PN: VĨ THANH
Tòa thanh miếu nho nhỏ, nhưng đông đúc hương khói, mê hoặc như mơ như ảo, giống như chốn thần tiên lại thêm phần hương vị phàm trần…
Tiếng gõ mõ mỗi buổi sớm lại vang vọng khắp tòa thanh miếu, một nữ tử an tĩnh ngồi tụng kinh, vẻ mặt an tường…
“ Sư tỷ, sao Trịnh cô nương muốn xuất gia nhưng trụ trì lại luôn không cho…” Một tiểu ni cô tò mò hỏi.
“ Là vì trụ trì sư phụ nói, Trịnh cô nương còn chưa dứt lòng trần…” một vị ni cô lớn tuổi hơn giải thích…
“ Lòng trần là cái gì…” tiểu ni cô càng thêm nghi hoặc
“ Cái này… ta cũng không rõ lắm…” ni cô lớn hơn cũng lắc đầu, khó hiểu…
Sương khói nhẹ nhàng, trầm hương lả lướt bay khắp căn phòng
Nữ tử ngồi gõ mõ, dung nhan vẫn thanh lệ tuyệt trần như vậy…
Kim ca ca… huynh ở nơi đó có còn chờ muội, huynh muốn muội vui vẻ sống, muội làm được, cho nên chốn hoàng tuyền kia… huynh nhất định phải chờ muội… phải chờ muội…
Nữ tử khe khẽ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, tiếu dung nhàn nhạt ý cười, trong trẻo thanh thuần… tựa đóa bằng lăng dịu dàng đằm thắm…
Thanh âm gõ mõ lại vang lên đều đặn, như một nhịp khúc… an tĩnh tâm người…
***
Căn nhà lao ẩm ướt, tràn đầy bụi
Một nam tử yên tĩnh ngồi đó, chân tay bị thiết liên xích lại
Cánh cửa lao chợt mở ra, để lộ chút ít ánh sáng nhỏ nhoi lọt vào
Một nam tử bước vào…
“ Ngươi đã đến rồi sao?….” nam tử ngẩng đầu, nhìn thấy người kia, chợt cười, tiếu dung ôn hòa, tựa như nhiều năm về trước, lần đầu gặp nhau, y cũng đã cười với hắn như thế…
Nam tử yên lặng nhìn y, đôi con ngươi từ phẫn hận chuyển sang mờ mịt… không thốt thành lời
“ Ngươi… Tại sao lại phản bội…” mãi một lát sau, nam tử kia mới cất lên nỗi thanh âm
“ Vì cái gì đâu… chẳng lẽ ngươi không hiểu sao, bệ hạ của ta….” Nam tử bị xích nghe hỏi vậy, chợt cười, tiếu dung vẫn như vậy ôn hòa bao dung, đôi con người nhàn nhạt ấm áp, nhu tình như hải, bất giác nam tử kia lùi về phía sau, không dám đối mặt cùng nam tử kia
Hoàng đế nhìn nam tử bị xích kia, thanh âm không ra cảm xúc : “ Hiếu Nghiên!… ngươi thật sự khiến cho trẫm quá thất vọng!”
Nam tử bị xích, không ai khác chính là Hiếu Nghiên, ảnh vệ của đế vương, đồng thời cũng là người cùng Hoàng đế, Lâm Duẫn … lớn lên bên nhau. Hiếu Nghiên nghe Hoàng đế nói vậy, y giương mắt nhìn Hoàng đế, mãi một lúc lâu mới khe khẽ thở dài : “ đúng vậy, để cho ngươi thất vọng rồi… nhưng ta không hối hận…” thanh âm tràn đầy quyết tuyệt
“ Ngươi có biết, vì sự phản bội của ngươi mà lão thất…” nói đến đây Hoàng đế không còn thốt thêm thanh âm nào được nữa, y giương mắt phẫn nộ nhìn Hiếu Nghiên, Hiếu Nghiên cười khổ : “ người ta cảm thấy có lỗi nhất chính là… thất vương gia… nói với ngài ấy, Hiếu Nghiên… nợ này, kiếp sau lại trả vậy…”
“ Hiếu Nghiên, tại sao ngươi lại cố chấp như vậy, ngươi nên hiểu… giữa chúng ta vốn không có kết quả…” Hoàng đế bi ai cười. Tấm lòng của người này, sao y lại không hiểu, nhưng bọn họ vốn không thể được...
“ Biết là không có kết quả nhưng vẫn không thể buông, yêu là không hối hận… ta chưa bao giờ hối hận vì yêu ngươi… Biết không?! Đế vương của ta…”
“ Chỉ mong… Có lẽ… trên một nơi nào đó… có thể chấp nhận hai chúng ta… thì tốt biết mấy…..” nam tử cười nhẹ, thanh âm nhẹ dần nhẹ dần…
Đôi con ngươi ôn hòa nhu tình như hải nhìn người kia, mâu quang sóng sánh lưu chuyển thâm tình cố chấp… hàng mi từ từ buông xuống, từ từ… buông xuống…
Một hàng máu đỏ tươi từ trong miệng của y tràn ra, thê diễm…
Hoàng đế đầu ngón tay run rẩy chạm vào người y, không thốt thành lời…
Hiếu Nghiên… không phải là ta không yêu ngươi… mà là… ta không có tư cách để yêu ngươi.
Ngươi vì ta… Rất nhiều lần… bao nhiêu lần sinh tử, cũng vì ta…
Nhưng trách nhiệm trên vai ta quả thực rất nặng nề… không sao buông xuống được…
Kiếp này… ta phụ ngươi…
Phụ ngươi… Một đời người…
Hi vọng… trăm năm sau tương ngộ… ngươi đừng bao giờ… Yêu kẻ ích kỷ như ta…
Hiếu Nghiên...
Nam tử nhẹ giọng nức nở…
Y vùi mặt mình vào bờ vai của người kia…
Đôi vai khẽ run run…
Đế vương lãnh tĩnh vô tình một đời người, đến cuối cùng… Một khắc nước mắt rơi như mưa…
Như là… nước mắt của cả một đời y, không tiếng động lặng lẽ rơi…
Thế gian, có những tình yêu sao mà oan trái quá…
Có chăng… lão thiên gia vốn thích… Trêu ghẹo con người?!!
***
Ích Châu thành chủ không biết vì nguyên do gì, bệnh nặng nằm liệt giường, hơn ba tháng mới hết, chiến sự giữa Châu Sơn cùng Ích Châu xem như chấm dứt bởi hiệp ước chỉ cần Quyền Du Lợi còn tại vị, tuyệt đối không gây xung đột chiến tranh… với tình trạng như vậy, nhân dân hai nước điều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết…
Ích Châu thành
Nam tử trường bào cao quý bức người, đứng trên cao nhìn xuống dưới, khe khẽ thở dài
Từng một thời muốn dẫm nát thiên hạ dưới lòng bàn chân, ý chí ngang tàng, nay y lại cảm thấy… cứ như vậy, cùng một người cùng nhau đến già, đơn giản lại hạnh phúc lại tốt hơn rất nhiều.
Quyền Du Lợi ngẩng đầu nhìn về phương xa, đôi con ngươi thâm trầm như hải…, y khẽ lẫm nhẫm…
Trịnh Tú Nghiên...
Trịnh Tú Nghiên...
Ta bại dưới tay nàng…
Cả đời này… ta đều bại dưới tay nàng…
Nhưng là… ta cam tâm tình nguyện…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro