đang điều tra."

Câu nói sau cùng rõ ràng cho thấy gượng ép bịa chuyện, nhưng mà lời Kim Jongin còn chưa dứt, cũng không nhận được sự đồng ý của Park Chanyeol thì lôi tay áo của hắn chạy như bay đến phòng làm việc của pháp y ở dưới lầu.

Khi bọn hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, pháp y mới tới đang viết báo cáo. Anh ta đang ngồi trên ghế, cho dù mặc áo blouse trắng cũng không che được đôi chân dài trong quần jean ở dưới bàn.

Thấy có người đi vào, pháp y ngừng công việc trong tay, kéo ghế về phía sau để đứng lên. Park Chanyeol đã rất cao, mà vị pháp y này còn cao hơn Park Chanyeol một chút.

Ngay lúc trong lòng Kim Jongin đang vô cùng phẫn nộ, quở trách thế giới này và bông hoa ra đi không quay về nữa, pháp y đã đưa tay ra.

"Xin chỉ giáo thêm" anh ta nói, "Tôi là Wu Yi Fan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: