CHAP 4 - ĐỒNG GIƯỜNG CỘNG CHẨM
Tiếng than nhẹ của nữ tử như một lực đạo mạnh mẽ đánh cài rầm vào lí trí của Lâm Duẫn, khiến cho Lâm Duẫn cảm thấy đầu óc giờ khắc này đây trở nên loạn thành một đoàn. Hắn luôn tự chủ tốt lắm, có lần hoàng huynh thiết kế cho hắn dùng mị dược, một nữ tử trần truồng trước mặt hắn, hắn cũng có thể tự chủ vượt qua được, nhưng giờ khắc này đây hắn cảm thấy trước nữ tử này, hai tiếng tự chủ đối với hắn thật sự quá xa với.
“ Tiểu Hồng! giúp ta chà lưng…” thanh âm trầm thấp, mị hoặc mang theo ba phần gợi cảm, bốn phần câu nhân còn lại ba phần lãnh thanh. Lâm Duẫn thầm nghĩ, nữ tử này sao lại…. mê người đến như vậy chứ.
“ Tiểu Hồng….” đợi kêu lần thứ hai, Trịnh Tú Nghiên thanh âm có chút không kiên nhẫn, định quay đầu lại thì một cái khăn xoa xoa lên lưng của nàng, lực đạo vừa phải, không mạnh cũng không nhẹ, vô cùng thoải mái khiến cho Trịnh Tú Nghiên vừa mới tỉnh ngủ lại có dấu hiệu lờ mờ đôi mắt, khẽ nhắm mắt,… Tiểu Hồng tay nghề tốt thật, lực đạo rất chính xác, ấn huyệt cũng rất chuẩn, bàn tay tuy hơi to một tý, à hơi thô một tý nhưng mà nói chung cũng ổn.
A .. khoan! Tay của nữ nhân sao vừa thô lại to được, Trịnh Tú Nghiên xoay người, nhìn nhìn nam nhân sau lưng mình, nhíu mi, môi chu lên, rất là không hài lòng, chẳng phải nơi đây là của nàng sao, không có sự cho phép của nàng sao hắn lại chui vào đây. Trịnh Tú Nghiên không vui, cau mày : “ tại sao ngươi vào đây? Tiểu Hồng đâu???”
“ Ha .. hầu hạ nương tử tắm chính là bổn phận của vi phu mà…” Lâm Duẫn cười gượng, hết sức xấu hổ. Nữ nhân này rốt cuộc có phải là nữ tử không vậy, đối diện với nam nhân trước mặt mình, mà còn một “dáng bộ” ấy vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh sao? hắn là nam tử cũng cảm thấy dị thường tim đập nhanh, nếu không phải tự chủ của hắn tốt lắm thì trên má cũng đã đỏ rồi.
Trịnh Tú Nghiên hoài nghi nhìn hắn, làm gì có chuyện đó, chẳng phải nam tử cổ đại chủ nghĩa rất cao sao? làm gì có chuyện hầu hạ nữ nhân, nữ nhân không hầu hạ nam tử đã may rồi. Hắn này tưởng nàng không biết chắc, Trịnh Tú Nghiên híp mắt nhìn nam tử trước mặt, như muốn xem âm mưu đích thực của hắn ta.
“ Nương tử!, mau tắm… tắm đi thôi, ngâm nước lâu không tốt….” Lâm Duẫn gãi gãi đầu, nhanh chóng chuyển đề tài. Trịnh Tú Nghirn xoay lưng lại, tựa vào thành hồ, lại nhắm mắt, như chờ nam nhân tiếp tục hầu hạ mình tắm rửa. Chẳng phải ngươi thích hầu hạ ta tắm rửa sao, ta cho ngươi hầu hạ đủ. Đừng tưởng là ta không biết mục đích của ngươi.
Lâm Duẫn ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công tác, haiz! Nếu để cho hoàng huynh biết được chuyện này nhất định sẽ cười đến chết đi sống lại, đường đường là thân vương của Châu Sơn quốc lại đích thân hầu hạ lão bà đại nhân tắm rửa, mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì, haizz… đúng là một kiểu tra tấn “ngọt ngào” mà.
“ Uhm.. thật thoải mái….” Trịnh Tú Nghiên lim dim mắt, khẽ rên rĩ. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại mang chút gì đó mị hoặc khiến cho Lâm Duẫn đứng hình, ôi! Nữ nhân này nhất định là cố ý, cố ý a. Hắn cảm thấy cả người khô nóng cả lên, miệng khô lưỡi khô, hắn… muốn uống nước…
“ Uhm…. Hừ…” thanh âm tiếp tục mê hoặc. Lâm Duẫn không nhịn, không thể nhịn được nữa, hắn dừng lại động tác, đứng lên nhìn nữ tử trước mặt, hai mắt cơ hồ nổi lên tơ máu, hô hấp dồn dập
“ Sao không tiếp tục??” Trịnh Tú Nghiên mở mắt, ngẩng đầu, nhíu nhíu mày nhìn hắn, đang thật thoải mái mà
“ Cái kia, nương tử, vi phu bỗng dưng nhớ có việc cần làm, ha ha… nương tử từ từ tắm, à không nhớ tắm nhanh chứ nếu không sẽ bị ốm …” nói xong, vứt khăn qua một bên, chạy lảo đảo ra khỏi phòng.
Lạ thật Trịnh Tú Nghiên không có tư tâm làm khó hắn, là vì hắn xoa bóp rất tốt cho nên nàng mới cảm thấy thoải mái thôi, chứ không có ý gì đâu, nhưng nhìn bóng lưng chạy với thanh âm khản đặc đầy dục vọng của hắn, Trịnh Tú Nghiên ngẩn ra, vô thức trên môi nở nụ cười tuyệt đẹp như phù dung rực nở, như là mẫu đơn nở rộ, như là tuyết liên xòe cánh trong đêm tuyết, chỉ là một nét cười thoáng qua nhưng lại đẹp đến chói mắt, nụ cười khuynh thế này rất tiếc Lâm Duẫn không thấy được, nếu không chắc chắn sẽ có trò hay để nhìn…
Lý Ngọc nhìn thấy bóng người trước Trung Uyển các, nghi hoặc tiến đến gần, ai dám to gan đến gần nơi ở của vương gia??
Lâm Duẫn đang bưng luôn một thùng nước lạnh dội vào người, trời đã cuối thu, khí trời đã chuyển lạnh, cho nên một thùng nước lạnh giờ khắc này đối với một ngọn lửa như hắn quả thật rất thích hợp, nhưng mà vì cớ gì càng dội càng cảm thấy khô nóng thế này, Lâm Duẫn khóc không ra nước mắt.
“ Vương.. vương gia??” Lý Ngọc kinh ngạc nhìn vị chủ tử anh minh thần võ của hắn, vương gia đang làm gì vậy? nhưng mà nhìn thấy sắc mặt dục cầu bất mãn của vương gia, Lý Ngọc ngẩn ra, sau đó như hiểu được, âm thần xoay người bước đi, để lại bóng lưng run rẫy cho Lâm Duẫn.
“ Câm miệng, Lý Ngọc….” Lâm Duẫn quát lớn, thanh âm khản đặc.
“ Là.. vương gia….” Lý Ngọc nhẫn cười, cung kính đáp, sau đó dùng khinh công chạy như bay, hắn… phải kiếm nơi nào không có người để cười cho thoải mái nha, nếu không hắn sẽ bị nghẹn đến nội thương mất.
Muaa ha ha,…. Vương gia tuấn mỹ, anh minh của bọn họ lại bị vương phi khiến cho dục hỏa đốt người nhưng lại không thể làm được gì ngoài việc xối nước lạnh…. hắn nhất định phải đem việc này nói cho Lý Diệm nghe mới được, ha ha….
“ Vương phi, vương gia mời người ra ngoài đại sảnh dùng cơm….” Tiểu Hồng thông báo. Tiểu Hồng cùng với Tiểu Dược là tỳ nữ hồi môn của Trịnh Mỹ Anh. Tiểu Hồng thông minh lanh lợi, Tiểu Dược trầm tĩnh ít nói. Trịnh Tú Nghiên rất thích hai tiểu cô nương nhỏ hơn mình ba tuổi này, cả hai điều là tiểu mĩ nhân, một cái lanh lợi mĩ nhân, một cái nhu mì mĩ nhân, Trịnh Tú Nghiên điều thích.
“ Uhm…” Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng, theo sau là Tiểu Hồng cùng Tiểu Dược
Vừa mới bước ra khỏi cửa thì Lâm Duẫn lại từ bên ngoài bước vào, tiến đến cùng đứng bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, lộ ra gương mặt đang cười tuấn mỹ, lên tiếng : “ nương tử! vi phu đến đưa ngươi đi dùng thiện.”
“ Chẳng phải đã thông báo rồi sao…” Trịnh Tú Nghiên nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại bày trò gì nữa đây?
“ Hi hi…. Hầu hạ nương tử cơm nước đến tận miệng là chức trách của vi phu…” Lâm Duẫn tự nhiên thông báo. Hắn không tin là hắn không thu phục được nàng, nữ nhân khiến cho hắn đầu óc cả ngày toàn là nghĩ về nàng, trong khi đó nàng lại rất thoải mái không hề nghĩ đến hắn dù chỉ là một chút, thật không công bằng
“ Ngươi… cười thật khó coi…” Trịnh Tú Nghiên nhìn hắn rồi chậm rãi nói, không muốn cười thì đừng miễn cưỡng như vậy, nàng cũng không ép hắn cười.
Lâm Duẫn : “….+_+….”
Hiệp n lần…. thất vương gia đến cuối cùng điều thua dưới trướng của vương phi!!
Bàn ăn thật rộng nhưng chỉ có hai người ngồi, thông thường bữa tối của vương gia ít nhất cũng hơn mười loại món ăn, nhưng theo ý kiến của vương phi, thì bây giờ mỗi bữa ăn chỉ từ ba đến năm món. Cho nên trước mặt của hai người cũng chỉ có năm món ăn, nhưng rất tinh xảo, bày biện tỷ mỉ, hương vị thơm phức.
Trịnh Tú Nghiên uống một ngụm chúc, rồi như nhớ đến cái gì, lại hỏi : “ chúng ta không cần đến hoàng cung hoặc về nhà ‘mẹ đẻ’ để lại mặt sao??”
Lâm Duẫn nhìn Trịnh Tú Nghiên, tủm tỉm cười : “ đương nhiên là đi, ngày mai chúng ta về hoàng cung rồi chiều chúng ta ghé qua nhà Trịnh thượng thư!”
“ Nương tử! nàng không ăn tôm sao?” Lâm Duẫn chỉ chỉ dĩa tôm trước mặt, món ăn nào nàng cũng dùng qua duy có để món này lại. Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, bèn nói : “ bóc vỏ tôm! Thật phiền phức…!” Lâm Duẫn đầu đầy hắc tuyến, để đôi đũa xuống dưới, sắn ống tay áo lên, rồi bắt đầu công cuộc : lột vỏ tôm
Đĩa tôm đầy tràn chẳng mấy chốc hết sạch, vỏ tôm để lại còn ruột tôm dĩ nhiên là chui vào bụng của Trịnh Tú Nghiên. Bọn hạ nhân bên cạnh tròn mắt nhìn động tác của vương gia, không thốt thành lời. Xong, xong rồi! vương gia của bọn họ bị vương phi nô dịch gắt gao rồi. Hôm qua hầu hạ vương phi tắm rửa, hôm nay lại hầu hạ vương phi bóc tôm, vương gia anh minh thần võ của bọn họ chạy đi đâu rồi…
Đêm…
Tây Noãn Các…
Như hôm trước…
Cuộc trình diễn lại tiếp tục…
“ Lâm Duẫn, nơi của ngươi không phải là Trung Uyển sao, sao lại đến đây giành chỗ ngủ của ta??” Thanh âm thiếu kiên nhẫn, Trịnh Tú Nghiên cau mày nhìn nam tử mặt dày mày dạn ôm gối đứng trước mặt mình
“ Nương tử à! Không lẽ chúng ta mới tân hôn, nàng đành lòng để cho vi phu ngủ một mình sao??” Lâm Duẫn yêu mị cười, đôi mắt nai chớp chớp rất chi là động lòng người… Nếu như hắn là nữ nhân thì nam nhân nhất định sẽ quỳ gối dưới chân hắn nhưng đằng này hắn là nam nhân, hơn thế nữa lại là nam nhân người đời rất kính sợ thì lại là một phen phong vị khác…
“ Ta không phải là nương tử của ngươi….” Trịnh Tú Nghiên chu môi, không đồng ý, nàng đã nói bao nhiêu lần rồi
“ Nhưng chúng ta đã bái đường thành thân…” Lâm Duẫn tiếp tục lưu manh
“ Không phải ta mà là ‘nàng’!” Trịnh Tú Nghiên cường điệu chỉ chỉ vào gương mặt của mình
“ Nhưng bây giờ nàng chính là nương tử thôi…” Lâm Duẫn cười meo meo, nói rất có lý
“ Rốt cuộc ngươi muốn cái gì ?!” Trịnh Tú Nghiên buồn bực, nàng buồn ngủ mà cái tên này cứ làm phiền, từ ngày vào cái thân xác này, sức khỏe của nàng yếu hẳn đi, một ngày ngủ ít nhất cũng phải bảy canh giờ mới đủ sức, lại không thể hoạt động quá mạnh quá nhanh sẽ rất dễ choáng váng đầu óc, nhưng hắn lúc nào cũng phiền nàng về cái việc đi ngủ này.
“ Uhm! Làm ấm lô cho nương tử là thiên chức của vi phu mà!”
Lâm Duẫn nghiêm túc nói. Thái độ như làm đại sự, mặt mày vô cùng nghiêm chỉnh khiến cho Trịnh Tú Nghiên hoài nghi mình có phải là làm sai không nữa. Thật ra ngủ chung với hắn cũng không sao, thân hình của hắn đặc biệt ấm, cái ôm rất ấm áp, rất… kiên cường, nàng sẽ ngủ rất ngon, nhưng mà hắn và nàng không quen biết, đại khái là người xa lạ, nàng đã chiếm thân xác của ‘nàng’ lại đồng giường cộng chẩm với lão công của ‘nàng’ như vậy thật sự rất áy náy.
“ Nương tử, ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải đến bái kiến hoàng huynh nữa mà…” Lâm Duẫn sử dụng chiêu bài cuối cùng chính là ‘làm nũng’ hắn biết Trịnh Tú Nghiên trời không sợ, đất không sợ chính là sợ tên vương gia này làm nũng, ha ha… cho nên nương tử đáng yêu à, nàng nhất định sẽ không thoát khỏi tay của vi phu đâu…
Cuối cùng Trịnh Tú Nghiên buông vũ khí đầu hàng, leo lên giường ngủ.
Lâm Duẫn mỉm cười, rất mãn nguyện ôm chặt lấy Trịnh Tú Nghiên, đầu cọ cọ vào cổ của nàng, hít nhẹ lãnh hương thấm đượm, mùi vị của riêng nàng, rất lãnh cũng thật dịu dàng…
Hắn yêu thích cái cảm giác này, thật yên tĩnh, thanh thản đến kì lạ. Nữ tử ngủ say, dung nhanh như thiên sứ, điềm tĩnh dịu dàng khác hẳn vẻ lãnh đạm khiến cho hắn tức chết như lúc ban ngày. Nhưng mà dù là ban ngày hay ban đêm, dù là khi nàng lãnh đạm đến lãnh khốc, dù là nàng yên tĩnh đến ôn nhuận…. hắn đều cảm thấy… thích.
Đặt nhẹ một nụ hôn vào vầng trán của nàng, thật dịu dàng, Lâm Duẫn khe khẽ cười : ‘lão bà! Ngủ ngon’
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro