Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

CHAP 26

Tiếng lá cây xào xạc xuyên không gian vẳng lại bên tai kẻ vô tâm ngồi lẳng lặng bên trong ngôi nhà màu trắng to lớn, bóng đen cô tịch nuốt chửng lấy không gian bao trùm toàn bộ bên trong và bên ngoài, chỉ trừ mỗi căn phòng khách rộng lớn với ánh đèn leo lét vừa đủ nhìn. Trên chiếc so-fa màu xanh ngọc, Yuri lạnh lùng nhìn chằm chặp vào chiếc hộp giấy cứng với nhiều hoa văn bắt mắt đang ngự trị trên cái bàn thủy tinh trong suốt, chả ai biết được 1 điều là bên trong chiếc hộp đó là cả những bí mật khủng khiếp đến dường nào…

Nét mặt vô cảm, hơi thở chầm chậm, tưởng chừng như Yuri không hề có chút cảm xúc nào với vật đặt trước mặt thì nên nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô ấy 1 thoáng…1 thoáng thôi để bạn đủ hiểu, cơn bão lớn thường được nén rất kỹ trước khi hoàn toàn bộc phát để quét đi tất cả mọi thứ…

Ánh đèn vàng loe loét hắt bóng những vật dụng xung quanh lên con người ngồi giữa phòng tựa hồ như những bóng ma quỷ quái đang cố tình bám víu dụ dỗ bất cứ ai ở gần chúng. Đưa cánh tay lên thật khẽ với lấy chiếc hộp nhỏ, có chút gì đó run rẩy phát ra từ Yuri cho cô biết không nên mở cái nắp đó ra…

…Vì…có thể đó là chiếc hộp Pandora…mở ra có thể sẽ hối hận mãi mãi…

“Thiệt khó chịu…”

Buông tiếng thở dài, Yuri dứt khoát cầm và vứt ngay cái nắp sang bên, có gì đáng để che giấu nữa cơ chứ, quá khứ trong chiếc hộp này rốt cuộc cũng chỉ là 1 phần cô chưa lấy lại thôi, đã hiểu thì phải hiểu trọn vẹn để tiếp tục quyết định sẽ bước đi như thế nào trong tương lai nữa…

“Cái gì đây? Chả lẽ nó là…”

Hơi mở to mắt một chút, chiếc khăn tay màu trắng mềm mại khẽ lướt trên làn da mịn màng của cô gái da ngăm, ở góc khăn 2 ký tự JJ được thêu nắn nót (dù không khéo lắm) bằng loại chỉ màu hồng gợi lên cái gì đó của quá khứ xa xăm bên trong Yuri…

…Chiếc khăn này Jessica đã dùng để lau nước mắt cho cô ngày hôm đó-ngày mà cô tiến đưa người thân mà cô yêu quý nhất trên đời về lại với Chúa…

.

.

.

Phần in nghiêng là quá khứ...

Cơn mưa phùn rơi lất phất dai dẳng hằng giờ đồng hồ, không khí lặng lẽ u ám đến nghẹt thở, bầu trời tối đen với những cụm mây xám ảm đạm, xa xa một đám đông mặc áo đen cúi đầu lặng im buồn bã nhìn theo từng chuyển động của chiếc quan tài màu đen…hố đen lạnh lẽo sắp sửa đón thêm 1 cư dân mới, sự ra đi đầy luyến tiệc của 1 con người tuyệt vời để lại những nỗi ám ảnh dai dẳng đến ngàn đời…

“Cầu cho linh hồn cô ấy yên nghỉ nơi yên bình nhất”

Vị mục sư làm dấu thánh giá sau khi đọc xong đoạn kinh cầu nguyện tiễn con chiên ngoan đạo về với Chúa. Chiếc quan tài đen được hạ xuống dần dần trong sự quan sát của những người thân, bạn bè người đã khuất, những giọt lệ kiềm nén bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, nỗi đau tột cùng lời nào có thể giải bày cho hết…

Khụy xuống ngay cạnh huyệt, người đàn ông trung niên với mái tóc bạc gần hết gào thét tên người vợ đã mất trong đau đớn cùng cực. Mất mát quá nhiều vắt kiệt sức con người mạnh mẽ yêu đời ngày nào, trong chỉ 1 đêm mà tóc ông gần như đổi màu hoàn toàn, đau thương quá lớn khiến ông không thể chấp nhận sự thực mình đã mất đi người yêu thương nhất trên đời, nếu không vì đứa con còn bên cạnh níu ông lại thì có lẽ ông đã đi cùng vợ mình mất rồi…

“Thôi…bớt đau buồn đi…”

Nước mưa rơi lặng lẽ thấm ướt từng thớ đất cỏ mọc lưa thưa, hoang tàn, tiêu điều, ảm đạm, lạnh lẽo…giọt nước mắt của trời như khóc thương cho sự đoản mệnh cùng tình yêu đẹp đã mãi mãi ngừng bước…

Mái tóc vàng lặng lẽ lau giọt nước mắt chực chờ trên khóe mi, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn, bà Kwon-1 người không khác gì mẹ của cô đã ra đi khi còn quá trẻ, những tình cảm mà bà dành cho cô mãi là kỷ niệm không bao giờ quên dù giờ đây bà không còn nữa và cô thì cũng chẳng còn là con dâu của bà nữa rồi…

Trời đang dần sụp tối nhanh hơn và mọi người cũng ra về gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người thuộc họ Kwon ở lại để an ủi ông Kwon. Đưa mắt tìm kiếm xung quanh, Jessica cố nhìn cho ra bóng dáng quen thuộc đó, từ lúc mọi chuyện xảy ra đến giờ cô vẫn chưa gặp người đó lần nào cả. Nhẹ tiến bước khắp nghĩa trang, ánh sáng chiều tà chiếu lên những nấm mồ cô quạnh sắc tím buồn bã làm tăng thêm nỗi cô đơn của những linh hồn yên nghỉ tại nới đây cùng nỗi nhớ người thân dày vò cả 1 kiếp con người…đang bước rón rén thì tiếng động khe khẽ phía cuối đồi làm Sica chú ý, cô hơi hoảng sợ nhưng vẫn tiếp tục bước gần hơn tiếng động ấy và kết quả không làm cô thất vọng, bóng hình quen thuộc đó đang ở trước mắt cô, rất gần…

“Yul…” lời nói thì thầm tựa hơi thở dừng lại giữa không trung, nỗi đau dâng lên đầy ứ làm trái tim nhỏ như ngừng đập, cùng 1 bóng dáng ấy nhưng sao khác xưa quá nhiều…

…Từ bao giờ mà cái cốt cách trẻ con nghịch ngợm đã không còn nữa rồi, thay vào đó là nỗi cô đơn bao trùm toàn bộ hình dáng ấy, xót xa vô cùng…

“Sica…”

Giật thót người khi cái tên ấy được cất lên, 1 cảm giác rạo rực chợt chạy dọc sống lưng cô gái trẻ, lâu lắm rồi cô không nghe người đó gọi tên mình, cứ ngỡ đã quên nhưng giờ mới phát hiện ra rằng bản thân vẫn nhớ giọng nói dịu dàng dành cho riêng mình đến mức nào…1 điều duy nhất thôi, chỉ cần Yuri gọi tên Sica thì cô sẽ quẳng tất cả mọi thứ sang bên để nhào vào lòng con người ấy mà không bao giờ do dự…

“Tớ đây…sao cậu lại ra đây…”

Tiến sát cạnh bên ai kia, Jessica muốn đến và nắm lấy bàn tay run rẩy của người đó nhưng cô không thể, nên giây phút này đây cô chỉ có thể đứng phía sau mà trông theo dáng lưng của cô ấy mà thôi…

“Sica này…cho tớ 1 nguyện vọng được không?”âm thanh nghèn nghẹn nơi cổ họng cho thấy chủ nhân của nó dường như mới khóc…

“Nguyện vọng gì?”

Bất ngờ quay lại, Yuri bước tới và ôm chầm lấy cô gái tóc vàng trong sự kinh ngạc của cô ấy, vuốt nhẹ mái tóc của người con gái cô thương nhớ Yuri tung hê chút lý trí xót lại trong con người cô để có thể chìm trong lòng người đó lần cuối cùng, nỗi đau quá lớn khi mất đi người mẹ thân yêu đã che mờ hết lý trí cô, giờ đây chỉ có mỗi Jessica là có thể an ủi trái tim đau đớn cùng tận, dù khoảnh khắc này cũng chỉ là ngắn ngủi mà thôi…

“…Hôm nay, chỉ lần này thôi…hãy chỉ ôm mỗi tớ, hãy chỉ yêu mỗi tớ dù cho là giả dối cũng được…tớ đau lắm Sica à, đừng đẩy tớ đi, làm ơn, chỉ lần này nữa thôi…”

Nước mắt chảy dài trên gò má ngăm đen thấm ướt vai áo sơ-mi của Sica, vòng tay bao trọn đôi vai gầy run rẩy, dòng lệ nóng hổi kiềm nén từ sáng tới tận giờ trong mắt Sica cũng dâng trào không thể kiểm soát. Yuri đau, cô cũng đau, dù không thể ở bên nhau thì giây phút này cũng miễn cưỡng phớt lờ số phận trái ngang của cả 2 để nằm trọn vẹn trong vòng tay nhau…

…Chỉ khi đau đớn cùng cực thì vách ngăn giữa người với người mới biến mất, nghiệt ngã quá mức…

.

.

.

Lần đầu tiên Yuri nhớ lại mà không phải đang ngủ hay đang mê sảng…

Lần đầu tiên cô nhớ lại mọi thứ rõ ràng một cách nguyên vẹn…

Lần đầu tiên, Yuri đưa tay chạm được vào giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má chứ không phải khi chúng đã khô cô mới biết về chúng…

…Và cũng lần đầu tiên, cô mới biết được thì ra trái tim của chính mình cũng đầy sẹo và đau đớn không thua kém bất cứ ai trên đời…

Không thể khóc, không thể quằn quại, không thể đau đớn cũng không thể tàn nhẫn như lúc xưa. Giờ đây Kwon Yuri cùng ký ức có lại chỉ lặng lẽ nuốt lấy nước mắt ngược vào tim mà chôn vùi nỗi đau mà thôi, với cô dù sao tất cả chỉ là quá khứ, đau 1 lần đến lần thứ 2 sẽ bớt đau…chỉ có điều quá khứ mà cô hình dung thực sự quá xa so với hiện thực đã xảy ra, cuộc đời của cô quả thực có quá nhiều nỗi đau đến mức cùng cực…

Mẹ cô đã dặn cô trước khi mất là không được hận người mình yêu… mà phải…yêu người mình hận. Yuri đã cố, cố rất nhiều, nhưng trái tim cô cùng với tình yêu chưa vững chắc lại làm ngược lại với những điều mẹ cô mong muốn…Yuri 18 tuổi cùng với nỗi hận đối với Jung gia đã chính tay hủy hoại tình yêu của mình và cả người con gái ấy…

Nhấp ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly rượu thủy tinh, để mặc dòng nước ấy trôi tuột xuống cổ họng và xoa dịu sự đau đớn của trái tim bởi chính vị đắng chát của nó. Jessica đã làm tất cả để giấu đi quá khứ của cô ấy và cả chính cô, nếu là trước đây cô sẽ oán hận, trách móc người con gái đó…nhưng giờ thì, cô cũng không đủ can đảm để làm điều đó nữa rồi. Vì cô biết, trong quá khứ đó lỗi lầm không thuộc về riêng ai cả, nó bắt nguồn từ cô ấy và cô-chính cô đã nâng nó lên 1 tầm cao mới, tàn nhẫn đến tuyệt đối…

.

.

.

1 tháng trôi qua từ ngày mẹ Yuri mất, nỗi đau đã vơi đi nhưng vẫn còn quá nhiều. Yuri vẫn đi học vẫn chơi cùng bạn bè như mọi khi, điều đó khiến bạn cô ấy yên tâm phần nào nhưng chỉ có mỗi Sica mới biết rõ sự thực đằng sau nụ cười miễn cưỡng kia thì trái tim tan nát vẫn còn rướm máu…rất nhiều…

Cũng nói thêm từ ngày hôm ấy thì cả 2 lại ở cạnh nhau, chả làm gì cũng chả là gì của nhau, chỉ đơn giản là ngồi hàng giờ im lặng bên cạnh nhau cũng đủ rồi. Với Yuri thì Sica là thuốc chữa trị nỗi đau âm ỉ trong tim, còn với cô gái kia thì Yuri là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cơn bão lòng trong cô không thể làm vụt tắt…

…Miễn cưỡng bên nhau bất chấp sự thực nhẫn tâm xung quanh, có thể coi là hạnh phúc đi nhưng liệu có thể tiếp tục đến bao giờ nữa đây??? Khi mà…người cha của Jessica, người đứng đầu Jung gia không ngừng gây thêm thù hận, không ngừng đẩy Kwon gia vào mức đường cùng mặc cho cái chết của bà Kwon…

<…Xin lỗi, nhưng tôi chắc chắn là mọi bằng chứng đã đủ, cơ hội kháng án của cha cô dường như là không còn, xin lỗi…>

<BỐP>

Chiếc điện thoại nát vụn im lìm bên dưới cục tạ 2 kg, cô gái da ngăm tức giận trừng mắt nhìn vào vật thể không còn nguyên vẹn như chưa hả dạ…mọi chuyện sao cứ trượt khỏi tầm với của cô chứ???

<TING TONG> tiếng chuông cửa reo vang, Yuri quay quắt nhìn vào cánh cửa chính, nỗi giận dâng tới đầu…

“Chào Yul, ăn gì chưa? Em mang đồ ăn tối cho Yul đây…”

Lách người len vào giữa Yuri với cánh cửa, cô gái tóc vàng nhẹ mỉm cười mang theo túi xách đầy ắp đồ ăn nóng hổi cô mới mua từ nhà hàng đến, chỉ có những khoảnh khắc cuối ngày cô mới được tự do ở bên người yêu của mình, dù rằng mối quan hệ giữa họ thực sự không rõ ràng chút nào cả…

“Hôm nay sao Yul không đi học? Taeyeon cả buổi sáng cứ kiếm Yul mãi, hình như cậu ấy có việc gì quan trọng thì phải…”

“Em làm gì ở đây?” trầm giọng, kìm nén…

“em mang đồ ăn tới, sao Yul hỏi kỳ vậy???”

Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Sica, Yuri nhếch mép tiến đến mấy túi đồ ăn trên bàn cầm lên săm soi…

<BỘP>

Tiếng động khô khốc vang lên, tất cả chúng đã nằm trong xọt rác cạnh bên 1 cách gọn gẽ…

“Yul làm gì vậy???? Sao Yul lại làm thế với thức ăn của chúng ta, Yul điên rồi à???”

“Nếu đúng thế thì sao, Jessica Jung???”

“Sao…???”

Hoảng hồn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đang xoáy sâu vào mình, Jessica khó nhọc thở từng đợt. Cô sợ ánh mắt đó của Yuri, từ ngày mẹ cô ấy chết thì ánh mắt đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, sự lạnh lùng đó không bình thường-nó là dấu hiệu cho thấy 1 con ác quỷ đang ngày càng lớn dần rất nhanh…

“Tôi điên, nếu điều đó đúng thì sao cô Jung? cô sẽ rời bỏ tôi lần nữa chứ???”

“Yul nói gì em không hiểu…”

“Bỏ tôi khi nhà tôi phá sản để theo MiHan, ngấm ngầm đi chơi với Jishuk khi tôi không chú ý và giờ là đính hôn với Kim See Woo vào tháng tới…Cô đóng kịch tốt đấy, cô Jung ạ…”

“Không…mọi thứ không như Yul nghĩ đâu…đó chỉ là ý của bố…”

Câu nói bị ngắt ngang bởi cái quắc mắt cùa ai kia, sự thờ ơ trong đôi mắt đen láy đó cho Sica biết rằng kẻ đó chả còn tin bất kỳ điều gì cô nói nữa rồi…

“Dừng lại đi, ra khỏi nhà tôi và đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Tôi không chắc mình sẽ làm gì nếu nhìn thấy cô lần nữa đâu…”

“Yul…”

“Đi”

Yuri quay mặt đi và bước chậm vào bếp bỏ lại Sica chết đứng giữa căn phòng, hình như niềm tin giữa họ đang vỡ nát mất rồi, níu kéo chắc chỉ còn là điều không tưởng…

“Không…không…đừng đi, Yul à…”

Sica không thể để người đó ra đi, trái tim cô không thể xóa hình bóng đó được nữa rồi, nếu là 2 tháng trước thì còn có thể nhưng giờ thì vô vọng, dù cho giả dối cũng được, đau đớn cũng được…cô chỉ cần được ở bên Yuri là tốt rồi…

“Em không mất Yul được…xin Yul…đừng đuổi em đi…”

Siết mạnh quanh eo ai kia Sica thốt lên từng lời năn nỉ đứt ruột trong nỗi tuyệt vọng cùng cực cứ chảy mãi theo những giọt lệ thấm sâu vào lưng áo Yuri…tình yêu đau đớn, trái ngang, đầy sự phản bội cùng chia ly thực sự mỏng manh như thủy tinh, nếu cứ cố nắm quá chặt hay níu kéo nó thì đến lúc nào đó cũng vỡ tan lần nữa thôi…chi bằng dứt khoát 1 lần cho xong…

Lạnh lùng gỡ đôi tay mỏng manh bám chặt lấy mình Yuri hất người con gái kia xuống đất rồi bước nhanh về phía tủ đựng hồ sơ…

“Có những thứ phải dừng lại, tình yêu đầy sự giả dối và lợi dụng không thể đi đến cuối cùng được đâu. Xem cái này đi cô Jung…”

Cầm tập hồ sơ màu vàng dầy cộp tiến về phía Sica, không để cô gái tóc vàng kịp phản ứng với những việc vừa xảy ra thì Yuri đã nhanh chóng nắm tay cô ấy rồi mạnh bạo kéo người đó ra cửa. Yuri cùng Joo Hyun đã phát hiện ra mọi mánh khóe, thủ đoạn mà Jung SoHan cùng lũ chó săn của ông ta tạo ra để đổ tội lỗi cho bố cô nhằm đẩy cả Kwon gia vào đường cùng, nhưng họ không có bằng chứng nên đành bất lực nhìn kẻ thù nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật…

<BỘP>

<XOẠT XOẠT>

“Xem đống này đi, xem cái đống rác rưởi mà người bố đáng kính của cô đã đổ lên gia đình của tôi đi…nếu tôi vẫn cố ôm ấp cô mặc kệ những gì 2 cha con cô đã dành cho tôi thì tôi sẽ là đứa ngu si nhất trần đời này….”

<RẦM>

Cánh cửa màu tro xám thô bạo đóng sập lại bỏ con người tóc vàng vẫn còn bàng hoàng ngồi bệch dưới đất cùng những tờ giấy bằng chứng (không chính thức) nhìn theo bóng dáng đã khuất sau cánh cửa…

“Chia tay đi, Jessica Jung. Tôi không muốn gặp lại cô lần nào nữa, vĩnh biệt.”

Giọng nói dịu dàng đó lại vang lên nhưng sao lần này nghe cay đắng và tàn nhẫn quá. Thẫn thờ chạm tay vào cánh cửa ngăn cách cô với người đó, Jessica bắt đầu nghe tiếng đổ vỡ của cái gì đó bên trong lồng ngực của mình…nỗi đau chia ly và bị hắt hủi thực sự không thể chịu đựng nổi, muốn năn nỉ lắm, muốn níu kéo lắm nhưng không đủ tự tin cùng can đảm bất chấp tất cả để theo người đó. Nước mắt chảy dài nóng ướt dọc đường đi của nó mang nỗi đau ngược vào tim, quá yêu đến mức không thể níu kéo, nỗi đau cùng sự căm hận của đối phương phút chốc trở thành thứ gai nhọn đâm vào tim mình, muốn gỡ cũng không thể, chỉ còn cách…

“Xin lỗi…xin lỗi Yul…em đi đây, tạm biệt tình yêu của đời em…”

…rời xa người đó để cho mình và chính người đó không tổn thương vì nhau nữa. Không cất nổi lời vĩnh biệt chỉ có thể tạm dừng lại, âu cũng chỉ là níu kéo chút hy vọng dù nhỏ nhoi về 1 ngày nào đó có thể cứu vãn tình yêu này…

…dù hy vọng nhiều khi cũng trở thành tuyệt vọng mãi mãi….

.

.

.

Siết chặt lấy cái bìa màu vàng đã ố màu bên trong chiếc hộp, tại sao Jessica cứ giữ vật vô tri gợi nhớ cho cô ấy những ký ức đau lòng đó chứ???...

Đau…rất đau…

Chắc chả ai rõ lúc xua đuổi người con gái đó đi thì chính tay Yuri năm ấy cũng đã vứt luôn trái tim của mình theo bóng cô ấy luôn rồi. Nhẫn tâm hất hủi cũng chỉ để tạo lối thoát cho cả 2 cũng như gia đình của họ, bên nhau sẽ chẳng bao giờ có lối thoát, cô bé năm ấy đã quá mệt mỏi để chống đỡ cả gia tộc suy tàn lại phải lo cho người cha bị vướng vào tù tội…18 tuổi, quá nhỏ để gánh tất cả trên vai, nếu còn phải mang theo 1 người nữa thì Yuri chắc chắn sẽ khụy ngã ngay tức thời nên dù có đau đớn đến chết thì cô cũng phải tàn nhẫn đẩy vòng tay ấy ra xa cuộc đời mình…

“Dại khờ thật nhỉ, Jessica?”

Yuri dại khờ, Jessica cũng mù quáng không kém…đã bỏ đi rồi, đã cắn răng nuốt nước mắt để bước tiếp rời xa cô thì há gì còn giữ lại những thứ này cơ chứ? Chính chúng đã khẳng định là chưa bao giờ cô gái tóc vàng đó quên được Yuri như chính cô ấy mong muốn cả…

Giữ lại cũng là Sica, rũ bỏ cũng là Sica. 1 vòng luẩn quẩn không hồi kết giữa níu kéo và buông tay cứ siết chặc lấy số phận của cô ấy không chịu buông tha, nếu do chính cô ấy thì không nói…lúc nào cô ấy cũng chỉ vì những người xung quanh, lúc nào cũng vậy, quá tốt đến mức nhận phần thiệt vào mình mà chịu đựng…

“Nếu tôi không lường trước được cái quá khứ tàn nhẫn của tôi và em từ lúc đầu thì có lẽ tôi lại làm gì đó dại dột nữa rồi…em làm hết rồi, giờ đến lượt tôi đáp lễ nhỉ…”

<RING, RING>

“Alô…”

“…”

“Dạ, mai bác cứ đến ạ…”

“…”

“…vậy à? vậy cũng được, bác cứ đến đi, có chút thay đổi, cháu đang xác định lại một số việc…” nheo mắt, giọng trầm lại, tay Yuri mân mê chiếc kẹp màu đen cũ kỹ…

“…”

“…dạ không, cháu sẽ kể sau ạ. Có lẽ kế hoạch sẽ thay đổi chút ít…”

“…”

“Dạ, tạm biệt bác.”

Tắt chiếc điện thoại màu bạc, Yuri lạnh lùng ngã người vào lưng ghế nệm tay vẫn đang chà chà chiếc kẹp đen, ánh mắt dữ dội xoáy thẳng vào vật vô tri chứng tỏ cái gì đó lại vừa trở lại trong trí nhớ của cô…

“…Để chấm dứt tất cả…xem ra vở kịch lần này phải diễn lâu hơn chút nữa rồi. Tôi sẽ cùng em chờ cái kết cuối cùng, lúc đó, mọi thứ sẽ được giải quyết mãi mãi…Sica à…”

Ngu ngơ, lơ thơ, luôn tỏ ra lơ đãng trước mọi thứ, mọi người. Lẳng lặng quan sát cuộc chiến tay đôi giữa Seo JooHyun và Kim Taeyeon, thậm chí để bản thân vướng vào rắc rối tù tội ngày trước âu mục đích cũng chỉ là show cho bọn họ thấy Yuri giờ đây không còn đủ trình đấu với họ như hồi 18 tuổi, Yuri bây giờ khù khờ chỉ là con chốt thí trong tay họ mặc họ xoay vần, điều khiển…

…Nhưng, đó chỉ là vẻ ngoài vì Yuri sau 4 năm ngoài bộ óc trở nên vô cùng lợi hại thì còn là 1 diễn viên xuất chúng nữa. Ngay từ cái ngày cô tỉnh lại từ tai nạn máy bay 3 năm trước thì tất cả đã bắt đầu…

…1 vở kịch, 1 kế hoạch…để tính toán hết mọi ân oán 1 lần cuối cùng, vĩnh viễn….

END CHAP.

P/S: Vậy là còn 1 chap sau nữa sẽ kết thúc quá khứ đau lòng của Yulsic…để bắt đầu mấy cái diễn biến hiện tại của các couple, hmmm…

P/S 2: Tình hình là Au đã viết tới chap 30, nội trong 2 tuần nữa chắc sẽ tung tới đó. Nhưng vấn đề rắc rối ở đây là Au không viết tiếp được chap 31, lúc trước thì chỉ cần cảm hứng là viết liền tù tì mấy chap một lúc, có lúc đang tung 1 chap mà viết được trước tới hơn 10 chap liền sau…vậy mà…giờ thì 1 chap cũng không viết nổi, haizzzz. Au thực sự rất rất nhớ Yulsic ngoài đời lắm rồi, đọc fic riết cũng không giảm nỗi nhớ được bao nhiêu cả => nếu tới post tới chap 30 mà Yulsic chưa comeback thì…chắc Au sẽ dừng cuộc chơi tạm thời quá…  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi