Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 3 - TÂY NOÃN CÁC

Trịnh Tú Nghiên tự múc cho mình một chén cháo, uống một ngụm, mùi vị đặc biệt thơm, hạt gạo không cứng cũng không quá mềm, vị ngọt còn lưu lại nơi khoang miệng, kích thích vị giác của nàng. Đầu bếp tay nghề không tệ.

Hành động của Trịnh Tú Nghiên khiến cho mấy gã nô tỳ cùng sai vặt đứng bên cạnh lắp bắp kinh hãi, vương gia chưa động đũa mà vương phi đã dùng đồ ăn trước, như vậy là bất kính…! lại nhìn sang vương gia, cũng không có thái độ gì tức giận, cứ yên lặng nhìn vương phi dùng thức ăn. Quái! Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây

Uống hết một chén cháo, ăn thêm hai cái bánh bao, một đĩa rau, lại thêm một ít đồ ăn mặn, Trịnh Tú Nghiên vừa lòng đặt chén xuống. Lâm Duẫn tủm tỉm nhìn Trịnh Tú Nghiên ăn thức ăn, nghi hoặc, nàng nhỏ như vậy lại dùng nhiều thức ăn như thế, không đau bụng sao??

“ Đầu bếp?” Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu vấn. Trung niên đầu bếp bước ra, thân hình một thoáng lung lay, lại chuyện gì nữa a, vương phi không phải ăn rất ngon miệng sao, lại lôi hắn ra làm gì, nhìn ánh mắt của vương gia hắn cảm thấy chân tay mềm nhũm, ô ,..ô.. vương phi đại nhân đại lượng làm ơn tha cho tiểu nhân một con đường sống đi. Đầu bếp trong lòng khóc thét, nhưng vẫn hết sức cung kính cúi chào Trịnh Tú Nghiên

“ Lần sau làm đồ ăn cay thêm chút nữa, ta thích đồ cay…” Trịnh Tú Nghiên nhàn nhạt phân phó. Đầu bếp giật mình, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên sau đó lại nhìn sang vương gia, thấy vương gia tươi cười sáng lạng, đầu bếp nhanh chóng cúi đầu xuống.

“ Nhưng là.. vương gia… ngài không phải không thích đồ cay sao??”  đầu bếp mặc dù sợ hãi nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình. Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, quay sang nhìn Lâm Duẫn một lát, lại nghĩ thêm một chút, bèn nói : “ từ mai về sau, ta và vương gia không dùng chung đồ ăn sáng, à.. không dùng chung bữa ăn” . Nàng thích ăn cay, vì hắn mà hi sinh khẩu vị của mình, không có chuyện đó đâu!!

“ Không được..” Lâm Duẫn không hơn giận nhíu mày, tiểu nữ nhân này đúng là muốn chọc tức hắn sao chứ. Có biết bao nhiêu người muốn cùng bàn dùng bữa với hắn, mà nàng lại từ chối. Hừ hừ!!.. đáng giận

Đầu bếp lúng túng, vậy thì nghe theo ai nha, đầu bếp trong lòng ai oán

“ Ta thích ăn cay….” Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, không thỏa hiệp

Lâm Duẫn buồn bực

“ Ta thích ăn cay….” Thanh âm không kiên nhẫn.

“ Được được, cứ làm theo vương phi, nàng thích dùng gì thì làm như vậy…” Lâm Duẫn lắc đầu thỏa hiệp, thôi đi! Ăn cay thôi mà, hắn không tin mình không ăn được. Đầu bếp nói ‘dạ’ sau đó cáo lui

Hô! Vương gia quả thực sủng vương phi! Tất cả mọi người đều âm thầm suy nghĩ. Xem ra sau này nhất định phải hậu hạ vương phi tốt, nếu không vương gia sẽ tức giận, mà vương gia tức giận hậu quả sẽ thật nghiêm trọng!

Ăn xong, đương nhiên là phải đi lại để cho tiêu thực, cho nên Trịnh Tú Nghiên không nhanh không chậm đi dạo quanh vương phủ, sẵn tiện ngắm nhìn cảnh vật nơi đây, mà thất vương gia của chúng ta cũng lẽo đẽo đi theo bên cạnh

“ Ngươi đi theo ta làm gì…” Trịnh Tú Nghiên nghi hoặc, hắn là vương gia, không cần làm việc hay sao?

“ Đương nhiên là bồi nương tử đi dạo nha..” Lâm Duẫn mị hoặc cười. Trịnh Tú Nghiên nhìn hắn, sau đó bước đi, để lại thanh âm lãng đãng : “ đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, thật kinh khủng”

Lâm Duẫn : +_+…..!!??!!

Thất vương phủ diện tích rất rộng, có thể nói sau hoàng cung thì nơi nay hoa lệ nhất, đồ sộ nhất. Trung tâm là Trung Uyển các, bốn hướng còn lại phân thành Đông Hoàn các, Tây Noãn các, Nam Li các cùng Bắc Hoàng các. Trung Uyển các là chỗ ở của vương gia, Đông Hoàn là dành cho gia quyến, Tây Noãn dành cho thiếp thất, Nam Li là dành cho khách, còn lại bắc hoàng là nơi ở của nô tỳ cùng gã sai vặt…. của vương phủ. Xung quanh cảnh trí đẹp tuyệt vời, thiên nhiên xen kẽ, cổ thụ xanh bóng, hồ cá rộng lớn, ao sen …. Rất thanh nhã nhưng không thiếu phần đồ sộ, ‘ tôn quý, thanh lịch’ chính là bốn từ dùng để miêu tả về Lâm Hàn vương phủ này

Trịnh Tú Nghiên rất thích Tây Noãn Các, bởi vì nơi đây thật yên lặng, rất đơn giản nhưng cũng lộng lẫy, bao bọc vài dãy nhà tinh xảo là gần trăm gốc đào thụ, bên cạnh lại có hồ sen khá rộng, dùng thuyền con bơi ra giữ hồ mà nằm ngủ, lại có hương sen quấn quýt, cái cảm giác này không phải rất tuyệt sao?

Trong các loài hoa, nàng yêu nhất là đào hoa, đào hoa diễm lệ, một trời hồng hoa rơi lả tả, thật diễm mỹ. Khi hoa khai rực rỡ đến ngất ngây, khi hoa tẫn, điêu linh nhưng lại mang một sắc thái thê mỹ, rất đẹp, rất trong trẻo, cũng rất… cô đơn…

Hương đào hoa thanh lãnh, nhuộm thấm lòng người…. Trịnh Tú Nghiên một thoáng si mê nhìn gốc đào hoa vươn mình sừng sửng

Lâm Duẫn xưa nay không đụng nữ nhân, ngay cả một nha đầu ấm giường cũng không có cho nên đừng nói là thiếp thất, vì vậy Tây Noãn các không có một ai, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy chuyến đi lần này đến cổ đại thật không sai, ước mơ có thể sở hữu một mảnh đào lâm của nàng bây giờ đã thành hiện thực rồi

“ Lâm Duẫn…” Trịnh Tú Nghiên lên tiếng. Lâm Duẫn đáp : “có!” Đáng giận! chỉ khi nào nàng có yêu cầu mới lên tiếng gọi tên hắn. Càng đáng buồn hơn nữa chính là hắn không thể không đáp ứng nàng.

“ Ta muốn ở Tây Noãn các…” âm thanh kiên định, quyết tuyệt

“ Không được…” Lâm Duẫn nhíu mày, nơi đây là dành cho thiếp thất. Mặc dù hắn không có ý định cưới thiếp nhưng mà nếu như nàng ở chỗ này thì nhất định sẽ bị người khác soi mó, hắn không thích như vậy

“ Vì sao?” Trịnh Tú Nghiên hỏi lại

“ Nơi đây là dành cho thiếp thất, sườn phi…” Lâm Duẫn lên tiếng, muốn nhìn biểu hiện của nàng, nhưng rất tiếc hắn lại thất vọng vì nữ nhân kia nhíu nhíu mày, nói với hắn rằng : “ vậy vương phi chỗ ở chỗ nào??”

“ Đương nhiên là Trung Uyển các…” hắn nhanh miệng nói. Thông thường là ở Đông Hoàn các nhưng mà hắn luyến tiếc rồi, mặc dù có chút mất mặt nhưng mà hắn thừa nhận hắn thích cảm giác ôm nàng đi ngủ nha. Chưa có bao giờ hắn lại ngủ ngon giấc như hôm qua, dường như nữ nhân này có mị lực khiến hắn rất an tâm

“ Vậy ta đổi với các nàng…” Trịnh Tú Nghiên nghĩ nghĩ rồi lại nói

“ Không được…” âm thanh nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này là đồ ngốc hay sao chứ, dám đẩy phu quân của mình cho nữ nhân khác, mặc dù là chưa có, à bọn họ cũng chưa là vợ chồng đích thực, nhưng mà… dù gì cũng không nên có ý nghĩ như vậy a, Lâm Duẫn buồn bực

“ Vì cái gì không được??” Trịnh Tú Nghiên lại hỏi lại

“ Nơi đó chỉ là nơi của vương phi và vương gia mà thôi…” hắn kiên nhẫn giải thích

“ Vậy thì ngươi tước danh hiệu vương phi của ta đi, để ta là sườn phi hay thiếp thất là được rồi…” Trịnh Tú Nghiên không sao cả nói, chỉ là danh hiệu mà thôi, hơn thế nữa dù gì hắn và nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực

“ Ngươi… ngươi… chẳng lẽ bổn vương lại không bằng Tây Noãn các…” Lâm Duẫn hắn tức chết rồi, nữ nhân này dám coi hắn không bằng cái tòa nhà đáng ghét kia sao. Rất đả thương người, Trịnh Tú Nghiên giương mi nhìn hắn, gật gật đầu. Đúng vậy, ngươi dù có đẹp mặt nhưng nhìn hoài cũng ngán, sao bằng cả trăm gốc đào thụ ở đây! nếu biết suy nghĩ trong lòng của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn nhất định hắn sẽ sùi bọt mép mất.

“ Danh hiệu vương phi không thể tước là tước được, trừ phi ngươi phạm đại sai!” Lâm Duẫn uể oải lên tiếng, nữ nhân này thật sự có bản lĩnh khiến hắn tức chết

“ Phạm đại sai? Vậy ta đây hồng hạnh ra tường thì có phải là phạm đại sai??”  Trịnh Tú Nghiên đáp lại

“ Nghĩ cũng đừng nghĩ….” Lâm Duẫn lớn tiếng quát, hắn tức chết!! nữ nhân đáng giận, nàng nhất định là khắc tinh của hắn.

“ Vậy thì.. vô phép vô tắc, ức hiếp người khác…” Trịnh Tú Nghiên thấy hắn sắp tức chết, bèn nhanh chóng chuyển sang đề nghị khác

“Trịnh Tú Nghiên …” Lâm Duẫn nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này không từ bỏ ý đồ đó không được sao, nàng rốt cuộc là thích cái gì ở Tây Noãn Các

“ Uhmm…” Trịnh Tú Nghiên không kiên nhẫn giương mi, nam nhân này thật phiền phức, cái này không được, cái kia cũng không được, hắn muốn làm khó nàng mà

“ Tây Noãn Các đó làm sao đẹp bằng Trung Uyển các” Lâm Duẫn hỏi

“ Ta thích đào thụ….” Trịnh Tú Nghiên không suy nghĩ nhiều liền đáp

“ Cứ như vậy?” Lâm Duẫn chưng hửng, nàng chì vì thích đào thụ mà đến Tây Noãn Các, không thèm ở Trung Uyển, lại sẵn sàng đem hắn ‘vứt’ cho người khác chỉ cần đến Tây Noãn??…hừ hừ,,,!! Hắn nhất định phải đem đống đào thụ đó đốt thành tro, hắn tuyệt đối không thừa nhận là hắn cảm thấy ghen tỵ với đám cây đào thụ đó, nhất định là không có chuyện đó, là vì nàng làm hắn cảm thấy tức giận thôi.

Mặc dù rất uất ức nhưng thất vương gia cuối cùng cũng thỏa hiệp yêu cầu ‘bé nhỏ’ của vương phi của hắn. Tây Noãn các từ rày về sau trở thành nơi trú ngụ của vương phi, toàn quyền vương phi sử dụng, không có sự cho phép của vương phi không ai được phép bước vào kể cả là vương gia.

Lâm Duẫn oán hận nhìn đám người nô nức chuyển đồ đạc của Trịnh Tú Nghiên đến Tây Noãn Các, đáng giận, hắn còn muốn ôm nàng để đi ngủ, vậy là từ bây giờ hắn muốn ôm nàng ngủ thì phải có sự cho phép của nàng sao? nào có cái lí lẽ hoang đường đó, tức chết hắn mà. Không được, hắn phải đòi lại quyền lợi, hắn nhất định phải trọng chấn phu cương. Cho nên thất vương gia hùng hùng hổ hổ chạy đến Tây Noãn Các, đá tung phòng của Trịnh Tú Nghiên, bước vào và ngay lập tức hắn đứng hình

Sau tấm rèm che mỏng manh như ẩn như hiện dáng người nữ tử thướt tha yêu kiều, một cơn gió nghịch ngợm đi ngang qua, hất tung mảnh hoàng lụa, hé mở cảnh vật bên trong

Làn hồng hoa thủy (nước hoa hồng) lượn lờ bốc khói như mơ như thật, nữ tử làn da trắng nõn nhiễm tẫn phấn hồng, làn tóc rủ xuống qua đôi vai gầy, xỏa lên tấm tưng ngọc trắng muốt, một vài giọt nước lăn dài từ cổ xuống duyên dáng xương quai xanh, nữ tử hai mắt khép hờ, như là đang ngủ yên, hưởng thụ dòng hồng hoa thủy ôn nhu vuốt ve lấy cơ thể mình

‘ Mê hoặc, cái này tuyệt đối là một mê hoặc….’ Lâm Duẫn lẩm nhẩm, nhưng là cơ thể của y như bị một nguồn ma lực bí ẩn nào đó dẫn dắt, y vô thức bước lại gần, đôi con ngươi gắt gao nhìn nhân ảnh nọ, không hề chớp mắt dù chỉ là một chút. Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một cái vươn tay, Lâm Duẫn mới sực tỉnh, hô hấp dồn dập, cũng không biết là hơi nước nóng làm cho hắn đỏ mặt hay là bản thân hắn thấy thẹn thùng nữa. Một mặt thì muốn ngay lập tức bước khỏi căn phòng tràn đầy dụ dỗ này, một mặt lại luyến tiếc nhìn hình ảnh duy mĩ trước mắt

“ Uhmm…” Trịnh Tú Nghiên than nhẹ. Thật tốt! cổ đại đúng là tốt thật, cái gì cũng tinh khiết, không như mấy ngàn năm sau, cái gì cũng ô nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: