Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BONUS: KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU NGƯỜI...

Chốn hoàng tuyền nở rộ bỉ ngạn hoa, sắc màu đỏ rực diêm dúa rực rỡ kia thực sự xinh đẹp, đi qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy, có thể quên hết kiếp này mọi lưu luyến trần thế, quên đi tất cả chấp niệm thế gian…

Ba trăm năm, ba trăm năm y vì lời hứa với nàng, mà chờ mà đợi, không chịu bước vào lục đạo luân hồi, nay gặp được… cuối cùng cũng nghe nàng nói ba tiếng kia, hồn y cũng hóa thành tro bụi, dấn thân vào chốn hoàng tuyền, đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa y một bát mạnh bà than, uống vào có thể đầu thai làm người rồi…

Vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại, như là vương vấn người nào ở cõi trần thế…

“ Sao ngươi còn chưa uống…” Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này điều nhanh chóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà là có thể chuyển thế, chỉ có người này… cứ chần chừ không muốn uống…

“ Làm sao bây giờ, có thể không uống được không??” y khẽ lẩm nhẩm, y thật sự luyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nương tử của y, y thật sự luyến tiếc điều đó…

“ Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường thế gian ư…” Mạnh Bà thở dài nhìn y

“ Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, Lâm Duẫn sống còn có ý nghĩa gì đây…” y nhìn Mạnh Bà, bi ai cười…

“ Nàng ấy… ở một mình trên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn”

“ Nàng ấy… sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai chăm sóc cho nàng ấy đây”

“ Nàng ấy… cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lắng lo vì nàng ấy chuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng…. Ai lại ban đêm thức giấc vì nàng ấy đắp chăn cẩn thận…”

“ Nàng ấy, thích đào hoa như vậy, mỗi buổi sáng ai lại bẻ một nhành đào tặng nàng ấy…”

“ Nàng ấy thích ngủ như thế, ai có thể bên cạnh an tĩnh yên lặng nhìn nàng ấy…”

“ Nàng ấy…. thờ ơ như vậy, một chút không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, ai lại thay nàng ấy che chắn tất cả…”

“ Thực sự… lo lắng, lo lắng nhiều lắm…”

Đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của y, cũng không khỏi khiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than, nàng đứng đây không biết bao nhiêu lâu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, si nhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai… Yêu đến ngây ngốc như người này…

“ Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếu ngươi cùng người kia thực sự hữu duyên thì tin rằng cũng sẽ có một ngày gặp lại…” Mạnh Bà khuyên nhủ

Lâm Duẫn bất chợt cười nhẹ, khác với tiếu dung sáng lạng triêu dương như thường ngày, mà tiếu dung giờ khắc này của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyến luyến, lại có chút gì đó .. không thốt thành lời, y nói : “ nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao??”

“ Ngươi… hà tất gì phải khổ như thế chứ??” Mạnh Bà nghe y nói vậy, tự dưng cũng có chút mủi lòng, cố chấp đến như vậy sao, cả một đời bi ai vì tình, ba trăm năm khắc khoải chờ đợi, đến như vậy mà vẫn còn không muốn quên sao, thế gian này, si nhân như y… cũng thật khiến cho người ta khó thốt nên lời oán thán…

“ Nếu không uống vong xuyên thủy, ngươi không thể luân hồi, thì cũng không còn cơ hội gặp nàng ấy…” Mạnh Bà cười khổ : “ đây là quy luật… nếu thực sự yêu đậm sâu, cho dù có uống vong xuyên thủy, thì tình vấn tình vương… Cũng khó quên được…”

Lâm Duẫn vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn bát vong xuyên thủy, khẽ nhắm mắt, y đạm cười, nâng lên bát vong xuyên thủy, một ngụm nuốt vào…

Mạnh Bà nhìn bóng lưng của y khuất dần, khuất dần trong đám người bước qua cầu Nại Hà, khe khẽ thở dài, nàng nhắm mắt, lắc lắc đầu… thôi đi…!! Người ngốc như vậy, nàng cũng không muốn làm khó…

Tại sao Mạnh Bà lại không rõ, người kia sau đi đến nửa cầu, vong xuyên thủy y uống, tất cả điều nhổ ra ngoài, Mạnh Bà hiểu được chấp niệm sâu sắc của y, cũng biết rõ nghĩ suy trong y, cũng đồng tình với y… nhưng quy luật tam giới, nàng không thể trái.

Nếu đi qua cầu Nại Hà, mà không uống vong xuyên thủy, chắc chắn mỗi bước đi sẽ giống như đi trên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, mỗi một bước đi, như là bước qua dung nham hỏa sơn, người kia đã nhổ ra vong xuyên thủy, thì từ con đường đi qua cầu Nại Hà của y… không phải dễ dàng gì

Nếu y có thể vượt qua, thì có thể an toàn đầu thai chuyển kiếp.

Nếu y không vượt qua được, thì cả thế cả kiếp cũng chỉ có thể trở thành lệ quỷ.

Xưa nay chưa từng có ai bước qua cầu Nại Hà mà không uổng vong xuyên thủy, y là người liều lĩnh thứ nhất…

Nàng đã truyền ý thức của mình cảnh cáo cho y, nhưng người kia vẫn cố chấp làm vậy, Mạnh Bà thở dài… Tình một tự! thật sự đẹp đến như vậy sao? một chữ tình cả ngàn năm nay, tiên giới không có ít vị tiên nữ bị hình phạt, không ít nam tử ở dưới cõi âm la bị vạn kiếp bất phục, cũng không ít nhân gian con người bị hồn phi phách tán, nhưng con người cũng được, ma quỷ cũng được, thần tiên cũng thế, chưa từng ngừng yêu, ngừng động lòng… có chăng cái bản năng yêu, sinh ra ai cũng đã có dù là nhân, là thần, là ma…

Người ấy bước đi khập khiễng, lảo đảo té ngã bao nhiêu lần, thân hình cũng đã chảy không ít máu, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy đi tiếp cho hết con đường, vết máu của y trải dài khắp còn đường, từng vết máu nở rộ, lại mọc đên một đám mạn châu hoa, như là khắc khoải, là si niệm của y…

Nhanh đến rồi, chỉ còn hơn mười bước nữa thôi, dõi theo bước chân của y, Mạnh Bà dường như cũng thấy được kỳ tích, nàng âm thầm chúc phúc y…

Tám bước… bảy bước…năm bước…

Một chút nữa, chỉ một chút nữa… Mạnh Bà thầm than

Y dường như không còn sức lực, thân mình ngã xuống, cả người nằm yên, dường như cứng ngắc… thất bại rồi sao, Mạnh Bà lắc đầu, một thoáng tiếc nuối cho con người kiên cường này. Rồi cõi u minh này lại thêm một lệ quỷ nữa, thật sự đáng tiếc…

Bỗng dưng đầu ngón tay của y khẽ nhúc nhích… Mạnh Bà giật mình, y mặc dù không đứng dậy được, nhưng vẫn cố vươn sức mình lê từng chút, từng chút qua cầu …

Cho đến khi bước cuối cùng đã hoàn thành, y cố ngẩng đầu quay lại, nhìn về cõi trần thế, đôi môi cong cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, bạc môi khô khốc như thì thầm điều gì đó : ‘… nương tử…!! ta…chờ …nàng…’ rồi một luồng ánh sáng bao quát, ôm trọn lấy thân hình nam tử, biến mất…

Thế gian, một chữ tình… đúng là muôn hình vạn trạng…!! nhưng có thể được yêu, có thể yêu… dù con người nhân sinh so với ma, với thần ngắn ngủi, nhưng thực sự đáng giá…

***

Lại nói đến Lâm Duẫn, vong xuyên thủy bị y nhổ ra, những nhớ nhung, yêu thương của kiếp trước cũng không quên đi, nhưng dù sao cũng đã ngậm vong xuyên thủy khá lâu, có một ít ngấm vào, thành ra chỉ ký ức về nương tử của y là y không quên, chứ những chuyện khác y cũng chỉ lờ mờ nhớ, chứ không rõ lắm, để rồi một lần nữa mở mắt ra nhìn thế giới, y bất ngờ vô cùng...

Thế kỷ 21, nơi này chính là quê hương của nương tử sao? y một thoáng tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng khổ nỗi bây giờ y chỉ là một đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi, cho nên có tâm mà không có lực chẳng làm được gì…

Khi lớn lên một chút, y bắt đầu tìm hiểu thế giới tân kỳ này, hết cái này đến cái nọ, y say mê tìm tòi học hỏi, và dĩ nhiên cũng không bỏ quên việc suốt ngày nhớ đến nương tử của y.

Người nhà của Lâm Duẫn vô cùng tò mò về đưa trẻ này, vừa mới chào đời, đã không khóc, khi ấy cha mẹ y lo lắng vô cùng, cứ sợ đứa nhỏ này có chuyện gì, không ngờ hài tử của hai người cũng bình an vượt qua mấy tháng sơ sinh khó khăn, Lâm Duẫn bảo bảo chả hiểu sao ngay từ nhỏ đã rất nghịch ngợm với mấy đồ dùng trong nhà, đôi con ngươi trẻ thơ lắm tò mò, nhìn mọi việc thực sự rất tân kỳ, nhưng điều để cho ông bà Lâm vui mừng khôn xiết đó chính là Lâm Duẫn thực sự rất thông minh, mới chín tháng đã biết nói, một tuổi đã có thể viết chữ, học cái gì cũng rất nhanh. Lại thường xuyên nhảy lớp, với đứa còn thông minh hơn người như vậy họ cũng không biết, nên vui, hay nên lo nữa…

Mười tám tuổi, Lâm Duẫn trưởng thành, dung mạo thiếu niên lang tuấn mỹ hơn người, lại thêm tiếu dung sáng lạng triêu dương chọc không biết bao nhiêu phương tâm của bạn đồng học, nhưng mỗi khi có bạn đồng học tỏ tình, thì Lâm Duẫn luôn luôn đạm cười, nói rằng mình đã có người trong lòng, khiến cho không biết bao nhiêu người lòng tan nát…

Thái Nghiên là bạn cùng lớn lên bên nhau với Lâm Duẫn, tính tình ôn hòa, tiếu dung tựa gió xuân, là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, Mỗi khi nghe Lâm Duẫn nói về ‘lão bà’ của mình, Thái Nghiên chỉ còn biết cười khổ không thôi, hắn thực sự không rõ hai người bọn họ cùng lớn lên bên nhau, hắn còn chưa thấy cô gái kia nữa là, cũng không biết bạn thân của hắn có phải bị chứng bệnh hoang tưởng không nữa, nhưng ánh mắt nhu tình như hải của Lâm Duẫn mỗi khi nhắc đến ‘lão bà của hắn’ kia, thật khiến cho y không thể thốt nên lời nào cho phải…

Rồi cho đến một ngày, trước cổng trường đại học nơi y đang học, Thái Nghiên gặp được một người, một cô gái xinh đẹp, nụ cười ôn nhu dịu dàng tựa đóa bằng lăng…. Tim y một thoáng ngừng đập, đầu đau đến khó thở…

Như một bản năng, y lại gần cô gái, dịu dàng vươn tay ra, và nói : “ xin chào! Có cần giúp gì không”

Cô gái ngẩng đầu nhìn y, cười khẽ : “ có thể giúp em mang cái này đến ký túc xá nữ đại học S được không, hành lí nhiều quá…”

“ Em cũng học trường đó à, năm nhất sao?” Thái Nghiên ôn hòa cười

“ Vâng!”

“ Em là Hoàng Mỹ Anh, rất vui được gặp anh, học trường…” cô gái mỉm cười, vươn tay ra…

Thái Nghiên nở nụ cười ôn hòa dịu dàng như nước : “ anh là Thái Nghiên, hân hạnh được gặp em, Mỹ Anh!…”

“ Chị!…” Hoàng Mỹ Anh nghiêng đầu nhìn người phía trước, nhẹ giọng nghi hoặc, cô gái đứng đằng trước nghe thấy thanh âm của Hoàng Mỹ Anh, quay đầu lại…

Một đôi mắt phượng diễm lệ tuyệt luân, dung mạo cùng Hoàng Mỹ Anh đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, chỉ có điều nếu như Hoàng Mỹ Anh ôn nhu dịu dàng hiền thục, thì bạn gái kia lại thuộc tuýp người lãnh đạm vô tâm, đôi con ngươi với cái nhìn nhàn nhạt xa cách, khiến cho người ta không quá dám lại gần, Thái Nghiên một thoáng đánh giá người này có lẽ là chị của Mỹ Anh có điều chị em nhà này có phần đối lập.

“ Chị họ, chị đến rồi sao?!” Hoàng Mỹ Anh chạy lại, ôm chầm lấy cô gái, đôi con ngươi rạng rỡ, tràn đầy vui mừng, cô gái kia một thoáng nhíu nhíu mi, nhưng cũng không đẩy ra Hoàng Mỹ Anh, vươn tay vỗ vỗ vai Hoàng Mỹ Anh, lên tiếng : “ chị mới từ sân bay tới thẳng đây, đi thôi!”

“ Thái Nghiên, cậu làm gì vậy!” bỗng một thanh âm vang lên, thanh âm từ tính trầm thấp quen thuộc, Thái Nghiên quay đầu nhìn thấy thiếu niên từ tử tiến lại gần mình, cười khẽ : “ cậu hôm nay đến sớm thế”

“ Lâm Duẫn...!!!” Thái Nghiên nhìn thấy bạn thân của mình, bình thường luôn cười cợt nhưng tự dưng lại đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, Thái Nghiên một thoáng khó hiểu.

Đã bao nhiêu lâu rồi…

Từ lúc mở mắt chào đời trong thế giới này…

Gần hai mươi năm, hai mươi năm y luôn nhung nhớ, luôn tìm kiếm bóng dáng kia, dường như là điên cuồng, đến vô vọng…

Bên ngoài y náo nhiệt ồn ào, tiếu dung sáng lạng triêu dương, nhưng có ai biết, mỗi khi đêm về, chỉ còn một mình, nỗi nhớ nhung tha thiết giày xéo y từng chút, từng chút một…

Giờ khắc này đây, nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, thấy ánh mắt quen thuộc kia, và nét mặt… tưởng chừng là vô hỉ vô bi ấy… Lâm Duẫn chợt cười, dường như mọi đau đớn, tương tư bao nhiêu năm qua, tất cả chỉ là mây bay...

Bởi lẽ, dù chịu bao nhiêu khổ sở, chỉ cần tương phùng… Dù đớn đau gấp trăm vạn lần, y… cam tâm tình nguyện…

“ Lâm Duẫn! sao vậy?!” Thái Nghiên lo lắng, nhẹ giọng lên tiếng.

“ Không có gì, không sao đâu…” Lâm Duẫn cười khẽ, bước lại gần chỗ hai cô gái đằng trước, vươn tay trước mặt cô gái lãnh đạm, rạng rỡ cười, hai má lún đồng tiền in hằng trên má, tiếu dung ấm áp như ánh mặt trời, không sao khiến cho người ta chán ghét được, y nói : “ rất hân hạnh gặp em! Tôi là Lâm Duẫn!”

Cô gái nhìn y, như là bị mê hoặc, cũng không rõ vì sao thấy tiếu dung sáng lạng kia, không sao từ chối được, vô thức vươn tay, nhẹ giọng đáp : “ Trịnh Tú Nghiên!”

“ Tên rất hay, năm nay hoa đào nở thật sự đẹp, không biết em có muốn cùng anh cùng ngắm đào hoa không…”

“ Ok...”

Từng chịu mọi đớn đau lại ra sao...

Từng nhận hết thống khổ lại như thế nào...

Chỉ cần có thể gặp được người…

Thì…

Chờ đợi ba trăm năm có là gì?

Không uống vong xuyên thủy

Đau đến chết đi sống lại… lại thì có sao?

Đơn độc nhung nhớ hai mươi năm

Tìm kiếm người hai mươi năm… cũng có chi quan trọng đâu

Yêu người….! dẫu mệt mỏi, dẫu bi ai… cũng không thể không yêu người, không thể… không yêu...

Yêu đến ngây ngốc, yêu đến dại khờ, yêu đến bất lực… cũng không thể ngừng yêu người, không thể… ngừng yêu…

Cả đời cả kiếp… không ngừng yêu người…!!!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: