Chap 1
Auther: Cận, Rồng nhí
Rating: PG
Link: http://sones-vn.com/forum/showthread.php/741-LONGFIC-Yeu-Don-Phuong-Yulsic-Yoonyul-Yoonhuyn-PG
Summary:
Trên đời này ...
Có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ...
Thứ tình cảm mà 1 đứa như tôi ....
Lúc nào cũng quan niệm
" cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình "
Không bao h đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả ...
Cho đi mà người ta chẳng thèm nhận ...
Chẳng biết làm gì .... chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta ..... ..
Bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ...
Có lúc lại tự lừa dối mình ..
Tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....
Rằng người ta thích mình ...
Để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vẫn còn để tâm tới người khác. ...
có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...
Có đôi khi chỉ là....
1 cái nhìn ...
1 câu hỏi quan tâm ..
1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến nó thành cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ...
để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ...
cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống ...
Có những khi....
muốn quen 1 người khác ...
muốn yêu 1 người khác ...
nhưng trong lòng lại....
cứ chần chừ chờ đợi ...
cứ hy vọng rằng 1 ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình ...
cứ chờ hoài ... đợi hoài
mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao h xảy ra ...
Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông ...
khi thấy người ta.....
quan tâm tới người khác ...
nhắc nhiều tới người khác ...
đùa cợt với người khác ...
trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội ...
Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta
đau đớn vì người khác ...
căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương .....
...Rồi khi lòng
tự nhủ phải quên người ta đi ..
phải chôn vùi đi ...
nhưng...
làm không có được ....
từ trước tới nay có bao h con tim nghe lời của lí trí đâu ...cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ ...
Cứ mỗi ngày những cảm xúc ...
những hy vọng ...
những thương yêu ...
cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim ....
Nói 1 cách khác ... yêu đơn phương là cả 1 cuộc chiến đấu với chính bản thân mình ...
1 cuộc chiến không có người thắng và cũng chẳng có người thua ...
chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ...
Nhưng tôi có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó ...
Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào ...
Cứ cho đi.... cho đi ..
có khi mỗi ngày lại nhiều hơn ...
dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả ...
Tôi rất muốn nói với người ấy ......
" Yuri à hay là chúng minh thử iu nhau 1 lần nhá....
chỉ là thử thôi......."
nhưng....
... cái câu ấy ...
không biết đã bao lần đứng trước người đó tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ ....và không thể nói được gì vì tôi sợ sẽ phải mất đi 1 tình chị em giữa tôi và người ta ....đã có lúc tôi còn
chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình ....
nhưng chị hãy nhớ....
" Em yêu chị vì em yêu chị chứ không phải vì chị sẽ yêu em ... và em chờ đợi là chờ đợi ngày em hết yêu chị chứ không phải ngày chị yêu em ... “
Pairings: Yulsic, Yoonyul, Yoonhuyn
Category: General
Note: Đây là lần đầu tiên mình viết fic nên mong mọi người chỉ giáo nhiều. Chap 1 [SIZE=]Trên đời này ...
Có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ...
Thứ tình cảm mà 1 đứa như tôi ....
Lúc nào cũng quan niệm
- Yuri à, vào đi con, Yoona vẫn nằm trên giường đó. Con gọi nó dậy dùm bác nha! Bác trễ làm mất rồi.
- Vâng, cháu lên ngay.
…
- Yah đồ mèo lười, biết mấy giờ rồi không nhóc kia. Có dậy đi không thì bảo.
Giật mình tức tối khi nghe tiếng nói, nó bật dạy hét lên một tiếng, mở to cái con mắt nai ra nhìn xem cái người to gan nào dám làm mất mộng đẹp của bản cô nương. Bất ngờ mắt nó va phải một ánh mắt, một ánh mắt dịu dàng, trìu mến, cứ như mẹ nó vậy. Nó lặng người hồi lâu, ngồi thần mặt nhìn cái người đứng trước mặt nó một cách khó hiểu …
- Yah, Im Yoona, em nhìn gì ghê vậy, mau đi đánh răng rồi tới trường nhanh lên. Hôm nay là khai giảng vào cấp ba đó.
- Yuri à… Chị…chị giống …mẹ em quá.
- Yoona à… Yul nhẹ nhàng ôm nó. Nó khóc, mỗi lần ai đó nhắc đến mẹ nó thì nó lại khóc. Nó thật là yếu đuối.
Mẹ của Yoong đã bỏ đi từ hồi nó mới ba tuổi, để lại người cha phải gà trống nuôi con. Nhiều lúc nó cũng ghét mẹ nó, hận mẹ nó lắm, nó cũng ít khi nhắc tới mẹ nó, nhưng có ai biết nó đã nhớ mẹ nó như thế nào, nó thèm khát được nhận tình yêu thương của mẹ nó như thế nào. Rồi một ngày, nó gặp Yuri, người mà đã thay đổi cuộc đời nó, từ một đứa trẻ nhút nhát thành một đứa cởi mở hoà đồng; lo cho nó , vỗ về nó khi nó buồn, cười cùng nó khi nó vui. No lại như được có mẹ. Và nó cũng đã biết yêu, yêu thầm một người – Kwon Yuri.
----------------------------------
- Chị Yul, trường cấp ba của mình tên là gì ý nhỉ?
- Sặc, cái con bé này, tên trường của mình cũng không biết. là trường THPT SM. Mà không biết hai chị em mình học lớp nào đây.
- Cầu mong là chung lớp với nhau, thiếu chị chắc em chết mất.
- Cái con bé này. Yul cười.
Mỗi khi chị ấy cười, đôi mắt nai của nó cứ dính chặt vào khuôn mặt ấy. Nụ cười ấy thật đẹp. Một cảm giác lâng lâng khó tả cứ quấn chặt lấy tim của nó, nó cũng chịu, chả biết đó là cảm giác gì nữa, nó chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy mỗi ngày.
- Yoong này…
- Dạ
- Tại sao em lại bảo chị giống mẹ em, ý chị là, em vẫn còn nhớ khuôn mặt của mẹ em sao? Em vẫn còn nhớ, và yêu mẹ đúng không?
Nó quay sang Yul nhìn cô với ánh mắt tức giận, nó hét:
- Nhớ sao... Ha ha. Chị đùa à, bà ta bỏ ba và em từ hồi em còn 1, 2 tuổi. Chưa lần nào về thăm em và ba, hay gửi một lá thư. Vậy mà chị bảo em yêu người đàn bà đó sao. Bà ta không xứng.
- Yoong à, ít nhất đó cũng là người đã sinh ra em.
- Không, chị đừng nói nữa. Em không có mẹ. Mẹ chết lâu rồi.
- Yoona à, Im Yoona. Yul cố gắng gọi nó nhưng nó cứ chạy miết. Yul biết nó đang khóc, khóc rất nhiều. Cô biêt nó đang cố gắng giấu đi nước mắt để không cho ai thấy, bề ngoài, nó là một con bé cứng cỏi, khó ai mà bắt nạt được nó, nhưng Yul biết, nó chỉ như là một đứa trẻ yếu đuối. Yul còn nhớ hồi 5 tuổi…
- Ê đồ không có mẹ, con mồ côi. Ê Ê Ê.
- Chúng mày im đi. Một cô bé hét lên
- Tụi tao không im đấy làm gì được tao. Đồ mồ côi.
- Im đi. Đồ khốn.
Quá tức giận, cô bé ấy xông vào đám con trai đang cười ha hả, cắn cho từng đứa vết trên tay. Tuy còn bé, nhưng mấy chiếc răng sữa dường như sắc hơn răng của người lờn. Con bé ấy mà cắn ai, nhẹ thì chảy máu, còn nặng thì phải khâu mấy mũi, tím đỏ cả một miếng thịt. Yul đứng trong góc nhìn mấy đứa bị cắn mà còn thấy sợ, lạnh cả sống lưng, khi tưởng tượng mình bị cắn như tụi nó. Đám con trai sợ sệt , vừa đau, vừa khóc bỏ chạy toán loạn còn cô bé kia ngồi gục xuống. Lúc đó Yul mới dám đến gần con bé.
- Bạn là con gái mà gan thật đấy làm tụi con trai chạy toán loạn luôn. Bạn ơi…
Yul gọi nó, hình như nó đang khóc, người nó run bần bật, mắt mũi đỏ hoe. Bất ngờ nó quay sang ôm chầm lấy Yul rồi khóc rống lên. Yul cũng nhẹ nhàng ôm nó vỗ về nó. Hơi ấm đang lan truyền giữa hai đứa bé gái. Nó cảm thấy an toàn, ấm áp lắm, như là được mẹ ôm vậy.
- Nin đi, bề ngoài cứng cỏi mà lại mít ướt vậy sao.
Được khoảng mươi phút sau nó nín hẳn. Đưa con mắt nai đỏ hoe, vẫn còn đọng lại giọt nước mắt ngước lên nhìn cô bé ngồi cạnh. Cô bé ấy có nước da ngăm ngăm đen, đôi mắt nâu to tròn thật dễ mến.
- Bạn Đen ơi, bạn bao nhiêu tuổi vậy
- Tên mình không phải là Đen, mà là Yuri, Kwon Yuri, 5 tuổi còn bạn.
- Hì hì, thấy bạn đen quá nên… Mình tên là Yoona, Im Yoon Ah, 4 tuổt, vậy mình gọi bạn là unnie nha.
- Uhm. Ăn kem không Yoona chị còn vài đồng lẻ trong túi.
- Okie luôn chị Yul đen.
“Haha, hihi” Yoong cười, Yul cũng cười theo. Hai tiếng cười trong vắt của một tình bạn đẹp.
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
- Yoong à.
Cuối cùng Yul cũng đuổi kịp nó. Vừa nói, Yul vừa thở hổn hển:
- Yoong … cho … cho… chị… xin lỗi. Chị… không…nên … nhắc tới mẹ em.
Nó quay lại nhìn Yul. Im lặng vài giây rồi tự nhiên, nó phì cười, một nụ cười gượng giả dối :
- Ha, ha. Chị bị lừa rồi, em chỉ trêu chị chút thôi. Em đâu có giận chị đâu. Nhìn chị kìa. Ha Ha. Người ướt như chuột lột vậy .
- Yoongie à.
Nhìn Yul bây giờ thảm hại thật. Tóc tai rối bù, mồ hôi nhễ nhại, bết hết cả mái tóc, đẫm cả lưng áo. Không hiểu Yul giống ai mà chạy một chút đã thảm hại như vậy.
- Gương với khăn này chị. Chỉnh sửa nhanh lên nha, sắp đến lớp rồi đó.
- Hừm , con nhóc này, tại ai mà tôi mới thành như thế này đây hả?
- Em xin lỗi unnie ạ. Lần sau em không như thế nữa đâu. Tha cho em nha unnie…nie…nie…e …e…e.
Nó mở thật to đôi mắt nai, giọng nũng nịu khiến Yul phì cười.
- Ừm, được rồi, lần này chị tha. Dù sao cũng cám ơn vì đã mang khăn và gương đi, cô em gái nhỏ của unnie… nie…nie…e…e…e.
- Chỉ là… em gái thôi sao.
- Sao cơ.
- À không có gì đâu ạ.
Tim của Yoong tự nhiên nhói lên. Nó cũng không biết sao nữa. Nó cảm thấy rất buồn khi Yul coi nó chỉ là một đứa em gái nhỏ.Dường như nó muốn Yul coi nó là một người rất quan trọng, là một người có thể ở bên bảo vệ và chăm sóc cho Yul. Chẳng biết làm gì .... chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta ..... ..
Bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ...
Có lúc lại tự lừa dối mình ..
Tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....
Rằng người ta thích mình ...
Để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vẫn còn để tâm tới người khác. ...
có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...
- Yul đen, Yoong Móm kìa.
- A chào chị Hổ, chào Soo Kều.
- Sao hum nay đến muộn vậy. Soo hỏi
- Mắc chút việc . Mà tụi mình học lớp nào vậy Sò.
- À, tui, Yoona và Yuri sẽ học chung lớp 10s9 đấy.
- Sooyoong bà có thể đừng vừa ăn vừa nói như vậy không – Hyo nhắc.
- Kệ tôi.
Reng, reng.
- Trống vào lớp rồi đấy, tụi mình vào lớp nhanh đi.
Vậy là cả đám, nó Soôyung và Yul cùng chạy vội vào lớp. Nó và Yul một bàn, còn Sooyoung ngồi cuối lớp vì quá cao kều. Bỗng có tiếng xì xầm lan ra cả lớp. Một đám đông đang vây quanh một cô gái. Trông cô ta khá xinh đẹp với mái tóc vàng óng, sống mũi cao, làn da trắng, ăn mặc thanh lịch nhưng, khuôn mặt lại có vẻ khá lạnh lung, dường như cô không thèm để ý tới tụi con trai đang vây quanh cô. Cô bước đến chỗ Yul và nó, hỏi một cách lạnh lùng:
- Tôi có thể ngồi đây chứ… End chap 1
Có lẽ chap đầu hơi nhạt nhỉ. Do điều kiện học tập nên au sẽ up fic một tuần một chap, có thể là lâu hơn nhưng au sẽ cố gắng hết sức
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro