Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 16 - HẮN.... RẤT CÔ ĐƠN

“ Tiểu Dược! vương gia đi đâu rồi…” Trịnh Tú Nghiên đang xem sách, như là nhớ đến chuyện gì, ngẩng đầu vấn Tiểu Dược. Tiểu Dược mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại : “ vương phi! Vương gia xuống Bu Sơn công tác rồi, mai mới quay về, ngài quên sao?!” vương phi à! đây là lần thứ ba trong ngày, ngài hỏi vương gia đây đấy!? tiểu Dược trộm cười, có tiến bộ… nếu vương gia biết được, chắc chắn sẽ rất vui!

Trịnh Tú Nghiên một thoáng cau mày, nàng chẳng lẽ trời sinh tự ngược, không gặp hắn quấy rầy nàng, nàng lại thấy thiếu thiếu?! Trịnh Tú Nghiên một thoáng thở dài, không xong rồi, hình như nàng bị trúng độc quá sâu rồi….!!

“ Tiểu Dược, sắp xếp đi, chúng ta ra ngoài đi dạo…” Trịnh Tú Nghiên phân phó, đến cổ đại năm tháng rồi mà nàng còn chưa ra khỏi vương phủ, lần này phải tranh thủ hắn còn chưa về mà đi mới được, nếu không đợi hắn về suốt ngày quấn quýt lấy nàng làm cho nàng không còn thời gian nghĩ về chuyện khác, như vậy thật không tốt chút nào!

“ dạ, vương phi…” tiểu Dược gật đầu, cúi đầu lui xuống

Trịnh Tú Nghiên đặt sách xuống bàn, đứng dậy mở cửa sổ, nhìn mảnh đào lâm phía trước, một thoáng thất thần.

Đã là tháng ba mùa xuân, đào hoa đồng loạt nở rộ, diễm lệ tuyệt luân. Thỉnh thoảng lại vài cơn gió nghịch ngợm đi qua, cuốn lấy hoa, hoa một thoáng run rẩy trong gió, dường như gió thầm thì gì với hoa, cho nên hoa kia bỗng chốc vỡ ra, rồi từng cánh hoa như tan vào trong gió, lơ đãng giữa không trung, rồi rơi nhẹ, rơi nhẹ xuống mặt đất

Một trời hồng hoa cứ lác đác nhẹ rơi, mùi hương thấm đượm say hồn người, Trịnh Tú Nghiên hít nhẹ một hơi, mùi hương hoa đào như vương vấn khắp nơi, rơi nhẹ vào chóp mũi của nàng…

Rồi thì mùa xuân cũng sẽ đi qua, đào hoa cũng tàn hết… hè đến, sen trong hồ lại nở, chèo thuyền nhỏ ra giữa hồ, hương sen thấm đượm vào lòng người, ấy cũng là một thú vui tao nhã….

Không biết… nàng còn có cơ hội lại ngắm cảnh đào hoa nở rộ như lúc này nữa không ?!

Không biết… nàng có còn cơ hội nhìn thấy, tên ngốc đó mỗi ngày bẻ một cành đào nho nhỏ để trước đầu giường, mỗi khi mở mắt là thấy hay không?!

Không biết… nàng còn có bao nhiêu thời gian để nhìn thấy nụ cười ấm áp của hắn, ánh mắt nhu tình như nước ấy của hắn?!

Trịnh Tú Nghiên không muốn lừa mình dối người, nàng hiểu rất rõ, thời gian mình còn tồn tại trong cơ thể này không lâu, nàng vẫn luôn cảm nhận được giao động của linh hồn Trịnh Mỹ Anh như là đang quanh quẩn đâu đây, chỉ chờ thời cơ thích hợp nàng ta sẽ quay về với cơ thể của mình, còn nàng… có lẽ lại là một lũ u hồn trở về với nơi thích hợp của mình

Cơ thể ngày càng khó có thể điều khiển, những cơn choáng váng đầu óc, hay là mệt mỏi, ngày một xuất hiện càng nhiều. Mới đầu là vài tuần một lần, rồi một tuần một lần, rồi vài ngày một lần. Có đôi khi nàng cảm thấy bầu trời tối xầm, không còn nhìn thấy gì được nữa, có đôi khi đang hoạt động bình thường, cơ thể bỗng nhiên đình chỉ, như là bị rút hết sức lực. Trịnh Tú Nghiên cười khổ, thời gian còn lại bao lâu? Một tháng, ba tháng hay là nửa năm…

Lâm Duẫn! nếu như ta thật sự rời khỏi, ngươi có thể nhớ ta trong bao lâu, một năm, mười năm hay là cả đời người?!

Là ta quá ích kỷ! biết rõ thời gian không còn nhiều nhưng lại không từ chối cảm tình của ngươi dành cho ta, lại tham luyến sự ấm áp ngắn ngủi đó

Lâm Duẫn! gặp được ta, có lẽ chính là kiếp nạn cả đời của ngươi… nhưng là đồng thời, biết không?! Ngươi cũng chính là bi ai lớn nhất của ta...

Cứ ngỡ trời sinh lãnh tình! Không ngờ lại gặp được ngươi, khiến cho ta biết ấm áp, biết tưởng niệm còn là... Quyến luyến, cố chấp…

Yêu sao?! cũng chưa đến mức đó, nhưng là có lẽ là thích đi…

Thích ngươi vòng tay ấm áp, thích ngươi kiên trì cố chấp, thích ngươi sủng nịnh dung túng, thích ngươi làm nũng xấu lắm, thích ngươi… mặt dày vô sỉ…

Lần đầu tiên, lại để ý một người đến như vậy, nhưng lại không cách nào cùng người bên cạnh mãi mãi. Xem ra lời hứa mỗi năm làm bánh gạo cho ngươi ăn, xem ra chỉ là hứa xuông rồi…

Trịnh Tú Nghiên khẽ thở dài, khẽ rủ xuống mi mắt, đôi con ngươi một thoáng ưu sầu…

Một cơn gió vô tình đi ngang qua, thổi bay mái tóc đen nhánh, phấp phơi trong gió, bạch y như tuyết không nhiễm bụi trần…

***

“ Các ngươi biết không, nghe nói Bu Sơn xảy ra lụt lội, quan viên lại tham ô lương thực khiến cho nạn dân chết đói vô số, hoàng thượng phái thất vương gia xuống đó, chỉ trong vòng một đêm, thất vương gia chém đầu bốn vị quan viên dưới Bu Sơn…..” trong tửu lâu ồn ào, một gã đại hán lớn tiếng nói, mọi người đều ồ lên, tập trung lắng nghe

Một người khác lại ồn ào lên tiếng : “ còn chưa đâu, nghe nói quan lại Bu Sơn cấu kết với đạo tặc cướp lương thực, các ngươi có biết hay không Sơn Long trại?! chỉ trong vòng một ngày, thất vương gia đem quân đến đó, đuổi tận giết tuyệt, tuyệt đối không để lại một người nào, hơn ba trăm người đó…..”

“ Thật tàn nhẫn, không hổ là thất ma vương….” Mọi người trầm trồ, hết sức kính sợ

“ Thất ma vương?!” Một thanh âm lãnh đạm vang lên, chen ngang vào cuộc nói chuyện của mấy hán tử. Mọi người đồng loạt ngó qua, bức bình phong mở ra, ánh mắt của các hán tử mở lớn

Một thanh y mỹ nhân, một tử y mỹ nhân, môi hồng trăng trắng, thập phần xinh đẹp nhưng đều khiến cho bọn họ chú ý chính là nữ tử ngồi trên ghế, một thân bạch y trắng muốt không nhiễm bụi trần, mái tóc đen dài tùy ý chảy xuôi qua bờ vai, phủ lấp cả phần lưng, hai lọn tóc mai rũ nhẹ về phía trước, tóc không có vướn bận gì trang sức châu báu, chỉ duy nhất một thanh ngọc trâm, đỏ rực như đào hoa. Dung mạo đẹp như tranh, chân mày thanh tú, sóng mắt lãnh đạm đến vô tình, hờ hững như là mọi chuyện thế gian không dung nhập vào được đôi đồng tử trong suốt đó, môi anh đào tuyệt đẹp mân lên thành một đường cong, hàng mi thanh tú một thoáng chau lại.

Đẹp nghiêng thành nghiêng nước! tất cả mọi người đều chung suy nghĩ như vậy, chỉ có đều không ai dám sỗ sàng đánh giá bạch y nữ nhân này, có lẽ bởi vì ánh mắt kia thực sự vô hình chung gây cho người ta cảm giác áp lực không dám nhìn thẳng, tức thời tửu lâu tĩnh lặng vô cùng

Tửu lâu này tính ra trong kinh thành chỉ là một tửu lâu nhỏ, ít quan lại hay vương công quý tử, các vị thiên kim mỹ nhân ghé thăm, đa số là người lao động, hay các hán tử giang hồ có ai ngờ hôm nay lại xuất hiện nữ tử đẹp như vậy?!

“ Thất là ai?!” Thấy bọn họ không lên tiếng, Trịnh Tú Nghiên hỏi lại. Một gã đại hán trong đó, xấu hổ cười, bỗng dưng thanh âm nhỏ lại, nói : “ ha! cô nương là người từ xa đến, cho nên mới không biết nổi danh cả thiên hạ thất vương gia Châu Sơn quốc cũng chính là ‘thất ma vương’!” cũng không biết vì lý do gì, khi đối diện cùng nữ tử này, khiến cho hắn không dám quá sỗ sàng, quá lớn tiếng. Hán tử sờ sờ mũi, rất là không tự nhiên

“ Vì sao gọi là thất ma vương?!” Trịnh Tú Nghiên tiếp tục lên tiếng

“ Là vì ngài ấy giết người vô số kể, bất kể là loại người nào” một người lại chen vào, giải thích, ánh mắt không khỏi rét run, tràn ngập sợ hãi : “ có một lần ta chính mắt nhìn thấy thất vương gia, một mình giết chết hơn trăm người, thủ pháp tàn nhẫn, người chết không toàn thây”. Hắn nhìn một lần mà ám ảnh suốt ba năm nay

“ Những người đó, đáng chết, không phải sao?!” Trịnh Tú Nghiên đạm mạc lên tiếng, mi gian một thoáng phiền não

“ Nhưng là rất tàn nhẫn….” gã thư sinh áo xanh bên cạnh phẫn nộ lên tiếng

Trịnh Tú Nghiên tà liếc mắt một cái, lạnh nhạt mở miệng : “ quan lại tham ô, không chém sao làm gương, bọn họ tham ô một khoảng, bá tánh chết vô số kể. Đạo tặc hoành hành, giết người vô số, không diệt há chẳng phải người vô tội chết lại càng nhiều, hắn tàn nhẫn giết người, chính là muốn cảnh cáo để cho bọn họ sợ mà lui bước….”

“ Các ngươi chỉ biết nhìn hắn tàn nhẫn lại không nghĩ đến khía cạnh khác, nếu như là nạn dân chết đói là người thân của các ngươi, hay người các ngươi quan tâm bị đạo tặc sát hại… các ngươi sẽ cảm thấy như thế nào”

“ Cái người mà các ngươi gọi là ‘ thất ma vương ấy’, chính là lấy một địch trăm, ra trận giết giặc, bảo vệ biên cương cho các ngươi cuộc sống an bình”

“ Cái kẻ giết người như nghóe mà các ngươi sợ hãi ấy, chính là suốt ngày suốt đêm chạy đi khắp nơi để thay đế vương dẹp loạn, bình thiên hạ….”

“ Hắn..,, có từng giết người vô tội sao?”

“ Hắn… có từng vô lý giết người khác sao?”

“ Hắn… chung quy cũng là người thôi! Cũng có da có thịt, cũng biết đau biết xót, cũng hiểu rõ nhân tình thế thái ấm lạnh ra sao?!”

“ Lâm Duẫn! chung quy là hắn…. rất cô đơn!!”

“ Các ngươi không hiểu…. thì đừng dùng ánh mắt sợ hãi, đừng dùng giọng điệu như vậy nói về hắn….biết không?!!” Trịnh Tú Nghiên lạnh nhạt nói, vân đạm phong khinh, như là mây bay gió thổi, nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại đánh thật mạnh vào tâm của người nghe, bọn đại hán hồi nãy bàn tán về Lâm Duẫn, một thoáng sững người, xấu hổ nhìn Trịnh Tú Nghiên, chắp tay nói : “ cô nương! Là tại hạ… thiển cận!

Trịnh Tú Nghiên không đáp, Tiểu Hồng thấy vậy, lanh lợi kéo qua bức bình phong, ngăn cách thế giới bên ngoài. Lòng khâm phục vô cùng, vương phi đúng là lợi hại nhất! chỉ vài câu nói khiến cho bọn họ im miệng, cam bái hạ phong. Mà anh danh của vương gia, lại càng tốt. Lúc nàng còn ở Trịnh phủ, nghe thiên hạ đồn đại, cũng từng rất sợ hãi vương gia, nhưng mà sau này mới biết, vương gia tính tình cũng không phải xấu, sẽ không làm khó dễ hạ nhân, lại yêu thương vương phi như vậy, vương gia là một người tốt!!

Đám người bên ngoài liếc nhìn nhau, như muốn hỏi, rốt cuộc nữ tử kia là thần thánh phương nào, lại có thể trực tiếp hô tên họ của thất vương gia?! Bỗng một người vỗ trán, rồi khẽ nói nhỏ, thanh âm tràn đầy hưng phấn : “ có khi nào đó là… thất vương phi không?! Nghe nói thất vương phi dung mạo khuynh thành khuynh quốc, vương gia khuynh tẫn sủng ái chỉ vì miệng cười của mỹ nhân, nhưng có lời đồn thất vương phi trời sinh lãnh đạm, vô tâm vô tình, khiến cho người ta rất khó thân thiết”.  Mọi người thì thầm khẽ bàn tán, xem ra nữ tử khiến cho thất vương gia khuynh tình không đơn giản, có thể nhìn thấu vương gia như vậy…

***

Lâm Hàn vương phủ

Tiếng vó ngựa từ đằng xa vọng lại, bụi bay đầy trời, tiếng ngựa hí vang, đến ngay trước vương phủ, người ngồi trên ngựa kéo dây cương, tiếng ngựa hí vang, người trên ngựa nhảy xuống, mặt mày tràn đầy mỏi mệt

“ Vương gia đã trở về…” người gác cổng thấy Lâm Duẫn, cung kính cúi đầu. Lâm phất phất tay, đưa bảo mã cho gã sai vặt, sau đó lật đật bước vào vương phủ, binh lính canh cửa cười trộm, vương gia chắc là rất nóng lòng gặp vương phi, cho nên mới hối hả như vậy.

Lâm Duẫn nhanh chân bước về Tây Noãn các, nhưng vừa đặt chân đến cổng đã dừng lại, nhìn nhìn thân thể của mình, một thoáng nhăn mi, hắn vì vội vã làm việc tranh thủ thời gian trở về với nương tử, cho nên chưa kịp tắm rửa, người có mùi rồi. Nương tử ưa sạch sẽ, như vậy thật không ổn! cho nên Lâm Duẫn lại quay về Trung Uyển các, nên tắm rửa sạch sẽ nói sau.

Trịnh Tú Nghiên nghe Tiểu Hồng nói vương gia đã trở về, một thoáng nghi hoặc, theo như nàng tính thì ít nhất chiều nay hắn mới có thể quay về, sao lại về sớm đến như vậy?! tên ngốc này chắc lại bỏ ăn bỏ ngủ dốc sức làm việc rồi, sức khỏe của mình lại không biết bảo vệ, người này… aishh!!…

“ Nương tử, vi phu đã về rồi …”  Lại là thanh âm quen thuộc, Lâm Duẫn bước vào, mặt mày tuấn mỹ vô trù, Trịnh Tú Nghiên ngẩn ra, nàng bỗng dưng phát hiện, hắn chỉ mới đi có năm ngày, mà nàng lại nghĩ đến hắn nhiều đến như vậy, đây chính là cảm giác nhớ một người sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: