CHAP 24 - NÀNG... ĐI RỒI!
“ Thất ca ca.. huynh cứ như vậy, đợi đến khi vương phi tỉnh lại, sẽ ngã xuống mất…” Từ Châu Hiền thở dài khuyên nhủ. Lâm Duẫn ngẩng đầu nhìn Từ Châu Hiền, ảm đạm cười. Nàng ấy… sẽ còn trở lại sao?! hắn như lờ mờ nhận ra được điều gì, chỉ là không dám đoán cũng không có dũng khí đối mặt với nó mà thôi. Nguyên lai hắn cũng nhát gan như bao kẻ khác!
“ Thất ca ca, vài hôm trước ở đây, vương phi có nói với muội vài điều…” Từ Châu Hiền nhẹ giọng nói, quả như trong suy đoán, nam nhân ánh mắt tưởng chừng như mất ánh sáng kia bỗng dưng lóe lên những tia sáng kỳ dị. Từ Châu Hiền cười yếu ớt nói : “ vương phi nói huynh…. Là một tên ngốc! nói rằng huynh tuy vẻ bên ngoài náo nhiệt nhưng tận sâu bên trong lại rất cô độc”
“ Nhưng… Chính vì vậy, mới khiến cho nàng… chú ý huynh nhiều đến như thế...”
“ Vương phi còn nói, huynh rất sợ cô đơn, bảo muội thường xuyên đến làm bạn cùng huynh, còn nàng ấy… không còn có cách khác…"
Từ Châu Hiền than nhẹ, âm thanh ôn nhuận như nước nhưng lại khiến cho Lâm Duẫn từng đợt từng đợt đau đớn.
Nhìn thấy Lâm Duẫn, đáy mắt u uẩn tang thương không nói nên lời, Từ Châu Hiền mới hiểu được, nguyên lai thất ca ca mà nàng biết không phải náo nhiệt hăng hái, nhiệt huyết đầy mình mà là một người rất cô độc, mười mấy năm thanh mai trúc mã làm bạn, cứ ngờ mình đã hiểu thấu hết nam nhân này rồi, ấy vậy mà …
Nữ nhân lãnh đạm kia nhìn như hờ hững với mọi thế sự nhân gian, lại chỉ dùng vài tháng thời gian hiểu rõ người tên gọi Lâm Duẫn kia nhiều đến như vậy. Có chăng chính là vì thế mới khiến cho kẻ người đời kính sợ gọi bốn tiếng thất ma vương chung tình đến như vậy.
Từ Châu Hiền bỗng dưng cảm thấy may mắn vì nàng đã buông tay, tuy cảm tình vẫn còn, chỉ là không chấp nhất sâu niệm như lúc trước. Nhưng mà, vương phi! Người biết không?! Thất ca ca, cho dù có ai bên người làm bạn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ rất cô đơn, vì đơn giản người đó, không phải người!
Lâm Duẫn bi ai cười, một thoáng run rẩy…
Cô độc sao?! nương tử, chẳng phải ta đã nói chỉ cần có nàng bên cạnh ta sẽ không cô đơn, nhưng nàng lại đem ta để lại cho người khác, vô ưu vô lự đi rồi, nàng sao lại vô tình như thế?!
Vô duyên vô cớ đến bên ta, rồi không biết từ khi nào trộm lấy tim của ta, cứ như vậy bước đi, cũng mang tim của ta đi theo! Nương tử… nàng quả thật rất nhẫn tâm!
Nhưng mà, dù vậy… ta lại không cách nào không thể không yêu nàng…!!!
Bỗng dưng người trên giường một thoáng rùng mình, những ngón tay trắng nõn khẽ động đậy, thấy được biểu hiện đó của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn sửng sốt, ánh mắt một thoáng mừng như điên nhưng khi nhìn thấy nữ tử trên giường khẽ mở mắt, lòng của y chùn lại, ánh mắt lạnh như băng không độ ấm.
“ Vương phi?!…” Từ Châu Hiền thấy nữ tử trên giường đã tỉnh, lên tiếng hỏi. Nhưng nàng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng không đúng ở đâu nàng lại không biết...
Nữ tử trên giường khẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình, vươn tay ra muốn chạm vào người trước mặt, khẽ mở môi đỏ mọng, nói : “ Lâm Duẫn!”
Lâm Duẫn lạnh lùng, tránh né cái đụng chạm của nữ tử trước mặt, vươn bàn tay để lên cổ nữ tử, như muốn bóp nát cổ họng nữ nhân đang ngồi trước mặt mình, y khẽ quát : “ ngươi là ai?!” Từ Châu Hiền kinh ngạc, mở to mắt nhìn Lâm Duẫn, lắp bắp : “ thất ca ca, huynh!... làm cái gì?!” Lâm Duẫn không để ý đến câu hỏi của Từ Châu Hiền, lạnh lùng nhìn nữ tử, âm thanh chưa bao giờ lạnh lùng như thế : “ nói! ngươi là ai?!”
Nữ tử khẽ cười, hô hấp dồn dập : “ ngươi… đã nhận ra rồi?!” Lâm Duẫn sững sờ, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ kia, khẽ buông xuống. Dù không phải là nàng, nhưng nhìn dung nhan mà mình quen thuộc kia, y cũng không sao ra tay được. Lâm Duẫn mắt lạnh nhìn nữ tử trên giường, thanh âm một thoáng run rẩy nhưng y che dấu rất khá, y nói : “ nàng... đâu?!” Nữ tử trên giường khe khẽ cười : “ ta cũng không biết, nàng ta vô duyên vô cớ chiếm lấy cơ thể ta, khó khăn lắm ta mới quay trở về được, vương gia… ngài không chào đón ta sao?!”
Lâm Duẫn đôi con ngươi tràn đầy sát khí, y gằn từng tiếng : “ tại sao ngươi không chết đi… tại sao, nàng lại là người ra đi?!” Nhất thời nữ tử trên giường cười rộ lên, nàng nói : “ vương gia, ngươi thật nhẫn tâm, ta mới là vương phi của người, còn nàng ta chỉ là một lũ cô hồn mà thôi!”
“ Câm miệng!” Lâm Duẫn lớn tiếng quát, y nói : “ vương phi của bổn vương, duy độc mình nàng ấy, là Trịnh Tú Nghiên mà thôi, không phải ngươi!” Vâng! Nữ tử vừa mới tỉnh dậy không ai khác chính là Trịnh Mỹ Anh, chủ nhân đích thực của thân xác này, kinh thành đệ nhất tài nữ, Trịnh gia tam tiểu thư.
“ Nhưng người cùng ngài bái đường thành thân là ta…” nữ tử ôn nhu cười khẽ, nụ cười tựa mộc xuân phong nhưng lại khiến cho Lâm Duẫn chán ghét nhíu mày, y hừ lạnh : “ thì đã sao?! nữ tử mà bổn vương công nhận, chỉ có nàng ấy mà thôi”. Trịnh Mỹ Anh rủ xuống mi mắt, rồi ngẩng đầu nhìn người mà mình ái mộ này, trong khi Trịnh Tú Nghiên chiếm thân xác nàng, nàng chỉ vất vơ vất vưởng đâu đó trong đây, mới đầu khi biết được mình gả cho ‘thất ma vương’ nàng cũng đã rất lo lắng, nhưng khi là linh hồn, nhìn thấy hắn, thấy hắn ôn nhu đối ‘nàng’ nàng không biết từ bao giờ lại yêu hắn, yêu hắn đến tận xương tủy nhưng lại không có cách nào cùng hắn. Cũng may trời cao thương tình, Trịnh Tú Nghiên biến mất, nàng có thể quay lại với cơ thể của mình, chỉ là nàng không ngờ, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã nhận ra nàng, Trịnh Mỹ Anh cười khổ.
“ Vương gia, ta cùng nàng cũng như nhau… sao ngài lại không thử yêu ta?!” Trịnh Mỹ Anh kiều mị cười, vươn tay chạm vào nam nhân tuấn mỹ trước mặt. Lâm Duẫn một thoáng nhăn mi, y bỏ tay của Trịnh Mỹ Anh ra, lãnh đạm nói : “ ngươi, có tư cách gì mà so với nàng?!” Nàng là độc nhất vô nhị, lãnh đạm Trịnh Tú Nghiên, hờ hững, vô tình nhưng lại thỉnh thoảng ôn nhu, trong thiên địa này, không ai, không có gì có thể thay thế được nàng! Trịnh Mỹ Anh nghe hắn nói vậy, cười lạnh : “ ta có gì không thể so với nàng, nàng chỉ là một lũ cô hồn đến từ dị thế, lại không tinh thông cầm kỳ thư họa, không văn không võ, không hiểu phong tình, nàng bất quá là một nữ tử vô dụng mà thôi”
“ Câm miệng!” Lâm Duẫn quăng cho Trịnh Mỹ Anh một bạt tai, gò má trắng nõn in bàn tay đỏ rực, Lâm Duẫn mím môi nhìn nữ tử trước mặt, đôi con ngươi lạnh như băng, gằn từng tiếng, thanh âm lạnh đến tận cùng : “ ngươi muốn chết!” quả thật là nàng không tinh thông mấy cái đó, quả thật là nàng khó hiểu phong tình, lãnh đạm đến lãnh khốc, nhưng hắn không cho phép bất kỳ ai dùng thái độ khinh miệt đó nói về nàng như vậy.
Không tinh thông cầm kỳ thư họa thì sao? cứng ngắc khó hiểu phong tình lại như thế nào? Nàng chính là nàng, hắn yêu nữ tử như vậy!!
“ Trịnh Mỹ Anh! Ngươi nghe cho rõ đây, từ bây giờ ngươi không được phép bước ra Đông Hoàn các dù là một bước, đợi cho đến khi vương phi của bổn vương quay lại, nếu như ngươi khiến cho mình bị thương, thì tự gánh lấy hậu quả!” Lâm Duẫn thanh âm không chút độ ấm. Hắn không muốn tổn thương nữ tử này, bởi vì có thể một ngày nào đó có thể ‘nàng’ sẽ quay trở lại.
Lâm Duẫn bước ra khỏi phòng, Từ Châu Hiền sững sờ nhìn hai người đối thoại, nàng cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Thấy Lâm Duẫn xoay người bước đi, Từ Châu Hiền ái ngại nhìn Trịnh Mỹ Anh, rồi cũng đi theo Lâm Duẫn, cánh cửa đóng sầm lại, Trịnh Mỹ Anh thân hình lảo đảo, ngồi bệt xuống dưới sàn. Nước mắt lặng lẽ rơi, nghẹn ngào…
Vươn đầu ngón tay chạm vào bên gò má, cảm giác đớn đau vẫn còn xót lại nhưng cũng không bằng một phần vạn tim của nàng lúc này đau. Nàng rốt cuộc là có lỗi gì?! Vô cớ bị người khác chiếm mất thân thể, bị đoạt mất tình cảm của phu quân, nàng mới thật sự là vương phi của hắn.
Trịnh Tú Nghiên!… ta hận ngươi…. Nữ tử căm hận. Nàng ta chiếm mất cơ thể nàng, khiến cho vương gia chung tình cùng nàng, khiến cho nàng mất đi tất cả, Trịnh Tú Nghiên! ta với ngươi, thề bất lưỡng lập! đôi con ngươi vốn ôn nhuận như nước bỗng chốc tràn đầy oán hận, cay độc!
***
“ Thất ca ca! rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Từ Châu Hiền đuổi theo Lâm Duẫn, truy vấn. Lâm Duẫn nét mặt băng sương, thấy Từ Châu Hiền, một thoáng noãn lại, Lâm Duẫn ảm đạm cười, lắc đầu cười khổ, y nói : “ muội muội! Hiện giờ huynh mệt chết đi được, có chuyện gì nói sau đi.”
Người tưởng chừng mạnh mẽ không bao giờ khụy ngã kia, với Từ Châu Hiền, Lâm Duẫn chính là thần, có thể chống đỡ tất cả mọi việc, nàng sùng bái hắn, ái mộ hắn… nhưng giờ khắc này đây thấy y hai mắt tràn đầy tơ máu, gương mặt u uẩn tang tương, điêu linh tàn lụi, Từ Châu Hiền thất thần, lời muốn hỏi, cũng không thể thốt nên lời được nữa.
Hyunh ấy! thì ra cũng có lúc bộc lộ vẻ mặt yếu ớt như thế…!!
Văng vẳng đâu đây, Từ Châu Hiền như nghe thấy thanh âm lãnh đạm nhưng tràn đây quan tâm của bạch y nữ tử : “ Lâm Duẫn! hắn… vốn là kẻ ngốc, mệt mỏi cũng không nói, đớn đau cũng không than, cô đơn cũng chỉ biết lặng lẽ gặm nhấm một mình…”
Biết hắn, hiểu hắn, cảm nhận được hắn… rốt cuộc cũng chỉ có nữ tử kia mà thôi!
Rốt cuộc, Từ Châu Hiền chợt hiểu, nguyên lai yêu một người thì ra vốn chỉ là đơn giản như vậy thôi! Không cần người kia tài giỏi, không cần người kia xuất sắc, chỉ cần người kia hiểu mình muốn gì, cần gì… là đủ rồi!
Thế gian này, người hiểu Lâm Duẫn, chỉ duy nhật Trịnh Tú Nghiên! Mà nữ tử khiến cho Lâm Duẫn nhất thế chấp nhất, cũng chỉ một Trịnh Tú Nghiên mà thôi!!
***
Vương phi tỉnh lại, nhưng không hiểu vì lí do gì vương gia lại đưa vương phi vào Đông Hoàn các, không cho bước ra ngoài, mà vương gia lại đóng cửa nhốt mình tại thư phòng, không chịu bước ra. Hạ nhân vương phủ kinh hãi vô cùng, rốt cuộc vương gia đây là làm sao vậy?! chưa bao giờ bọn họ nghĩ rằng, có một ngày vương gia lại lãnh lạc vương phi, có lẽ trong tiềm thức của họ, chỉ có vương phi không muốn gặp vương gia mà thôi, còn vương gia thì cứ quấn quýt lấy vương phi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!
Tiểu Hồng cùng Tiểu Dược đều há hốc mồm kinh ngạc, ai thì không biết chứ bọn họ thì hiểu quá rõ, cảm tình của vương gia dành cho vương phi sâu đến cỡ nào, há có thể chỉ vài ngày mà có thể thay đổi được. Cả hai không được phái đến hầu hạ vương phi, mà thay bằng người khác. Tiểu Hồng cùng Tiểu Dược cầu xin Lâm Duẫn đến hầu hạ vương phi, nhưng Lâm Duẫn chỉ nhìn hai người một lát, rồi nói : “ Nếu các ngươi không muốn làm, thì có thể nói với Lý thúc”. Cả hai cũng không hiểu ý nghĩa trong lời nói của vương gia là gì, nhưng mà khi bước vào Đông Hoàn các, hầu hạ vương phi vài hôm, Tiểu Hồng cùng Tiểu Dược mới nhận ra, là vương phi cũng không là vương phi!
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng hà cớ gì lại khác nhau đến như vậy?! không phải là tính cách thay đổi mà đó như là hai người. Tiểu Dược cùng Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn nhau.
Vương phi trước kia lãnh đạm ít nói, nhưng chưa từng làm khó bọn họ, lại dễ lắm hầu hạ, mặc cho bọn họ tự do, làm gì thì làm, không lo lắng này kia. Bên cạnh vương phi có thể tự do đàm tiếu, có một loại cảm giác thanh thản, bình đạm khiến cho người ta quyến luyến, nhớ nhung.
Bây giờ vương phi, tình tình cũng tốt lắm, ôn nhu yên tĩnh, cũng không làm khó hạ nhân, nhưng mà bất giác lại gây cho người ta cảm giác áp lực khó thở, không dám tự do tự tại thả lỏng mình trước mặt nàng.
Một khuôn mặt, hai tính cách, hai khí chất hoàn toàn khác nhau!!
***
Ba ngày nay thất vương gia không lâm triều, bầu không khí hết sức kỳ lạ, hoàng thượng mặt rồng không vui, mà các vị đại thần cũng bị vạ lây không ít. Châu Sơn đế thở dài, cho bãi triều sớm, sau đó về ngự thư phòng.
“ Tiểu Trần, thất đệ hiện nay như thế nào rồi?!” hoàng đế hỏi thái giám bên cạnh. Gã thái giám cung kính đáp : “ bệ hạ! thất vương gia tự nhốt mình trong thư phòng, cũng là ngày thứ năm rồi”. Hoàng đế lắc đầu thở dài, mi gian tràn đầy mệt mỏi. Thất đệ tính tình vẫn như vậy ẫn nhẫn a, lúc nào cũng chỉ một mình gánh chịu, không chịu tìm người chia sẽ, hoàng đế cười khổ. Còn nhớ năm xưa trước khi phụ hoàng lâm chung, luôn dặn dò hắn chiếu cố thất đệ, bao nhiêu năm nay hắn luôn cố hết sức, nhưng dường như thất đệ đa số giúp hắn, còn hắn lại chẳng chiếu cố đệ đệ ruột thịt của mình được bao nhiêu, khó khăn lắm mới kiếm được cho mình một người yêu mến, vậy mà lại…
Phụ hoàng cùng mẫu hậu một đời tình cảm chân thành, phụ hoàng từng nói với hắn, hậu cung ba ngàn giai lệ, ngài chỉ duy nhất yêu mình mẫu hậu mà thôi. Rất tiếc, dù là đế vương cũng nhiều lắm bất đắc dĩ, không thể độc sủng duy nhất nữ tử mà mình yêu thương, sau này mẫu hậu bệnh chết, phụ hoàng cũng buồn khổ trong lòng, cũng vài năm sau buông tay trần thế, khi còn sống phụ hoàng yêu nhất là hắn cùng thất đệ, mọi thứ tốt đều dành cho bọn hắn, khuynh tẫn hết sủng ái, bảo vệ. Đến lúc băng hà, ngài vẫn còn lo lắng cho thất đệ nhiều lắm, ngài hiểu hơn ai hết thất đệ rất vô tình, nhưng một khi động tình lại vô cùng chuyên tình, người như vậy, cả đời vận mệnh đớn đau, haizz!! Lời than năm xưa của phụ hoàng không ngờ bây giờ lại thành hiện tực, hắn than nhẹ!!
“ Tiểu Trần! bãi giá, đến Lâm Hàn vương phủ!!…”. Tiểu thái giám tuân lệnh, lui ra ngoài chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro