Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 30 - THÀNH CHỦ ÍCH CHÂU

Thành Ích Châu

Nằm ở phía nam đại lục, được thượng thiên ưu ái, Ích Châu bốn mùa như nhau, không phân thành xuân hạ thu đông, bởi lẽ không khí nơi này lúc nào cũng ấm áp, phong cảnh hữu tình. Có thể nói, Ích Châu thành là nơi có nhiều cảnh đẹp nhất thiên hạ.

Nói đến thành Ích Châu thì không thể không nói đến thành chủ nơi này, người này được xem là một huyền thoại của Ích Châu, cũng có thể là một truyền thuyết của đại lục, cùng với Châu Sơn thất vương gia và Phù Tang đại tướng quân, trở thành ba người kiệt xuất nhất thiên hạ lúc bấy giờ.

Nghe nói năm tuổi y đã có thể làm thơ, mười hai tuổi binh thư chiến lược không gì không thông, hai mươi tuổi đã là tam quốc tài tử, hai mươi ba tuổi làm thành chủ tương đương như vua 1 nước, đến bây giờ trị vì Ích Châu bảy năm đất nước ngày một phát triển, nơi nơi phát đạt. Nhưng như vậy có thỏa nguyện ước muốn của y?. Người này bừng bừng dã tâm, một quốc gia sao có thể thỏa ham muốn của y? Thống nhất thiên hạ, đứng đầu thiên hạ, khiến cho người ta cúi đầu, đó là dã tâm của hắn…

Ích Châu điện

“ Còn chưa tìm thấy sao?” thanh âm khàn khàn trầm thấp, mang một loại gợi cảm không nói nên lời, mang đến cho người ta cảm giác mê hoặc...

“ Bệ hạ thứ tội, thần…. đã cho người tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tung tích!” Quỷ mị thanh âm, như là thanh âm của hắc ám tu la, hắc y nhân cung kính bẩm báo, song ánh mắt không dấu nổi lo lắng nhìn người đang ung dung ngồi trước mặt mình. Hơn ai hết hắn hiểu rõ, đằng sau dung nhan ôn nhuận như ngọc ấy, là một con người như thế nào, lãnh, ngoan, tuyệt… không chút lưu tình.

Một thân trường bào hoa quý, quanh thân bất giác tỏa ra khí chất uy nghiêm vô thượng, y một thoáng nhăn mi, sau đó vươn tay ra hiệu cho hắc y nhân cáo lui, nhận được lệnh, hắc y nhân thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp rời khỏi, ẩn mình trong góc tối.

Ánh nến lay lắt như thực như ảo, phản chiếu lên gương mặt của nam nhân

Vầng trán kiên định, cao quý. Mi tựa viễn sơn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp… dung mạo tựa như mỹ ngọc, thiên thành khí chất cao quý, người này rất ôn nhu, rất bao dung… có lẽ tất cả mọi người khi nhìn vào dung mạo kia đều nghĩ như vậy, nhưng… Hàng mi khẽ rung, đó là như thế nào một đôi mắt? lạnh lẽo nếu băng sương, rồi lại sắc bén như ưng, như báo, một cái nhìn cũng đủ cho người ta lạnh thấu xương, chưa từng có ai, có người nào dám đối diện trực tiếp nhìn y, dù là phụ mẫu của y, bởi lẽ ánh mắt kia quá sắc bén, sắc bén khiến cho người ta sợ hãi. Nhưng… Trong một khoảnh khắc chạm mắt, đôi con ngươi lãnh đạm vô tâm vô cầu kia, đôi con ngươi man mác mênh mông thâm trầm như đáy biển kia, chỉ một chốc trong khoảnh khắc, y thừa nhận bản thân mình luân hãm...

Nhất kiến chung tình?! Bốn từ này y chưa từng nghe, cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày mình sẽ gặp tình trạng như vậy

Dưới gốc đào thụ, hoa rơi điêu linh, một trời hồng hoa thê diễm đến kỳ lạ

Bạch y, ngân phát, hắc mâu, mi gian yêu diễm một đóa hồng liên… Đẹp không thể thốt nên lời...

Tiếng đàn văng vẳng, như ca như khóc, u uẩn ưu sầu, thanh âm như là mị hoặc thế nhân...

Sương khói phiêu miễu, thật hay mơ? Phảng phất dung nhan của nàng ấy, một cái liếc mắt, tình động tâm cũng động…

Hai năm tìm kiếm, hai năm nhớ nhung, hai năm tương tư, tình khắc trong lòng, có nhiều lúc y tự nghĩ, có chăng đó chỉ là trong khoảng khắc trong lúc hôn mê y tưởng tượng ra…? Nhưng vết thương được băng bó, khi y tỉnh dậy, vương vấn đâu đây còn cảm nhận được lãnh hương dịu dàng của nữ tử.

Quyền Du Lợi khẽ thở dài, y là đế vương, hậu cung ba ngàn giai nhân nhiều không đếm xuể ấy vậy mà lại đi chung tình với một nữ tử chỉ mới chạm mắt trong một khoảnh khắc.

***

“ Nương tử! nàng đang làm gì vậy?” như thường lệ, mỗi khi thượng triều về, khắp Lâm Hàn vương phủ lại văng vẳng thanh âm của nam chủ nhân nơi đây. Mọi người đang làm việc cũng không khỏi bật cười, vương gia thật là, trừ phi đi ra ngoài chứ cứ về vương phủ lại dính đến vương phi, một bước cũng không rời, ai nấy trong phủ lòng vui mừng khôn xiết, rốt cuộc bọn họ cũng không rõ lắm sự cố năm năm trước nhưng mà cần chi tìm hiểu đâu? Bây giờ thấy vương gia lúc nào cũng vui vẻ là bọn họ cảm thấy thỏa mãn rồi. Còn vương phi! ấn tượng năm năm trước vẫn như thuở ban đầu, vẫn lãnh mạc như vậy, quanh thân luôn toát ra khí chất tự tại khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy thả lỏng, chỉ là vương phi ngày nay tóc nhiễm tuyết trắng, vì thế mọi người đồn rằng, thất vương phi năm năm trước nhiễm quái bệnh, vương gia đau lòng một đêm tóc bạc trắng, suốt năm năm tìm mọi cách chữa trị, cuối cùng trời cao thương tình, vương phi cũng đã khỏe tuy tóc đều nhiễm tuyết, ngay cả lông mi cũng trắng muốt, dung mạo này vốn đã khuynh thành khuynh quốc, bây giờ càng thêm phiêu dật xuất trần, khiến cho người ta chỉ dám đứng đằng xa ngưỡng mộ chứ không dám sỗ sàng nhìn ngắm.

Một mùa xuân nữa lại qua, đã đầu hạ, khí trời bắt đầu oi bức, nhưng trong tây noãn các không khí hãy còn mát mẻ lắm, sen trong hồ đã bắt đầu chớm nở, tinh khiết mỹ lệ, nhưng đào thụ hoa không còn nhiều, những gốc cây cao lớn, chỉ còn lác đác vào đóa hoa đỏ rực diêm dúa, cánh hoa cứ theo gió rơi nhẹ rơi nhẹ trên không trung rồi xoay vòng , lả lướt xuống mặt đất, liên tục, cả một trời hồng hoa đẹp không thể tả.

Dưới tán đào thụ lớn nhất, bạch y nữ tử yên lặng đứng dưới đó, một đầu tóc trắng nhẹ nhàng phi vũ trong gió, sợi tóc phất phơ tại nên những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp, một thân y phục trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Nghe thanh âm văng vẳng quen thuộc, bạch y nữ tử khẽ quay đầu lại.

Làn da mỹ như ngọc, phượng mâu hẹp dài quyến rũ, hàng mi trắng muốt kỳ lạ, thanh tú mũi, môi anh đào đỏ mọng mê người, rõ ràng là dung nhan yêu nghiệt câu nhân mười phần ấy vậy mà đôi con ngươi mười phần lãnh đạm, nhàn nhạt một ánh nhìn vô hình chung ngăn cách người khác tiến lại gần.

Chỉ có điều cái nhìn này lại hoàn toàn vô tác dụng với vị ‘thất ma vương’, thấy Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại nhìn y, Lâm Duẫn cười một cái thật to, như là tiểu hài tử thấy người thân lâu ngày gặp lại, y tiến lại gần Trịnh Tú Nghiên, vươn hai tay ôm lấy nàng một chút, chóp mũi còn vương vấn mùi hương của nàng, lòng nhẹ nhàng thỏa mãn, Trịnh Tú Nghiên không động đậy, mặc cho hắn ôm, một lát sau y mới buông tay, thở dài. Ai! Không biết nương tử khi nào mới chủ động yêu thương nhung nhớ y một chút?

Thật ra con người vốn rất tham lam

Khi không có nàng, y chỉ mong có thể được nhìn thấy nàng một chút, một chút thôi y cũng đã cam lòng. Khi nàng ở trong vòng tay, y lại mong cứ thế ôm chặt lấy nàng… Dường như đối với nữ tử này, y chưa hề biết thỏa mãn, cứ từng ngày, từng đêm, y đều muốn, muốn càng nhiều…

Cái đó, có là tham quá không? Lâm Duẫn cười khẽ

“ Lâm Duẫn” Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu nhìn tán đào thụ, lên tiếng. Lâm Duẫn thì lại nghiêng đầu nhìn nàng, như một thói quen, một điều hiển nhiên, dù bất cứ nơi nào, bất cứ nơi đâu, Trịnh Tú Nghiên có nhìn bất kỳ cái gì, bất kỳ ai… nhưng Lâm Duẫn, hắn lại duy nhất dõi mắt theo từng cử chỉ của nàng…

“ Lâm Duẫn! có phải ngươi đã từng nói, đào hoa thật sự rất náo nhiệt, hoa khai vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, con người với nhiều dự định cùng khởi đầu mới… đúng không?!” Trịnh Tú Nghiên vẫn không quay đầu nhìn Lâm Duẫn, vươn hai bàn tay ra trước, một vài cánh hoa rơi nhẹ xuống lòng bàn tay nàng…

Lâm Duẫn một thoáng sửng sốt, y lắp bắp : “ nương tử…! nàng… nhớ lại rồi sao?” Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, cười cười lắc đầu, nàng chỉ đoán thôi. Lâm Duẫn một thoáng mất mát nhưng rất nhanh liễm đi, nhanh đến nỗi Trịnh Tú Nghiên cũng không thấy được, y cười nhẹ, vân đạm phong khinh : “ còn nhớ, nương tử nói với ta, đào hoa vốn thật cô đơn, khi hoa nở diễm không thể tả, khi hoa tàn, điêu linh tàn lụi…”

Trịnh Tú Nghiên đưa đầu ngón tay, vuốt nhẹ cánh hoa, lên tiếng : “ không phải sao? nó cũng giống như ngươi vậy, vẻ ngoài diễm mỹ rực rỡ nhưng bên trong lại cô độc không thốt nên lời…”

Lâm Duẫn một chốc ngẩn ngơ, hắn… cũng giống như nó sao?

Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu lại, một thoáng ôn hòa, nàng vươn tay chạm nhẹ vào má của hắn, nói : “ có lẽ vì vậy! mà khiến cho ta một khoảnh khắc chạm mắt, lại cảm thấy ngươi thân thuộc đến như vậy”. Trịnh Tú Nghiên chợt cười, đôi con ngươi khẽ nheo lại, khóe môi giãn ra, chỉ là một nét cười thoáng qua nhưng lại ôn nhu tận xương, Lâm Duẫn cảm thấy cho dù là vạn năm tuyết liên nở hoa cũng không đẹp bằng nụ cười của nữ tử trước mặt y…

“ Nương tử… ta...” Lâm Duẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, nữ tử trước mặt y, khe khẽ cười, ôn nhu say lòng người khiến cho y dù không uống rượu cũng như say như túy trong đó, đầu óc hầu như trống rỗng chẳng biết làm gì, dường như ý thức của y lúc này như bị đình trệ, đợi đến khi y định thần lại, thì môi của y đã vô thức chạm vào môi nàng…

Môi hắn tương thiếp với môi nàng…

Thời gian lúc này như đình chệ….

Nàng… không có tức giận?! Lâm Duẫn tự hỏi, lúc trước nàng không thích hắn dùng miệng thân thân nàng, nàng nói là không sạch sẽ, nhưng giờ khắc này nàng không tức giận, có phải là… nàng… ngầm đồng ý? Lâm Duẫn nào biết đâu rằng, Trịnh Tú Nghiên từ trước đến giờ nào biết hôn môi là cái cảm giác gì, lúc trước còn ở hiện đại, xem mấy cái cảnh phim, thấy kinh kinh, nhưng là giờ khắc này đây, môi của hắn chạm vào môi nàng, hơi thở ấm nóng quen thuộc, như là cái ôm ấm áp hằng đêm của hắn… có chăng khi có tình cảm với nhau rồi, hành động thân mật như hôn môi lại mang cho người ta cái cảm giác… vi diệu đến như vậy? trong khi Trịnh Tú Nghiên còn đang nghĩ ngợi, thì đầu lưỡi của Lâm Duẫn đã xâm nhập vào trong miệng của nàng…

Môi chạm môi, gắt gao tướng thiếp, triền miên ấm áp…

Khi thích một người, cái cảm giác được chạm vào ngươi đó, được ôm người đó, được hôn người đó… lại tuyệt diệu đến như vậy, cơ hồ hô hấp dồn dập, từng cơ quan trong cơ thể đều mẫn cảm đi lên, hơi thở hòa quyện, ấm áp lạ thường, và tâm thấy an bình hơn bao giờ hết, đẹp tựa như hàng vạn đóa hồng hoa từ từ khoe sắc nở rộ quanh y …

Cho đến khi môi của y rời khỏi môi nàng, Lâm Duẫn vẫn còn luyến tiếc, hai mắt đăm đăm nhìn làn môi anh đào tuyệt đẹp, đáy mắt một thoáng âm trầm sâu không tháy đấy...

Trịnh Tú Nghiên vô thức đưa đầu ngón tay chạm nhẹ môi của mình, nghĩ nghĩ một lát, rồi lại nói : “ Lâm Duẫn! đây là nụ hôn đầu tiên của ngươi?!” Tuy Trịnh Tú Nghiên chưa từng hôn người nào, nhưng xem phim hay đọc sách truyện cũng có những khúc miêu tả cái cảm giác khi hôn như thế nào, nào là xương cốt tô nhuyễn, nào là cả người hưng phấn…! nhưng nàng chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn rất ngây ngô, rất… đáng yêu…

Lâm Duẫn hỏi như vậy, hai mắt trợn tròn, cũng không biết vì thẹn hay vì giận mà vị vương gia đã từng luyện mặt không đỏ tim không đập đến cảnh giới cao nhất mà hai gò má tự dưng bay lên hai rặng may đỏ, rồi ửng hồng đến tận mang tai. Trịnh Tú Nghiên nhìn hắn như vậy cũng đủ biết sự thật rồi, vô cớ lòng cảm thấy vui vui, thì ra nàng cũng có độc chiếm dục lớn như vậy!

“ Nương tử…” hắn oán giận, ở cái tuổi ba mươi này mà bây giờ mới có nụ hôn đầu đời, nếu để cho người khác biết, anh danh của hắn chắc chắn sẽ bay mất, không còn một tý nào đó. Trịnh Tú Nghiên mím môi cười khẽ, tay vỗ vỗ vai hắn : “ thật ra! Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi cũng không lỗ nha”. Được rồi! Lâm Duẫn hắn thừa nhận, với câu nói này của Trịnh Tú Nghiên, thì cho dù bị cả thiên hạ cười nhạo, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

“ Nương tử! thì ra nàng dành nụ hôn đầu cho vi phu!” Lâm Duẫn tà mị cười, rất là đắc ý. Trịnh Tú Nghiên liếc hắn một cái, tên này đúng là càng ngày càng vô sỉ, không ai bằng.

“ Lâm Duẫn! Bạch Bạch dạo này thế nào rồi?” Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống dưới bàn đá, vươn tay phủi nhẹ những cánh hoa còn đang vương vấn trên cổ cầm. Lâm Duẫn bĩu môi, nương tử lúc nào cũng nhắc đến tên oắt con đó, thật đáng ghét, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cũng không biểu hiện ngoài mặt, y ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hì hì : “ nương tử, yên tâm! Ngũ hoàng tử tốt lắm, nghe hoàng huynh nói, hài tử đó ngày càng xuất sắc, nói không chừng tương lai địa vị….”

“ Đế vương có gì tốt? một thế quyền quý nhưng cả đời cô độc!” Trịnh Tú Nghiên cắt ngang lời Lâm Duẫn, nàng giương mi nhìn hắn, nhàn nhạt thở dài : “ nếu có thể, ta hi vọng hài tử đó có thể trở thành một tiêu dao vương là đủ rồi”. Lâm Duẫn nghe Trịnh Tú Nghiên nói vậy, một thoáng yên lặng, hàng mi dài khẽ rủ xuống. Nương tử nói không sai, làm đế vương quả thật rất mệt mỏi, nhưng có thể dẫm nát thiên hạ dưới chân, dụ hoặc này ít ai có thể vượt qua...

***

PN: NĂM NĂM - KHÚC TƯƠNG TƯ

Vương gia điên rồi!?

Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, từ khi không hiểu nguyên cớ vì cớ gì sau khi vương phi tỉnh dậy, vương gia nhốt nàng tại Đông Hoàn các, không cho phép bước ra ngoài, bản thân tự nhốt mình trong thư phòng, một đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, bắt đầu từ đó, quanh thân ngài ấy hốt nhiên không khí cô tịch không thể tả.

Tại sao nói ngài ấy điên?!

Nếu không điên tại sao, cứ mỗi lần thượng triều, về đến vương phủ ngay lập tức bước vào Tây Noãn các, ở mãi không ra.

Nếu không điên, tại sao cứ ngơ ngẩn dưới tán đào thụ, một mình nói chuyện?

Nếu không điên, hà cớ gì lại si ngốc vuốt cổ cầm, bật cười chua chát?!

Không có ai biết, mỗi khi xuân đến, y lại bẻ một nhành đào nhỏ đặt trước giường trong Tây Noãn các

Không có ai biết, khi hạ đến, chiều chiều y lại ôm lấy cổ cầm ngồi lên thuyền ra giữa hồ ngơ ngẩn

Không có ai biết, thu qua đông đến, y lại chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, chất đầy Tây Noãn

Lại không có ai biết, mỗi năm mùng 5 tháng 8, y lại làm một lễ vật, chôn dưới gốc đào hoa

Mỗi năm mùng 5 tháng 8, y sẽ uống say cho đến khi không còn ý thức được nữa…

Lại không có ai biết, một khúc nhạc được y luyện cho đến đầu ngón tay túa máu…

Vì ai mà si, vì ai mà cuồng, vì ai mà khờ mà dại….??

Y vì nàng mà si

Vì nàng mà cuồng

Chỉ duy nhất vì một nụ cười lãnh đạm, ánh mắt nhàn nhạt xa cách mà khuynh tẫn sở hữu

Tình…

Yêu……

Không rõ…

Lại càng không hiểu……………

Chỉ là…

Chấp nhất……

Là cố chấp của y mà thôi……

Đã bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn ấy vẻ mặt ấy, vẻ ngoài ung dung cười rạng rỡ nhưng cả đuôi lông mày khóe mắt đầy tang thương ấy, Tiểu Dược sẽ không kiềm chế được lòng mình mà lệ rơi như mưa...

Mỗi khi nhìn ngài ấy ngồi trước bàn đồ ăn ngẩn người, những món ăn tràn đầy hương vị cay se nồng ấy, Tiểu Hồng đứng bên cạnh, vô thức lệ lăn dài trên má

“ Nương tử! những món này nàng thích, nên ăn nhiều một chút đi……” y dùng đũa gắp vài miếng thức ăn cho vào trong bát, nhẹ giọng cười. Tức thời, hạ nhân đứng gần đó vô thanh vô tức nức nở thành tiếng……

Vương gia, điên rồi…?!! mọi người lắc đầu thổn thức……

Nhưng, y thực sự điên sao?!

Lâm Duẫn lắc đầu cười khẽ, vân đạm phong khinh

Điên ?! nếu có thể điên được, thì tốt rồi, có chăng như vậy tim mới không đau không nhức nhối

Nàng ấy ra đi mười ngày đầu tiên, y nhớ, nhớ đến chết đi được

Lại một tháng trôi qua, y cảm thấy trống vắng không kể xiết

Nửa năm nhẹ nhàng đi, hốt nhiên giật mình, đưa tay vuốt lên ngực, tim đã bình lặng như nước

Chết lặng rồi…….

Không phải quên, mà là đã quen, quen nàng không còn bên cạnh rồi

Thế gian này, có một nỗi nhớ, khi nhớ đến tận cùng, cũng không phát hiện được, rốt cuộc mình đã nhớ hay đã quên……!!!!!!!!!

Y mỉm cười, nhưng vì cớ gì mỗi khi nghe đến tên của nàng, tim cứ như vậy nhói

Thói quen là một điều đáng sợ, y đã quen không còn thanh âm lãnh đạm của nữ tử kia bên cạnh, chỉ là tim của y dường như cũng không còn cảm giác nảy lên được nửa

Yên tĩnh đến đáng sợ……………

Nương tử! đào hoa lại nở rồi, thật là đẹp, nàng nói đào hoa thật cô đơn, ta lại nói nó rất ư náo nhiệt, bây giờ nhìn lại, quả thật… nó…… rất cô đơn!!!

Bạch liên trong hồ nở rộ, lãnh hương thanh lãnh, nương tử, nàng có cảm nhận được không?

Nương tử, nàng xem, thu đến, ta nghe nói gần đây có rừng huyết phong, lá đỏ rất đẹp, ta đã cho người đem đến vài gốc, nàng có thích hay không?

Nương tử, trời lạnh như vậy, mùa đông tại Châu Sơn thực sự rét,… Ta khó khăn lắm mới từ chỗ hoàng huynh lấy hai tấm lông da cáo may áo khoác cho nàng, nàng có thích không…??

Tân niên rồi, nương tử nàng hứa làm bánh gạo cho ta ăn, nhưng nàng lại thất hứa hai năm rồi, không sao, ta không giận đâu, ta có thể chờ được mà

Nương tử, hôm nay là thất tịch, lễ tình nhân, vi phu cảm thấy rất cô đơn, nương tử có cảm thấy cô đơn không?

Nương tử, trung thu, trăng thật đẹp, ta đã học từ đầu bếp món bánh trung thu, nhưng lại không có ai dùng, nương tử, nàng… Có muốn ăn không?

Nương tử, mùa đông năm nay ở Châu Sơn không lạnh như hàng năm, tuyết cũng ít rơi, chắc nàng cảm thấy khỏe hơn đúng không?

Nương tử, ta nghe nói gần Bu Sơn có một đào hoa thôn, đặc biệt đẹp, nàng thích đào hoa như vậy, mỗi năm ta xuống đó thay nàng ngắm có được hay không?

Nương tử, sinh nhật năm nay của nàng, ta không thể ở nhà được, biên cương có chiến loạn, nhưng nương tử yên tâm, quà của nàng ta vẫn nhớ…

Nương tử, nghe nói khi bầu trời hạ lưu tinh, nhắm mắt và ước nguyện sẽ hóa thành sự thật, ta ước… nàng quay về……

Nương tử! Bạch Bạch mà nương tử thích ngày càng xuất sắc, bây giờ đã được phong làm quận vương rồi, là quận vương nhỏ tuổi nhất Châu Sơn đó.

Nương tử, vi phu rất tuấn mỹ đúng không? Công chúa Phù Tang muốn kết duyên cùng vi phu kìa, nương tử không về thì vi phu hồng hạnh ra tường nha

Nương tử! vi phu lại nhớ nương tử rồi, nương tử nói xem vị công chúa Phù Tang kia thật phiền, đã nói không thích lại cứ suốt ngày chạy theo vi phu, nương tử có giận không?

Nương tử nhất định sẽ không để ý đúng không?! Thật ra thì vi phu cũng không thích nữ tử khác ngoài nương tử, cho nên nương tử an tâm nha… Tim vi phu cả đời chỉ vì một người mà loạn nhịp mà thôi

Nương tử, đã là năm thứ năm rồi, vi phu đã hai chín tuổi rồi, nương tử còn bắt vi phu chờ bao lâu nữa đây…??!

Nương tử…… ta yêu nàng… rất yêu, rất yêu… nhẽ ra ta phải nói với nàng sớm hơn, cứ ngỡ thời gian còn nhiều cho nên ta không nói, bây giờ ta thật sự rất hối hận, nương tử…… để cho vi phu cơ hội được nói ba từ đó được không?!!

***

“ Nghiên tỷ tỷ, tại sao tỷ lại thích đào hoa đến như vậy?” Tú Dung nghi hoặc

“ Vì là… rất đẹp, khi hoa khai yêu diễm hoặc nhân, khi hoa tàn điêu linh thê diễm…. thật giống…..” Trịnh Tú Nghiên nhìn gốc đào thụ, nhẹ giọng nỉ non…

“ Giống?? giống ai??!” Tú Dung tò mò…

“ Giống… ta không biết……” Trịnh Tú Nghiên một thoáng mờ mịt, đáy mắt vốn vô hỉ vô bi lại nhộn nhạo gợn sóng, không hiểu vì cớ gì, chỉ là lòng cảm thấy hoang vắng kỳ lạ

“ Trịnh cô nương, cô nương thích làm bánh gạo sao?” Lưu Nghệ Vân hỏi, năm nào tân niên cô nương cũng làm một đống bánh gạo để đó, không ăn chỉ nhìn rồi ngẩn người, thật kỳ lạ.

Trịnh Tú Nghiên một tay nặn bánh, một tay để ý lò hấp, nghe Lưu Nghệ Vân hỏi, bất giác thốt ra : “ là vì ta đã hứa…”

“ Hứa?! hứa cái gì?! hứa làm bánh gạo sao?” Lưu Nghệ Vân lại hỏi

“ Hứa với…… một người… mỗi năm….làm… bánh gạo cho hắn ăn…” Trịnh Tú Nghiên há miệng thở dốc, thanh âm bất giác ứ đọng ngay cổ họng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa, bất giác lòng đau nhói. Nàng, đã hứa với ai?!…

“ Trịnh cô nương?! Cô nương không sao chứ?!” Lưu Nghệ Vân nhìn thấy thần tình mờ mịt của Trịnh Tú Nghiên, lo lắng hỏi

“ Ta… không sao……”

“ Nghiên tỷ tỷ, mùng 5 tháng 8 là ngày gì đặc biệt sao? sao năm nào tỷ cũng vào giờ này đàn một khúc, mà lại một khúc duy nhất vậy?!” tử y cô nương ngồi bên cạnh lên tiếng tò mò

Trịnh Tú Nghiên đưa tay gõ lên cổ cầm, không lên tiếng

Tang tình tang… Thanh âm trong trẻo vang lên

Duyên hết tận rồi lại khởi, là một điều bí ẩn

Có thể giữa hạnh phúc chợt ngập đến bi ai

Theo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác

Cùng chết bên nhau……

Dưới gốc đào thụ hoa rơi điêu linh, bạch y nữ tử ngân phát, hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên như ẩn chứa bao phồn hoa cô đơn trong đó

Ánh mắt lãnh băng vô tình đạm bạc

Đàn một khúc, thanh âm trong trẻo, ấm áp

Khúc tất, đàn hết… dư âm lượn lờ

“ Nghiên tỷ tỷ, người……” tử y nử tử ngồi bên cạnh kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt nử tử tưởng chừng không gợn sóng kia từ khi nào lệ nhòa nơi khóe mắt, hốt nhiên Tú Dung cảm thấy đau lòng vô cùng, nhẹ giọng hỏi : “ Nghiên tỷ tỷ, người… đang khóc sao?”

“ Khóc?!….” Trịnh Tú Nghiên bất giác đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào má của mình, cảm giác ấm ướt còn lưu lại, mờ mịt nhìn Tú Dung, thổn thức : “ Tú Dung! vì cớ gì ta lại lệ rơi đâu?!”

Tức thì, Tú Dung một khắc lệ rơi như mưa……

Rốt cuộc bạch y nữ tử lãnh đạm như băng hồ này đã gặp phải chuyện gì mà lại khiến cho người ta cảm thấy cô đơn đến thấu xương như vậy?!! Tú Dung cũng không rõ, tại sao mình lại khóc nữa, có lẽ là vì… ánh mắt kia quá đỗi đau thương, quá đỗi mờ mịt hoang vu, khác hẳn vẻ vô hỉ vô bi thường ngày, Nghiên tỷ tỷ, rốt cuộc người đã quên cái gì, quên đi ai……?!!!

Mờ mịt nhìn về phương xa, người đang tưởng niệm ai

Tim vô thức đau nhói, người đang nhung nhớ ai?!

Lệ nhòa nơi khóe mắt, người vì ai mà rơi?!

Này một khúc tương tư, rốt cuộc người vì ai mà gảy…………

Đến cuối cùng, thì nữ tử lãnh đạm này……. cũng vì một người mà ……………

Âu cũng là thiên định trêu người mà thôi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: