CHAP 35 - NGƯƠI LÀ ĐẸP NHẤT
Quyền Du Lợi bật cười, y nói : “ hai năm trước tại hạ diện kiến cô nương một mặt, những vẫn chưa được biết tên” Trịnh Tú Nghiên cười nhạt : “ nếu đã tình cờ, âu cũng là bèo nước gặp nhau, cần chi chấp nhất?!” nói đoạn muốn đứng dậy từ biệt nhưng Quyền Du Lợi giữ lại, y nói : “ nhiều lần tình cờ, ắt cũng là duyên, không phải sao?!”
Trịnh Tú Nghiên một lần nữa nhìn kỹ nam nhân này, dung mạo quả thật thuộc hạng thượng đẳng, so với Lâm Duẫn nhà nàng đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, khí chất vương giả tôn quý bức người, quả thật nhân trung long phượng, nếu là bình thường nàng có lẽ sẽ bỏ thêm ít thời gian chiêm ngưỡng dung mạo mỹ nam một chút, nhưng bây giờ chắc hắn cũng về rồi, không thấy nàng thế nào cũng lo lắng, mà nàng lại ko muốn hắn lo lắng… cho nên Trịnh Tú Nghiên lạnh giọng nói : “ duyên thì sao?! không liên quan đến ta…”
Quyền Du Lợi nhìn nữ tử có chút không kiên nhẫn nhìn mình này, lần đầu tiên y đâm ra nghi hoặc về mị lực của mình, không lẽ y khiến cho người ta chán ghét đến như vậy, ngồi một lát cũng thiếu kiên nhẫn?!
“ Cô nương, nếu đã đến thì cùng nhau uống một tách trà, cần chi phải gấp gáp đâu?!” Quyền Du Lợi cười cười, dung nhan như ngọc tăng một phần phiêu dật xuất trần
Trịnh Tú Nghiên nhíu nhíu mày, miệng chu lên rất là buồn bực, nàng đâu có muốn đến, chẳng qua hắc y nhân thái độ cương quyết, nàng không muốn phiền phức cho nên đến thôi, một thoáng liếc mắt đám người tấp nập bên dưới, đôi con ngươi chợt lóe ánh sáng ngọc, khóe môi cong cong tiếu dung đạm như nước, gió nhè nhẹ vô tình thổi bay một góc chiếc mũ sa, hé lộ gần nửa khuôn mặt, thấy nụ cười tuyệt diễm đó, hốt nhiên Quyền Du Lợi ngây ngẩn.
Nữ tử tháo chiếc mũ sa hất nhẹ xuống lầu, chiếc mũ sa trắng như một cánh bướm xinh đẹp lượn một lát trên không trung rồi rơi nhẹ xuống dưới, Quyền Du Lợi nhìn thấy hành động đó của nàng, một thoáng nghi hoặc nhưng nhìn thấy trong đám người như ẩn như hiện bóng dáng hồng y nhân, ánh mắt của y một thoáng âm trầm, chợt lóe sát khí.
Bạch y nữ tử, dung mạo đẹp tựa tranh, một đầu tóc bạc phủ nhẹ qua bờ vai gầy, nhẹ nhàng phi vũ trong gió, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp, chính giữa vầng trán cao quý kia, yêu diễm một vết bớt đỏ chói tựa đóa hồng liên thâu tóm mọi vẻ đẹp của thế gian, sóng mắt lãnh thanh , hàng mi dài trắng như tuyết…… dung mạo như thế này, quả thật thế gian mấy ai bằng?!
Quyền Du Lợi hé mở miệng, vừa muốn nói thì nhanh như chớp, một bóng người dùng tốc độ kinh khủng bay vọt vào trong gian lầu, Quyền Du Lợi liễm hạ mi mắt, không nói...
“ Nương tử! nàng lại chạy lung tung nửa rồi…” nam tử vừa mới nhảy từ cửa sổ vào không ai khác chính là Lâm Duẫn vương gia đáng yêu của chúng ta, y một thân trường bào đỏ sậm, hơn nữa khuôn mặt được che bởi lớp mặt nạ, vừa tiến vào đã nhanh như chớp từ phía sau vọt đến, ôm cổ Trịnh Tú Nghiên, thanh âm ai oán ai oán vô cùng.
Hắc y nhân đứng bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, như có một đám quạ loi nhoi bay quanh đầu, đây là Châu Sơn thất vương gia?! ‘thất ma vương’ mà người đời kính sợ?! chiến thần Châu Sơn quốc?! y… đang mơ, chắc chắn là vậy, hắc y nhân tự huyễn hoặc bản thân mình như vậy. Bên cạnh Quyền Du Lợi cũng không khỏi rút trừu khóe miệng, đây là địch thủ số 1 số 2 của y?! đúng là… Rất ngốc!!
Trịnh Tú Nghiên lấy tay chỉ chỉ khuôn mặt của hắn, Lâm Duẫn như hiểu ý, gỡ chiếc mặt nạ ra, để lộ dung nhan tuấn mỹ bức người, mười phần yêu nghiệt.
“ Khoai lang nướng của ta đâu?!” Trịnh Tú Nghiên hỏi
Lâm Duẫn lấy bọc khoai lang nước cho nàng, hưng phấn nói : “ nương tử! cái này là ta vất vả lắm mới chen vào mua được, nàng không thưởng cho ta sao?!” Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ nhìn hắn, vươn tay xoa xoa đầu của hắn, khóe môi cong cong tiếu dung thanh lệ : “ ngoan!” Lâm Duẫn đầu đầy hắc tuyến, hai tay dâng lên túi khoai lang cho nàng, ai oán : “ nương tử! cứ thong thả dùng…”
Hai người hổ động qua lại, quanh thân không nói nên lời ấm áp cùng nhu tình mật ý, Quyền Du Lợi đáy mắt đen sầm, an tĩnh ngồi bên cạnh, không nói cũng không có bất cứ hành động gì
Trịnh Tú Nghiên lại càng tự nhiên bóc khoai ra ăn, không thèm nói chuyện, nương tử mỗi khi ăn là toàn tâm toán ý không thèm để ý xung quanh a, y bĩu môi, nhìn sang bên Quyền Du Lợi, cười nhạt : “ không biết Ích Châu thành chủ lần này đến Châu Sơn là để làm gì?!” Quyền Du Lợi không mặn không nhạt cười, vân đạm phong khinh : “ thất vương gia, lâu rồi không gặp, không biết có khỏe hay không?!” Lâm Duẫn nhún nhún vai, đầu ngón tay khẽ đùa nghịch lọn tóc bạc như tuyết của nàng, đạm thanh nói : “ rất khỏe! có nương tử ở đây, sao bổn vương lại không khỏe được, đúng không nương tử?!”
Trịnh Tú Nghiên phối hợp gật gật đầu , nếu hắn mà không khỏe, nàng mới không cho hắn đến đây tham gia náo nhiệt, nhưng vì cớ gì nàng thấy âm điệu của hắn hảo kỳ lạ?! chắc là nàng nghe nhầm, Trịnh Tú Nghiên nghĩ nghĩ nhưng vẫn tiếp tục công việc gặm khoai lang nướng của mình. Quả thật lâu rồi nàng mới dùng mấy món ăn đồng quê này, khoai đặc biệt bùi, lại thơm, rất ngon.
Quyền Du Lợi đi rồi, Trịnh Tú Nghiên cùng Lâm Duẫn cùng chầm chậm bước về vương phủ, bóng hai người dưới ánh trăng in dài trên mặt đường, đan xen vào nhau, như là bất li bất khí, mười ngón tay tương khấu, lẫn chặt lấy nhau, Lâm Duẫn nắm chặt lấy tay nàng, cả hai cùng đi…
“ Lâm Duẫn!…?!” vẫn thanh âm lãnh thanh, không chút cảm tình.
“ Sao vậy nương tử…” thanh âm trầm thấp, có chút gì đó không nói nên lời, tựa là rất …áp lực
“ Ngươi không vui sao?!” Trịnh Tú Nghiên hỏi
“ Oác! Sao nương tử lại nói vậy?!” Lâm Duẫn cười cười
“ Ta không phải kẻ mù, cho nên nhìn được…” Trịnh Tú Nghiên cười nhạt
“ Nương tử…” âm thanh buồn buồn
“ Hửm…”
“ Nàng thấy Ích Châu thành chủ đó như thế nào?!”
“ Rất đẹp, rất khí phách…” Trịnh Tú Nghiên đáp
“ Nương tử……” ai oán hết sức là ai oán nha
“ Sao cơ?!” Trịnh Tú Nghiên nói
“ Dù gì hắn cũng không đẹp hơn ta…” Mỗ nam tự tin lên tiếng
“ Uh! Ngươi là đẹp nhất…” Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, hắn là yêu nghiệt nhất, vô sỉ nhất, mặt dày nhất, lưu manh nhất, cũng đáng yêu nhất…
“ Hì hì…! Cho nên nương tử không được thích người khác ngoài ta đâu đấy” mỗ nam đắc ý cười
“ Uh! Chỉ thích ngươi…” Trịnh Tú Nghiên hứa hẹn, quả thật chỉ có hắn mới khiến cho nàng cảm thấy an lòng, vui vẻ … Còn chút gì đó quyến luyến, không tả thành lời
“ Đa tạ nương tử…” mỗ nam híp mắt cười vui vẻ. Nương tử thích mình hắn, hừ, cái tên Quyền Du Lợi kia tại sao lại nhìn nương tử với ánh mắt quái lạ như vậy, muốn động đến nương tử của hắn, đúng là nằm mơ…
“ Nương tử…”
“ Hử?”
“ Nàng…. biết hắn sao?!” mỗ nam dò hỏi
“ Không biết…” nhanh gọn dứt khoát, nàng dường như chưa từng gặp hắn mà, có lẽ hắn nhận nhầm người.
Lâm Duẫn nghi hoặc : “ dường như là hắn biết nương tử!” Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, lại nói : “ hắn biết ta thì có liên quan gì đến việc ta biết hắn đâu”. Lâm Duẫn bật cười, không nói nữa, hắn tự dưng cũng thấy đáng thương cho Quyền Du Lợi, khi không lại đi thích người như nương tử, đúng là …vạn kiếp bất phục mà.
***
“ Ta biết là ngươi nhất định sẽ đến tìm ta” nữ tử nhìn nam nhân mặt mày âm trầm sát khí nhìn mình, không có gì hốt hoảng, vẫn điềm nhiên ngồi vẽ tranh
“ Ngươi và nàng, rốt cuộc có oán thù gì?” Nam nhân thanh âm không ra hỉ giận, lãnh đạm vấn
Nữ tử đáng vẽ tranh, nghe y hỏi vậy, bỗng ngưng bút, nhìn y, thanh âm nhẹ hẫng nhưng cũng tràn đầy mỉa mai : “ ta nói, nàng ta cướp lấy vị trí của ta, ngươi có tin hay không?”
Nam tử không nói, yên tĩnh nhìn nữ tử
Nữ tử cười khẽ, tiếu dung thanh thoát mỹ lệ ôn nhuận như mỹ ngọc, khuynh thành khuynh quốc, nàng nhẹ giọng lên tiếng : “ dù gì điều ấy cũng không còn quan trọng nữa… bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi, có đồng ý cùng ta là giao dịch hay không thôi!”
“ Giao dịch?!” Nam nhân thiêu mi nhìn về phía nữ tử
“ Đúng vậy, một cuộc giao dịch, chỉ cần ngươi thành công, ngươi sẽ có cái mà ngươi muốn”
“ Hừ! ngươi có thứ gì đáng giá để cho ta cùng ngươi giao dịch?!” Nam tử khinh thường
“ Võ lâm…” Như vậy đã đủ?! Nữ tử nhếch môi cười lạnh, nam tử nghe vậy, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, y cong cong tiếu dung, nhẹ cười : “ xem ra! Ngươi lần này bỏ vốn không ít, nói đi… ngươi muốn là gì?”
“ Ta chỉ muốn, bọn họ, sinh không thể đồng giường, tử không thể cùng khâm đồng huyệt…”. nữ tử gằn từng tiếng. Lâm Duẫn! ta đã nói ngươi nhất định sẽ hối hận…
“ Ta chỉ cần nàng ấy, còn lại mọi việc tùy ngươi…” nam tử lạnh nhạt lên tiếng, sau đó đi mất, nữ tử mím môi cười lạnh…
“ Ra đi, ta biết là ngươi ở đó…” nữ tử lên tiếng, ánh mắt vẫn như vậy ôn nhu, nhưng lại chẳng có chút cảm tình hiện hữu nào trong đó
“ Mỹ Anh! …” Một nam tử đột ngột xuất hiện, một thân thanh y nho nhã, mặt tựa quan ngọc, cười tựa mộc xuân phong
“ Ngươi đã nghe hết rồi…” nữ tử không nhìn nam tử, vẫn tiếp tục vẽ tranh
“ Mỹ Anh! Cần chi chấp nhất đến như vậy, buông xuống không được sao, cứ như vậy cùng ta ngao du tứ hải… chẳng phải tốt lắm sao?” thanh y nam tử than nhẹ, ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử. Nữ tử có chút lảng tránh nhìn ánh mắt nhu tình tựa hải của nam tử, nàng cười lạnh nhạt : “ buông?! Vì sao ta phải buông.,” Trịnh Mỹ Anh ta xưa nay một khi nói được là làm được, bọn họ đã không cho ta đường sống, thì sao ta lại không ép bọn họ đến đường cùng?!
“ Mỹ Anh! Yêu là ích kỷ… nếu như ta là hắn, ta cũng sẽ làm như vậy…” thanh y nam tử đạm mạc cười, vươn tay cầm lấy tay của nữ tử, y nói : “ nếu như người kia là nàng, ta cũng sẽ nhẫn tâm như vậy…” nữ tử không nói, rút tay về, yên tĩnh, mãi một lát sau mới lên tiếng : “ ngươi không cần lo nhiều như vậy, chỉ cần ngươi giúp ta là được…”
“ Chỉ cần là nàng muốn, thế lực võ lâm… ta đưa lên cho nàng, nhưng sau khi mọi việc kết thúc, nàng nhất định phải giữ lời hứa…”. thanh y nam tử gật đầu. Nữ tử ôn nhu cười : “ ta biết!”
Thanh y nam tử ngưng mắt thật lâu nhìn nữ tử, sau đó xoay người bước đi, tiếng thở dài đâu đây thườn thược…
Mỹ Anh! Mười mấy năm thanh mai trúc mã, sao kết quả lại như vậy?!
Ta chờ nàng đã hơn mười năm… Nhưng tình nàng lại trao kẻ khác…
Nàng có biết, mười tuổi sơ ngộ năm ấy, từ giờ khắc đó, với ta nàng là người quan trọng nhất
Vùng vẫy sinh tử bao nhiêu năm, ta tạo thế lực cho mình, chỉ vì có thể đủ tư cách chăm sóc nàng, yêu thương nàng… nhưng đến cuối cùng, nàng lại yêu thương người khác…
Ta, rốt cuộc phải làm như thế nào… Mới tốt đây?!!!
***
PN 2: THIÊN Ý TRÊU NGƯỜI
Nhân sinh hỏi ta điều gì là vui vẻ nhất, chính là mười tuổi năm ấy, gặp được nàng… và hối tiếc nhất, chính là mười lăm tuổi năm ấy rời nàng mà đi…
Tiểu cô nương thua ta hai tuổi, lúc nào cũng chạy đằng sau ta ngọt ngào gọi ba tiếng : “ Kim ca ca”, luôn khiến cho lòng ta gợn sóng...
Cô bé nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, mười phần đáng yêu, khi cười rộ lên rất ôn nhu khiến cho ta mỗi một lúc lại luân hãm.
Năm năm bên cạnh làm bạn, nhìn cô bé ấy từ một tiểu cô nương dần dần trưởng thành, tâm của ta ngày càng loạn nhịp
Nhìn thấy nàng cười, thấy nàng khóc, thấy nàng âu sầu, thấy nàng chăm chỉ tập luyện, chăm chỉ học tập, ta điều cảm thấy hạnh phúc…
“ Kim ca ca, sau này muội sẽ gả cho huynh, huynh nhất định phải đối xử thật tốt với muội đó…” Mười tuổi tiểu cô nương nhìn y ngây thơ cười
“ Kim ca ca, sau này muội thích cùng huynh đi ngắm thật nhiều thật nhiều cảnh đẹp, huynh phải luyện võ công thật tốt để bảo vệ muội nha…” Mười một tuổi, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào nhìn y mà nói như vậy
“ Kim ca ca, nghe nói giang hồ có rất nhiều chuyện thú vị, muội cũng muốn gia nhập giang hồ, nếu huynh làm minh chủ võ lâm, thì chắc chắc sẽ rất oai đó…” Mười hai tuổi, tiểu cô nương tròn mắt nhìn y, vẻ mặt mong đợi
“ Kim ca ca, huynh đừng đi, huynh đi rồi, muội biết làm sao bây giờ…” Tiểu cô nương mười ba tuổi, y mười lăm tuổi, y ra đi, tiểu cô nương chạy theo, níu kéo
“ Ngoan! Mỹ Anh đừng khóc, Kim ca ca đi rồi rất nhanh sẽ quay trở lại thôi…”
“ Chẳng phải muội thích ngắm mỹ cảnh thế gian sao? chẳng phải muội thích ta làm võ lâm minh chủ sao? đợi ta …” Ta nhất định sẽ làm tất cả những gì mà muội muốn…
“ Kim ca ca, muội không cần huynh làm gì cả, muội chỉ cần huynh vẫn ở đây là tốt rồi…” tiểu cô nương bật khóc
“ Mỹ Anh! Đợi ta…”
Nhìn thấy tiểu cô nương khóc, lòng y đau… nhưng là sư phụ nói rất đúng, nếu không mạnh làm sao có thể bảo vệ người mà mình thương, cho nên y chọn lựa ra đi, Mỹ Anh! Nhanh thôi ta nhất định sẽ nhanh chóng trở lại, khi ấy muội muốn gì, ta đều giúp muội…
Nhưng y không ngờ rằng, khi y trở lại… nàng đã là thê tử của người ta…
Khi ấy, cái cảm giác dường như cả thế giới như đang chao đảo ấy, ta thấy còn đáng sợ hơn khi ta bị thương chỉ còn một hơi thở, còn kinh hoàng hơn bị tra tấn…
Ta lẻn vào vương phủ gặp mặt nàng, nhìn thấy dung nhan ngày nhớ đêm mong, ta không biết, lúc này đây là nên khóc hay nên cười…?!
“ Mỹ Anh!” Ta mỉm cười nhìn nàng, còn nàng lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn ta, tâm tựa như có ngàn mũi dao sắc nhọn cứa vào, triệt phế tâm can.
“ Ngươi là… Kim ca ca…” mãi một lát sau nàng mới nhẹ giọng cười khẽ, nhìn dung nhan thiếu nữ xinh đẹp mười phần nhưng dung nhan phảng phất ưu sầu kia, lòng ta từng đợt gợn sóng, ta biết vị thất vương gia kia không hiểu vì lí do gì đem nhốt nàng tại Đông Hoàn các này, ta đến đây chỉ muốn đem nàng cùng đi, thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi, dẫu… nàng trong lòng không có ta, ta vẫn cam tâm tình nguyện, làm cái bóng của nam nhân kia.
Rất hèn mọn, ta chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình sẽ đến bước này, nhưng mà người kia là nàng, tiểu cô nương đáng yêu của ta… Trịnh Mỹ Anh!
Nhưng trớ trêu thay nàng lại không muốn đi, nàng nói nàng nhất định phải chờ, chờ nam nhân kia hồi tâm chuyển ý quay đầu lại nhìn nàng, ta lặng yên nhìn nàng, khe khẽ thở dài, nhiều năm trước ta đã từng nói, sau khi ta trở về, ta nhất định sẽ làm mọi việc mà nàng muốn, bây giờ ước muốn của nàng bên cạnh nam nhân đó, ta… sẽ cùng nàng…
Nhìn nàng an tĩnh ở trong Đông Hoàn các, năm năm trời, suốt năm năm ta bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng mỗi đêm không chợp mắt được, thấy nàng âm thầm rơi lệ, thấy nàng đâu khổ tương tư, lòng của ta… nhức nhối quá! Mỹ Anh, cái cảm giác ấy nàng có thấu không?
Đúng là thiên mệnh trêu người, ta yêu nữ nhân lại yêu người khác, ta tương tư nàng, nàng lại tương tư với người khác, cái này rốt cuộc là nên trách ai?
Mỹ Anh! Còn nhớ hơn mười năm về trước, nàng nói nàng muốn làm nương tử của ta, sao bây giờ nàng lại nhìn về hướng nam nhân khác rồi? là ta đã sai sao? nhẽ ra khi ấy khi nàng níu kéo ta trở lại, ta nên ở lại cùng nàng, khi ấy có chăng kết cục của hai chúng ta đã không như thế này?!
“ Mỹ Anh! Nàng quả thật không thích ta một chút nào sao?” ta nhẹ giọng nỉ non
“ Kim ca ca, ta thực sự rất thích huynh nhưng người ta yêu là ngài ấy…” nàng ôn nhu nói với ta như vậy, tiểu cô nương ta yêu thương nhiều năm như thế lại dùng ánh mắt yêu đương nồng cháy đối với kẻ khác đáp trả ta, tình này… rốt cuộc ta lấy cái gì kham đây? Mỹ Anh, biết không? Nàng nói thất vương gia tàn nhẫn đối nàng nhưng đối với ta nàng cũng tàn nhẫn như vậy đó, ta đã nói, yêu là ích kỷ… nàng thực sự không hiểu sao?
Ngài ấy đã nói cả đời chỉ yêu vương phi của mình – Trịnh Tú Nghiên mà thôi, không phải nàng Trịnh Mỹ Anh, như vậy tại sao nàng lại không buông tay, hay là chỉ có những gì không chiếm được mới là tốt nhất?! Mỹ Anh! Từ khi nào tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu năm xưa lại cố chấp như vậy, có chăng thời gian có thể thay đổi tất cả?
Thời gian trôi qua, mỗi một lúc ta lại yêu nàng nhiều hơn…, trong tâm trí ta nàng lúc nào cũng đáng yêu nhất, ôn nhu nhất. Chỉ có nàng, thời gian qua đi, lòng nàng đã không vướng bận đến ta, ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu nhưng chỉ là giả dối đó, tiếu dung ôn nhuận tươi đẹp nhưng chỉ là giả tạo đó, nàng tưởng là ta không biết sao?!
“ Mỹ Anh! Buông xuống hết chúng ta cùng làm lại từ đầu không tốt sao, nàng thích đi đâu ta bồi cùng nàng, thích tham gia võ lâm náo nhiệt, ta đưa nàng đi, hà cớ gì phải đâm đầu vào ngõ cụt không lối thoát chứ…” ta nhẹ giọng khuyên bảo
“ Ta… buông xuống không được, Kim ca ca, ta thực sự buông xuống không được, ta hận… ta yêu ngài ấy đến như vậy nhưng năm lần bày lượt, ngài ấy luôn vì người kia mà tổn thương ta, ta thực sự hận….” nàng nức nở khóc nhìn ta, ta hiểu là nàng chỉ giả vờ khóc để cho ta giúp nàng thôi, nhưng là dù là giả vờ, ta vẫn không khống chế được lòng mình xót xa, cho nên ta đồng ý giúp nàng.
Mỹ Anh! Cần chi phải thế đâu, chỉ cần muội nói một tiếng, ta đều khuynh tẫn sỡ hữu giúp muội, không cần phải thế đâu…. Ta rất muốn nói với nàng ấy như vậy nhưng là không hiểu sao lại không thể thốt thành lời.
“ Kim ca ca, cảm ơn huynh, sau khi mọi việc xong xuôi … chúng ta cùng đi ngao du tứ hải đi…” nàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta…
Thôi đi! Dẫu biết là giả dối nhưng vẫn đâm đầu lao vào, dẫu biết là nàng không thực lòng nhưng vẫn luyến tiếc buông xuống… Mỹ Anh! Hơn ai hết nàng biết rõ, mỗi nhăn mi mày cười của nàng, ta đều vô lực chống cự mà…
Nàng cần là thế lực võ lâm, ta lại là võ lâm minh chủ, vì nàng ta có thể từ bỏ tất cả, một cái ngôi vị võ lâm minh chủ có là gì? Nàng làm cuộc giao dịch với nam vân đế, ta hiểu cuộc giao dịch này không ít thì nhiều sẽ gây bất ổn đến an nguy của cả hai nước, nhưng là ta không nghĩ nhiều như vậy, thiên hạ thương sinh thì có làm sao, ta chỉ cần nàng vui là được, chẳng phải ta đã nói sao, tình yêu chính là ích kỷ như vậy đấy…. dẫu sau này có xuống địa ngục, chịu muôn vàn đớn đau, nhưng vì một khoảnh khắc thỏa ước mong của nàng, thì có là gì?!
Mỹ Anh! Kiếp này ta bỏ lỡ nàng, nàng không yêu ta, ta mỉm cười thủ hộ bên cạnh nàng… Chỉ mong nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi, nhưng Mỹ Anh, kiếp sau của nàng, có thể hứa cho ta được không? Khi đó ta nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ nắm chặt lấy tay nàng, khi đó chúng ta vĩnh viễn không xa nhau, dù là chân trời hay cuối đất…
Sinh đồng giường cộng chẩm
Tử đồng khâm cùng huyệt
Tình này! chí tử không du…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro